Cách ngày cưới của tôi còn mười ngày, mẹ già
nói trước lúc kết hôn hai bên nam nữ không thể gặp mặt, cho nên lão đại
không đến tìm tôi.
Trên núi Tiên Âm, Mộc Tương Phi thẩn thờ
ngồi trên sườn núi, còn Đông Phương Lạc ngồi ngây ra trước máy vi tính.
Khi bình tĩnh lại, tôi bỗng phát hiện thậm chí tôi không hề biết tên Tội Phạm, không biết bất cứ gì về hắn ngoài trò chơi này ra.
Đó là bạn tri kỷ của tôi, dù cho là chỉ là một mô hình 3D ảo trong ký ức, dù cho là những nơi chúng tôi từng đi
qua, những chuyện chúng tôi đã làm, đã nói chỉ là một đống chi tiết nhàm chán.
Nhìn ID màu xanh biếc của Vô Ngạn trên danh sách bạn bè, tôi bỗng nảy sinh một ý nghĩ gan dạ đến chính mình phải ngạc nhiên.
Tôi muốn đi tìm anh, đúng, đi tìm anh. Tôi
cũng không nghĩ đến sau khi tìm được anh thì như thế nào, cũng không hi
vọng sẽ xảy ra gì với anh. Tôi chỉ muốn trông thấy anh, dù là sau này
Đông Phương Lạc thật lập gia đình, có cuộc sống riêng mình, nói vậy cũng không còn gì tiếc nuối.
Sắp đến ngày cưới, dĩ nhiên tôi biết làm
như vậy sẽ trả giá rất đắt, nhưng khi tâm huyết dâng trào, tôi mới biết
được hóa ra Đông Phương Lạc cũng có thể cố chấp như thế, hoặc là nói…
điên cuồng như thế.
Tôi không đợi đến một ngày nào đó, Đông
Phương Lạc dần dần già theo năm tháng, khi nhớ đến câu chuyện cũ này,
Hồi Đầu Vô Ngạn cũng giống như Tội Phạm, chỉ là một mô hình hư ảo.
Lần đầu tiên tôi làm nghịch với ý nghĩ của mọi người bên cạnh, chỉ vì một cuộc tùy hứng, sự bi hùng này giống như
là bữa tối cuối cùng của chúa Jesus trước khi bị phản bội.
Muốn gặp Hồi Đầu Vô Ngạn thật ra vô cùng đơn giản. Tôi chỉ mở cái nick nhỏ kia ra, đứng trước cửa phó bản Kiến Mộc chờ đợi anh.
[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Tại sao ở đây?
[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Lão đại, em đến tìm anh nhé.
Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: Có thể.
Thành phố V cách nơi này quãng đường gần
5000km. Tôi đặt vé xe trên mạng, thu dọn ít đồ cần thiết bỏ vào túi. Bởi vì mùa đông trang phục quá dày, sợ mẹ nhìn ra sơ hở, thậm chí tôi không mang theo quần áo để thay.
Trước khi ra cửa, bà đang cắt chữ song hỉ
dán lên cửa sổ, vốn ý của Tần Tấn là mua hết tất cả, nhưng bà nhất định
kiên trì đích thân làm. Bà nói năm đó lúc bà sắp gả, bà ngoại cũng cắt
cho bà từng cái từng cái.
Nhưng trong ấn tượng của tôi…. hình như mẹ tôi chưa từng kết hôn.
Về phần nguyên nhân, cuối cùng tôi cũng
không hỏi đến. Ân oán đời trước đã kết vảy thành sẹo, cứ để nó đóng mài, cần gì xé nó ra lại làm chi.
Đi đến cửa, thay giày, tôi cố gắng trấn
định nói: “Mẹ, con đi ra ngoài tìm bạn bè chơi nhe.” Bà chú tâm cắt chữ
song hỷ, giấy vụn như bông tuyết bay tán trên thân bà, nhưng người cắt
giấy vẫn bất giác nở nụ cười tươi trên gương mặt: “Đừng đi gặp Tiểu Tần. Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhìn con xem, gần đây cứ thừ người ra,
bị trầm cảm trước hôn nhân rồi.”
Tôi len mình ra cửa, khí lành rét mướt trong hành lang, tôi kéo nhẹ khăn quàng cổ, không đành lòng nhìn lại người bên trong.
Thật xin lỗi mẹ.
Thật xin lỗi Tần Tấn.
Tin rằng mẹ sẽ nhanh chóng thấy được giấy
nhắn bên cạnh máy vi tính… Đừng lo lắng, Đông Phương Lạc sẽ gánh chịu
hậu quả vì hành động của mình.
Đi xuống lầu, kêu xe đến bến xe, cây anh
đào lướt cực nhanh bên ngoài cửa sổ. Tôi bỗng lưu luyến cảnh cũ này, kéo kéo ống tay áo thuyết phục mình thu hồi cảm giác bất an thấp thỏm. Được rồi Đông Phương Lạc, cũng không phải là bắt mày ra pháp trường mà.
Đứng ở cửa bên xe thật lâu, cuối cùng tay
tôi cũng đưa tiền đền gần cửa sổ, sau đó tôi nghe thấy tiếng nói khe khẽ mà chính mình cũng không nghe rõ: “Thành phố V.”
Người bán vẻ nhanh nhẹn mở tủ vé thối lại tiền lẻ, tôi nắm chặt lấy vé xe thành phố V, một bước ra đi, không thể quay đầu lại.