Buổi sáng khiếp sợ uy quyền của Tần Tấn, không ai dám đến hỏi này nọ
lung tung. Xế chiều sau khi anh đi ra ngoài thì cuộc sống tôi không được thoải mái nữa. Mấy người phòng thị trường đúng là cố tình không để tôi
sống yên ổn mà.
Uông Lỗi: “Hừm, hèn chi lại từ chối hẹn hò với tôi, hóa ra là hẹn với Tần lão đại, vai nam chính khác.”
Tiểu Liễu: “Ơ, không trách sao lại giở trò khôn vặt để né uống rượu, hóa ra là cố tình để Tần tổng uống say.”
Tiểu Liên: “Còn muốn che giấu sao? Cô có thể lựa chọn tự mình khai hoặc là chúng tôi bức cung.”
Chu Văn An: “Sao đây, thẳng thắn được khoan hồng biết không?”
………….
Cuối cùng vẫn là Trì Phương bộ phận hành chính đến cứu mạng, hơn nữa còn lan truyền một tin tức kinh hồn.
“Biết không Tần tổng và thái hậu lại rạn nứt vì lần giới thiệu bạn
gái này cho anh ta rồi đó?” Cô ta ra vẻ thần bí, ánh mắt mọi người liếc
xéo tôi. Quả thật tôi còn oan hơn cả Đậu Nga nữa đó. (Đậu Nga oan
tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của
Đậu Nga cảm động đến trời đất, được viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về
một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung
động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách
thống trị của nhà Nguyên.)
“Ôi, nói với các người chuyện này, ngàn lần đừng có lan truyền ra ngoài nhé, nếu không tất cả mọi người bị tống cổ đó.”
Cá nhân tôi cũng sẽ tò mò, huống chi là đám người cả ngày lượn lờ
trong văn phòng kia. Trì Phương hài lòng với việc cuối cùng mình đã
thành công thu hút ánh mắt mọi người, ho khan một tiếng, nhìn quanh một
chốc, khẽ nói: “Nghe nói là Tần tổng của chúng ta…. làm việc kia không
được.”
“Ai chứ?” Tôi ngu ngơ hỏi, liền phát hiện tất các ánh mắt mọi người nhìn tôi như đứa đần độn.
“Chị Trì, tin tức này đáng tin chứ.”
“Có bao giờ tôi lừa các người chứ? Nghe nói là có lần gặp tai nạn
không may, chấn thương thận…. Cho nên… không được.” Lời này vừa nói ra
thì tiếng tan nát cõi lòng đã xôn xao cả lên: “Không tin các người cứ
hỏi tự nhiên, tối hôm qua khẳng định anh ta chẳng làm gì cả.”
Ánh mắt mọi người lại chuyển về phía tôi, chuẩn bị tra tấn. Tôi vội
vàng giơ hai tay lên cao: “Có phải hay không thì tôi không biết, nhưng
tối hôm qua thật sự anh ta không làm gì cả, tôi trong sạch.” Với tình
huống đó anh ta có thể làm gì chứ…
Mọi người tự động loại bỏ lời tôi nói, chỉ để lại tin tức bọn họ muốn biết: “Thật là không làm gì cả à….”
Chưa đến giờ tan việc mà trên dưới cả công ty, ngay cả chị Phượng làm vệ sinh cũng biết được.
Nói thật loại đàn ông như Tần Tấn này muốn nói hoàn toàn không si mê
anh là không thể, có đôi khi vẫn có thể làm được vài giấc mộng xuân. Có
điều nếu thật muốn ở bên nhau, ôi, thôi cho tôi xin được miễn.
Tôi luôn luôn thích đàn ông có trách nhiệm, cảm giác an toàn. Đáng tiếc anh vẫn cứ thiếu hai chữ này.
Có điều nghe được tin tức thế này, tôi vẫn không nhịn được vừa vui
vừa buồn. Buồn là ông trời ông thật sự là mẹ kế mà, cho như vậy lại
không cho như vậy, khiến cho một người đàn ông như thế lại không hoàn
chỉnh, thật đúng là chỉ có ông nghĩ ra. Vui là được an toàn, đi theo một vị lão đại như vậy còn an tâm hơn cả mua bảo hiểm nữa.
Trước kia tôi vẫn lo lắng sẽ làm ra việc gì xấu, thậm chí là gây ra
tai tiếng. Hôm nay cuối cùng tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Buổi tối vào game, tâm trạng vô cùng tốt.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối: Phi Tử, đến đây giúp tôi một chút.
Hệ thống: Thầy Con Rối mời bạn gia nhập đội ngũ.
Lúc tôi cưỡi dê men theo tọa độ của đồng đội tìm được anh ta, mấy
người đánh một con Boss, theo như tin đồn lả sẽ rơi ra đai lưng của bộ
bảy mươi.
Có thể tưởng tượng được khó khăn đều là gương mặt quen thuộc, ặc,
phải nói đều là những ID quen thuộc. Mà Hồi Đầu Vô Ngạn còn đánh chính,
tôi đang lo lắng có muốn đi qua hay không thì Thầy Con Rối đã khiến tôi
không bỏ đi được.
[Phụ cận] Thầy Con Rối: Phi Tử, mau đến đây, mau đến đây.
Tôi bấm thay đổi quần áo, Lưu Ly Toái Nguyệt hơi lui về phía sau,
chừa vị trí trống để tôi đứng phía sau Hồi Đầu Vô Ngạn. Bị mấy người vây đánh, nhưng sức tấn công nó quá cao, không bao lâu họ lại bị nằm trên
đất.
Lần lượt hồi sinh từng người, tôi lui về sau, lui đến phạm vi trị
liệu hữu hiệu xa nhất, đứng từ xa tấn công, giúp hồi máu cho người đánh
chính. Lúc máu nó sắp cạn, tôi chạy đến bên cạnh người đánh chính, trong phút chốc máu đã vơi một nửa, thừa dịp triển khai độc, gây choáng váng
hai giây, sau đó lập tức mở bảng kỹ năng số tám, hồi máu lại cho tất cả
đồng đội đứng gần.
Làm xong lập tức chạy đến nơi xa, cứ liên tục như thế, thuốc có thể
cắn đều cắn hết tất cả, cuối cùng Boss bị đáng ngã, hồi sinh tám người
trắng đen, không ai nói chuyện, ngay cả không khí cũng cảm thấy lúng
túng, tôi lại đánh chữ cực nhanh.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Có người kêu vào phó bản rồi, tối nay tám, tối nay tám.
Rồi cưỡi dê chạy như bay.