Mỗi năm một lần xuân tới sớm, nhân gian gió thổi liễu đung đưa, khắp nơi
đều là ấm áp thuận hoà. Bởi vì lục giới trăm năm yên ổn, lại thêm Lang
Hoa môn quy một lần nữa được chỉnh sửa, hôm nay Lang Hoa phái không còn
là thiên đường của đám phú gia con cháu.
Muốn nhập vào Lang Hoa môn hạ, phải thông qua tầng tầng lớp lớp thí luyện.
Mặc dù hành động này khiến cho một phần quý tộc rất bất mãn, nhưng người
ủng hộ lại càng chiếm đa số, con em quý tộc có năng lực trước nay luôn
bị danh vọng gia tộc đè ép, hành động này của Lang Hoa, bọn họ giới tự
nhiên là giơ cao hai tay đồng ý.
Mà năm nay, vừa vặn là năm Lang Hoa đại triều, ngày chưởng môn thu đồ đệ.
Trước kia, năm đệ tử nhập thất đều bị các giới vương tử chiếm lấy, hôm nay
sửa lại môn quy, năm vị trí này được để trống chờ người xứng đáng. Rất
lâu trước đó, rất nhiều hào phú quý tộc vội vàng mời khách tặng lễ biếu
quà, hi vọng có thể từ thập nhị trưởng lão biết được một phần đề thi.
Mà thập nhị trưởng lão nên ăn cơm thì đi ăn, nên thu lễ thì nhận lễ, trước khi đi, chỉ nói chưởng môn tự có chủ ý.
Trên Mộng Hồi Điện, Mộc trưởng lão cung kính chắp tay nói: “Chưởng môn, sau
bảy lần thí luyện, đào thải bảy trăm hai mươi mốt người dự thi, hiện
tại, trên Phi Tiên Điện còn lại sáu người.”
Bảo Thù không cảm thấy bất ngờ, cười hỏi: “Đều là người phương nào?”
Thủy trường lão vuốt râu, nói tiếp: “Xếp theo thứ tự là Dung Dục điện hạ,
con của Minh giới phụ chính vương Tịch Nhai, Yêu tộc Thái tử Sầm Phong,
Long tộc tiểu công chúa Uyển Chi. . . ”
Nghe được “Dung Dục điện hạ”. Bảo Thù thoáng sửng sốt, rồi mới nhớ ra đúng là Dung Nhi.
Lại nói một ngày nọ, đứa trẻ này cũng không biết ở bên ngoài bị cái gì kích thích, vội vàng bay tới Lang Hoa Sơn, nói cái tên “Bảo Dung” này không
dễ nghe, dù chết cũng muốn đổi tên. Bảo Thù nghĩ tên này là do Quỷ cô
nương lấy, không chịu đồng ý, nhưng không chịu nổi hắn quấy rầy, lại
nghĩ tên cũng chỉ là một cái danh hiệu, sửa lại thì sửa lại. Vậy mà qua
vài ngày, lại nghe hắn đi ra ngoài tuyên bố ai dám có dũng khí gọi hắn
là “Bánh bao”, hắn sẽ đánh bể đầu người đó!
Chỉ cần nhắc tới Dung Nhi, Bảo Thù lại nhịn không được mà thở dài.
Đứa trẻ này từ nhỏ tính tình tàn nhẫn, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, một
trăm năm trôi qua, vốn hi vọng hắn có thể thu liễm tính khí, vậy mà nói
người khác trưởng thành, tính tình càng trở nên dài ra, suốt ngày lên
trời xuống biển tìm người đánh nhau, tìm người xúi quẩy.
Dù vậy, cũng không ai dám làm ngược ý hắn, tìm hắn phiền phức.
Suy cho cùng lục giới vương tộc hài tử, ai dám cùng hắn so thân thế?
Lang Hoa chưởng môn là mẹ ruột hắn, Ma giới Ma tôn là cha ruột hắn Yêu Vương và Minh giới phụ chính vương là thúc thúc hắn, còn có một Thiên quân
sủng hắn lên trời hảo phụ vương.
Tùy tiện lấy một người ra, cũng đủ đem người ta hù chết.
Thấy nàng buồn bực, Thủy trường lão len lén cười trộm, lập tức ném thêm một
quả bom: “Ngoài ra, còn có một nam một nữ, bé trai tên là Vấn Thiên, bé
gái tên là Thiên Tầm Tuyết.”
“Vấn Thiên, Thiên Tầm Tuyết?”
Bảo Thù có chút kinh ngạc, tên hai người này nghe không quen a, “Bối cảnh thế nào?”
“Thiên Tầm Tuyết chỉ là một người phàm trần,” Mộc trường lão nói tranh vào,
“Nhưng vị tiểu huynh đệ Vấn Thiên này, ta cùng với Kim trưởng lão lấy
Huyền Thiên kính quan sát rất lâu, nhưng vẫn không thể nhìn rõ chân thân của hắn.”
“Nhìn không ra chân thân?”
“Giống như ma mà
không phải ma, giống như yêu mà không phải yêu, giống như thần mà không
phải thần. . . Hơn nữa, lại đứng đầu trong danh sách thí luyện.”
“Thế nào, ngay cả Dung Nhi cũng bại bởi hắn?” Bảo Thù tò mò, dò hỏi, “Trong
tiểu bối lại còn có nhân tài như vậy, vì sao trước đây chưa hề nghe ai
nhắc tới?”
Mộc trưởng lão không đáp, Thông Thiên Thê Băng Môn từ
từ mở ra, lại là một trưởng lão đi tới, cúi người hành lễ nói: “Chưởng
môn, khách quý đã tụ tập đầy đủ đang trên Phi Tiên Điện, đang chờ ngài
đi vào dâng hương chủ trì.”
Bảo Thù thu lại nghi vẫn gật đầu, vẫy tay gọi mây, cúi người bay về phía Thất Trọng Thiên.
Quảng trường bên ngoài Phi Tiên Điện lúc này hết sức náo nhiệt, những đứa trẻ không thông qua thí luyện đang nằm trong lòng cha mẹ khóc lóc, từ xa đã có thể nghe thấy mấy từ như “dự đinh”, “lần sau”. . . làm cho đầu Bảo
Thù nghe xong to như cái đấu sàng gạo.
Khi ngươi không cùng bọn họ nói công bằng, bọn họ chỉ biết trách phần mộ tổ tiên nhà mình không có thắp nhang thơm cầu nguyện.
Khi ngươi cùng bọn họ nói thực lực thì bọn họ lại cảm thấy tất cả chỉ là hình tượng công trình, công bằng giả dối mà thôi.
Cường quyền không phải, hợp nghị cũng không phải, nói tóm lại một câu, làm
chưởng môn rất khó, làm chưởng môn tốt lại càng khó hơn a! Ai, nàng phải mau chóng thu đồ đệ vừa ý rồi đào tạo thành người nối nghiệp, sớm ngày
dỡ xuống gánh nặng đầu vai, đem củ khoai lang phỏng tay này đẩy cho
người khác a!
Càng nghĩ càng sốt ruột, không khỏi tăng tốc.
Khi nàng một thân bạch y lụa mỏng nhẹ nhàng rơi vào trên Phi Tiên Điện,
tình cảnh hỗn loạn lập tức rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đưa tầm
mắt chuyển lên trên người nàng, giống như muốn đem nàng nấu chảy ra.
Trong một trăm năm này, Bảo Thù thấy quen tình cảnh này rồi, nhưng đối với
loại vạn chúng chú mục này, nàng vẫn cảm thấy sau lưng như có mấy mũi
kiếm đang chọc a chọc a chọc a….
Hít sâu một hơi, Bảo Thù điều chỉnh tốt nụ cười đúng chuẩn của thần nữ, khí độ mỹ miều từ từ cất bước.
Trên đài cao, những khuôn mặt quen thuộc đang kêu gọi nàng, Dạ Vi, Yêu
Nhiêu, Thương Kiệt, Truy Huyên. . . Ánh mắt mới vừa cùng Truy Huyên tiếp xúc, nàng đã “Hoắc” một tiếng nhảy dựng lên, cao giọng nói: “Bảo Thù,
ngươi bày cái tư thái gì a, làm chúng ta chờ lâu như vậy!”
Bảo Thù đang đi , nghe xong lời này thiếu chút nữa giẫm lên làn váy lăn xuống.
Thương Kiệt ho khan một tiếng, kéo kéo tay áo Truy Huyên, ý bảo nàng chú ý
hình tượng. Rất rõ ràng, Truy Huyên sớm đã không đưa hắn Yêu Vương phu
quân này để vào mắt, trực tiếp một cước đá qua: “Kéo kéo cái gì? Kéo
rách áo là phải trả tiền a!”
Khuôn mặt Thương Kiệt lập tức đen
lại, bây giờ chuyện Thương Kiệt sợ vợ đã nổi danh trong lục giới, đừng
nói bị Truy Huyên đá một cước, cho dù lá nàng đá ra Lang Hoa Sơn cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà, Bảo Thù cũng rất muốn cười ha ha, nhưng là ngại cho thân phận chỉ có thể len lén cười trong lòng.
Cười cười, cánh mũi đột nhiên đau xót, nàng bỗng nhớ tới, hạnh phúc bình
thường như thế, mình cũng từng có… Khóe môi cứng đờ, nàng muốn nói gì
làm hòa hoãn bầu không khí, nhưng bất ngờ nghe thấy một tiếng cười to,
hình như là từ trên điện truyền đến.
Tầm mắt mọi người tìm theo
tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương áo quần rách rưới, đang
ôm bụng cười không đứng dậy nổi.
Bảo Thù lúc này mới đem lực chú ý đặt lên những đứa trẻ kia.
Đợi khi nàng đi lên đài cao, cùng các tộc vương giả chào hỏi vài câu, Kim
trưởng lão mới vội vàng bẩm báo:“Chưởng môn, hàng trước từ trái tới
phải, chính là người thông qua cuộc thi thí luyện lần này theo thứ tự
xếp hạng.”
Bảo Thù nhìn từ phải sang trái.
Tiểu cô nương
đang quỳ đầu tiên, dáng người tinh xảo, đôi mắt long lanh như nước.
Không cần hỏi, đúng Long tộc gia tiểu công chúa —— Uyển Chi.
Bên trái Uyển Chi cũng là một tiểu cô nương, đúng là tiểu cô nương vừa rồi ôm bụng cười to.
Bảo Thù không khỏi nhìn thêm mấy lần, bảy cuộc thí luyện mình bày ra cũng
không phải là đơn giản, mặc dù người thông qua không cần tu vi cao nhưng ngoài sự lĩnh ngộ, sự nhẫn nại và những chỉ tiêu khác chắc chắn phải
hơn người thường.
Nghĩ nàng một người phàm lại có thể thông qua ngũ quan đi đến cuối cùng, quả nhiên là rất thú vị.
Hơi trầm ngâm một chút, Bảo Thù thấp giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta là Thiên Tầm Tuyết, năm nay mười ba tuổi!” Tiểu cô nương lập tức nâng
cằm lên, sau khi trông thấy Bảo Thù, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a thảo nào hắn cũng lớn lên dễ nhìn như vậy!”
Bảo Thù sửng sốt, Thiên Tầm Tuyết vội vàng chỉ vào bên trái nói: “Chính là hắn!”
Lướt qua Sầm Phong, Tịch Nhai, người nàng chỉ đúng là Dung Nhi. Dung Nhi
khuôn mặt lập tức rách ra, tức giận nói: “Chỉ là một người phàm mà dám
cả gan chỉ tay vào gia, dám cùng bổn đại gia bất kính! Mau câm miệng cho gia Nói thêm một chữ nữa, có tin gia tát một cái tát chết ngươi không!”
Thiên Tầm Tuyết vội vàng che miệng lại, dùng ánh mắt bày tỏ mình rất oan ức.
Tịch Nhai chậc chậc thở dài, hơi khom người về phía trước, hướng về phía
Thiên Tầm Tuyết nháy mắt mấy cái: “Tiểu muội muội, vị Bánh Bao ca ca kia một chút cũng không đáng yêu, hơi một tí liền hô đánh hô giết. Ngươi
chớ sợ, đợi hắn đánh chết ngươi xong, Nhai ca ca nhất định sẽ đem ngươi
an táng, được rồi, nhà ngươi ở đâu nha? Trước viết địa chỉ lưu cho Nhai
ca ca đi, chờ Nhai ca ca có thời gian rồi, tiện đường đem tro cốt của
ngươi đưa về nhà. . . “
Khuyên quá trễ, Dung Nhi đã nhảy qua, chỉ vào Tịch Nhai nói: “Ngươi thủ hạ bại tướng này, thế nào, còn muốn đánh nhau?!”
Tịch Nhai nhíu mày, chỉ vào người bên trái Dung Nhi, cười nói: “Ai u, tứ hải bát hoang, ai chẳng biết Bánh Bao điện hạ thần công tái thế, không có
địch thủ. . . Cùng ngài đánh nhau, chẳng phải là đem bánh bao thịt ném
cho chó ăn, có đi không có về sao? Ngài nếu thật là ngứa tay, cảm phiền
hãy rẽ trái tìm Vấn Thiên cùng nhau uống trà a.”
Nghe thấy hai
chữ Bánh Bao này, Dung Nhi tức giận đỏ mặt tía tai, lại nghe hắn nhắc
đến Vấn Thiên, sắc mặt lập tức từ đỏ chuyển sang xanh.
Mà ánh mắt Bảo Thù sớm đã khóa trên người đứng đầu cuộc thí luyện lần này.
Mặc kệ trên điện nháo thành thế nào, hắn từ đầu đến cuối vẫn trầm tĩnh quỳ ở đó, giống như tất cả mọi thứ xung quanh cùng hắn hoàn toàn không có
chút quan hệ, biểu cảm trên mặt một chút cũng không có, quần áo lại rất
bình thường.
Nhưng mà, chỉ bằng vào phần khí phách vương giả trời sinh này, hắn chắc chắn không phải là hạng người vô danh.
Bảo Thù đưa mắt hướng về phía ghế ngồi nhìn lại, Dạ Vi bọn họ biết nàng muốn hỏi gì, đều khẽ lắc đầu.
“Ngươi chính là Vấn Thiên?”
“. . .” Hắn gật đầu.
“Cha mẹ ngươi đâu?”
”. . .” Hắn lắc đầu.
Bảo Thù cau mày, Truy Huyên ddi đến bên cạnh, than thở: “Đây là con nhà ai
a? Không chỉ bản lĩnh cao cường mà bộ dạng lớn lên cũng tuấn tú, chỉ
tiếc lại một người câm.”
Đúng lúc này, bất ngờ nghe thấy ngoài điện có người cao giọng nói: “Ma – giới – thượng – tôn – đến ——”
Tầm mắt mọi người dời về phía quảng trường ngoài điện, Bảo Thù ngừng thở,
trái tim đập thình thịch trong ngực như muốn nhảy ra, nàng. . . Nàng đã
bao nhiêu lâu rồi không gặp hắn?
Năm đầu tiên, nàng cùng hắn dốc
hết tâm sức vì giải phong Ma giới, sau đó hai người hợp lực, cuối cùng
cũng làm cho Thiên Ma thành lại thấy ánh mặt trời. Song, Ma tộc nghìn
năm oán hận làm sao có thể biến mất một cách dễ dàng? Trong chốc lát, Ma tộc bạo loạn nổi lên bốn phía, ngay cả Dung Hoan thân là Ma tôn cũng
bất lực.
Lại vì Bích Ngưng chết, Long Vương không thèm quan tâm đến ý kiến của Hân Liệt, kiên trì muốn đem Ma tộc diệt sạch.
Thập nhị trưởng lão ở trên Bích Thủy Sơn quỳ bảy ngày bảy đêm, ngày đêm
không ngừng lảm nhảm, buộc Bảo Thù rời núi thống lĩnh Lang Hoa, đảm
nhiệm ti trách của thần nữ, bình định phân loạn.
Bảo Thù vốn định tĩnh tư đến cuối đời, kết quả là bị đám lão nhân gia này bức cho kêu
trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, giống như nếu mình không
rời núi thì lục giới sẽ bị diệt vậy.
Chịu không nổi bọn họ điên cuồng công kích, lại không thể trơ mắt nhìn mười hai đống xương cốt kia quỳ
xuống, Bảo Thù chỉ có thể nhận lời.
Chờ khi nàng ra núi, mới phát hiện tình thế so với trong tưởng tượng của mình đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Ròng rã tám năm, lục giới lại lần nữa loạn thành một đoàn, mà Lang Hoa là
nền tảng lục giới, đang trong tình huống này ngoại trừ ổn định tiên
giới, bắt đầu từ từ hòa giải, một khi xuất hiện phân tranh, lập tức
triệu tập chư vương mở hội nghị.
Họp cũng có chỗ tốt của họp, nàng có thể thường xuyên nhìn thấy Dung Hoan.
Nhưng mà, mỗi lần hội nghị chủ yếu đều là một đám thần tiên yêu ma mắt to
trừng mắt nhỏ, nhìn Long Vương, Tây Thiên Vương cùng với Ma tộc đại hộ
pháp đem bàn đập nát. Tuy là có thể cùng Dung Hoan nói hơn hai câu,
nhưng hắn lúc nào cũng lạnh như băng.
Đến sau khi thiên hạ bình định, Bảo Thù cuối cùng nhịn không được đi Thiên Ma thành, muốn cầu xin Dung Hoan tha thứ.
Không ngờ Dung Hoan sớm đã hạ lệnh đóng kín cửa thành, cũng cảnh cáo người
trong Ma tộc, phát hiện bất cứ kẻ nào đi vào hay đi ra đều giết không
tha!
Đương nhiên, lấy tu vi Bảo Thù, cho dù là mười cửa thành
cũng ngăn không được nàng. Nhưng nàng giống như chim sợ cành cong, luôn
luôn ghi nhớ lời khuyên của Doãn Tiêu, hiểu rõ thương thân dễ khỏi nhưng thương tâm khó lành, không dám lại lần nữa hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu hắn cần thời gian trị hết, vậy nàng chờ.
Vậy mà, một lần chờ này đã dài đến chín mươi mốt năm sáu tháng bốn ngày.
Hôm nay, hắn cuối cùng đồng ý xuất hiện rồi, có thể nào không khiến nàng tim đập như hươu chạy?
Bảo Thù không dám nháy mắt, ngây ngốc nhìn cánh hoa lả tả đầy trời, Dung
Hoan từ nơi xa đạp tuyết mà đến đợi hắn lười biếng ôm tay đứng ở trên
điện, mọi người lập tức hít sâu một hơi.
Thiên Tầm Tuyết nghẹn
họng nhìn trân trối, kéo tay áo Uyển Chi hỏi: “Hắn là Ma tôn sao? Ma
sao?? Không phải nói ma rất xấu xí sao? Làm sao lớn lên giống như thần
tiên vậy a? Đẹp trai a đẹp trai quá a!”
Uyển Chi vốn đang nhìn trộm Vấn Thiên, bị nàng kéo một kéo mới hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng buông đầu xuống.
Dung Hoan sau khi rơi xuống đất, đem hai tay đặt vào trong tay áo, tầm mắt
lướt qua đám người Dạ Vi, hơi hơi gật đầu. Thương Kiệt rời khỏi ghế đi
lên, đấm một cái vào ngực hắn: “Lão Tứ, ta còn tưởng rằng ngươi không
tới đâu!”
Dung Hoan cong môi, híp mắt nói: “Trên đường có việc dây dưa, con trai đoạt hạng nhất, ta làm sao có thể không đến?”
Mặc dù Dung Hoan chưa từng liếc nhìn nàng một cái, Bảo Thù đôi mắt trước
sau như mọc ra trên mặt hắn, cũng không chú ý hắn đang nói gì. Nhưng mà, Dạ Vi và Yêu Nhiêu sắc mặt lại lập tức thay đổi mấy lần.
Thương Kiệt lại vỗ vai hắn, cười nhạo nói: “Vậy ngươi phải thất vọng rồi, dã tiểu tử nhà ngươi chỉ đứng thứ hai a!”
“Con ta làm sao lại là thứ hai được?” Dung Hoan giả vờ ngạc nhiên, nhướn mày nhìn về phía đứa trẻ quỳ đầu tiên: “Vấn Thiên, trước khi ngươi tới Lang Hoa bái sư, cha từng nói ngươi thế nào? Cầm không được hạng nhất thì tự tuyệt trên Phi Tiên Điện, ngươi làm sao còn sống?”
Vấn Thiên xoay người lại quỳ xuống, dập đầu nói: “Hài nhi là hạng nhất, không phải hạng hai.”
Thương Kiệt lập tức há hốc mồm, nhưng Dung Nhi từ trong xấu hổ giật mình, chỉ
chỉ Vấn Thiên lại chỉ chỉ mình, lắp bắp nói: “Hắn hắn là con trai ngươi? Ta đây là cái gì?”
Dung Hoan miễn cưỡng nói: “Ta làm sao biết ngươi là cái gì? Ngươi nói ngươi là cái gì thì là cái gì.”
“Ta là con trai ngươi a!” Dung Nhi không dám nhìn hắn, “Chẳng lẽ, ngươi không nhận ra ta rồi?”
“Bản tôn không có con trai hạng hai.” Dung Hoan cong môi mỉa mai nói, “Vấn Thiên, ngươi nói đúng không.”
Vấn Thiên lại lạy một cái nữa, gằn từng chữ một: “Hài nhi là hạng nhất, không phải hạng hai.”
Sắc mặt Dung Nhi từ màu đen đổi sang màu đỏ, rồi từ màu đỏ trở về với màu
đen, chỉ muốn xông lên đấm hắn một cái, nhưng cuối cùng mình đã thua
trong thí luyện, hắn tuy rằng ngang ngược nhưng cũng không phải hạng
người càn quấy.
Buồn bực, hắn chỉ có thể đem ánh mắt hướng về phía Bảo Thù.
Bảo Thù so với hắn cũng không tốt hơn chút nào, từ thời khắc Dung Hoan xuất hiện, đầu óc của nàng vẫn nằm trong trạng thái trống rỗng.
Vấn Thiên là con của Dung Hoan? Là con của hắn và Nguyệt Quế?
Đây chính là đáp án nàng đợi một trăm năm?
Cha nói chỉ cần bọn họ trong lòng còn có nhau thì mối nhân duyên này sẽ
không biến mất, có nghĩa là trong lòng Dung Hoan đã không có nàng rồi?
Có nghĩa là mình một trăm năm chờ đợi chỉ là một bên tình nguyện?
“Dung Hoan, ngươi cho ta một cái đáp án!”
Dung Hoan mắt vừa chuyển, làm như không hiểu gì: “Vấn Thiên cũng đã đưa tới
cho chưởng môn các hạ rồi, ngài còn muốn bản tôn đưa đáp án gì nữa?”
Có lẽ nàng không nên tức giận, cũng không có tư cách tức giận, nhưng lúc
này cơn tức của nàng lại xông thẳng lên đầu. Hai tròng mắt chuyển thành
màu đỏ, nàng ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy: “Ngươi. . . Ngươi
điên rồi!”
Dung Hoan khom người chắp tay: “Đa tạ, đa tạ.”
Bảo Thù mặt đỏ lên, tức giận run rẩy nói không ra lời, Dung Hoan lại nhướn
mày cười cười, xoay người bay ra đại điện: “Nếu muốn đáp án, đi theo
ta!”
Hắn chân trước vừa đi, Bảo Thù chân sau cũng bay ra, Kim trưởng lão vội vàng nhảy lên: “Chưởng môn, đại cục làm trọng a!”
Bảo Thù bước chân khựng lại, tầm mắt quét một vòng trên điện gần vạn con
mắt đang hướng về phía mình chăm chú nhìn. Lang Hoa đại triều ngày hôm
nay, nếu mà mình chạy theo một nam nhân, truyền ra ngoài chẳng phải là
làm nhục mặt mũi Lang Hoa phái?
Đang xoắn xuýt, Truy Huyên tiến
lên đẩy nàng một cái: “Ngươi đồ ngốc này, còn nhớ rõ ta đã dạy ngươi thế nào? Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ gặp tai ương, đuổi theo nam nhân
nhất định phải mau, ngoan, chuẩn! Chậm một bước, ngươi muốn khóc cũng
không kịp!”
Bảo Thù cả người chấn động, cũng bất chấp mọi thứ, mũi chân điểm một cái, hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ đuổi theo.
Đa số mọi người gần như kinh giống như sá, ai cũng không hiểu chuyện gì
đang xảy ra, có thể khiến xưa nay Lang Hoa chưởng môn cao cao tại thượng hoa dung thất sắc. Ngay cả Vấn Thiên cũng có chút cau mày:“Hài nhi là
hạng nhất, không phải hạng hai.”
Thiên Tầm Tuyết ở một bên không vui, nhẹ giọng lầm bầm: “Thiết, hạng nhất có giỏi? Thiên hạ đệ nhị mới bò nhất!”
Nhịn rất lâu, Tịch Nhai rốt cục cười ha ha đứng lên: “Đúng đúng đúng, chúng
ta bò nhất Bánh Bao điện hạ cả đời đuổi theo không gì hơn cái này, vỏ
bánh bao, nhân bánh bao, không cần một, chỉ cần hai!”
Dung Nhi
không thể nhịn được nữa, tiểu vũ trụ triệt để bùng nổ, nắm tay ken két
đưa ra: “Tử sắc quỷ, lão tử hôm nay nhất định phải đánh bẹp ngươi!”
Tịch Nhai hạ thấp người xuống một chút, một quyền này liền đánh vào trên đầu Sầm Phong, Sầm Phong đau quá hét lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía
lão cha hắn: “Phụ vương, ngài không phải nói ít nói ít phạm sai lầm, ít
động ít chịu đòn sao?”
Thương Kiệt vỗ trán, vẻ mặt chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép: “Phụ vương là nói qua, nhưng phụ vương chưa nói
nắm đấm đến mặt thì không được phép trốn a?” Xoay mặt đi, hắn nhìn Dạ
Vi, khóc không ra nước mắt, “Vì sao, ông trời a, vì sao ta lại sinh ra
một đứa con ngốc thế này?”
Dạ Vi vỗ quạt cười nói: “Ngốc chút
cũng tốt, ngốc có phúc của ngốc, ngốc mới có thể cảm nhận được mọi sự
hạnh phúc trên đời này, ngốc mới có thể. . . ”
Giọng của hắn đã bị bao phủ bởi những tiếng động rắng răng răng rắc, Dung Nhi và Tịch Nhai đã đánh nhau cho gà bay chó sủa.
Thương Kiệt lập tức nở nụ cười: “Cáp, nhìn người trẻ tuổi nhà ngươi, trong
lòng ta cũng có chút cân bằng hơn, nhớ lại khi hắn còn nhỏ, rồi sắc
trong một đám sắc quỷ, lớn hơn một chút, chậc chậc, không biết bao nhiêu mỹ nhân sẽ gặp hoạ đây a~!”
Lúc này đến lượt Dạ Vi cười không nổi, nhìn về phía đám trẻ trên điện, bất đắc dĩ thở dài.
Bảo Thù một đường đuổi theo bạch quang, cuối cùng theo Dung Hoan đi đến trước một bờ biển.
Vừa thở hồng hộc, Bảo Thù vừa chỉ vào hắn nói: “Ngươi chạy a, ngươi tiếp
tục chạy a, đừng tưởng rằng ngươi khinh công tốt liền không đem người
khác để vào mắt! Đừng quên, ta Mê Tung Bộ chính là do chính ngươi dạy,
cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có thể đuổi tới!”
Sóng biển đánh lên đá ngầm, Dung Hoan ôm tay mà đứng, mỉm cười: “Ngươi có còn nhớ rõ nơi này?”
Bảo Thù ngẩn người, nhìn quanh một chút rồi chợt hiểu ra: “Nơi này là. . . Cực Lạc đảo!”
“Đúng,” Dung Hoan nâng vạt áo ngồi ở trên đá ngầm, “Một trăm mười năm rồi, mặc
dù bên ngoài long trời lở đất, nơi này trước sau vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là bầu trời xanh này, vẫn là đám mây trắng kia, vẫn là bờ biển đó. . .”
“Nguyệt Quế đâu?” Không lòng dạ nào quan tâm đến cái gì xuân thu, Bảo Thù cắt ngang hắn.
“. . .” Im lặng một hồi lau, Dung Hoan nói, “Tất cả mọi thứ của ta đều là nàng cho, nàng từng hỏi ta làm sao báo đáp. . .”
“Vì vậy, ngươi cưới nàng?”
“Nguyệt Quế. . . Từ một trăm năm trước đã rời khỏi Thiên Ma thành rồi.” Dung
Hoan không nhìn nàng, nâng mắt nhìn lên sắc trời xanh thẳm, buồn bã
nói, “Bởi vì ta nói, ta thiếu nàng, ta có thể lóc thịt đào xương trả lại cho nàng nhưng, chỉ có trái tim này không thể. . . Bởi vì, nó sớm đã
không còn ở trên người ta rồi.”
Cảm xúc như sóng biển nhấp nhô, Bảo Thù cả người ngây ra, nói không ra lời.
Dung Hoan nhắm mắt lại, nằm ở trên đá ngầm: “Ta từng đáp ứng nàng muốn làm
người hầu của nàng một trăm năm, nàng chỉ hy vọng ta tuân thủ lời hứa,
đợi sau khi bình định thiên hạ, không cho phép rời khỏi Thiên Ma thành,
không cho phép đi tìm ngươi. . . Nàng còn nói, muốn ta dùng thời gian
một trăm năm nghĩ lại cho rõ tình cảm ta đối với ngươi, rốt cuộc trách
nhiệm yêu.”
Bảo Thù như nghẹn trong cổ họng, nức nở nói: “Vậy ngươi hiểu rõ rồi chứ?”
“Chúng ta đi cùng một chỗ, vốn là một hồi âm mưu, ta cũng hi vọng ngươi có thể sử dụng một trăm năm nghĩ lại rõ ràng, giữa ngươi và ta, ngoại trừ áy
náy, ngoại trừ trách nhiệm, ngoại trừ Dung Nhi, có còn cái khác hay
không . . .”
“Đương nhiên là có!” Bảo Thù vội vã cắt ngang hắn, “Còn muốn ta nói sao. . . ”
“Vì sao?” Dung Hoan bất ngờ ngồi dậy, nhảy xuống đá ngầm, cả giận nói, “Lúc đầu, ta mỗi ngày đều suy nghĩ, chúng ta rốt cuộc ai thiếu ai, nghĩ
nghĩ, tôi bắt đầu căm ghét ngươi! Ta không thể rời khỏi Thiên Ma thành
chẳng lẽ ngươi cũng không có thể rời khỏi Lang Hoa Sơn sao?! Ta không
thể đi tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không thể tới tìm ta sao?! Ta giả
bộ không cho phép người khác mở cửa cho ngươi chẳng lẽ ngươi không thể
xông vào sao?!”
Bảo Thù ngẩn người: “Cái đó. . .”
“Cái gì mà đó đây! Ta đuổi theo ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể đuổi theo ta một lần sao?”
“Cho nên, ngươi liền tìm một cơ hội khiến tôi trước mắt bao người đuổi theo
ngươi?” Bảo Thù bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi lau mồ hôi, chợt nhớ tới
cái gì, nghi hoặc nói, “Vấn Thiên là ai?”
Dung Hoan hừ một tiếng:
“Nhìn ngươi đem Dung Nhi dạy thành cái dáng vẻ gì rồi? Nếu không tìm ai
diệt hết uy phong của hắn, thật không biết hắn sẽ giống hệt sư phụ hay
dẫm vào vết xe đổ của ta!”
“Ta nuôi con,” Dung Hoan đắc ý trừng nàng một cái, ”Ta mất rất nhiều công phu mới tìm được hắn,định cảm tạ ta thế nào?”
“Cái đó và ta có cái gì quan hệ?” Bảo Thù hoàn toàn không hiểu, Dung Hoan uể oải đem hai tay luồn vào trong tay áo, vòng qua nàng đi về phía trước
“Đương nhiên là có quan hệ, ngươi người này thật đúng là không nhớ tình
tình xưa!”
“Vấn Thiên rốt cuộc là ai a?” Bảo Thù bước nhanh đi theo.
“Đừng hỏi ta, đi mà hỏi Vấn Thiên.”
“Đừng thừa nước đục thả câu hắn rốt cuộc là ai?”
“Tự mình đoán.”
“Ta đoán không ra.”
“Lão tử đã nói dễ hiểu như thế rồi, ngươi là heo a?”