Buổi chiều là đại hội tổng kết sáu tháng của toàn công ty, cả ngày
tôi đều rất bận, thái hậu và thái thượng hoàng trong truyền thuật cũng
từ Đài Loan xa xôi đến đây. Nhân vật có cấp bậc như tôi cũng phải ở bên
cạnh giúp lão đại sửa sang lại một chút tài liệu văn kiện.
Không biết Tần Tấn có bị thần kinh hay không, vậy mà lại để tôi trình bày tôn chỉ của Phù Thế Online với thái hậu và thái thượng hoàng.
Thật ra thì một trò chơi nói đơn giản là do người thiết lập. Nào là
cảnh tượng, cảm giác cuốn hút, nội dung trò chơi thật sự, bối cảnh… ai
lại liếc nhìn nhiều lần chứ. May mà người thiết kế trò chơi trước kia
cũng không phải là vô công rỗi nghề, hơn một tiếng đã thuyết trình xong
đoạn phim trên máy vi tính và từng tấm ảnh. Tôi trước sau vẫn giữ nụ
cười mỉm chuyên nghiệp. Thái thượng hoàng không lộ vui giận, nhìn không
ra được câu trả lời là thành công hay thất bại.
Vậy mà Tần Tấn lại cầm lấy tách, tự mình rót cho mỗi người một tách cà phê.
Tôi im lặng. Lão đại, có thể giao chuyện vặt vãnh này cho tiểu nhân làm được không, anh chuẩn bị đổi vị trí hay sao?
Tách cà phê trên bàn bốc hơi nóng lượn lờ, dĩ nhiên tôi không dám
động tay. Chẳng qua là thái thượng hoàng nhìn chiếc tách bên tay tôi, có vẻ hàm ý sâu xa.
Tiếp theo là hội nghị dài dòng, tôi không ngừng cầm bút ghi chép.
Trần Nhiên ngồi cạnh tôi, có rất nhiều cổ đông lên tiếng, tôi không rảnh quan tâm đến việc khác.
“A Lạc, buổi tối cùng đi ăn uống với mấy người bọn tôi đi.” Anh ta
nói rất thản nhiên, tôi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Trần tổng, làm
ơn đừng nói chuyện riêng trong giờ làm việc.”
Anh ta chỉ cười khe khẽ một tiếng: “Tan việc chờ tôi.”
Tần Tấn phân tích phương hướng thị trượng nửa năm sau, tuổi của mấy
người cổ đông cũng lớn hơn anh nhiều, nhưng đều gật đầu liên tiếp. Không thể không thừa nhận, một khi anh tự tin lên thì sức hấp dẫn khá kinh
người.
Đương nhiên buổi tối đám bọn họ đi ra ngoài, Trần Nhiên cũng đi theo rồi nhắc lại một lần với tôi: Chờ tôi.
Tôi ở lại phòng làm việc, uống cà phê lót bụng, trong lúc rảnh rỗi vào game chơi.
PC không có trực tuyến, người quen trong game cũng ít, như thế rất tốt.
[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Nương nương, đến đây giúp đánh Mộc Thần một chút đi.
Dù sao cũng rảnh rỗi, tôi truyền tống đến Bát Quái Điền, nhìn thấy rất nhiều người Tình Nghĩa Minh đang vây đánh Mộc Thần.
Đương lúc hồi máu cho bọn Vô Thường, bỗng trên màn ảnh xuất hiện một hàng chữ.
[Khu vực] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Thật xin lỗi nha các vị, hôm nay Mộc Thần
được Ẩm Huyết Minh bao hết. Người không liên quan mời rời đi.
Tôi sửng sốt thật lâu cũng không hiểu kịp, có ý gì đây?
Tôi liền nhanh chóng được biết, nơi này bỗng xuất hiện rất nhiều
người chơi, trên đầu đều đội một dòng chữ thật to giống nhau. So với hai ba chục người của Tình Nghĩa Minh ở đây thì đúng là số lượng người có
vẻ mỏng manh hơn bọn họ.
Có điều là trong Thiên Hạ này từ bao giờ có chuyện được bao hết chứ?
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Các vị, xin mời.
Tôi xem danh sách bạn bè, Hồi Đầu Vô Ngạn, Tử Nguyệt Quang, Con Rối cũng không trực tuyến.
Thật ra thì dù bọn họ có trực tuyến thì tôi có thể làm gì chứ? Bảo bọn họ đến đây thanh lý môn hộ à?
Nhưng nếu quả thật như vậy, tôi cũng thật sự không thể nuốt trôi cơn
giận này. Đông Phương Lạc không thích bị bất cứ kẻ nào cưỡi lên đầu, kể
cả trong trò chơi.
Hơn nữa…. Từ bao giờ Ẩm Huyết Minh đã biến thành tổ chức như vậy?
Tình Nghĩa Minh không ai nói gì, tôi biết chắc có rất nhiều người đang nhìn tôi, chỉ cười khổ.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Nếu như chúng tôi không đi thì sao?