Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 71: Q.4 - Chương 71: Thật ra thì… rất vui khi bị cô liên lụy




Tôi luyện là một thầy thuốc chuyên trách, có một khuyết điểm là không đánh được, huống chi đối phương lại là tay cung thủ khó đối phó nhất. Cho nên tôi chết, lại dùng bùa lục đạo bò dậy, rồi lại chết, lại bò dậy. Lần đó tôi dùng hết chín cái bùa hồi sinh trong rương.

Cuối cùng còn một tên cung thủ, tôi gửi tin nhắn cho Tội Phạm nói đừng đánh, đi trước đi. Hắn không trả lời, xông qua giải quyết tên kia trong vòng 5 đao, sau đó lập tức lên ngựa.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đi theo.

Thế nhưng hắn lại không đến đá truyền tống, dẫn tôi cùng nhau trốn trong rừng rậm Phượng Ngô. Nhìn một đám người Ẩm Huyết Minh đang truy tìm xung quanh núi Tiên Âm, thậm chí có vài phần bùi ngùi “nhân tại giang hồ.” (Nguyên câu là “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” nghĩa sống trong giang hồ, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình. )

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đần à, sao không đi?

Rất lâu sau hắn mới chậm rãi trả lời một câu: Cô ở đó sao tôi có thể đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Ặc, tôi liên lụy anh.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Lần sau nếu có chuyện thì cô cứ đi trước, tuy tôi không thể thắng nhưng vẫn thừa sức tự vệ.

Chúng tôi núp trong rừng rậm Phượng Ngô, mãi đến rất trễ, tôi liếc nhìn góc phải bên dưới màn ảnh, đã mười hai giờ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, tôi muốn xuống trước.

Hắn đánh một từ “ừ”, tôi bấm vào nút gạch chéo phía trên màn ảnh.

Hệ thống: Bạn xác nhận chắc chắn rời khỏi trò chơi? Trò chơi sẽ tự động đóng sau 15 giây. Đúng/Không? Phía dưới là giây đếm ngược.

Tôi nhìn thích khách trang phục màu đen đứng trong rừng cây như bức tranh thủy mặc, trên màn ảnh nhảy lên một câu nói.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Thật ra thì…. rất vui khi bị cô liên lụy.

Sau đó màn ảnh tối lại, quay trở về màn hình XP kinh điển.

Thế mà khi ngủ tôi lại nằm mơ, mơ thấy tôi ở ổ chim Yến Khâu, dũng sĩ khiên lớn đao dài đứng bên vách núi đưa lưng về phía tôi. Tôi gọi Vô Ngạn, nhưng anh không chịu quay đầu lại.

Ngày hôm sau Tiểu Tinh Nhi Không Khóc gọi tôi giúp đi phó bản. Tôi nhận lời mời vào tổ đội của cô ta. Tuy bây giờ hai thế lực hoàn toàn đối địch, nhưng bàn bè cuối cùng cũng không đối địch với nhau.

Lúc chờ tại cửa phó bản Kiếm Vực, hệ thống nhắc nhở: Hồi Đầu Vô Ngạn gia nhập đội ngũ, đội trưởng thoái vị nhường cho Hồi Đầu Vô Ngạn.

Mộc Tương Phi trong trò chơi có thể làm như có mắt không tròng, nhưng Đông Phương Lạc ngoài trò chơi lại đang canh cánh trong lòng. Sức tấn công của ba nick khác cũng không mạnh lắm, anh là đội trưởng nên vẫn phải đánh chủ. Cũng đúng, làm chủ thế lực Ẩm Huyết Minh nhiều năm nay, có lẽ anh đã sớm thành quen rồi.

Trong thế lực có rất ít người nghĩ đến cảm nhận của anh, phần lớn đều là “lão đại, dẫn xuống phó bản xx.”

Có phải đại thần đều định trước là cô độc và khổ cực như vậy hay không?

Ặc, cô độc? Không đúng, hai ngày trước anh còn dụ dỗ nick nhỏ của tôi kìa. Tử Nguyệt Quang, Lấm Tấm Sương Hoa, Màn Đêm Xinh Đẹp, bên cạnh anh lúc nào mà thiếu phụ nữ chứ?

Nhưng tại sao hôm nay Hồi Đầu Vô Ngạn lại trở nên trầm mặc ít nói như thế này…

Là vì phân tâm nên khi lấy lại tinh thần tôi phát hiện ra máu anh chỉ còn lại phân nửa. Cuống quýt chạy lên trước, quả nhiên có quái vội chạy đến chỗ tôi. Cuống quýt lui về sau, nhưng mấy nick phía sau cũng không gánh nổi. Bất chấp dùng tuyệt kỹ điều khí của thầy thuốc, xem ra hôm nay phải gượng gánh lần này rồi.

Lấy hết can đảm nhưng quái cũng không có đến trước mặt, anh đánh diện rộng một cái đã lôi quái trở về. Nhìn thanh máu càng lúc càng cạn, tôi không dám suy nghĩ lung tung nữa. Nếu như là trước kia, anh đã sớm phê bình nghiêm khắc rồi.

Nhưng hôm nay anh chỉ lặng im.

Hiện tại giữa Mộc Tương Phi và Hồi Đầu Vô Ngạn đã có một bức tường trong suốt, có lẽ sẽ không còn có thể trở về như lúc ban đầu nữa rồi.

Chạy vòng quanh anh tăng máu theo thói quen, ỷ vào da dày và sức tấn công cao, kỹ năng diện rộng của anh bình thường cũng sẽ giữ quái lại, lúc thỏa đáng sẽ kéo đi quái đang tấn công tôi.

Nếu như không phải anh quá mức nghiêm khắc mà nói thì đi theo anh vào phó bản cũng là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng mà… tại sao khi anh không hề nghiêm khắc với tôi nữa thì tôi lại cảm thấy xa cách chứ? Con người thật là một động vật mâu thuẫn dối trá.

Lúc đánh boss cuối, chúng tôi dừng lại đội ngũ bổ sung pháp lực, trong lúc vô tình thống kê của hệ thống bay vùn vụt, phát hiện ra máu tôi thêm và sức tấn công của anh lớn hơn gần một nửa. Vô Ngạn trước kia chỉ cần tôi tăng 30.000 máu là có thể vượt qua phó bản này.

Như vậy …. hôm nay không phải là anh cũng không tập trung sao?

Tôi lắc đầu ngăn cản ý nghĩ si tình này, không chừng bây giờ anh đang nói chuyện riêng với em gái khác thôi, ừ, đúng là như vậy!

Thanh máu HP của Boss cuối từ từ cạn xuống, xét thấy nó luôn yêu thích tự nổ khi trong trường hợp không đủ sức để tấn công người chơi, tôi cũng không dám khinh thường, đổi vũ khí xông lên đánh. Bên trái là màn hình tọa độ của đồng đội, đương nhiên Hồi Đầu Vô Ngạn làm đội trưởng, nhìn thanh máu của Boss dần dần cạn kiệt, thậm chí tôi có cảm giác lưu luyến khó hiểu.

Nghĩ như thế vũ khí trong tay cũng bất giác chậm lại, nhưng ai có thể tin được…. trong lúc nó chỉ còn dư lại một chút máu lại bỗng tự nổ chứ.

Hệ thống nhắc nhỡ bị sát thương 30000… Có trời mới biết toàn bộ lượng máu của tôi chưa đi 20000 điểm.

Cho nên… Cả đoàn cùng nhau chết chung. Điều này có nghĩa khiêu chiến thất bại, tôi và Hồi Đầu Vô Ngạn đánh chung nhiều năm, đây là lần thứ hai khiêu chiến thất bại. Lần đầu tiên là vào lần đầu chúng tôi đi phó bản này, khi đó anh cấp 70, tôi 65.

Hình ảnh chuyển thành đen trắng, khó tin được là bốn chữ Hồi Đầu Vô Ngạn cũng trở thành trắng đen. Cứ nằm lẳng lặng như vậy, tôi ngạc nhiên phát hiện ra mình đang mỉm cười. Đúng vậy, đang mỉm cười chứ không hề có chút ảo não vì khiêu chiến thất bại.

Từ lúc nào nằm trên mặt đất chỉ còn có tôi và anh, trong đội ngũ anh chỉ nói nhẹ nhàng một câu.

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ngày mai tôi dẫn đi lần nữa.

Hai thi thể nằm trên mặt đất, lúc tôi nhìn thời gian đếm ngược của phó bản bên phải màn ảnh, trong lòng đau xót, thế nhưng không nỡ hồi sinh.

Ra sức đập đập con chuột trên bàn máy tính, Đông Phương Lạc, TMD (DCM)từ lúc nào mà mày lại đa sầu đa cảm như vậy, nằm đây làm gì, xem phim trắng đen à?

Đương muốn hồi sinh thì bên dưới nhảy ra một tin nhắn riêng màu hồng.

[Bạn tốt] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc nói với bạn: Phi tử tỷ tỷ, lần trước là Lấm Tấm Sương Hoa nói muốn làm nhiệm vụ, xin lão đại cho cô ta mượn nick, người giết chị là cô ta. Chị đừng trách lão đại nữa được không?

[Bạn tốt] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc nói với bạn: Chị bày quầy bán hàng, lão đại công bố trong thế lực chỉ cần là đồ chị bán và có chụp hình lại đơn giao dịch có thể đổi lại gấp đôi số tiền ở chỗ anh ấy. Còn nhớ lúc đó chị bán một bộ Nguyệt Sắc chỉ có 280 vàng không? Có người mang đến đổi lấy 560 vàng với lão đại đó.

[Bạn tốt] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc nói với bạn: Phi Tử tỷ tỷ, đừng giận nữa có được hay không, các người cứ như vậy thì biết khi nào mới hòa thuận chứ.

Tôi gửi cho cô ta một biểu tượng vuốt ve. Tiểu Tinh Nhi, nếu như anh ấy thật sự thích Tương Phi thì tại sao anh chỉ khoan dung với mấy cô gái khác? Nếu như anh ấy thật sự thích Tương Phi thì tại sao lúc chị cầu hôn lại từ chối chị? Nếu như anh ấy thật sự thích Tương Phi tại sao từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói một câu, cho dù là một câu yêu chị…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.