Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 33: Chương 33: Cực Lạc đảo , Diệt thiên cung




Hỗn độn Thiên Địa thuở còn sơ khai bị chia ra làm sáu phần, phân ra thành lục giới. Nơi giao nhau của lục giới là một đảo độc lập ngoài biển.

Đảo này bốn phía bị biển nước bao quanh, đảo được gọi là Cực Lạc, trên đảo cỏ hoang mọc thành bụi, cửa ra do hai con ma thú quý hiếm canh giữ, muốn rời khỏi đó còn khó hơn cả lên trời. Điều kinh khủng nhất là, Cực Lạc đảo không phải là chốn cực lạc , ở nơi này, thời gian vĩnh viễn đứng yên, bất cứ đau đớn nào cũng bị phóng đại lên một nghìn lần.

Nếu là tu vi kém, một khi bị thương, không cần đợi máu tươi chảy ra mà đã chết vì đau đớn.

So với xác ướp còn xấu xí mấy phần . . . .

Khoanh chân ngồi trên đá ngầm, tiếng sóng biển liên tục gào thét bên tai, Bảo Thù ngồi ném đá cái được cái không xuống nước, nhảy ba bước, nhảy năm bước, nhảy tám bước, thành tích càng ngày càng tốt nhưng tâm tình lại càng ngày càng xấu.

Rốt cuộc, thanh âm hoàn bội leng keng quen thuộc từ xa truyền vào tai.

“Huynh đã về rồi!”

Bảo Thù mừng rỡ vứt hết tất cả đá nhỏ, từ đá ngầm nhảy xuống, lội qua nước biển đi lên bãi biển.

“Hôm nay có thỏ còn có gà rừng.” Dung Hoan giơ đò trong tay lên hươ hươ, ngón trỏ vẽ nên một đường bạch quang, một đống lửa xuất hiện, “Ta nghĩ muội ăn cá cũng chán sáp chết rôi nên hôm nay, vì ta vì muội, ta quyết định đổi món.”

Nói xong, hắn ngồi trên chiếu, xắn tay áo tự mình làm lông gà. Bảo Thù chảy nước miếng ngồi xổm một bên giúp hắn, nhưng khi nhìn thấy vết máu lớn trên tay trái hắn thì tim đột nhiên đau như bị ai bóp chặt lại.

“Sư huynh, huynh lại bị thương?”

Sớm nên nghĩ tới, nơi này ác thú khắp nơi, muốn từ trong miệng bọn họ chia một chén súp, ngay cả khi có pháp lực hộ thân thì cũng không phải chuyện dễ. vậy mà bây giờ nàng lại thật sự muốn biết, một vết thương nhỏ nếu đem cảm giác đau đớn phóng đại ra nghìn lần thì sẽ là cảm giác gì?

Dung Hoan hơi liếc qua tai một chút rồi lại cười bất cần, nói: “Bị móng vuốt trảo qua chút thôi, may mà bản đại gia trốn nhanh a!”

“Ngày mai không cần đi nữa, chúng ta ăn cá cũng tốt.” Bảo Thù xé một mảnh vải từ trên áo xuống, cố chấp băng vết thương lại, rồi lại cúi đầu nhìn mình một chút, xiêm y mình cũng sắp xé hết thành khăn lau rồi …

Dung Hoan vẻ mặt như nhặt được tiền, đưa tay ra cho nàng ôm lấy, hắn bây giờ trên người coi như là sắc màu rực rỡ, nơi nào cũng là mảnh áo

Đợi nàng làm xong, hắn tiếp tục công việc trong tay, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, muội thì sao? Không vì mình suy nghĩ một chút thì cũng nên vì hài nhi trong bụng mà suy nghĩ một chút chứ?”

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Bảo Thù sẽ gặp lập tức im lặng.

Từ khi nàng tỉnh lại, hắn luôn ở bên chăm sóc cho nàng.

Nàng không biết mình làm sao đến được Cực Lạc đảo, lại càng không biết hắn đi theo như thế nào, tuy đã gặng hỏi nhiều lần nhưng hắn luôn trả lời mơ hồ cho qua chuyện. Thật ra thì trong lòng nàng cũng có thể đoán ra bảy tám phần, nhưng mà hắn nếu muốn giả ngu, nàng cũng đành phải đi theo giả ngu. (phụ xướng phu tùy )

Giả bộ một chút nhưng người lại thật sự ngu.

Vì thời gian vĩnh viễn ngừng lại nên nàng cũng không biết bọn họ đã ở đây bao lâu, chỉ thấy hắn từ cuồng vọng tự phụ, nay đã trở thành cẩn thận, từng bước đi câu nói đều phải suy nghĩ rồi mới làm.

Dù sao, muốn ở nơi này sinh tồn được cũng không phải là chuyện dễ, hắn còn phải phân tâm chăm sóc mình và hài tử.

“Chỉ tiếc, ta Huyền Băng kiếm bị Vô Cửu nấu chảy rồi, nếu không, cũng không đến mức binh khí cầm tay cũng không có.” Dung Hoan đưa tay ra cầm lấy một nhánh cây, xâu qua gà rừng và thỏ đem treo lên trên đống lửa.

Vừa mới nghe hai chữ Vô Cửu, Bảo Thù không kìm được run rẩy, con ngươi đen đảo quanh mấy vòng, nàng giả bộ vô ý hỏi: “Sư huynh, Vân Hải Tuyết Vực có phải cũng giống với Cực Lạc đảo không, cũng là khó vào khó ra?”

“Khó vào khó ra là thật, nhưng bên trong lại khác nhau một trời một vực nha, nhà ta rất đẹp rất đẹp a, có cơ hội dẫn ngươi trở về xem một chút.” Lời vừa ra khỏi miệng, Dung Hoan tay đột nhiên khựng lại, sau đó lại cười khổ, lẩm bẩm nói, “Sợ là không có cơ hội.”

“Tại sao?”

“Chúng ta Vân Hải không cho người ngoài tiến vào. Huống chi Vân Hải cửa chính, trong thiên hạ chỉ có cha mẹ, Mạc Tu thúc thúc và ta biết mở ra thế nào, tộc nhân nếu muốn ra cửa buôn bán du lịch gì đều phải bẩm báo với cha ta.”

“Tại sao?”

“Còn nhỏ mà lấy ở đâu ra nhiều tại sao như vậy?” Dung Hoan thưởng cho nàng một cái gõ đầu.

“Cha huynh hình như không thích nói chuyện nhiều, nếu như tộc nhân ra vào đều phải bẩm báo như vậy không phải là rất phiền sao?”

“Ha, ngươi cho rằng ai muốn đi ra ngoài là có thể đi ra ngoài à? Muốn ra thì trước một năm phải tới gặp Mạc Tu thúc thúc xin phép sau đó đợi tới ngày mười lăm tháng tám hằng năm cha ta mở cửa mới có thể ra vào.”

“Ách. . . . . . Cảm giác giống như địa lao nha. . . . . .”

“Nha đầu chết tiệt nàh ngươi thì biết cái gì? Chúng ta Vân Hải từ thần dân cho tới dân chúng bình thường đều tính tình nhàn tản, tu vi thấp như ngươi cũng coi như là không thiếu, bảo mật nhập khẩu, trên thực tế là vì bảo vệ bọn họ. Vì vậy lần trước lục giới loạn chiến, chỉ có Vân Hải bình an vô sự. Cha ta không thích xen vào việc của người khác, đối với người trong tộc thì lại rất yêu thương đấy!”

Bảo Thù không nói gì nữa, tộc nhân trông nom nghiêm như vậy, nghĩ cứu ra Vô Cửu, chẳng phải là so với lên trời còn khó hơn?

Những đám mây màu tím trôi qua trên đỉnh đầu, trên Cực Lạc đảo lúc nào cũng là ban ngày. Mặc dù không có buổi tối nhưng không biết có phải do mang thai hay là do tập tính loài heo nhưng nàng ăn xong là lập tức cảm thấy buồn ngủ.

Lưng dựa vào đá ngầm, đem nàng lấy đầu nhỏ đặt lên bả vai Dung Hoan, chỉ chốc lát sau nàng đã ngủ nước miếng giàn giụa.

Cho đến nghe tiếng ngáy nhỏ của nàng, Dung Hoan gương mặt vốn thần thái khỏe mạnh dần dần biến mất, từng giọt mồ hôi lớn như hạt từ trên mặt lăn xuống, không biết lúc trước Vân Khương cho hắn uống thuốc gì mà vết thương trên người không những sẽ không khép lại, ngược lại ngày càng thối rữa, đau đớn tận tim xương.

Trong rừng rậm một bóng trắng thoáng qua, Dung Hoan đem Bảo Thù đặt ở trên tảng đá, bày ra kết giới.

Đuổi theo tiến vào rừng cây, đi vào một sơn động.

” Hì Hì, thú vị thú vị, không nghĩ tới tiểu tử đáng chết nhà ngươi đánh nhau lại vui như thế, chịu đựng lâu như vậy mà cũng không chịu lên tiếng.” Một con dị thú đầu hươu thân cáo thân hình to lớn dị thường giơ một chân trước lên, cúi người nhìn hắn.

Một con dị thú đầu hươu thân cáo khác nhỏ hơn rất nhiều, lại ngửa lên đầu cười híp mắt nói: “Ha Ha, chơi thật khá chơi thật khá, hai huynh đệ chúng ta ở nơi này đợi mấy nghìn năm, trừ người kia ra thì ngươi chính là người thứ nhất có thể chịu đựng lâu như vậy.”

Dung Hoan mặt như giấy trắng, tức giận thẳng cắn răng: “Hai con quái vật nàh ngươi muốn giết cứ giết, đừng có vũ nhục người khác!”

Có lẽ là rỗi rãnh quá lâu, ngay một khắc hắn tiến vào Cực Lạc đảo, hai con dị thú này liên tục quấn lấy hắn. Dung Hoan sống một ngàn hai trăm tuổi, chưa twngfbij thương một lần, nhưng mấy ngày nay thì lại rất nhiều.

Hì Hì nhìn chằm chằm hắn: “Chúng ta khi nào thì vũ nhục ngươi? Thật là không phân biệt tốt xấu, không biết hảo thú tâm (*)!”

(*) hảo thú tâm: lòng tốt của thú vật 囧 囧 囧 ……

Ha Ha cũng trừng hắn một cái: “Đúng vậy đúng vậy, không phân biệt tốt xấu, không biết hảo thú tâm!” Bỗng dưng, nó gãi lấy đầu mờ mịt nhìn về phía Hì Hì: “Đại ca, Lữ Động Tân là ai nha?”

Hì Hì cũng gãi gãi đầu: “Có lẽ là con chuột, không phải thường nói bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác sao?”

“Không đúng không đúng, ngươi nói lời này không phải hình dung chúng ta là chuột? Rõ ràng hắn mới là chuột a!” (chân thân của Dung Hoan là Chuột bạch Miêu nhãn ^^)

“Đúng đúng đúng, đúng là Lữ Động Tân cắn chó, không biết hảo thú tâm!” (ta 囧 囧 囧 囧 . . . . .)

“Không đúng không đúng, chúng ta như thế thì chẳng phải là chó sao?”

“Di, đúng vậy. . . . . .”

Cố gắng nhịn xuống một cỗ vừa tanh vừa ngọt trong cổ họng, Dung Hoan suýt chút nữa là đem cả tim phổi đều phun ra. Phẩy tay áo một cái, hắn tức giận mắng: “Tất cả đều câm miệng cho lão tử! Muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm! Bớt lề mề đi!”

Đánh trước so sau, hắn ngay cả một con ma thú cũng đánh không lại, chứ đừng nói là cả hai con cùng lên! Đáng giận hơn là bọn chúng còn sợ hắn đau chết không còn để chơi nên mỗi ngày chỉ dùng có ba phần sức lực.

Dù sao đều chết, chết sớm sớm siêu sinh!

Dung Hoan cắn răng, ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái.

Ha Ha cũng không có cách gì đành nhìn Hì Hì, giống như đang trao đổi chuyện gì. Hì Hì cố làm vẻ thâm trầm lắc đầu, ho khan hai tiếng, cất giọng nói: “Được a được a, làm thịt một còn một, ta thấy tiểu cô nương kia chơi còn vui hơn!”

Dung Hoan thân thể chấn động, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không thương tổn nàng!”

Hì Hì nhìn trái nhìn phải, cuối cùng giơ một chân chỉ vào mình: “Là ta nói sao? Nha? Ta tại sao lại không nhớ gì hết nha? Lại nói, ngươi chết rồi thì ai thèm quan tâm ngươi?”

“Ngươi!” Dung Hoan quanh thân nhất thời tràn ra từng trận khí lạnh, đôi ngươi lạnh như băng. Đứng lên, trên cổ tay phải hắn hiện ra Bích Thủy Thiên Mang, “Đã như vậy, lão tử bây giờ lập tức tiêu diệt đám bọn ngươi!”

Vừa mới thấy Bích Thủy Thiên Mang, hai con ma thú kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, Ha Ha trốn sau lưng ca ca sau nhắc nhở: “Thần khí này nhiều lắm là đem chúng ta đánh cho trọng thương, nhưng ngươi lại chết không thể nghi ngờ nha. Được rồi được rồi, coi như ta tốt bụng không chạm đến nàng, để lại một con lợn trên Cực Lạc đảo thì sớm muộn gì cũng sẽ vùi thân trong bụng thú.”

Dung Hoan cắn môi, trên cổ tay phải tráp ngọc như ẩn như hiện.

Thật lâu, hắn lạnh giọng nói: “Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì thì mới bằng lòng để nàng đi ra ngoài?”

Hì Hì lòng vẫn còn sợ hãi, hồi lâu mới nói: “Ngươi cầu xin ta à, ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, ta liền suy nghĩ một chút.”

Ha Ha ở phía sau đá mông nó, nhỏ giọng nói: “Đại ca, đừng đùa quá mức. . . . . .”

Lời nói chưa từng nói xong, liền chỉ nghe “Phịch” một tiếng, nó chưa tỉnh hồn lộ ra nửa đầu, thấy Dung Hoan quỳ gối trước mặt, cúi đầu xuống, hai quả đấm chặt nắm: “Nếu như ngươi lại nuốt lời, ta Dung Hoan thề với trời, nhất định đem bọn ngươi nghiền xương thành tro!”

“Chính là cảm giác này!” Hì Hì nâng vó trước lên dùng sức đá sang, vách núi đột nhiên bị đẩy ra, lộ ra mấy chục chiếc gương đồng khổng lồ, phản xạ lại ánh sáng bên ngoài, chói mắt dị thường.

Dung Hoan giơ tay lên che trán.

Ngay chính giữa sơn động, có một tảng đá lớn lơ lửng trong không trung, bên trên đó là một cây trường cung đã cũ.

” Hì Hì, Trường Cung là binh khí đưa cho ngươi, tránh cho ngươi nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, còn có trên mặt mười cái gương đồng này, là một bộ tâm pháp khẩu quyết, chỉ cần ngươi theo đọc, chỉ cần vừa nghĩ tới nó thì chiêu thức sẽ lập tức hiện lên trong đầu.”

“Ha Ha, trên Cực Lạc trên đảo đau đớn đâu chỉ tăng lên gấp nghìn lần, chỉ có người có sự nhẫn nại cực mạnh mới có thể ở này tu hành, chờ tới lúc ngươi vượt qua thân thể cực hạn, ngày ra khỏi đảo, ngươi chính là thiên hạ vô địch a!”

Dung Hoan lảo đảo đứng lên, đi đến trước cây trường cung, cười lạnh: “Hảo một cây Diệt Thiên Cung! Dây cung này chính là gân rồng của Đông Hải Long Vương? Trong gương lại sẽ là thứ tà môn yêu thuật gì đây?”

“Cái gì gọi là tà môn pháp thuật? Đây chính là Ma giới Vương thất bí kỹ Tuyết Ma Công!”

“A? Ma giới muốn ta làm gì? Cầm cung thần đi Thiên giới gánh tội thay?”

Ha Ha gãi đầu: “Những thứ này chúng ta cũng không biết, chúng ta chẳng qua là thiếu người nọ một ân tình, nhất định phải trả. Nếu như ngươi muốn mang tiểu cô nương rời khỏi đảo thì nhất địnhphải đánh thắng chúng ta.”

“Ta sẽ không cần Diệt Thiên Cung, cũng sẽ không học cái gì Tuyết Ma Công, cho ta một năm rưỡi, ta cũng có thể đánh bại các ngươi.”

Dung Hoan cười nhạt xoay người, mỗi bước một bước, tim giống như bị sét đánh, đau không thở được.

Hì Hì đứng sau lưng hắn nói: “Tiểu cô nương đã ăn độc dược, ngươi có thể chờ, ta có thể chờ nhưng nàng chờ không nổi. Nếu là mười ngày nữa vẫn chưa rời đảo, nàng và đứa trẻ trong bụng nàng, một người cũng không giữ được!”

“Không sai không sai, một người cũng không giữ được!”

Dung Hoan thân hình hơi khựng lại, hơi nhắm mắt, lần nữa mở ra thì hắn cất bước đi ra cửa động.

Trở lại bãi biển thấy Bảo Thù nằm ở trên tảng đá còn đang ngủ, Dung Hoan hủy kết giới, lần nữa ôm nàng vào trong ngực. Hắn giờ phút này thực sự rất hận, hận vì sao trước đây hắn không chịu ngoan ngoãn học pháp thuật

Chỉ vì phụ thân hắn là Lưu Dục Thiên Quân, chỉ vì phụ thân hắn là người mạnh nhất trong lục giới, cho nên hắn và các thần dân trong Vân Hải Tuyết Vực tất cả đều thản nhiên núp sau lưng phụ thân nhận lấy sự che chở của người, tự nhận tìm khắp lục giới, không người nào dám tổn thương hắn.

Hắn coi tất cả mọi chuyện đều là chuyện đương nhiên.

Bây giờ mới hiểu được, thì ra là phụ thân nhìn như tiêu dao, nhưng thực ra sống vô cùng mệt mỏi.

Hắn nhớ phụ thân từng nói: một người, chỉ có phát hiện đầu vai trọng trách nặng bao nhiêu, mới có thể kiên định đi từng bước trên đường đời.

Nhưng hắn chưa bao giờ cảm giác mình đầu vai có gánh nặng gì . . . . . . Ở Vân Hải có phụ thân và Mạc Tu thúc thúc, ở Lang Hoa có sư phụ và ba vị sư huynh. Mặc kệ là hắn ở nơi nào cũng đều không đến lượt tự hắn quyết định.

Hắn khẽ nhắm mắt, nhìn nàng co lại trong ngực như con mèo nhỏ. Hắn không muốn thừa nhận cũng không muốn thừa nhận, cô gái nhỏ này giống như độc dược ăn sâu vào tận ngũ tạng lục phủ của hắn.

Nhìn nàng chết, hắn không làm được, huống chi trong bụng nàng còn có đứa con của hắn.

Hôm nay, hắn nên làm gì đây? Trực giác nói cho hắn biết, trước mắt là một cái bẫy sẽ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, tuyệt đối không thể mở to mắt mà nhảy xuống.

Nhưng nếu không nhảy thì hắn có thể làm gì?

Bảo Thù ở trong lòng hắn, vô thức lẩm bẩm một câu: “Nhị sư huynh. . . . . .”

Dung Hoan cứng người lại rồi nhếch môi cười tự giễu.

Hồi lâu sau, hắn lại đứng dậy, xoay người đi sâu vào rừng rậm.

Hi Hi Ha Ha giống như là sớm đoán được hắn sẽ quay lại, vẫn như cũ đứng chờ hắn: “Mười ngày a, nếu ngươi có thể đánh bại chúng ta, nhất định sẽ tha cho các ngươi hai người đi ra ngoài, đến lúc đó, ngươi Lưu công tử chính là thiên hạ vô địch!”

“Thiên hạ vô địch! Thiên hạ vô địch! Lúc trước hắn cũng ở nơi tu thành Ma Thần đấy!”

Dung Hoan buồn bực không lên tiếng, đến gần tòa phi thạch.

Khép mắt, hít sâu một hơi, hắn đang mở mắt ra. Trong nháy mắt, tay phải cầm thật chặt cây trường cung đã cũ, cố hết sức mang nó xuống khỏi kệ, nguyên bản bụi bặm bám đầy vết tích lưu lại nhưng đột nhiên kim quang tỏa ra, khiến cho hai con ma thú cũng phải quay lưng lại tránh đi.

“Diệt Thiên trong tay, thiên hạ trong tay, Dung Hoan, đây là số mệnh của ngươi.”

Đột nhiên bên tai vang tới thanh âm của người nào đó, hơi có chút quen thuộc, Dung Hoan ngưng thần muốn nghe rõ thì thanh âm lại đột nhiên biến mất.

Thiên hạ vô địch? Hắn thản nhiên nhếch khóe môi, không biết là châm chọc mình hay châm chọc đối thủ.

Giết chết hai con quái vật, đem Bảo Thù rời khỏi địa phương quỷ quái này, hắn sẽ lập tức tự vẫn.

Muốn lợi dụng hắn? Không có cửa đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.