Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 22: Chương 22: Làm gì?




“Tứ sư huynh, huynh. . . . . . huynh vẫn ổn chứ?” Nhìn hồ nước vốn trong suốt thấy đáy đang dần nổi lên những bọt nước liên tục, Bảo Thù vừa đưa tay dò xét liên vội rụt lại vì nóng.

Dung Hoan mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi rơi như mưa.

Nàng nhìn hắn mà trong lòng lo lắng không thôi, quỳ ở bên hồ nước, nâng tay áo đưa tới muốn giúp hắn lau bớt mồ hôi. Vừa mới chạm vào mặt hắn thì nàng lập tức cảm nhận thấy sự run rẩy toàn thân của hắn, nghe thấy tiếng rên nhỏ như tiếng mũi truyền đến bên tai mình.

Dung Hoan mở mắt, đôi ngươi đỏ ngầu như máu, cắn răng nói “Cút ngay!”

Bảo Thù rụt người lại về phía sau, hai tay che lấy vai hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa: “Tứ sư huynh, huynh làm sao vậy? Nói ra, hai chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp có được không, Nhị sư huynh sắp tới rồi!”

Dung Hoan hung hăng trừng nàng một cái, tức giận muốn hộc máu.

Đừng nói nàng là nữ nhân của Nhị sư huynh, coi như không phải hắn cũng tình nguyện lựa chọn chết!

Sỉ nhục! Tuyệt đối là sỉ nhục!

Trong cơ thể khí huyết giống như vạn mã phi nước đại, hắn cũng không kềm chế được, “Phốc” phun ra một búng máu .

Bảo Thù luống cuống tay chân, luống cuống chỉ vào hắn nói: “Sư huynh, lỗ mũi. . . . . . Máu a, mắt, còn có tai!”

Dung Hoan thất khổng (*) máu tươi không ngừng rỉ ra, không lâu sau đã nhuộm đỏ cả nửa hồ nước khiến từ một hồ nước trong thấy đáy giờ như trở thành huyết trì, mái tóc dài màu trắng dần dần trở thành màu đỏ kinh tâm, ý thức càng ngày càng mơ hồ, tay chân mềm nhũn, thân thể dần dần chìm xuống đáy hồ.

(*) thất khổng: bảy lỗ = hai mắt + hai lỗ mũi +hai tai+ miệng

Huyết trì như dần nuốt lấy khuôn mặt hắn, đỉnh đầu hắn .. rồi trên mặt huyết trì xuất hiện một vòng huyết sắc lớn từ từ tản ra xung quanh … rồi biến mất.

Bảo Thù sợ hãi trợn to hai mắt, sửng sốt hồi lâu, mới giật mình “Bùm” một tiếng nhảy xuống nước.

Hồ nước này không sâu, chỉ đến cằm Dung Hoan nhưng lại đủ để khiến Bảo Thù chết đuối.

Nàng lặn xuống đáy nước, máu mùi tanh nồng khiến nàng khó chịu, nhưng vẫn cố hết sức mang Dung Hoan lên trên hồ. Không có pháp lực, chỉ dựa vào này một chút khí lực, chỉ một chốc lát sau, nàng đã sức cùng lực kiệt, bị hắn kéo xuống dưới.

Dung Hoan đôi môi mấp máy, Bảo Thù nghĩ rằng nhất định là do thiếu không khi.

Không kịp suy nghĩ, nàng một tay vòng qua hông của hắn, vừa đem đầu đưa ra khỏi mặt nước, thở hổn hển vài hớp khí lạnh, sau đó cúi người, ôm lấy cổ của hắn, đặt lên môi mình lên môi của hắn, dừng lưỡi cạy hàm răng ra, độ tức cho hắn.

Tứ sư huynh, huynh phải cố gắng chịu đựng a!

Nàng lòng như lửa đốt, đang chuẩn bị nữa hít một hơi, cái ót lại Dung Hoan thật chặc bóp chặt, đẩy một cái, đẩy bất động. Nàng mờ mịt mở to hai mắt, lúc này mới giật mình, bây giờ không phải là nàng lôi hắn, mà là hắn đang giam cầm nàng!

Cảm nhận được cánh môi mềm mại của nàng, hương thơm trên cơ thể nàng, Dung Hoan cả người bắp thịt căng thẳng, dục vọng thân dưới lập tức bộc phát trong nháy mắt, că người như bị điện giật. Hắn đứng ở trong nước, một cánh tay nâng lên mông của nàng, một tay giữ lấy gáy nàng, nửa ngước đầu, cuồng liệt mà nóng bỏng hôn nàng.

Bảo Thù đại não cực độ thiếu dưỡng khí, hoàn toàn ngây người.

Ngay lúc nàng sắp vì thở không được mà chết thì môi Dung Hoan rời khỏi môi của nàng.

“Ta muốn. . . . . .”

“Muốn. . . . . . Muốn cái gì?”

Nàng bắt đầu thở từng ngụm từng ngụm, hắn lại không để cho nàng có nhiều thời gian, dục vọng hắn thiêu đốt toàn thân không thể kiểm chế được, rút tay khỏi gáy nàng, hắn bắt đầu xé rách xiêm y của nàng.

“Tứ sư huynh!” Bảo Thù sợ hãi kêu lớn, rốt cuộc hiểu ra hắn muốn cái gì, tay chân không ngừng vùng vẫy, ra sức phản kháng, “Huynh mau thanh tỉnh a! Ta là Bảo Thù! Ta là Bảo Thù!”

Dung Hoan cứng người lại, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt huyết sắc mờ mịt, giống như là đang cố gắng phân biệt cái gì, đè nén cái gì.

Bỗng dưng, hắn đẩy ra nàng, hai tay thống khổ bắt ôm đầu: “Giết ta! Nhanh giết ta! Mau!”

Bảo Thù nằm ở bên cạnh hồ, đưa tay sờ tới cây trâm Lưu Ly, thân thể đã như lá rách trong gió thu, run rẩy không ngừng, nàng tuy chưa hiểu ra hết mọi chuyện nhưng nhìn bộ dáng của hắn, nàng cũng đoán được bảy tám phần.

“Mau! Ta không chịu nổi! Ta sắp không chịu nổi rồi! !” Dung Hoan khổ sở cầu khẩn nàng, giật mạnh mấy túm tóc trắng ra khỏi da đầu, thất khổng trên mặt lại bắtđầu chảy máu, mạch máu quanh thân bắt đầu nứt ra, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung ra, trên mặt nhuốm đầy máu, nét mặt vặn vẹo vì thống khổ.

Một người đàn ông, cần nghị lực cường đại tới mức nào mới có thể chống chọi được tình cảnh như thế này?

Bảo Thù khóc tới thương tâm phệ cốt, nhìn cây trâm trong tay rồi lại nhìn Dung Hoan.

Là trinh tiết quan trọng hay là mạng người quan trọng?

Đây là Tứ sư huynh của nàng, mặc dù thường khi dễ nàng, nhưng hắn đánh nàng cũng chính là tốt cho nàng. Nếu không, phong lưu thành tính như hắn, sẽ không thà rằng chịu chết cũng không muốn hủy trong sạch của nàng! Nhưng nàng thì sao, thật sự chỉ vì trinh tiết mà muốn giết hắn sao?

Nhưng nếu không còn trinh tiết, nàng còn mặt mũi nào đi gặp Dạ Vi?

Rốt cuộc bây giờ phải làm sao đây?

Ai tới nói cho nàng biết a!

Trái tim giống như bị bóp chặt, hồi lâu sau, nàng tuyệt vọng thả cây trâm cài tóc ra, thả mình xuống hồ nước, nàng dùng hai tay ôm chặt lấy Dung Hoan.

Giống như đang trấn an hắn, nàng dùng chóp mũi cọ lên mặt hắn: “Không nên tự thương tổn bản thân, để muội giúp huynh ——”

Giống như con thú ngủ lâu mới tỉnh, Dung Hoan từ trong cổ họng bộc phát ra một tiếng gầm, xé rách tất cả trói buộc trên cả hai người, gần như điên cuồng gặm lấy môi nàng, hai tay giữ chặt lấy, không để cho nàng một cơ hội thoát thân.

Thân thể ngâm trong nước, linh hoạt dị thường.

Hắn nâng cao mông nàng, vội vã đem hai chân nàng quấn trên thắt lưng hắn, khuôn mặt đặt trên ngực nàng điên cuồng càn quấy. Bảo Thù cắn chặt răng, trong người xuất hiện một luồng khí nóng chưa từng có đang dần lan tràn, nén không được mà rên rỉ một tiếng.

Dung Hoan trong nháy mắt bị kích động tới cực hạn.

Đột nhiên kéo mông nàng xuống, thô bạo tung người vào, bưu vật nóng rực trong nháy mắt xuyên qua nàng.

Giống như bị một đao lăng trì, Bảo Thù sống lưng cứng đờ, cả người có rút vì đau đớn. Đôi môi lại bị cắn, đầu lưỡi giây dưa, lưng tựa vào bờ hồ, không tiếng động rơi lệ, nàng chỉ có thể dùng móng tay hóa giải nổi thống khổ của mình, khiến cho hắn một lưng đầy vết máu.

Dục vọng của hắn giống như cơn giận của trời cao, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng lớn, phô thiên trướng địa đánh về phía nàng.

Nghe tiếng thở dốc từ trong lồng ngực hắn, nàng nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt lẫn vào bọt nước trên má cuồn cuộn mà rơi.

Nàng hiểu, hết thảy, chỉ là mới bắt đầu.

*

Một lúc lâu sau, Lan Sương Các.

Khi Dung Hoan ôm Bảo Thù từ trong nước ra thì nàng sớm vì thể lực hao hết mà ngất đi. Người lần đầu làm chuyện này, lại gặp phải một nam nhân điên cuồng đòi hỏi vô độ như hắn, nếu không phải vì ở trong nước nên sức mạnh bị giảm bớt mấy phần thì nàng bây giờ không đơn giản chỉ là mệt như bây giờ.

Làm một cái pháp quyết, không khí trở nên trong lành, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, phủ lên người nàng một chiếc chăn bằng gấm, dịch dịch góc chăn.

Dung Hoan ngồi ở bên giường, tròng mắt nhắm lại, yên lặng hồi lâu. Yên lặng như đã chết, hắn đứng dậy, vung lên màn tơ đi tới bên cạnh ao, nhìn hồ nước huyết sắc kinh tâm, đó là máu của hắn. Dĩ nhiên, cũng có máu của nàng.

Trong không khí mùi máu vẫn chưa tan hết, không cần cố ý tìm kiếm thì nó cũng lượn lờ quanh mũi.

Những mảnh tơ lụa sa mỏng tiêu tán khắp nơi, hắn, nàng, trên đất, trong nước, nơi nào cũng có dấu ấn. Đầu ngón vạch lên một tia sáng, những mảnh vải vụn bay tụ về một chỗ, chốc lát sau, bộ y phục hoa mỹ hoàn hảo như lúc ban đầu xuất hiện trước mắt hắn.

Dung Hoan mặt không chút thay đổi mặc quần áo vào tử tế, trên cổ tay phải hiện ra một hộp ngọc, bên trong có ba viên ngọc thạch.

Đang định đi, một cây trâm bằng lưu ly lẳng lặng nằm ở bên mép hồ đập vào mắt hắn.

Gò má cứng ngắc, hắn nhìn xuyên thấu qua màn tơ phiêu dật, nhìn vào bóng hình một người đang nằm trên giường …… Dung Hoan thu hồi tầm mắt, tay vẫy một cái trong hư, cây trâm bay tới lòng bàn tay, bị hắn thu vào trong ngực.

Hắn lần nữa làm pháp quyết, xuyên tường đi ra.

Mở mắt ra, đợt đến khi nhìn thấy hỉnh ảnh một người mặc trường y màu lam trong vườn, hắn toàn thân cứng đờ.

“Ngươi định đi đâu?” Dạ Vi mắt nhìn chiếc hà đèn năm cánh trên bàn, ngón tay nhẹ nâng chén trà bằng sứ màu trắng, nước trà lơ đãng tràn ra bên ngoài, mà hắn, lại không hề nhúc nhích.

Tim Dung Hoan đập nhanh giống như đánh trống, cắn đôi môi bị sưng, lạnh nhạt nói: “Đi Minh Vô Điện dự tiệc.”

Dạ Vi xoay mặt đưa mắt nhìn hắn, nhìn đến ép cho hắn không thể che dấu thần sắc, mới nói : “A? Bích Thủy Thiên Mang? Bậc này sát phạt thần khí cũng lấy ra rồi, ngươi là đi dự tiệc, hay là đi tàn sát dân trong thành?”

Dung Hoan“Phác“ một tiếng quỳ xuống, khiến cho Dạ Vi cũng phải giật mình trong lòng.

“Nhị sư huynh, ta xin lỗi ngươi! Tiểu sư muội nàng là vì cứu ta mới. . . . . . Ta biết, sư huynh tuyệt không phải người thế tục, chắc chắn hảo hảo đợi nàng, ta cũng vậy an tâm. Nhưng thù này, ta phải báo!”

Dạ Vi quay mặt đi, giả bộ uống trà: “Bích Thủy Thiên Mang uy lực kinh người, mỗi lần sử dụng là tự tổn ba trăm năm tu vi, là bảo bối phụ thân ngươi tặng ngươi để bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp. Ngươi bình thường tính cách như thế nào, sư huynh biết rõ, lần này, chắc chắn ngươi nhất định nộ khí xung thiên.”

Dung Hoan quỳ gối trên sàn đá xanh lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nhảy lên.

Dạ Vi lông mi khẽ run, chậm rãi nói: “Dạ Mị, hắn là thái tử Minh giới, là Minh Quân tương lai, giết hắn rồi, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả? Đương nhiên, Lưu Dục Thiên quân địa vị cao quý, một khi đem ngươi chuyện này nói ra, phụ quân ta cũng không thể nói ngươi sai.”

“Ta sẽ không nói .” Dung Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt chắc chắc, “Giết hắn rồi ta vừa chết tạ tội!”

“Chết tạ tội?” Dạ Vi giận quá thành cười, trong lòng vô cùng khó chịu, “Ngươi chết nhẹ nhàng thật, Thù Nhi tỉnh, ta phải nói với nàng như thế nào? Nói Tứ sư huynh của muội mà muội vừa dùng thân thể đi cứu lại vừa mới chết tạ tội xong? Huống chi có phụ thân ngươi ở, như thế nào sẽ trơ mắt nhìn ngươi chết? Đến lúc đó, ngươi định làm gì? Cưới Thù Nhi trở về ngươi Vân Hải Tuyết Vực làm thiếp sao ?”

Dung Hoan cứng họng, thất hồn lạc phách ngã ngồi trên đất.

Hắn từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được sủng ái lên tận trời, trong lục giới, có ai không nhìn mặt phụ thân mà đối với mình lễ nhượng ba phần, tất nhiên chưa bao giờ chịu phải sự sỉ nhục như thế này, dưới phẫn hận, chỉ muốn giết người xả hận, căn bản chưa từng suy tính qua những điều này.

Dạ Vi đứng dậy, sóng mắt không buồn không vui quét qua hắn, trầm giọng nói: “Tối nay, ta mang Bảo Thù ra ngoài giải rượu, ngươi đi âm ti tìm việc vui, trong Lan Sương Các, chuyện gì cũng không có xảy ra.”

“Nhưng . . . . .”

“Không có nhưng nhị gì hết! Nếu ngươi không muốn làm cho ta và Thù Nhi khó chịu, thì lập tức làm như ta nói, từ nay về sau, ngươi vẫn là ta Dạ Vi hảo sư đệ, Thù Nhi hư sư huynh, về phần Dạ Mị, ta tự có chủ trương.”

Dạ Vi lần đầu dùng loại khí thế này nói chuyện, tâm tình hắn bây giờ không cho pháp một câu cãi lại xuất hiện.

Dung Hoan trong lòng có thẹn, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, sát ý ngập trời trong giây lát hầu như không còn, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không có chủ ý, chỉ có thể nén giận nhắm mắt lại, gật đầu đồng ý.

Có một số việc, xảy ra chính là xảy ra, làm sao có thể coi như không có phát sinh qua?

Dung Hoan không hiểu, nhưng, hắn sẽ cố gắng làm.

Bởi vì hắn biết, đây là điều duy nhất hắn có thể làm vì bọn họ.

Dạ Vi đưa mắt nhìn hắn rời đi, nâng lên hà đèn trên bàn, lắc người đi vào Lan Sương Các.

Cố ý bỏ ba những thứ rơi bừa bãi khắp phòng, cố ý bỏ qua những mùi vị khó chịu lượn lờ trong không khí, hắn lặng yên không tiếng động đi tới bên giường, không dám nhìn nàng, rồi lại không nhịn được nhìn nàng.

Nàng ngủ rất say, lông mày kẻ đen dài nằm ở một chỗ, tóc bị người vuốt qua, mềm mại nép ở sau tai.

Vươn tay, muốn vì nàng xoa nhẹ nếp nhăn giữa đôi mày, lại chậm chạp không dám đặt tay xuống, Dạ Vi vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào mép giường, vùi đầu vào trong hai đầu gối. Hắn cắn chặt răng, thân thể không được kìm được mà run rẩy, những hình ảnh, những suy nghĩ hiện lên trong đầu khiến hắn không thể nào thở được.

Vốn dĩ tất cả đều có thể tránh khỏi!

Nếu không phải là vig hắn do dự, tất cả mọi chuyện đều sẽ không phát sinh!

Vì sao hắn lại do dự? Tại sao lại do dự rồi đổi ý?

Cho tới nay, hắn vẫn luôn tự lừa mình, hắn không có tâm! Càng không có tình! Nhưng, khi Tuyết Tử Anh lấy ra hà đèn ném cho hắn thì tất cả ngụy trang trước nay ngay lập tức sụp đổ!

Ha ha, hắn dù sao vẫn là thua ván này, vô luận là vì người yêu hay là vì huynh đệ, hắn cũng đã thua rồi!

May mà, hắn dừng cương trước bờ vực, chịu nhận thua.

Dạ Vi chống lên thân thể ngồi ở bên giường, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, tự giễu cười khổ: “Tử Anh nói một chút cũng không sai, ván này, ta quả thật tiền mất tật mang. . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.