Lúc Tần Tấn gạt ra đám người đi vào cứu tôi, tôi gần như muốn nhào
vào lòng anh. Sau đó mọi người lại thay đổi mục tiêu, quay sang tấn công Tần Tấn. Tần Tấn rất quyết đoán chỉ vào một con ngựa màu đen, cao lớn,
mắt to: “Con này là của ai?”
Một ông chủ ngựa ở phía ngoài lập tức chui vào: “Của tôi, của tôi,
ông chủ ông thật có ánh mắt…” Tần Tất xua xua tay ngăn lời của ông ta,
mấy người chủ ngựa nhìn thấy không có thể bán được lại trở về tấn công
Trần Nhiên.
Tôi đứng nhìn con ngựa đó: “Lão… lão đại, em không biết cưỡi ngựa.”
“Cái gì em cũng biết còn cần anh để làm gì.” Anh đưa tiền thế chân
cho chủ ngựa, cũng không cần hướng dẫn, đã kéo dây cương dẫn ra ngoài.
Tôi cảm thấy những lời này…. làm sao lại quen như vậy chứ…
Trong tình huống đồng chí Uông Lỗi thà chết không chịu khuất phục,
Trần Nhiên thuê hai con ngựa, một đen một trắng, hai người từ từ cưỡi
đến đây. Tần Tấn giúp tôi leo lên trước, ngựa rất cao, Tần Tấn đi theo
sát nắm eo tôi lên, khẽ nói đừng sợ.
Làm sao tôi có thể không sợ? Từ bé đến lớn con ngựa duy nhất tôi từng cưỡi đó là con ngựa con trong công viên mà thôi.
Tôi trở tay nắm gắt gao lấy góc áo của lão đại, anh khẽ cười cúi
xuống: “Cúi người xuống thấp một chút, đúng… kiểu như vậy…” Sau đó tôi
mới tỉnh ngộ ra anh muốn làm cái gì, anh thúc vào bụng ngựa, giật dây
cương: “Đi!”
Sau tiếng hô đó, bên tai tôi chỉ còn có tiếng gió, ặc, hình như còn
kèm theo tiếng kêu sợ hãi của mình nữa. Dường như con ngựa này đã lâu
chưa được chạy ra ngoài, nên giờ như đang liều mạng vậy. Hơn nữa chạy
thì thôi đi, nó còn chạy dọc theo con đường nhỏ, tôi rơi nước mắt, cảm
giác như mỗi bước chân nó đều giẫm lên tim tôi, sợ con ngựa này không
cẩn thận sẽ hất chúng tôi xuống.
Dần dần đường dưới chân biến thành đá cuội, giống như là một con sông đã khô. Đầu tôi đã quay cuồng, có điều cũng cảm giác được cảnh vật bốn
phía bay qua rất nhanh, quả thật khiến cho người ta nhiệt huyết sôi
trào, hăng hái lan tỏa.
Ngựa dần dần thả chậm tốc độ, lúc nay tôi mới phát hiện gần như cả
người Tần Tần đề gục trên người của tôi. Anh mặc cho ngựa từ từ đi về
phía trước, cười khẽ, cắn vành tai tôi: “Sợ hả?”
Tay của tôi vẫn còn nắm chặt lấy áo anh, anh cúi xuống nói bên tai tôi: “Có Tần Tấn ở đây, A Lạc không phải sợ gì cả.”
Trong lòng tôi có chút ngọt ngào, tôi quay đầu, hơi ngạc nhiên: “Lão đại, anh nhìn xem bên kia có thác nước!”
Anh ôm tôi xuống ngựa. Phía dưới là thác nước từng tầng từng tầng màu xanh biếc. Bởi vì đang mùa đông nên người đến đây không nhiều, nơi này
rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy. Một ông chủ bán mồi câu để câu cá
trong hồ.
Anh nói máy chụp hình ở trên người Trần Nhiên, tôi mua mấy túi thức
ăn cho cá, thả mồi xuống, thoáng cái đã thấy bầy cá từ khắp nơi lội đến, chen chúc chật kín cả cái ao! Có con còn gan dạ nhảy lên cắn tay của
tôi. Tần Tấn ngồi bên cạnh băng ghế gỗ hút thuốc.
Một cô gái thẹn thùng cầm máy chụp hình đến nhờ anh chụp giúp mình
một tấm. Anh chỉ khẽ cười một tiếng mà cô bé kia đã đứng tại chổ ngây
người quên cả đưa máy chụp hình.
Anh cũng không buồn để ý, cầm máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự xong, chờ cô gái kia tạo dáng, chụp vài tấm. Nét mặt cô gái kia tươi cười như hoa: “Phong cảnh bên dưới cũng rất đẹp, hay là chúng ta xuống dưới chụp được không?”
Hay nhỉ, nhanh như vậy đã biến thành chúng ta rồi. Thật kỳ lạ, trước
kia anh đưa đủ loại phụ nữ đến phòng làm việc, ở trong đó mấy tiếng tôi
cũng cảm thấy không có gì không ổn. Nhưng hôm nay chỉ giúp cô gái này
chụp vài tấm hình, vậy mà tôi lại cảm thấy ghen!
Vô vị ngồi ném thức ăn, Tần Tấn anh nhận lời đi, anh dám đi xuống em lập tức đi về nhà ngay.
“Thật xin lỗi, tôi nghĩ bà xã tôi không cho phép.” Anh vẫn cười ôn
hòa như cũ, cô gái kia nhìn sang theo ánh mắt anh, khuôn mặt còn đỏ hơn
cả tấm vải đấu bò, vội vàng nói cám ơn. Sau đó nhận lại máy chạy như một làn khói.
Anh đứng bên cạnh tôi như không có việc gì, tôi bỗng cảm thấy như mộng ảo.
Lão đại, nếu ở bên nhau tiếp nữa anh bỗng cảm thất em không có được
tốt đẹp như trong suy nghĩ của anh… Hay là…. Anh cũng không được tốt đẹp như trong suy nghĩ của em. Vậy thì làm sao đây?
Tôi bỗng hiểu ra tại sao mỗi khi anh thân mật với tôi, tôi luôn có
cảm giác dựng tóc gáy. Có lẽ giữa chúng tôi vẫn chưa từng hiểu rõ nhau
sâu sắc. Cho dù là người đang ở bên cạnh nhưng cũng chỉ như lúc ban đầu
gặp gỡ.
Trần Nhiên và Uông Lỗi theo đến, chúng tôi chụp rất nhiều hình ở thác nước. Uông Lỗi kêu gào muốn chụp một mình, Trần Nhiên không cho phép.
Cho nên mỗi tấm hình anh ta cũng bĩu môi, chỉ thiếu là chưa viết lên
trán mấy chữ là “Tôi không hề vui vẻ”, đứng chung với Trần Nhiên, vô
cùng đáng yêu.
Lão đại hỏi tôi có muốn tìm chỗ nào rửa hình hay không? Tôi nói rửa
hình ra cũng tốt, sau này thất tình có vừa khóc vừa xé, ít nhất là tìm
được cho mình chút chuyện làm. Cho nên những tấm hình kia vẫn nằm trong
máy vi tính, không được rửa ra.
Đi đến suối Tình Nhân phía trước là mục đích hôm nay của chúng tôi.
Thế mà hai con suối giống nhau như đúc, kiểu chỗ này đương nhiên có một
truyền thuyết xinh đẹp. Bất kể là thương nghiệp hóa cũng được, tính kỷ
niệm cũng được, tóm lại nếu như bạn chịu tin tưởng thì bạn sẽ cảm giác
được nỗi buồn thương trong đó, còn nếu không muốn tin thì chỉ cười xòa.
Đây là mùa vắng khách, cũng không có hướng dẫn viên. Cho nên lão đại
và Trần Nhiên có đôi khi cũng thay thế, nói đây là một đôi tình nhân
không được thế tục chấp nhận, bị mọi người đuổi bắt nhảy xuống sườn núi, hóa thành hai con suối.
Mà trong truyền thuyết hai con suối này bên trái là đại diện cho duyên số, bên phải là đại diện cho tình yêu.
Lão đại kéo tay tôi nhúng vào cả hai bên, nước suối rất lạnh vào mùa
đông. Nhưng bọn họ nói là con suối này có thể nghe thấy mơ ước và nguyện vọng của của người có tình.
Uông Lỗi chết không chịu nhúng vào. Dưới cơn nóng giận Trần Nhiên uy
hiếp đòi ném anh ta xuống, cuối cùng anh ta miễn cưỡng phải thỏa hiệp.
Bên cạnh có bày bán dây tơ hồng, xăm và kinh thư của người xuất gia.
Tôi cầu một quẻ xăm, lão đại chỉ mở ra xem thoáng qua, không nói gì hết
để lại rồi đi về. Tôi hỏi anh là cái gì, anh vuốt tóc tơi nói mấy cái
này không đúng đâu.