Thật ra thì vết thương đã hoàn toàn lành rồi. Trần Cánh nói bây giờ
tôi đã mạnh như trâu, cũng không cần tái khám nữa. Mỗi ngày tôi đều ở
nhà lão đại, ăn không ngồi rồi. Ngày nào đó bỗng tâm huyết dâng trào,
háo hức muốn làm bánh ngọt. Tôi sửa sang đi xuống siêu thị dưới chung cư mua sữa tươi, bột mì, và các loại bột, chờ mua xong về lại xấu hổ phát
hiện…..
Tôi không có chìa khóa. May là quen mang theo điện thoại di động bên
người. Tôi gọi điện thoại cho lão đại, hoàn cảnh xung quanh anh rất an
tĩnh, giống như là đang họp, tôi có chút hối hận vì đã gọi cho anh.
“Sao vậy?”
“Ặc, lão đại.” Tôi ngại ngùng nói, lúc này bảo anh trở về… không được tốt phải không? Hay là tôi tự tìm một chỗ đợi đến tối anh về…
“Nói.”
“Bây giờ em đang ở dưới lầu, nhưng không có chìa khóa.”
“Đi ra chung cư quẹo phải, chừng hai mươi mét có một quán cà phê tên Lưu Luyến, vào trong đó chờ anh.”
“Ờ.” Tôi không nói gì nữa, cho nên cầm một đống túi lớn bột mì, sữa tươi đi đến quán cà phê xấu hổ ngồi đợi….
Tôi gọi một ly kem Haagen Dazs hấp dẫn xinh đẹp dưới ánh mắt quái dị
của nhân viên phục vụ, tôi thích ăn kem vào mùa đông. Treo túi màu xanh
biết vào lưng ghế, sữa tươi thì để dưới bàn. Tại chỗ ngồi có tạp chí,
tôi tiện tay lật xem. Trong quán mở nhạc nhẹ, hoàn cảnh rất thư giãn, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là nếu như tôi không mang theo nhiều đồ như
vậy.
Bên cạnh là một đôi nam nữ, nam chừng ba mươi tuổi, nữ thì chừng hai
mươi. Hai người còn rất thân mật nói gì đó với nhau, cô gái nhìn sang
bên tôi một chút, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó, cuối cùng hai
người cùng nhau cười.
Tôi cảm thấy được nhiệt độ khuôn mặt tăng cao, nếu như là trước đây,
có thể tôi đã sớm đứng dậy bỏ chạy, nhưng bây giờ tôi còn ngồi đây. Như
Tội Phạm nói, nếu như tôi muốn ở chỗ này thì có gì đáng để tôi rời đi
chứ?
Vừa nghĩ như vậy lại bình thường trở lại, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí của tôi.
Lúc bọn họ đứng dậy tính tiền, thế mà cô nàng kia lại đá trúng lon
sữa bên cạnh bàn tôi, gây ra tiếng vang rất lớn, tôi cũng đau thay cô
ta. Vốn thầm nghĩ xin lỗi, có điều câu đầu tiên cô nàng thốt ra không
phải là kêu đau, nên tôi cũng giảm đi bớt cảm giác có lỗi.
“Cô có bệnh à, để đồ ở đây?”
= =||||
Tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh hòa nhã, nhưng cô ta lại nổi đóa lên:
“Mang những thứ này đến quán cà phê, không phải cô bệnh thì là cái gì?”
Giọng nói của cô ta dần dần cất cao, người xung quanh đều nhìn sang,
người đàn ông bên cạnh dường như cũng cảm thấy khó coi, nhẹ kéo cô ta,
cô càng làm lớn hơn: “Tôi muốn cô nói xin lỗi, lập tức xin lỗi.”
Tôi đóng lại quyển tạp chí đứng lên, ngay cả cướp còn gặp rồi thì còn có gì phải sợ? Cho nên tôi khiêu khích cô ta: “Nếu tôi không xin lỗi
thì sao?”
Lúc nói lời này, tôi đột nhiên nghĩ đến…. Nếu như ban đầu Vô Ngạn bắt tôi nói xin lỗi Tử Nguyệt Quang, tôi cũng nói dũng cảm như vậy thì sẽ
như thế nào?
Tất cả ánh mắt trong quán đều tập trung đến bên này, rất nhiều người
đang nhìn, nhân viên phục vụ muốn đến hòa giải, cô ta còn đang ở trên
nhìn xuống : “Em muốn cô ta nói xin lỗi, Aakarshan —”
Cô ta dùng giọng nói eo éo khiến người ta dựng cả lông tóc, lay lay
người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông trung niên bên cạnh dường như cũng có chút thân phận, vẫn duy trì phong độ ga lăng: “Thưa cô, dù thế nào
thì đồ của cô cũng đụng vào Tiểu Tư, hợp tình hợp lý thì cũng nên nói
lời xin lỗi mà.”
Tôi mỉm cười, đương muốn tiếp lời thì một giọng nói vang lên.
“Thưa cô, lon sữa chắc chắn không biết cử động, trên luật pháp, xe
đụng phải cô là vô tội.” Tôi ngẩng đầu, Tần Tấn không biết đã đến từ lúc nào. Khí trời mùa đông thành phố S đã rất lạnh, anh mặc áo len trắng,
bên ngoài là áo khoác thoải mái cùng tông màu, nhìn rất ấm áp.
“Tấn?” Người đàn ông trung niên thấy anh dường như hơi ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp.”
Tôi ngỡ ngàng, có lui đến làm ăn sao? Sao tôi không nhận ra vậy kìa?
“Chờ lâu rồi hả?” Anh vuốt vuốt mái tóc dài của tôi, một tay ôm vai
tôi, sau đó rất thích thú nhìn mấy túi lớn nhỏ: “Aakarshan, đây là Đông
Phương Lạc vị hôn thê của tôi. Quý cô bên cạnh anh đã đụng hư bữa ăn tối của tôi rồi.”
Tôi nhìn anh, ý bảo lon sữa làm gì dễ hư vậy? Chân đi mở núi à?
Anh kéo tôi vào trong ngực một chút: “Đền cũng không được, coi như xong, nói xin lỗi đi.”
“Ặc…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi của tôi. Cô gái kia có hơi không phục, Aakarshan quay đầu nhẹ giọng nói với cô ta: “Nói xin lỗi với cô Đông Phương Lạc đi.”
Cô ta giận dỗi cúi đầu, tay người đàn ông đặt trên vài cô ta tăng thêm sức, giọng nói dần dần khó chịu: “Nói xin lỗi.”
Cuối cùng cô ta cúi đầu, dáng vẻ như muốn khóc, nói: “Thật xin lỗi.”
Trong ánh mắt của mọi người đang nhìn, tôi hơi mất tự nhiên, ngẩng
đầu nhìn Tần Tấn, ý bảo có thể nào chúng ta quá đáng rồi hay không? Anh
kéo tôi ngồi xuống ghế mây, lúc Aakarshan sắp ra khỏi cửa lại cất cao
giọng nói: “Aakarshan, thật ra có đôi khi, người phụ nữ bên cạnh có thể
tiêu biểu cho sự đánh giá của một người đàn ông, có thứ chỉ nên để dùng, không nên dẫn ra ngoài.”
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, không nóng không giận, vừa đủ
để cho mọi người trong quán nghe thấy, sau đó còn thêm một câu ngọt lịm: “Có rảnh thì tìm tôi chơi bóng.”
Cuối cùng người đàn ông kia lúng túng: “Đừng nói với cô ấy, lần sau sẽ không vậy nữa, đừng để ý.”
Tôi chưa bao giờ biết Tần Tấn luôn luôn khéo léo cũng sẽ sắc bén như thế.
Anh cũng không buồn để ý, vẫn cười như gió xuân phơi phới, đặt chiếc
túi trên ghế lên mặt đất, vẫy tay gọi cà phê, trái cây và chút bánh
ngọt.
Đôi mắt tôi nhìn anh trông mong: Chúng ta không đi về sao?
Anh kéo ly kem của tôi đến trước mặt, cầm chiếc thìa xinh xắn xúc một miếng nhỏ nếm thử, giống như không quen với mùi vị này, cuối cùng lại
đẩy về trước mặt tôi: “Trời lạnh vậy còn ăn cái này?”
Tôi chỉ nhìn ly kem Haagen Dazs xinh đẹp hấp dẫn và chiếc thìa tôi
vừa mới ăn xong kia, anh quơ tay: “Nhìn cái gì? Thích thì ăn đi.” Tôi
không nhúc nhích, nhưng bây giờ cái thìa này anh đã ăn rồi….
Anh hơi nhướng mày: “Ăn đi.”
Tôi im lặng, làm kháng nghị không tiếng động.
Anh múc lên một chút đưa đến trước mặt tôi, ra lệnh rất bạo chúa: “Há miệng.” Tôi quay đầu kêu nhân viên phục vụ một tiếng, anh lập tức nhân
cơ hội đút vào miệng tôi.
Nhân viên phục vụ mặt áo sơ mi trắng và ghi lê nhỏ đi về phía này, anh xua xua tay: “Không cần, cám ơn.”
Tôi khóc không ra nước mắt… Òa… Phục vụ, tôi muốn đổi thìa.