Ngày hôm sau đi làm, tôi đến văn phòng lúc 7h50′ như cũ, vào phòng
làm việc của lão đại mới phát hiện thói quen sinh hoạt của người này
thật rất tệ. Khắp nơi đều là tài liệu các thứ, trước kia do tôi dọn dẹp
còn ngay ngắn, hiện giờ văn kiện lộn xộn, chất một đống rất dầy trên bàn làm việc.
Trước tiên làm vệ sinh xong, thay nước chậu hoa trên bàn, cho cá ăn,
cảm giác cuộc sống không ngừng lặp lại như trong trò chơi. Không ngừng
làm nhiệm vụ, phó bản, nhiệm vụ, phó bản, cứ thế tuần hoàn.
Đương lúc quét dọn phòng tài liệu, lão đại đã đi vào, tinh thần phấn
khởi, vẻ mặt rạng rỡ, dường như đã hoàn toàn quên mất không vui ngày hôm qua. Tôi đang lau kệ tài liệu, anh đi vào ôm lấy eo tôi từ phía sau,
một hành động quấy rối tình dục điển hình: “A Lạc….”
Nụ hôn của anh đặt lên cần cổ tôi, trên tay tôi còn cầm khăn lau: “Tần tổng, đây là ở công ty, xin chú ý ảnh hưởng.”
“Sáng sớm cũng đâu có ai ở đây, có thể ảnh hưởng đến người nào chứ.”
Vậy mà anh lại kéo tôi đến một góc kệ tài liệu cuối cùng: “Đừng nhúc
nhích để anh ôm nào.”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, tôi nghe thấy rõ mùi rượu: “Anh đã uống rượu hả?”
Tay anh ôm eo tôi siết chặt lại một chút: “Một chút xíu.”
Không đúng, sớm vậy đã uống rượu sao??? “Tối hôm qua anh hoàn toàn không có ngủ phải không?”
Tôi cố gắng tránh khỏi tay anh, anh càng ôm chặt hơn, cúi đầu cười.
Cho nên tôi dứt khoát không vùng vẫy nữa, cằm anh cọ cọ trên vai tôi,
hơi thở cả người vô cùng thơm mát. Tôi đặt khăn lau lại trên bàn, đột
ngột bên ngoài có tiếng động, có người đi vào.
Tôi đang muốn đẩy Tần Tấn ra thì người đó đã đóng cửa lại, cách kệ tài liệu, tôi mờ mờ được thấy hai người….
“Trần Nhiên! Mới sáng sớm anh nổi điển gì vậy!!” Uông Lỗi mặc một bộ
vest in hoa màu trắng, bên trong là áo sơ mi màu hồng phấn. Vậy mà khiến tôi nghĩ đến một từ: Chín mọng. Thật sự là cảm giác chín mọng đến mức
có thể bóp ra nước.
Đương muốn lên tiếng thì lão đại bịt miêng tôi lại, khẽ lắc đầu.
“Đừng nhúc nhích, em yêu đừng nhúc nhích, để anh ôm nào.” Giọng nói
Trần Nhiên dịu dàng trước nay chưa từng có, hai tay nắm cả eo của Uông
Lỗi ấn anh ta lên bàn phòng tài liệu: “Ngoan nào.”
Uông Lỗi làm sao ngoan được, một tay đẩy thân thể Trần Nhiên chuẩn bị đè xuống: “TMD, anh đang trong kỳ động dục hả? Cút ngay, nếu không tôi
la lên đó!!”
Trần Nhiên hành động rất nhanh, một tay đã tháo thắt lưng của anh ta
ra, giọng nói bắt đầu không nóng không giận: “Tốt, gọi tất cả cùng vào
xem cũng được.”
“Anh!! Ưm….” Tiếng của Uông Lỗi đã bắt đầu biến đổi, lão đại ấn tôi
vào lòng ngực của anh, trái tim tôi đập bình bịch. Đam mỹ đó, đám mỹ đó, đang ở trước mắt tôi nè!!
Tôi muốn nhìn cảnh hương sắc sống động một cái mà, lão đại em muốn nhìn một cái, chỉ một cái….
Nhưng không đợi tôi vùng vẫy trước ngực anh, tiếng Uông Lỗi đã vang
lên hơi khàn: “Nhiên, Nhiên! Đừng… đến phòng làm việc của anh… Nơi đầy
làm dơ người em.”
Trần Nhiên nhìn ra phía ngoài không có ai, nhanh chóng kéo Uông Lỗi
ra ngoài. Tiếng thở gấp rút rất ngắn của Uông Lỗi mới vừa vang lên một
chút đã dừng lại.
Cuối cùng lão đại chịu cho tôi ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một bóng lưng. Cảnh đẹp của tôi đâu? Hương sắc sống động của tôi đâu?
Không được, tôi quyết định đến phòng làm việc của Trần Nhiên rình xem… Ừ, dùng lý do gì cho tốt đây?
“Ngoan ngoãn làm việc đi.” Trên đầu bị cốc nhẹ một cái, lão đại ra
ngoài, đi về phía phòng làm việc của Trần Nhiên… Việc này…. Hóa ra không phải chỉ mình tôi thích rình xem mà…
Đàng hoàng làm xong công việc dạo đầu, sau đó đến bộ phận hành chính
trả phép, chị Trì đánh giá tôi kỹ lưỡng: “Thành thật khai báo, có phải
lén đi kết hôn không?”
“Chị Trì, chị cũng đừng nên làm bẩn sự trong trắng của em mà!”
“Ơ, nhìn cái dáng vẻ của em mà còn trong trắng à.” Cô ta lắc lắc
chiếc eo thùng nước lấy đơn trả phép trong ngăn tủ ra: “Ôi, lúc trước
Thi Lạc Tiêm thường xuyên đến đây.”
“Ồ?” Tôi biết cô ta luôn rất nhiều chuyện, trước kia tôi chắc chắn
không để ý lắm đến việc này, có điều bây giờ thì: “Đến đây làm gì?”
“Còn có thể làm gì?” Vẻ mặt cô ta nhìn tôi như đứa ngu: “Ngoại trừ
quyến rũ lão đại của chúng ta ra thì cô ta còn có thể làm gì?”
“Vậy…. quyến rũ được chưa?”
“Không biết chuyện gì xảy ra,” Vẻ mặt chị Trì thần bí pha lẫn hưng
phấn: “Cô ta từ phòng làm việc của lão đại ra ngoài, quần áo xốc xếch,
sắc mặt tái mét. Ôi, em nói xem Đông Phương Lạc, có phải là cô ta bá
vương ngạnh thượng cung, phát hiện ra sự thật của lão đại không?”
“……”
Quần áo xốc xếch… quần áo xốc xếch… Anh hay lắm Tần Tấn…