Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, anh vừa mới bắt đầu làm bữa sáng, ngẩn
ngơ cắt bánh mì, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả tôi đến cũng không biết.
Tôi giả làm mặt quỷ nhảy đến hét to lên một tiếng, anh hoảng hốt… sau đó cắt trúng tay.
Tôi, tôi, tôi…. ông trời làm chứng, tôi chỉ muốn trêu anh thôi….
Nhìn máu từ ngón tay nhỏ ra, tôi không biết làm sao. Khi anh đưa tay
vào vòi nước rửa sạch, tôi mới hồi phục lại tinh thần: “Hộp thuốc ở
đâu?”
Giọng anh rất nhạt, dáng vẻ điềm nhiên như không, dĩ nhiên cũng dự định cắt tiếp: “Không cần, không sao.”
“Không được đâu, mẹ em nói miệng vết thương sẽ bị nhiễm khuẩn.” Tôi
giật lại dao đẩy anh ra, anh đi vào phòng lấy hộp thuốc, tôi tìm băng cá nhân dán lại cho anh. Anh cười nhạt nhìn đầu ngón tay: “Mẹ của em nhất
định rất thương em.”
“Đó là đương nhiên.” Tôi cũng chiêm ngưỡng kiệt tác của tôi…. Là đầu
ngón tay của anh: “Em bị cảm một chút bà cũng khẩn trương vô cùng.”
“Vậy em chạy đến đây như thế bà làm thế nào? Bỏ mặc vị hôn phu, một
đám thân thích bạn bè, để cho bà một mình ứng phó?” Vẻ mặt anh lại trở
nên nghiêm túc. Tôi có chút tủi thân: “Việc đó, quả thật em chỉ muốn
trông thấy anh thôi!”
“Lỡ như anh là người xấu thì sao?” Giọng anh hơi cao, trong lời nói tràn ngập trách mắng: “Lỡ như anh đem em đi bán thì sao?”
Tôi không biết tại sao anh lại đột nhiên hung dữ như vậy. Thật ra con người tôi bình thường cũng nóng nảy ngang ngược. Nhưng trước mặt anh
lại bất giác luôn lo lắng không thôi: “Nhưng mà anh đâu phải.”
Dường như anh cũng ý thức được hơi quá đáng, thở dài rồi nói: “Lần
sau đừng như vậy nữa. Thế giới trên mạng vốn là giả, những gì em thấy
cũng không phải là thật.”
Tôi biết sẽ không còn lần sau nữa. Vô Ngạn, Mộc Tương Phi không phải
là loại tùy tiện người đàn ông nào cũng muốn đi găp mặt. Sở dĩ không hề
kiêng kỵ nhận đồ của anh, sở dĩ xúc động đi gặp anh, chỉ là bởi vì… chỉ
là bởi vì…
Chỉ là bởi vì….
Tôi giúp anh cắt bánh mì, hai tay anh khoanh trước ngực đứng sau thân tôi: “Đừng khóc, trước kia mỗi lần anh mắng em xong em cũng khóc hay
sao?”
Tôi nào có khóc chứ… Nhìn bánh mì bị cắt thành từng miếng, tôi nào có khóc chứ, chẳng qua là nhìn đồ vật hơi mờ thôi…
Hai người ăn sáng không nói với nhau câu nào, bánh mì trét bơ cũng
rất thơm, nhưng tôi ăn không nổi, đẩy chén đĩa ra trở về phòng thu dọn
đồ đạc. Lúc đi ra anh cầm một túi đồ ăn vặt lớn, may mà đồ của tôi cũng
không nhiều lắm.
Ở trong xe nhìn thành phố V xa lạ, đáng tiếc là tới nơi này lại không có đi đâu chơi. Tiện tay lấy túi đồ ăn vặt, lại có chút chột dạ nhìn
anh: “Cái này… em có thể ăn được không?”
Anh hơi nhướng mày, một hồi lâu rốt cuộc nói: “Ăn đi, ăn đi.”
Tôi mở túi đồ, bỏ vào miệng mình một miếng, sau đó đút cho anh một
miếng, thật lâu sau anh mới nhận lấy từ tay tôi. Sau đó tôi phát hiện
không ổn: “Sao anh lại biết em thích vị khoai tây chiên này?”
“Vị hôn phu của em nói cho anh biết.” Anh cũng không quay đầu lại.
“Anh… anh và anh ấy từng liên lạc?” Tôi thật sự giật cả mình, những người đàn ông này….
“Nếu không thì em cho là sao? Anh ta thật sự vứt vợ như cỏ rác không
quan tâm đến sao? Nếu như không phải anh ta thì mẹ em xem chừng đã gấp
đến độ treo cổ tự vận rồi.”
“Không đến nổi vậy đâu….” Tôi khẽ nói thầm, có điều rất chột dạ.
“Phi Tử, sau này…. không thể bốc đồng như vậy nữa.” Anh quay đầu nhìn tôi, lúc giao với ánh mắt tôi lại quay về, chuyên tâm lái xe.
Nhà của anh đến bến xe cũng khoảng bốn mươi phút. Anh xách đồ giúp
tôi, một mạch đưa tôi đến trước xe. Lúc gần đi nhét cho tôi một xấp
tiền, tôi hoảng hốt lắc đầu nói có mang. Anh nói thản nhiên: “Cầm lấy.”
Giọng nói kia giống hệt như mỗi lần đưa trang bị và tiền trong trò chơi
cho Phi Tử. Cho nên tôi liền nhận lấy, dường như thật sự đã thành một
thói quen.
Tôi gục trên cửa sổ xe nhìn anh, ngày hôm đó rất âm u, gió rất mạnh,
thổi qua mặt hơi đau buốt. Anh mặc một bộ trang phục thoải mái màu
trắng, trên cổ là chiếc khăn quàng caro xám trắng, trong trầm tĩnh lộ
nên vẻ tang thương.
Bến xe nhắc nhở chuyến xe lập tức xuất phát, tôi đột ngột nhớ đến một chuyện, thò đầu ra cửa sổ gọi anh: “Vô Ngạn, em tên là Đông Phương Lạc, anh tên gì?”
Hai tay của anh cho vào túi quần trông rất bảnh, ngẩng đầu lên khẽ lặp lại: “Đông Phương Lạc.”
Sau đó xe chầm chậm chạy về phía trước, bắt đầu ra khỏi bến, giọng
nói của anh vẫn khẽ khàng như cũ, nhưng khi nhìn miệng anh, tôi vẫn có
thể phiên dịch được câu nói bí mật: Hi vọng, không mang đến cho em tổn
thương dư thừa.
Xe chạy ra khỏi cửa bến, bóng dáng của anh bị khuất sau bức tường.
Dần dần, cả bức tường kia cũng không nhìn thấy nữa, tôi đột nhiên rất
muốn khóc.
Loyal Pang: Phi Tử, mình cũng rơm rớm nước mắt rùi.