Ngày hôm sau suy nghĩ một ngày ở Lưu Vân Độ,
xem rất nhiều bài viết kỹ thuật PK với đạo sĩ và các đoạn phim. Nhưng
tôi không dám tìm những người chơi khác luyện tập, mặt mũi của thiên cơ
hạng nhất này không thể để chơi được.
Xế chiều cố gắng gọi điện thoại cho Hồi
Đầu Vô Ngạn, vẫn không ai nhận như cũ, cuối cùng nghe được tiếng thông
báo đầu bên kia không ai nhận, tôi cảm giác rằng anh có nhìn thấy đúng
không?…. Anh cũng sẽ cầm lấy điện thoại cho dù nó vang lên hết lần này
đến lần khác, cuối cùng trở về yên lặng đúng không?
Vô Ngạn, kiêu ngạo của anh muốn anh tránh đến khi nào chứ?
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại, anh xem hình của em chưa?
Sau khi tôi ngồi ngây người không biết bao lâu thì thấy được tin nhắn riêng này:
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Ặc, chưa coi.
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại anh hư quá.
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: ….
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Bây giờ anh lập tức xem đi, nếu không Kiều Kiều giận đó.
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: ……
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Nhanh đi xem đi.
Len lén đăng nhập vào QQ vào không gian
nhóm xem, có ba tấm hình mới đăng, một cô bé mặt mũi rất dễ thương, làm
ra vẻ xấu hổ đứng núp sau cây tùng, sóng mắt như nước. Bên dưới là một
đám sói đói bình luận, ngay cả mấy tên thợ lặn vạn năm cũng nổi lên ào
ào. Nhiều nick nam đã tán tỉnh ve vãn.
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Xem rồi, rất dễ thương.
Cô ta gửi lại một biểu tượng xấu hổ.
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Anh Vô Ngạn, buổi tối anh dẫn em đi phó bản Tàng Kim Các đi.
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Tàng Kim Các rất dễ, em có thể bảo Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng dẫn em đi.
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Ơ…. người ta muốn anh dẫn đi mà….
……………..
Buổi tối việc khẩn cấp vẫn là PK, không có cách nào, vì kimono của tôi mà.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Hôm nay tổ đội vào chiến trường xem ai cướp được nhiều đầu nhất.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Chậc… chuyện này….
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: =.=
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Kiều Kiều Công Chúa bảo tôi dẫn cô ta đi Tàng Kim Các.
Hệ thống: Thầy Con Rối xin bạn vào tổ đội.
Anh ta tìm thêm mấy tay đấm, mấy nick này
vào Tàng Kim Các cũng rất nhanh, chỉ cần tốc độ, sau mười phút chúng tôi đã đứng bên ngoài phó bản. Tất cả mọi người rời khỏi đội, Kiều Kiều
Công Chúa còn ở lại.
[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Anh Vô Ngạn, tiếp theo anh muốn đi đâu?
[Tổ đội] Thầy Con Rối: Chúng tôi muốn đi chiến trường.
[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Anh Vô Ngạn, em có thể đi cùng các anh không?
[Tổ đội] Thầy Con Rối: Cô mới 60 vào chiến trường cái gì.
Cô ta gửi một biểu tượng tủi thân, một hồi lâu cuối cùng Con Rối không nhịn được nữa.
[Tổ đội] Thầy Con Rối: Thôi đi thôi đi, cô thích đi thì đi.
Thế nhưng anh ta lại không xin vào bằng
danh nghĩa tổ đội, mà là xin vào chiến trường bằng cá nhân. Bên kia
chiến trường Thầy Con Rối đội tên màu đỏ ngồi chim phượng bay đến đây,
người chưa đến thì thú cưng của anh ta đã phun lửa đến.
Trước kia PK với anh ta cũng chỉ là thách
đấu, hệ thống cho đầy đủ thời gian chuẩn bị, nhưng vội vàng ứng chiến
như vậy khiến tay chân tôi rối loạn. Không để ý bị thú cưng của anh ta
đánh một chút, may là bản thân thiên cơ da dầy, tôi mở trận gia tốc lập
tức vọt đến trước mặt anh ta. Anh ta không ngừng lui về sau, muốn kéo ra khoảng cách. Nhưng kể từ đó, thú cưng của đạo sĩ vốn di chuyển chậm,
lại muốn tấn công tôi cũng không còn dễ dàng nữa.
Trong một vừa lui một vừa đuổi, tôi chọn
đúng cơ hội quăng chiếc khiên làm anh ta chậm lại, sau đó lập tức đổi
lại trận tấn công, trang bị của đạo sĩ phòng ngự không cao, chém ba cái
anh ta đã mất ba phần năm máu, sau đó phát hiện trên bản đồ nhỏ có ba
chấm màu đỏ, biểu hiện là quân địch đã đến.
Lần nữa quăng khiên làm giảm bớt tốc độ anh ta di chuyển, tôi cực kỳ nhanh đổi lại trận bỏ chạy.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Càng ngày càng chính xác.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Cũng do Con Rối có cách dạy.
Anh ta gửi đến một biểu tượng phun máu.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Dạy đệ tử đánh chết sư phụ.
Ngày đó chúng tôi vào chiến trường tổng
cộng bốn lần, số đầu người trên cơ bản có thể hòa nhau. Có điều đạo sĩ
khá thiệt thòi, không có ưu thế cận chiến, không có sức bật, chỉ có thể
từ từ quấy rối. Cũng có lúc đối địch bị anh ta đuổi theo, nhưng muốn
giết một thiên cơ da dầy ở dã ngoại là một chuyện không dễ dàng.
Cho nên trên chiến trường thường xuyên có
thể nhìn thấy Thiên Cơ oai dũng cao lớn bị một đạo sĩ kéo theo một con
thú cưng đuổi chạy cả nửa bản đồ.
Vì quen thuộc quá mức nên từ từ tôi bắt đầu không e ngại nghề nghiệp này nữa.
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại anh ở đâu?
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Nhìn bản đồ đi, có hiện tọa độ của đồng đội.
[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: 5555 …. Người ta không qua được, người ta muốn anh dẫn đi mà….
[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: …..
Buổi tối dẫn Kiều Kiều đi phó bản 58 59
xong, có lẽ ngồi trước máy tính quá lâu, hơi đau đầu. Bắt chuyện với Con Rối, nói cho anh ta biết tôi hơi nhức đầu, treo máy đi ra ngoài một
chút.
Rót một cốc nước, đứng bên cửa sổ hít thở không khí một hồi, lúc này lại hiện lên một loạt tin nhắn riêng màu hồng:
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Tại sao? Không phải cả ngày cô đều chơi game chứ?
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Cô
không có chuyện gì thì đi ra ngoài dạo phố một chút. Đi uống nước nóng,
kéo rèm cửa sổ ra cho thông gió. Trong nhà còn thuốc cảm hay không, uống trước hai viên đi.
………….
Tôi nhìn tin nhắn gửi đến, cuối cùng trả lời anh ta: Anh là ai?
Anh ta yên lặng thật lâu không nói lời
nào. Thật ra thì tôi không cần hỏi cũng có thể đoán được người có thể
tùy ý sử dụng nick của Trần Nhiên, có thể chỉ huy Uông Lỗi đến thăm tôi, có thể quan tâm đến tôi như vậy….
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tần Tấn?
Anh trầm mặc rất lâu, tôi không đợi được
đáp án. Di chuyển con chuột lên trên nhấn vào nút tắt, lúc nhìn trò chơi đếm ngược tôi nghĩ tôi thật sự nên rút khỏi Thiên Hạ, tôi đã trầm mê
trong trò chơi này thật sự quá lâu rồi.
Vài ngày nữa là đến mùng một tháng năm,
ngành chấp pháp càng thêm tích cực, bước vào thời kỳ nghiêm trị. Mẹ tôi
chỉ chỉ vào tin tức trên báo: “Nhìn đi nhìn đi, nói con đừng có mê chơi
game như vậy, hiện tại trên internet xuất hiện rất nhiều người xấu.”
Tôi cười nhạt, cũng đâu còn là con nít nữa mà còn có thể bị người ta bán?
Xế chiều tôi rất kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Kim hủ hèm, tôi nhớ tôi cũng đâu có cho số điện thoại cho ông.
“Cô Đông Phương, sao lại đột ngột thôi
việc vậy?” Trong điện thoại giọng ông vẫn phóng khoáng như xưa, tôi ho
khan một tiếng. Đương nhiên có một số việc không thể kể ra, tôi và ông
ta cũng chẳng phải là thân thiết gì: “Muốn nghỉ ngơi một khoảng thời
gian, ông Kim tìm tôi có việc gì?”
“Xem cô nói kìa, tốt xấu gì đã quen biết nhau lâu vậy rồi, à, đúng rồi, tối tôi với bọn Tiểu Tần ăn cơm, cô cũng đi cùng đi.”
“Ông Kim, thật sự là ngại quá, tôi…”
“Đừng tìm lý do, nếu không thì cô ở đâu? Tôi đến đó đón cô nhé?”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán tôi chảy
xuống, nếu để mẹ già nhìn thấy người đàn ông đáng tuổi cha tôi đến đón
tôi đi…. Không biết là hiệu quả náo động đến thế nào.
“Ặc, ông Kim, buổi tối tôi thật sự….”
“Vậy ở phòng bao cô thường đặt ở Rừng Na
Uy nhé. Sáu giờ tối, không cho phép đến trễ.” Ông nhanh chóng cúp điện
thoại ngay khi nói xong, tôi lúng túng, lúc này tôi đi với tư cách gì
chứ?
Suy nghĩ một chút vẫn thầm hạ quyết tâm,
không đi, đánh chết cũng không đi. Giữ nguyên áo ngã xuống giường, ông
nói là buổi tối ăn cơm với Tiều Tần, nhất định là Tần Tấn rồi.
Cho nên trong lúc bất chợt nhớ đến anh,
những sớm sớm chiều chiều kia, những lời đã từng nói. Lúc anh nắm tay
tôi nhún vào suối tình nhân, anh điều khiển nick tôi đánh Mãnh Hổ Hạ Sơn trong trò chơi, nhất thời tôi hơi mơ hồ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mệ, điện thoại di
động bỗng vang lên, là bài hát Tiếng Gió của Huỳnh Hiểu Minh. Tôi cho
rằng Kim hủ hèm, cũng không định nhận, không ngờ ông còn cố chấp hơn cả
tôi tưởng tượng, cuối cùng lần thứ tư tôi đã cầm lấy điện thoại di động, dãy số bên trên lại khiến tôi như rơi vào vòng vây địch.
Là Tần Tấn.
Tôi bắt máy, tiếng nói của anh vẫn lạnh nhạt mà lôi cuốn như cũ: “Anh ở dưới lầu, xuống đi.”
Mấy chữ rất ngắn gọn, sau đó cúp điện thoại.
Tôi chạy ra ban công, thấy xe của anh dừng tại bên cạnh đại lộ Anh Hoa, người hơi tựa vào sườn xe, châm một điếu
thuốc, một tư thế tùy ý lại khiến người đi đường liếc nhìn.
Thế nhưng tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, thật buồn cười, đã quen nhau, rồi chia tay, anh cũng đã đính hôn, rồi gặp
lại, thế nhưng tôi không biết làm sao.
Tôi nên đi xuống hay không?
Thật ra thì trong lòng đã sớm có quyết định.
Người ta nói người phụ nữ làm đẹp vì đàn
ông, tôi không biết tại sao lại muốn lựa chọn trang phục tỉ mỉ, trước
kia Đông Phương Lạc đứng trước mặt Tần Tấn luôn xuề xòa. Tôi thay áo len màu đen, khoác áo dệt kim vàng, và chiếc quần dài cùng màu với áo len,
bên hông thắt sợi dây nịt trang trí màu đen, khiến cho cả người thoạt
nhìn cao ráo hơn một chút.
Tôi không giỏi trang điểm, những thứ này
cũng miễn đi, thoa chút nước chăm sóc da lên mặt, che giấu đi vẻ chán
chường mấy ngày trầm mê trong trò chơi. Lúc xuống lầu anh vẫn duy trì tư thế kia như cũ, thế nhưng cũng không nhịn được gọi điện thoại thúc giục tôi.
Nhìn thấy anh càng ngày càng gần, thế
nhưng tôi cảm thấy khẩn trương. Anh vô cùng tự nhiên mở cửa xe, tôi
nghiêng người ngồi vào, lại bỗng lo lắng nên xưng hô với anh thế nào?
Tấn? Quá thân mật rồi.
Tần Tấn? Lại quá xa lạ.
Tần tổng? Nhưng tôi không còn là cấp dưới của anh nữa…
Khốn, tôi gọi bừa là anh Tần!
Anh cũng ngồi vào, lúc xe khởi động tôi
ngửi thấy được mùi thuốc là thoang thoảng trên người anh. Khi đó còn
sớm, trời còn chưa tối, ánh nắng chiều cuối cùng chiếu vào từ cửa xe,
soi rọi nửa bên mặt anh, khiên đường nét càng thêm cương nghị.
Anh lái rất chậm, cây cối hai bên đường
Anh Hoa đã mọc ra lá non, một cảnh tượng sắc xuân dồi dào. Hai người cứ
im lặng như vậy, có lẽ, thật sự đã không có gì để nói.
Tôi nhớ đến Tần Tấn hăng hái, tài năng
hiện rõ sau bàn làm việc lúc ban đầu gặp gỡ. Bây giờ anh dường như đã từ từ thu lại vẻ ngông cuồng ban đầu, có thể nói… là chín chắn không?
Đi bộ từ đường Anh Hoa đến Rừng Na Uy chỉ
có hơn hai mươi phút, anh lại lái xe đến nửa tiếng. Ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vục, anh và tôi cùng đi vào.
Tôi do dự đi theo sau anh, lúc đẩy cửa
bước vào tôi hít sâu vào một hơi, thầm mắng mình vô dụng, ăn có bữa cơm
thôi, có gì phải rối rắm chứ.