Buổi trưa bị lão đại kiên quyết kéo đi ăn cơm, đầy trong đầu tôi đều
là cái gùi trong trò chơi. Anh gắp một miếng đậu hủ trái cây đến, sau đó dùng đầu ngón tay gõ lên đầu tôi một cái: “Nghĩ gì mà xuất thần như
vậy?”
Cả bàn chỉ nghe thấy tiếng của Uông Lỗi cái này không tệ, cái kia
không tệ. Ăn đến đống chén đĩa trên bàn lộn xộn xong, anh ta còn kêu ông chủ đưa đĩa khoai nướng lên.
Ba người này đồng lòng ăn hết một hơi. Heo à!!
Trở về phòng lão đại làm giấc ngủ trưa, tôi tiếp tục trốn trong chăn
chơi game. Tuy máy tính tắt tiếng nhưng anh vẫn không ngủ được, ló đầu
sang nhìn xem.
Lưu Ly Toái Nguyệt bảo tôi giúp đi phó bản, tôi nhận lời. Tuy hiện
tại không rõ bạn địch, nhưng tôi tin tưởng bạn bè vẫn là bạn bè.
Nhưng lúc vào đội cuối cùng lại mất tự nhiên.
Trong đội còn ba người khác — Mãnh Hổ Hạ Sơn, Hồi Đầu Vô Ngạn, Màn
Đêm Xinh Đẹp. Tôi không rời khỏi đội, thay vì luôn trốn tránh thảm hại,
chi bằng hờ hững đến cùng.
Toàn bộ phó bản có thể xem như thuận lợi, dĩ nhiên chỉ có Màn Đêm
Xinh Đẹp là nick nhỏ, nếu như vậy mà còn không thuận lợi thì mấy người
chúng tôi cũng có thể nghỉ chơi là vừa.
Trong tổ đội chỉ nghe thấy một mình Màn Đêm Xinh Đẹp nói chuyện.
[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Anh Vô Ngạn, lần đầu tiên em đến phó bản này đó.
[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Nhưng người ta vẫn cảm thấy hơi sợ.
[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Ghét quá, tại sao lại phải nói chuyện riêng chứ!
Tôi yên lặng hồi máu cho người đánh chủ, làm giảm sức mạnh của Boss.
Trước kia đi vào phó bản với anh, bao giờ tôi cũng thích đi theo bên
cạnh anh. Nhưng bây giờ bên cạnh anh đã không còn vị trí của tôi.
Tôi đứng gần Lưu Ly Toái Nguyệt, để cô ta cản sức tấn công của Boss lại một chút, bộ dạng của Mãnh Hổ Hạ Sơn cũng rất kinh ngạc.
[Tổ đội] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lưu Ly, các người biết nhau à?
[Tổ đội] Lưu Ly Toái Nguyệt: Từ cấp 14 tôi bắt đầu vào Ẩm Huyết Minh
đều do chị Phi Tử kéo mãi cho đến cấp 60, chúng tôi biết nhau có gì kỳ
lạ đâu?
Tiếp theo không có ai nói chuyện, tôi đoán là bọn họ nói chuyện
riêng. Bởi vì có vài lần Lưu Ly Toái Nguyệt cũng bị Boss đập chết. Tôi
hồi máu cho bọn họ, nhìn thanh máu HP của Boss từ từ trống rỗng. Thống
kê chi tiết của phó bản hiện lên. Sức tấn công của Hồi Đầu Vô Ngạn cao
đến dọa người.
[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Anh Vô Ngạn, anh cừ quá.
Con Boss cuối cùng được thả ra, lúc chia vật phẩm rốt cuộc Vô Ngạn cũng mở miệng.
[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Cần cái gì?
[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Anh Vô Ngạn em muốn khuyên tai Long Thải
[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Long Thải
Đông Phương Lạc mày điên rồi, mày thật điên rồi, rõ ràng trên tai Phi Tử đeo hai chiếc khuyên tai Đại Vũ, muốn Long Thải làm gì?
Tôi không biết cuối cùng là tại sao, thật đó, giống như là tôi đang ghen, vì một mô hình 3D ghen với một mô hình 3D.
Lần đầu tiên tôi cất lời trước mặt anh, chủ động nói cho anh biết tôi muốn cái gì. Mà lại trong tình huống này, sau tất cả mọi chuyện xảy ra.
P/s: Mấy ngày nay các bạn cứ bảo là sao truyện này cứ như sủng văn thế. Đây, bây giờ bi kịch đã xuất hiện. Tần Tấn không phải là
Hồi Đầu Vô Ngạn