Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 24: Chương 24: Lần đầu tỷ thí




Sáng sớm hôm sau.

Mọi người tiễn Lưu Dục Thiên quân cùng Quỷ cô nương rời đi, Dung Hoan chưa từng xuất hiện, hai vợ chồng cũng không chút phật lòng. Quỷ cô nương lôi kéo Bảo Thù nói từ biệt rất lâu, Lưu Dục thúc giục nhiều lần, mới lưu luyến không rời buông nàng ra.

Sau đó, Li Diên mang theo Bảo Thù về lang Hoa Sơn trước, còn Dạ Vi lưu lại U Minh Cung một thời gian.

Kết quả là, lần này lại biến thành Bảo Thù lôi kéo Dạ Vi nói từ biệt hồi lâu, Li Diên thúc giục mấy lần, mới chịu buông tay ra.

Đi một bước lại quay lại nhìn một cái, Dạ Vi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Thấy Bảo Thù cả người buồn bã ỉu xỉu, bộ dạng có vẻ rất mệt mỏi bộ dáng, Li Diên gọi ra Hỏa Kỳ Lân, ôm nàng lên đi, buồn bực nói: “Vi sư trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác tội lỗi vì đánh gãy uyên ương thế này, không hiểu đồ nhi có biết là vì sao không?”

Bảo Thù lúc này mới lấy lại tinh thần, cuống quít dỗ dành vị sư phụ đáng kính của mình.

Hỏa Kỳ Lân cước trình cực nhanh, từ U Minh quỷ vực đến bên trong Lang Hoa Sơn, chỉ dùng hết ba canh giờ. Tiến vào kết giới sau, Li Diên thu Hỏa Kỳ Lân, cùng Bảo Thù cùng nhau đi bộ trở về.

Gần tới trưa, hai thầy trò tìm một tửu quán nghỉ chân ăn cơm.

Con ngươi quay một vòng lại một vòng, Bảo Thù rốt cục không nhịn được oán trách: “Sư phụ, ngài vì lại bày loại kết giới này ở Lang Hoa? Giống y như người phàm, một chút pháp lực dùng không được , mệt chết đi được!”

Li Diên uống rượu dùng bữa, cũng không ngẩng đầu lên: ”Nhất thời cao hứng, rèn luyện thân thể.”

Bảo Thù hết ý kiến, ôm lấy một củ cải trắng gặm lấy gặm để.

Gặm gặm, nàng lại không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Sư phụ, vậy vì sao ngài lại thu ta làm nhập thất đệ tử đây?”

Li Diên nheo lại mắt, cười hòa ái dễ gần: “Bởi vì, ta có trách nhiệm chiếu cố ngươi, cũng thay mẹ ngươi chiếu cố ngươi.”

Chiếc đũa “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, Bảo Thù kinh hãi nhìn hắn. Chẳng lẽ, chẳng lẽ người quen cũ của mẹ là sư phụ? Làm sao có thể a? Điều này là không thể nào a!

Li Diên từ ống trúc trong rút ra một đôi đũa đưa cho nàng, mỉm cười nói: “Ngay từ lúc ngươi nhập môn ngày đó, vi sư liền từng nói qua, cõi đời này, không có chuyện gì là không thể nào. Có sư phụ ở, ngươi cái gì cũng không cần làm, nếu là ngại mệt mỏi thì … như thế này, sư phụ cõng ngươi lên núi.”

Bảo Thù biết hắn không muốn nói, nên cũng không hỏi nhiều. Nên biết, nàng sớm muộn gì sẽ biết, không nên biết, hỏi nữa cũng là phí công. Huống chi, nàng hiện tại thật sự là tinh bì lực tẫn (*).

(*) tinh bì lực tẫn: có lòng mà vô lực?

Trở lại Lang Hoa Sơn Tam Trọng Thiên, đạp bảy sắc cầu vồng kiều đến giữa cửa, Bảo Thù trái tim giống như bình ngũ vị.

Đẩy cửa ra, ngực chợt đau nhói, cúi đầu, Tiểu Bạch đôi mắt to sáng ngời chớp chớp. Lại ngẩng đầu lên, Trọng Minh thu nhỏ đang đậu trên bệ cửa sổ, mỏ chim khẽ mở khẽ đóng cười “Khanh khách”.

Nàng chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tràn trong thân thể, những suy nghĩ chán chường gần như biến mất không còn. Khom lưng ôm lấy Tiểu Bạch, cười hì hì cùng Trọng Minh lên tiếng chào hỏi, giầy cũng không cởi liền chui vào trong chăn, giống như những ngày trước đây, nói chuyện phiếm cãi vã, vui vẻ quên trời đất.

Cho đến khi hoàng hôn, nàng mới đi ra khỏi trước gian phòng đi Thiện Đường ăn cơm tối.

Dọc theo đường đi, gặp phải rất nhiều đồng học, không mặn không lạt chào hỏi, nàng cúi đầu bước nhanh đi. Rời đi hơn một tháng, tựa hồ không ai phát hiện nàng mất tích, dĩ nhiên, trừ Tầm Huyên cùng Yêu Nhiêu.

Tầm Huyên nhìn thấy nàng, vẫn như cũ là vừa đánh vừa xoa, Yêu Nhiêu đứng ở một bên cười.

Cơm nước xong thì ba cô nương tụ lại một chỗ hi hi ha ha. Bảo Thù trước khi đi nói cho các nàng biết, mình về quê bàn bạc vài chuyện. Vì vậy, Tầm Huyên cũng không có hỏi chuyện những ngày trước nàng đi đâu làm gì, vẫn như cũ không biết mệt đem Dạ Vi ra trêu nàng.

Sau hơn nửa tháng, Bảo Thù cuộc sống lại trở về bình thường nhất công thức hóa.

Đi học, ăn cơm, ngủ, tu hành. . . . . . Thỉnh thoảng, đi Mộng Hồi Điện bồi sư phụ uống trà nói chuyện phiếm; thỉnh thoảng, cùng Trọng Minh cùng nhau bay đến phía sau núi đi thăm ngủ mỹ nhân.

Ba phen mấy bận, nàng vốn định đi một chuyến lên Thất Trọng Thiên, đem hoàng kén trên người trả lại cho Hân Liệt.

Nhưng nàng không dám đi. Cũng không rõ là vì sao cứ chần chừ, có lẽ là sợ nhìn thấy Hân Liệt, hoặc là sợ nhìn thấy Dung Hoan, mỗi lần từ Mộng Hồi Điện đi xuống, nàng luôn đứng ở ngoài cửa Thất Trọng Thiên ngây người hồi lâu.

Buồn bã rồi than thở, than thở rồi buồn bã. Cuối cùng quyết định, chờ Dạ Vi trở lại hãy nói.

Trừ lần đó ra, còn có một sự kiện mà để cho nàng rất buồn bực.

Đó chính là Tầm Huyên và Yêu Nhiêu. Nhìn qua ba người vẫn giống như trước đây nhưng dần dần Bảo Thù lại cảm thấy hình như có điều gì bất đồng, lúc đầu nàng cho là chính nàng thay đổi, nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhận ra vấn đề nằm ở trên người Tầm Huyên.

Trong vòng hơn một tháng mình rời đi, giữa các nàng nhất định có chuyện gì xảy ra, bằng không, thái độ Tầm Huyên đối với Yêu Nhiêu, vì sao luôn là âm dương quái khí không giải thích được?

Suy nghĩ rất lâu, Bảo Thù quyết định đi gặp hỏi Tầm Huyên trước.

Vừa bắt đầu, Tầm Huyên giấu dấu không muốn nói, sau lại bị hỏi liên tục, giậm chân một cái nói: “Không có gì! Chỉ là trong lòng ta không thoải mái thôi, nàng cùng Thương Kiệt sư huynh quan hệ rất tốt nhưng vì sao lại gạt ta, chẳng lẽ ta là dạng người khó ở chung lắm sao?”

Bảo Thù trợn mắt, thật lâu sau mới phản ứng được: “Thì ra là thế, thì ra là Tầm Huyên ngươi thích Thương Kiệt sư huynh a! Lúc nào thì thích, ta thế nào không biết?”

Tầm Huyên trên mặt bay lên một rặng mây đỏ, trừng nàng một cái: ”Còn không phải là khi đó vì tìm người cứu ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Ta và ngươi một dạng, chẳng qua là thầm mến mà thôi.”

Bảo Thù mím môi cười cười, lại ngạc nhiên nói: “Vậy Yêu Nhiêu là có chuyện gì xảy ra?”

“Ta cũng muốn biết chuyện gì xảy ra!” Tầm Huyên đặt mông ngồi trên tảng đá, tức giận nói, “Vài ngày trước ngươi không có ở đây, ta có nói với Yêu Nhiêu, nàng còn cười hì hì nói với ta, Thương Kiệt sư huynh vẫn chưa yêu ai, cho nên ta phải cố gắng lên! Nhưng, đêm hôm đó ta không ngủ được ra ngoài đi một chút, thì thấy bên ngoài tu hành điện, ta nhìn thấy nàng cùng Thương Kiệt sư huynh, rất thân mật! Rất thân mật ôm nhau ! !”

Bảo Thù cũng rất kinh ngạc, ở bên người nàng ngồi xuống, hiếu kỳ nói: “Kia, ngươi sau đó có hỏi Yêu Nhiêu không? Nàng nói thế nào?”

Tầm Huyên bĩu môi, đem đầu tựa vào bả vai Bảo Thù: “Không có, thật ra thì cũng không có vấn đề gì, ta cũng biết rõ thân phận của mình, căn bản không xứng với hắn. . . . . . Uy, ngươi cũng thế, đừng nghĩ đến Dạ Vi nữa, bọn họ tựa như sao trên trời, chúng ta với không tới !”

Bảo Thù cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Chuyện trên đời không thể nói chính xác được, không phải ngươi muốn là được, không muốn là không cần.”

“Giả bộ thâm trầm cái gì?” Tầm Huyên đưa tay đâm vào ót nàng, “Bốn mươi ngày sau chính là Lang Hoa Đại triều hội mười năm một lần, năm nay lại đặc biệt hơn, đó là ngày thứ một nghìn bốn vị sư huynh nhập môn, theo tập tục, là ngày đính hôn .”

Bảo Thù cả người run lên, gật đầu một cái: “Đại sư huynh sẽ kết hôn với Long tộc công chúa, Bích Ngưng sư tỷ.”

“Đúng thế, trừ Dung Hoan sư huynh, mọi người cũng có thể đoán được bảy tám phần. Dạ Vi sư huynh sẽ kết hôn với Yêu tộc Tiểu công chúa, Thương Kiệt sư huynh kết hôn với Tây Thiên Vương gia Tam công chúa. . . . . .”

Bảo Thù không muốn tiếp tục đề tài này, ngắt lời nói: “Trên triều hội, chúng ta phải làm gì?”

Tầm Huyên suy nghĩ một chút, nói: “Tham gia thí luyện so tài nha! Chính là ngang hàng đệ tử so pháp thuật với nhau, chúng ta mới nhập môn, nhất định cũng phải tham gia, Liễm Diễm nói, Yêu tinh ban chúng ta rất có khả năng ban đối chiến với Thần tiên. Ai, bọn họ căn cơ hảo, chúng ta rõ ràng chính là pháo hôi a!”

Sau lưng, Thương Kiệt thung lại thanh âm đột ngột vang lên: “Vậy cũng không được, làm sao mà chưa chiến đã tự bại rồi?”

Tầm Huyên bị dọa giật mình, lập tức ngồi dậy, nếu không phải là Bảo Thù lôi lại thì đã ngã rồi. Suy nghĩ một chút, cuối cùng làm lễ rồi rũ xuống đầu nói: “Thái tử. . . Sư huynh, ngài tại sao lại ở chỗ này?”

Bọn họ đều thuộc yêu tộc, Thương Kiệt là Yêu vương tương lai, lễ tắc tuyệt không thể thiếu.

Bảo Thù cũng đứng dậy, đang định hành lễ thì thấy người đúng bên cạnh Thương Kiệt thì nàng cả người run rẩy mấy cái, cúi đầu, cắn môi không nói thêm gì nữa. Sớm nên nghĩ đến , hai người này không bao giờ cách nhau ba bước . . . . . .

Dung Hoan cũng ngờ lại gặp nàng ở đây, sống lưng cứng đờ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đành đứng yên không nói câu nào.

Thương Kiệt có chút không hiểu, ho nhẹ hai tiếng nói: “Chúng ta là tìm đến người.”

Tầm Huyên nhất thời hiểu hắn là tìm đến Yêu Nhiên , trong lòng nghẹn lại không nói gì thêm nữa.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, tuyết rơi nhè nhẹ, nụ mai đang hé trong đình, không khí vô cùng quỷ dị.

Bình thường người nào hay nói nhất, lại đồng lòng giữ vững trầm mặc; bình thường người lười nói chuyện nhất, cũng không đành lòng phá vỡ trầm mặc. Nói xong lời cuối cùng, phát hiện căn bản không ai muốn trả lời hắn. Thương Kiệt nhìn con đường mòn tối đen, buồn bực nói: “Ta chợt nhớ tới mộtcâu.”

Rốt cục, Tầm Huyên tò mò hỏi lại: “Câu gì?”

Thương Kiệt vô cùng nghiêm túc nói: “Heo bằng cẩu hữu, rắn chuột một ổ.”

Heo bằng cẩu hữu nàng biết, nhưng rắn chuột một ổ vậy là có ý gì? Tầm Huyên buồn bực nhìn hắn. Bảo Thù mặt cũng dài ra, nàng dĩ nhiên biết, Thương Kiệt chân thân giống Dạ Vi, cũng là rắn.

“Tam sư huynh, ngươi không biết nói đùa thì đừng nói.” Dung Hoan không nhịn được mở miệng.

Thương Kiệt khóe miệng co quắp, khoát tay nói: “Đi đi! Gần đây ai cũng hẹn nhau chơi xấu ta, thật kỳ quái! Cuối cùng, còn hại ta còn tưởng mình là người xấu!” Dứt lời, phất tay áo xoay người.

Dung Hoan khóe mắt dư quang quét về phía Bảo Thù, thấy nàng thủy chung cúi thấp đầu, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở về, cất bước đi theo Thương Kiệt rời đi.

Nhìn hai người bọn họ biến mất phía xa, Tầm Huyên dùng cùi chỏ đụng vào Bảo Thù, nhỏ giọng nói: “Uy, ngươi có cảm thấy gì không, Dung Hoan sư huynh có chút là lạ ? Cảm giác là hắn mà lại giống như không phải là hắn.”

Bảo Thù hoảng sợ cả kinh, lắp bắp nói: ”Này. . . Kia. . . Hắn không phải là như vậy. . . . . . Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta mau trở về ngủ đi.”

Vừa nói, vừa chạy chậm tránh về phòng.

Bò lên giường, chui vào trong chăn, mặc cho Trọng Minh hỏi tại sao không nói chuyện.

Ngày thứ hai sáng sớm, Tầm Huyên phá cửa mà vào, đem Bảo Thù buồn ngủ kéo lên Phi Tiên Điện. Thì ra là thí luyện cuộc so tài đối trận danh sách mới vừa ra lò, Yêu Nhiêu nói không sai, Sơ cấp Yêu tinh ban quả thật đối trận với Sơ cấp Thần tiên ban.

Bảo Thù choáng đầu hoa mắt mà vẫn không tìm được tên mình.

“Trời ạ!” Đám người bên phải có người kêu lên, “Bích Ngưng công chúa thế nhưng cùng nàng một tổ, thật khó mà tin được!”

Tầm Huyên tò mò chen vào đi, liếc mắt nhìn, cũng là một tiếng thét kinh hãi: “Tiêu Bảo. . . . . . Bảo Thù a, ngươi tìm vô ích, ngươi cùng Bích Ngưng công chúa trực tiếp tiến vào đấu bán kết!”

Bảo Thù sợ hết hồn, ra sức tách đám người ra, chăm chú nhìn lên, trên Hồng bảng, quả thật viết tên nàng và Bích Ngưng !

Bích Ngưng thân là Long tộc công chúa, từ nhỏ đã tu hành cao cấp pháp thuật, lấy chút đạo hạnh của mình, cùng nàng tỷ thí, không phải là muốn chết sao? Đây là do tên khốn khiếp nào định ra a? !

Bích Ngưng nhìn Hồng bảng cũng rất kinh ngạc, xoay người hỏi thăm một vị lão giả: ”Thủy trưởng lão, đây là do người nào an bài? Chưởng môn sư phụ rộng phát thư mời, mời tất cả các yêu tộc vào ngày chín tháng mười tới xem tỷ thí, Bổn công chúa tưởng là trận dấu do Hân Liệt biểu ca cùng Dạ Vi tỷ thí, tại sao lại là ta?”

Bảo Thù kinh càng thêm kinh, chẳng lẽ, sư phụ muốn cho mình ở trước mặt các tộc vương giả mất mặt xấu hổ?

Thủy trưởng lão vuốt râu cười một tiếng: “Chưởng môn an bài như vậy, tất nhiên có toan tính, kính xin công chúa bình tĩnh chớ nóng.”

Bích Ngưng mặt đỏ lên, cả giận nói: “Bổn công chúa muốn gặp chưởng môn sư phụ, hỏi một chút hắn, làm nhục ta như thế, đến tột cùng là do lý do gì!”

“Uy, ngươi nói lời này có ý gì? !” Tầm Huyên tức giận nổi trận lôi đình, vung tay áo xông lên. Bảo Thù lôi nửa ngày cũng không chịu đứng lại, bị nàng đẩy ra phía trước, “Nhà ta Bảo Thù có thể để cho thượng cổ thần thú cúi đầu xưng thần, ngươi làm được sao? Nói cho ngươi biết, đừng xem chúng ta yêu tinh là dễ trêu !”

Xung quanh một đám tiểu yêu bình thường hay bị bọn họ khi dễ, hôm nay đối chiến, vốn là sinh ra mấy phần ngạo khí, vừa nghe thấy Tầm Huyên nói lời này, lập tức quần tình xúc động, đều đồng tâm hiệp lực công kích Bích Ngưng.

Tiểu các thần tiên tự nhiên kết thành chung một chiến tuyến, đồng tâm hiệp lực công kích lại Bảo Thù.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài Phi Tiên Điện náo thành hỗn loạn, áo rách gà chạy chuyện gì cũng nhảy ra , nói đến nói đi, “Thèm thuồng” sự kiện trở thành điểm nhơ lớn nhất. Bảo Thù muốn khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể ôm đầu đầu ngồi một bên trên thềm đá. Thủy trưởng lão không biết bị người nào một cước từ đống người mà trong đạp ra ngoài, xoa eo già ngồi xuống bên cạnh Bảo Thù tiếp tục xem kịch.

Bích Ngưng kiêu ngạo như chim công, đối với nàng hết sức khinh bỉ là chuyện tất nhiên.

Bảo Thù định che lỗ tai, tai không nghe, tâm không phiền. Gần đây nàng đặc biệt dễ bực mình, một khi bực mình là rất muốn tìm chỗ phát giận. Im hơi lặng tiếng qua mấy trăm năm, một buổi sáng thay nết đổi tính, ngay cả một điềm báo trước cũng không có.

Chim sơn ca bay từ đông đến tây, rồi lại từ tây bay đến đông, Bích Ngưng đôi môi hồng hồng vẫn mở ra đóng vào, mọi người xung quanh sĩ khí ngày càng tăng . Bảo Thù trong dạ dày có cảm giác vô cùng khó chịu như phiên hải đào lãng(*), nắm chặt quả đấm, âm thầm dặn dò mình: xung động là ma quỷ, mình phải bình tĩnh, mình phải bình tĩnh. . . . . .

(*) phiên hải đào lãng: gió to sóng lớn?

Bất đắc dĩ nàng có quá nhiều điểm nhơ trong người, Yêu tinh ban dần dần bại

trận , Bích Ngưng thấy thế càng thêm chỉ cao khí dương (*), đắc ý nói: “Cũng không nhìn một chút mình xem là cái gì, bất quá chỉ là một con súc sinh hạ tiện, cũng vọng tưởng. . . . . .”

(*) cao chỉ khí dương: kiêu ngạo

Bảo Thù trên trán gân xanh nhảy liên tục, đứng bật dậy, hét lớn một tiếng: “Tất cả đều câm miệng cho ta!”

Đầy trời cãi vã lập tức im lặng, tất cả ánh mắt tụ lại trên người nàng. Bích Ngưng đoán nàng bản tính nhẫn nhục chịu đựng, không ngờ nàng đột nhiên nổi dóa, trong khoảng thời gian ngắn, bị nghẹn ho khan liên tiếp.

Bảo Thù liếc nàng một cái, cười nhạo nói: “Ta là yêu tinh, tự nhiên không phải là cái gì. Bích Ngưng sư tỷ là Long tộc công chúa cao quý, phải nên làm Thiên Hậu mới đúng, a, đúng rồi, nghe nói là muốn gả đi Thiên Tộc làm Thiên Hậu đúng không a?”

Bích Ngưng sắc mặt trầm xuống, điềm nhiên nói: “Mắc mớ gì tới ngươi!”

Bảo Thù cười hất càm nói: “Nếu ta nhớ không lầm, sư tỷ hình như có đi tỏ tình với Dung Hoan sư huynh nha? Thế nào? Bị hắn cự tuyệt, nản lòng thoái chí, quyết định đi làm Thiên Hậu rồi?”

Nàng biết câu nói này ra miệng, tất nhiên sẽ đưa tới oanh động, lại không ngờ ràng, sẽ đưa tới oanh động lớn như thế! Giống như một quả lựu đạn nện xuống, nổ cho cả Lang Hoa trên trời dưới đất đều rung chuyển, không có một ngọn cỏ nào sống sót!

Mấy trăm thần tiên lẫn yêu tinh không tiếng động ngây người, ngay cả Thủy trưởng lão cũng mặt bát quái nhìn Bảo Thù, chờ đợi nàng tiếp tục nói.

“Pằng!” Bích Ngưng Khí tức giận, cách không đánh cho Bảo Thù một cái tát: “Ta thích hắn thì thế nào! Bổn công chúa đã làm đương nhiên sẽ không sợ thừa nhận, người nào thèm làm cái gì Thiên Hậu, ta chính là thích Dung Hoan sư huynh!”

Lau nước mắt, Bích Ngưng khóc càng chạy càng xa.

Bảo Thù sững sờ vuốt mặt. Cảm giác đau rát này. Chậm lụt như nàng, rốt cục ý thức được, mình lại xông đại họa!

Nàng cũng biết, tiểu không nhẫn đại không thành, xung động là ma quỷ a là ma quỷ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.