Lúng túng yên lặng, cửa sổ phản chiếu rất nhiều bóng người, anh cầm
cây bút bi màu đen trên bàn, roẹt roẹt ký tên mình lên đơn xin thôi
việc. Chữ viết mà tôi quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn kia
thế nhưng lần này lại khiến tôi cảm thấy hơi đau lòng.
Đầu bút dừng lại tại phía cuối, một lúc lâu, cuối cùng anh đưa đến:
“Đông Phương Lạc, nếu như em cảm thấy như vậy là tốt cho em nhất thì Tần Tấn sẽ như em mong muốn.”
Lúc đi ra Trần Nhiên đang ngồi ở chỗ của tôi, đầu ngón tay thon dài
xoay xoay mô hình nhân vật game trên bàn tôi, nói như lơ đãng: “Thật sự
phải đi rồi sao?”
Phía sau Uông Lỗi ló đầu ra: “A Lạc cô thật sự gặp Vô Ngạn rồi hả?”
Tôi quay đầu đương muốn trả lời thì Trần Nhiên đã giận tái mặt đi. Anh
ta vừa nhìn thấy sắc mặt của Trần Nhiên thì đầu lại rút về phía sau cửa
rồi biến mất.
Tôi không biết phải trả lời sao. Tôi còn nhớ lúc mới nộp đơn xin
việc, vốn là ứng tuyển vào vị trí kế hoạch. Khi đó là Trần Nhiên phỏng
vấn, cho tôi phân tích một trò chơi. Tôi đã phân tích án theo game Thiên Hạ.
Nội dung năm mươi nghìn chữ lưu loát là… Có thể thật sự giữ được
người chơi, không phải là thiết lập nhân vật, không phải cách thức thu
phí, cũng không phải là giang sơn mỹ nhân. Có lẽ đến cuối cùng, thật sự
có thể khiến người chơi kiên trì tiếp chẳng qua là tình cảm giữa mô hình với mô hình. Tất cả cũng là ảo, ngoại trừ tình cảm ra.
Sau đó tôi không được tuyển vào vị trí kế hoạch, Tần Tấn hồi âm lại là quá mức lý tưởng hóa, phi thực tế.
Nhưng ngày hôm sau Trì bà tám gọi điện thoại cho tôi, nói là Tần tổng xem phần đính kèm đơn xin việc của tôi, hỏi tôi có hứng thú với vị trí
thư ký tổng giám đốc không? Phần đính kèm có cái gì? Tôi nghĩ hồi lâu,
phần đính kèm là hình ảnh, có bầu trời Yến Khâu, có hồ nước Ba Thục, có
hoa đào Giang Nam. Còn có một một tấm hình đội ngũ năm người, dĩ nhiên
không thể nghi ngờ người dẫn đội chính là Vô Ngạn.
Tôi chưa từng làm công việc văn thư mang tính phụ trợ thế này, không
tránh khỏi tay chân lúng túng, làm việc không thạo. Nhưng là nhờ có cảnh đẹp là Tần Tấn, hoặc là anh cũng không yêu cầu nghiêm khắc với tôi,
thêm công việc rất nhàn nhã, tôi từ từ thành thạo, từ từ an phận, từ từ
điêu luyện.
Ban đầu lúc kèm theo những cái này vào trong lý lịch, nào ngờ sẽ có cục diện ngày hôm nay.
“A Lạc, cô có nghĩ đến tại sao Tần Tấn lại phải đối xử tốt với cô
không?” Trần Nhiên gõ tay nhẹ lên mặt bàn, giọng nói bình thản tĩnh
lặng: “Xét về sắc đẹp, cô cũng có thể miễn cưỡng coi là trung bình. Xét
về tính cách, cô kém hơn Lạc Thiên. Xét về gia thế thì Thi Lạc Y hơn cô
không biết bao nhiêu lần.”
Nhất thời không nhìn ra được vẻ gì trên mặt anh, dường như chỉ đang
trần thuật lại một câu chuyện: “Cô nói đi, người xuất sắc như Tần Tấn,
tại sao lại nhìn trúng cô chứ?”
Tôi không có lời nào để nói. Đúng vậy, tại sao chứ?
“A Lạc, tôi muốn nói cho cô biết thật ra thì cô không cần cảm thấy
thiếu nợ Tần Tấn gì cả. Tôi hiểu rõ con người anh ta. Chuyện gì cũng
tranh giành háo thắng, không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào mạnh hơn anh
ta. Cô muốn đi, tôi không cản cô. Cô có quyền lựa chọn đi hay ở, nhưng
mà, cô không có lỗi với bất cứ ai hết.”
Anh nói một trận kỳ lạ khó hiểu như vậy, sau đó đứng dậy bỏ đi, tôi nghĩ không ra những lời này cuối cùng là có ý gì.
Trần Nhiên vừa đi thì Uông Lỗi đã đi vào, dè dặt nhìn xung quanh từ
phía ngoài cửa, ngó dáo dác rất lâu mới xác định Trần Nhiên không có ở
đây, sau đó mới bước vào đóng cửa lại, giọng nói gấp rút vội vã: “A Lạc
cô thật sự gặp lão đại Vô Ngạn rồi hả?”
Tôi, khốn thật!
“Anh lại là ai hả?”
“Tôi à? Tôi ư?…” Anh ta vuốt vuốt tóc, làm ra vẻ suy tư rất bảnh tỏn: “Dĩ nhiên tôi chính là người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, xe gặp
xe chở….”
Tôi uể oải ngồi trở lại ghế: “Đừng Đánh Mặt.”
“Ơ, không nghĩ đến thế mà A Lạc lại cực kỳ thông minh… Ặc, đây không
phải là điểm quan trọng, quan trọng là… Cô thật gặp Vô Ngạn rồi hả? Như
thế nào, như thế nào, có đẹp trai hay không?”
“Tạm được.” Đương lúc tôi sắp sửa ra lệnh đuổi khách thì anh ta lại
chuyển đề tài: “Tôi biết khẳng định là rất đẹp trai mà, nghe tiếng nói
của anh ta cũng khẳng định rất nam tính rồi…”
“Thật ra thì… việc đó… anh ấy cũng không phải là rất tuấn tú…”
“Đó là đương nhiên rồi, có Uông Lỗi ở đây làm sao còn có trai đẹp nữa chứ.”
“…” Tôi không rõ tại sao một người tự tôn như vậy cũng có thể sùng bái một người khác.
“Cô không biết tại sao chúng ta ở đây mà Tần Tấn là ở server Bạch Vân đâu.” Anh ta ngồi xuống đối diện tôi. Tôi biết lại là một câu chuyện
võng du xưa nữa rồi.