“Tháng sau anh đính hôn.” Trong giọng nói anh không nghe thấy niềm
vui mừng, ngược lại mang theo tự giễu nặng nề: “Với Kiều Phỉ.”
Tôi không biết mình có giữ vững nụ cười mỉm của mình hay không, lại
nghe thấy mình khẽ chúc mừng, đúng vậy chúc mừng anh Tần Tấn.
“Anh chỉ muốn nói cho em biết, lúc quen với em, anh hoàn toàn trong
sạch với bất cứ phụ nữ nào.” Anh lẳng lặng tựa vào kệ tài liệu gỗ, cả
người chìm trong bóng tối. Tôi bỗng nhớ đến một đêm yên tĩnh Tần Tấn say ở dưới lầu nhà tôi.
Tôi gật đầu nặng nề, tôi nói tôi biết. Một tay anh nắm chặt góc kệ
tài liệu, trên mu bàn tay chợt hiện gân xanh: “Anh muốn biết tại sao?
Đông Phương Lạc, mặc kệ là dự tính ban đầu thế nào, khi Tần Tấn mở miệng cầu hôn với em thật sự đã nghĩ sẽ ở bên em cả đời. Nhưng trước sau anh
cũng không đợi được hồi đáp của em. A Lạc, anh muốn biết em cũng có, dù
chỉ là một phần với Tần Tấn hay không?”
Anh không nhích đến gần, nhưng tôi có thể cảm thấy được tâm trạng anh dậy sóng. Hôm nay nói những lời này đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Tôi có thể im lặng, có thể phủ nhận để giữ lại cho mình chút sĩ diện.
Nhưng cuối cùng tôi nghe thấy mình nói cho anh biết rất rõ ràng: “Có.”
Cuối cùng thời gian nghỉ việc của tôi đã được định ra, là trước một
ngày đính hôn của Tần Tấn, ngày 5 tháng 3. Tôi không nhận được thiệp mời của anh.
Hiện tại tôi xem như vô cùng nhàn rỗi, Kiều Phỉ nghiễm nhiên có tư
thế phu nhân tổng giám đốc, địa vị của tôi đã vô cùng khó xử. Tôi không
hề đặt chân vào văn phòng của Tần Tấn, cố hết sức tránh xa tầm mắt anh,
tôi không cách nào chẳng buồn để ý, nhưng mỗi người đều phải gánh chịu
hậu quả vì hành động của mình. Đông Phương Lạc hôm nay ngoại trừ mình ra thì chẳng có thể trách ai.
Tôi phải cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, may mà miễn cưỡng cười vui không có ai tin, cho nên cũng giảm đi.
Tôi đúng giờ có mặt tại công ty, sau khi tan việc là rời đi ngay. Tôi không có cách nào thản nhiên với những ánh mắt hoặc mang theo thương
hại hoặc nhìn tôi có chút hả hê.
Buổi tối vào trò chơi, cả server đã sôi sục, Thiên Đường Có Tội gửi
thư khiêu chiến với Hồi Đầu Vô Ngạn, cuộc chiến sinh tử, ai thua xóa
nhân vật. Đã rất lâu không có ai dám khiêu chiến với Hồi Đầu Vô Ngạn
nữa.
Người chơi của rất nhiều server đều đến đây đăng ký nick nhỏ chỉ để
vào xem cuộc chiến. Lần này Hồi Đầu Vô Ngạn cũng không do dự quá lâu.
[Thế giới] Hồi Đầu Vô Ngạn: Khi nào? Ở đâu?
Trong nháy mắt trên diễn đàn đăng vài bài viết thiên cơ pk với pháp
sư. Thắng bại của hai nghề nghiệp này thật ra liên quan đến nhân phẩm.
Một vị vua cận chiến, một nghề đánh xa tấn công cao, pháp sư trong Thiên Hạ là kẻ thù tự nhiên của chiến sĩ Thiên Cơ.
Nhưng cũng có một khuyết điểm là lượng máu của pháp sư bèo bọt, gặp
phải pháp sư gây choáng là thiên cơ bình thường cũng chỉ có vứt bàn
phím. Nhưng Hồi Đầu Vô Ngạn là thiên cơ toàn tật, thể năng không cao
lắm, đoán chừng không thể kháng lại gây choáng. Có điều là một thiên cơ
toàn tật, toàn thân đập đầy đá phong hành (đá phong hành tăng thêm tốc
độ di chuyển), vừa vào trận muốn đánh ngã pháp sư xem ra cũng không khó
khăn gì.
Tôi biết hôm đó Thầy Con Rối mượn một nick thiên cơ mãn cấp trang bị đầy đủ luyện suốt đêm với Thiên Đường Có Tội.
Đừng Đánh Mặt cũng mượn một nick pháp sư, nhưng Hồi Đầu Vô Ngạn chỉ
dẫn thế lực đi phó bản, làm nhiệm vụ như thường lệ, từ chối ý tốt của
anh ta.
Tỷ thí trong trò chơi đã sớm thành thói quen, có thể người không chơi rất khó hiểu, tại sao người ta lại si mê điên cuống trong cái thế giới
ảo không tồn tại này như vậy. Điều này giống như là một bộ phim vậy, cho dù là biết tất cả cũng không phải là thật, nhưng bạn cũng sẽ vui buồn
theo người diễn. Thậm chí còn lậm hơn cả bọn họ.
Nếu như nói sống thực tế là thân thể, thì sống trong game là linh hồn.
Tôi gửi tin nhắn cho Trần Nhiên và Uông Lỗi, nhận được cũng chỉ là hồi âm như sau:
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tại sao Thiên Đường lại đấu với Vô Ngạn?
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Chuyện của đàn ông thì để đàn ông giải quyết đi.
[Bạn tốt] Bạn nói với Đừng Đánh Mặt: Chuyện gì xảy ra?
[Bạn tốt] Đừng Đánh Mặt nói với bạn: Chuyện này chẳng qua là sớm muộn thôi. Phi Tử để cho bọn họ tự giải quyết đi.
Lúc một mình thẩn thờ trên núi Tiên Âm, bất ngờ nhận được tin nhắn của Hồi Đầu Vô Ngạn.
[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đến Yến Khâu.
Tôi chờ gần hai phút, xác định anh không có gửi nhầm người mới cưỡi
dê đến ổ chim Yến Khâu. Quả nhiên nhìn thấy anh trên đỉnh Tuyệt Lĩnh.
Chiến sĩ cao lớn mang cây đao nặng nề, một tay cầm chiếc khiên to lớn,
lẳng lặng đứng bên vách núi, vô cùng kiêu ngạo, vô cùng cô độc.
Tôi lẳng lặng đi đến, xuống ngựa đứng bên cạnh anh. Nhìn xuống từ
đỉnh Tuyệt Lĩnh, Thiên Hạ này như một bức tranh thủy mặc. Đây từng là
nơi tôi thường xuyên ngây người, khi đó chuyện xa xỉ nhất là anh chịu
đến đây nhìn tôi và ngồi xuống trò chuyện tâm sự với tôi một chút.
Sau đó bởi vì người vào thế lực dần dần nhiều, tôi liền chuyển đến
núi Tiên Âm. Thời gian anh xuất hiện hiếm đến mức có thể đếm trên đầu
ngón tay.
[Bạn tốt] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Hiếm khi anh rảnh rỗi như hôm nay.
Tôi nói ra lời vô nghĩa, sự yên lặng sẽ khiến tôi cảm thấy không khí
mờ ám. Nhưng mà Vô Ngạn, chúng ta đã mập mờ gần ba năm rồi, em đã mệt.
Anh không trả lời tôi, chiến sĩ đao dài khiên lớn quay lại, đưa cánh tay tráng kiện mạnh mẽ.
Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn dịu dàng ôm lấy bạn.
Đó là lần đầu tiên Tương Phi không đáp lại anh. Bầu trời Thiên Hạ tối nay không có phượng hoàng bay qua, xanh thẳm như cũ, lá phong sáng rõ
như xưa. Mà chiến sĩ cao lớn bên đỉnh núi ôm lấy thầy thuốc nhỏ bé, hình ảnh dừng lại giống như thời gian không hề trôi đi.
Qua lâu thật lâu, dường như là có người thúc giục anh vào phó bản,
anh gọi Phong Sinh Thú ra, khi vừa định quay xuống núi thì bỗng quay
ngựa lại.
[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Ái Phi, cho trẫm thêm trạng thái đi.
Chậm chạp quay vòng anh, Mộc Tương Phi sáng rực rỡ trên đỉnh núi.
Hệ thống: Bạn thi triển Cố Bản Bồi Nguyên cho Hồi Đầu Vô Ngạn. Hồi
Đầu Vô Ngạn tiến vào trạng thái Cố Bản Bồi Nguyên cấp mười một. mỗi phút sẽ khôi phục sinh mệnh trị giá…
Hệ thống: Bạn thi triển Nhuận Mạch cho Hồi Đầu Vô Ngạn. Hồi Đầu Vô
Ngạn tiến vào trạng thái Nhuận Mạch cấp mười hai, tất cả thuộc tính lên
114 điểm.
Chiến sĩ màu vàng quay đi rời khỏi núi, càng lúc càng xa. Tôi bỗng
nhớ đến cuộc tiễn đưa ngày đó tại bến xe. Mộc Tương Phi một mình đứng
trong rừng rậm Phượng Ngô, cô độc trên đỉnh Tuyệt Lĩnh, gió thổi tay áo, tịch mịch như tuyết.