Lời còn chưa dứt, gió đen nổi lên, cát bay đá chạy, Dung Hoan chỉ cảm thấy bàn tay chợt nhẹ.
Chỉ trong nháy mắt, vạn vật lại quy về tĩnh mịch. Phương viên sớm đã bị Tam Thi Quỷ Hỏa san thành bình địa, trừ Hắc y nhân và Vân Khương quỷ mẫu, tất cả mọi người đều bị con giao long to lớn làm cho kinh hãi.
Chỉ thấy đôi mắt màu đen của nó từ từ khép lại, cổ khẽ nhướn lên, đem Băng Tinh Tuyết Phách từ từ nuốt vào trong bụng.
Dung Hoan vẫn còn đang sững sờ, Dạ Vi run sợ nói: “Tứ hải Ma Giao, nguyên là sủng vật của Ma Tôn Già Di La. Ngươi đến tột cùng là người phương nào, không chỉ có thể điều khiển ma quân, ngay cả nó cũng nghe lời ngươi?”
Hắc y nhân vẫn không trả lời.
Dung Hoan cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, tức giận vung tay nói: ” Tôn Tử nhà ngươi! Quản ngươi cái gì Ma Tôn Ma Giao, mau phun ra cho bổn đại gia!” Trong tay hiện ra Huyền Băng kiếm, hắn nhảy lên không trung phi thân hướng về phía bụng Giao Long mà đâm.
Ma Giao cũng không nhúc nhích, lợi kiếm đâm vào lân phiến, “Chinh” một tiếng, căn bản không cách nào xuyên thấu.
Dung Hoan không thể tin nhìn kiếm trong tay. Thanh kiếm này, chính là quà tặng của sư phụ tặng cho hắn vào ngày trưởng thành, đi theo hắn tám trăm năm, thần binh lợi khí Huyền Băng kiếm, lấy nước làm hình, lấy băng làm thể, không gì chặn được . . . . . .
Mà ngay khi hắn đang sững sờ, Giao Long lại há miệng phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa!
Minh giới tướng sĩ lập tức che tai lại, Bảo Thù bị tiếng rống làm cho choáng váng đầu hoa mắt, lập tức che tai ngồi chồm hổm trên đất. Dung Hoan đứng gần nó nhất, không kịp phong bế, bị trọng thương đến thổ huyết!
Hắc y nhân ngón tay khẽ vê động, Ma Giao lập tức bay về. Đang định lắc Dung Hoan còn đang bám trên lưng xuống thì cảm thấy bị cái gì đó cắn mạnh khiến nó lảo đảo giữa không trung, luống cuống lắc đầu vẫy đuôi.
Dung Hoan rơi xuống, lại khạc ra một búng máu, dùng hết khí lực hô: “Nhị sư huynh, cẩn thận!”
Bảo Thù lúc này mới cuống quít ngẩng đầu lên, bên cạnh nào còn có bóng dáng Dạ Vi?
Men theo tầm mắt mọi người nhìn lại, nàng lập tức cả kinh đặt mông ngồi dưới đất.
Giữa không trung, một con Hắc Ma Giao cùng một con Bạch Xà cuốn lấy nhau thành một đoàn. Giao Long có lợi móng, Bạch Xà có độc răng, hai bên một trảo một cắn, Bạch Xà vảy trắng máu chảy khắp nơi, Giao Long còn thảm hại hơn, trên người lân thịt bị kéo xuống một tầng rồi lại một tầng.
Từng mảng lớn long lân rơi xuống, nặng nề rơi trên người Bảo Thù.
Minh giới vương thất người trong xuất thế không có thân thể, tất cả đều do Minh quân căn cứ vào thuộc tính hồn phách của bọn họ cho mà xác định chân thân. Mà Dạ Vi chân thân, chính là một con Bạch Xà thân thể chí âm chí hàn máu lạnh.
Vân Khương cả kinh: “Ma Giao Long Lân không phải là bền chắc không thể vỡ sao? Làm sao sẽ bị cắn thành như vậy? !”
Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn giữa không trung, giống như không nghe thấy.
Minh giới Ma giới tướng sĩ không khỏi bị cỗ cường đại khí tràng này chấn nhiếp, không chớp mắt quan sát cuộc chiến. Dung Hoan dùng tay áo lau vết máu trên môi, vừa mừng vừa sợ: “Thật không nghĩ tới, Nhị sư huynh tu vi đã đến cảnh giới này! Rõ ràng cùng Đại sưhuynh không phân cao thấp nha, vì sao mỗi lần thí luyện đại hội cũng sẽ thua hắn đây?”
“Mau giúp nó!” Vân Khương quỷ mẫu thúc giục.
Hắc y nhân vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Vân Khương tức giận, mắt thấy Ma Giao bị Dạ Vi đánh thương không ngừng, sắp đem Băng Tinh Tuyết Phách khạc ra khỏi miệng, vội lấy một sợi ty tuyến màu đỏ từ trong tay áo ra.
Bảo Thù lo lắng nhìn lên trời, đuôi mắt đột nhiên thấy hồng quang chợt lóe, nàng tầm mắt chuyển qua, lập tức bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh!
Vân Khương nhìn về phía nàng cười âm hiểm, trong miệng nói lẩm bẩm, tơ hồng trong tay lập tức cháy thành tro bụi trong chớp mắt.
Khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, Bảo Thù không còn kịp suy nghĩ, theo bản năng hướng về phía bầu trời la lớn: “Nhịsư huynh, mau xuống đây! Mau xuống đây!”
Dạ Vi đang cảm thấy chân khí dần dần biến mất, lại nghe thấy Bảo Thù liên tục kêu hắn một cách kinh hoảng như thế, không khỏi rối loạn trận cước.
Ma Giao phát hiện hắn phân tâm, rống lên một tiếng, móng vuốt giương lên, nó như ngại máu chảy như suối vẫn chưa đủ, há miệng định cắn cổ của hắn. Bạch Xà lắc mình tránh qua, nhẹ nhàng xoay tròn, thân thể quấn chặc lấy Ma Giao, hai chiếc răng nọc hung hăng cắn vào sống lưng của nó.
Ma Giao điên cuồng vùng vẫy đầu đuôi, nhưng Dạ Vi vẫn thủy chung không thả ra, kinh mạch bị độc dịch ăn mòn sớm đã có chút tê dại, khống chế không được Băng Tinh Tuyết Phách đang nhảy loạn trong thân thể, há miệng phun ra.
Dạ Vi không ham chiến, dùng đuôi rắn ôm Băng Tinh Tuyết Phách, đang muốn biến về người thì giật mình cảm thấy một cổ nhiệt du tẩu quanh người, vảy trên người giống như là bị bàn ủi xát qua, đỏ ngầu như đuốc.
Hắc y nhân bất động thanh sắc nắn vuốt ngón tay, Ma Giao mặc dù sợ hãi, nhưng lại không thể không lần nữa nhào tới.
Một màn phong hồi lộ chuyển này, tất cả mọi người nhìn ngây người.
Dung Hoan cả kinh thất sắc, hai cánh tay thu về, cúi đầu mặc niệm pháp chú, cố gắng thao túng Băng Tinh Tuyết Phách.
Bảo Thù gấp đến độ phát khóc, đều là do nàng làm hại! Đều là do nàng làm hại! Nàng thất kinh móc tóc ti trong trong ngực ra, chỉ thấy tơ hồng lóe lên hồng quang quỷ dị, vô luận nàng như thế nào cắt bỏ, kéo, cắn cũng không tháo ra được.
Đang ở Bạch Xà thống khổ lăn lộn trong biển mây thì Băng Tinh Tuyết Phách ở đuôi chợt quang mang đại thịnh, sương mù bay lên , Bạch Xà bắt đầu kết băng từ đuôi, một tấc một tấc, bị đông cứng lại như một bức tượng băng.
Ma Giao đụng đầu vào tảng băng, trường giác trên đầu suýt nữa bị đập gãy.
Băng thể vỡ vụn, Dạ Vi hóa thành hình người từ giữa không trung rơi xuống, Quỷ tướng vội phi thân lên đón lấy hắn vững vàng hạ đất. Dung Hoan thần kinh khẩn trương rốt cục cũng bình tĩnh, bàn tay mở ra, một viên trân châu màu trắng tự động rơi vào lòng bàn tay.
“Hay lắm! Thật không ngờ ngươi cũng có thể khống chế được Băng Tinh Tuyết Phách!” Vân Khương thấy sắp thành lại bại, giận quá thành cười.
Dung Hoan tay cầm Băng Tinh Tuyết Phách, nhướng mày khiêu khích: “Khả năng của gia, ngươi còn chưa lãnh giáo hết đâu!”
Hắn miệng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng thần sắc lại lạnh như băng.
Băng Tinh Tuyết Phách đối với hắn mà nói, nhiều lắm là có thể ở trong trăm mét tạo ra tuyết phiêu trường hàn đàm, dập tắt Tam Thi Quỷ Hỏa mà thôi. Còn như loại công phu đóng băng vạn vật mà không đả thương tâm mạch người khác này: trong thiên hạ trừ cha hắn ra, không người nào làm được.
Ai, thế này xem ra không tránh được một bữa roi trên người! Bất quá biết cha đã tới, ha ha, còn sợ gì?
“Nhị sư huynh, ngươi làm sao vậy?” Bảo Thù lảo đảo chạy qua, ôm Dạ Vi khóc không thành tiếng, “Đều là muội không tốt, đều làlỗi của muội! Là muội hại huynh. . . . . .”
Dạ Vi dựa vào người Quỷ tướng tĩnh tọa vận khí, gương mặt suy nhược tái nhợt, mạnh chống giơ tay lên sờ sờ đầu của nàng, run giọng nói: “Nha đầu ngốc, chuyện này mắc mớ gì tới ngươi, tại sao lại hướng tự mình ôm?”
Vân Khương nghe lời này, đứng một bên hả hê nói: “Tiểu cô nương, tình nhân kết ta đưa cho ngươi dùng như thế nào? Đừng nói tim của hắn, chính là cái mạng của hắn cũng có thể bóp trong lòng bàn tay đấy. A a, ta quên nói cho ngươi biết đâu rồi, tình nhân kết, nhưng thật ra là mạng nhân kết mới đúng. . . . . .”
Dạ Vi lông mi khẽ run, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Dung Hoan liếc về mắt thấy luồng tóc trắng trong tay Bảo Thù, trên trán gân xanh nhảy liên tục, nổi trận lôi đình giơ tay cho nàng một bạt tai: “Ngươi đồ ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết xà loại trời sinh bộ lông không dài, khi hóa thành hình người, tóc đều do tinh khí linh lực mà sinh sao? Nhất là sợi tóc trắng này, chỉ có khi hắn không có chút nào đề phòng lúc mới có thể hiện ra, không chỉ có là hắn tinh khí chỗ ở, mà chính là ngàn năm tu vi của hắn!”
Bảo Thù ngây người, bàn tay ôm lấy Dạ Vi tay chậm rãi hạ xuống. Dung Hoan giận không kềm được, giơ tay lại muốn đánh nàng.
Dạ Vi cuống quít đem Bảo Thù ôm vào trong ngực, hắn bởi vì cùng Ma Giao đánh một trận, vết thương chồng chất, lại trúng cổ thuật, càng thêm suy nhược. Bây giờ lại cử động mạnh, cúi người lại nôn ra một búng máu , cuối cùng nhịn không được, ngất đi.
Nhìn mọi người luống cuống tay chân, Vân Khương cười nói: “Gấp cái gì, hắn chết không được. Ngươi nha đầu này thật không nghe lời, rõ ràng bảo ngươi cắt bỏ một luồng tóc trắng của hắn, ngươi lại chỉ cắt có một chút . . . . . .”
Bảo Thù hai lỗ tai ù ù, kinh ngạc nhìn trên vết máu dính trên y phục, ánh mắt trống rỗng như người vô hồn.
Nàng từng nói nàng sẽ giúp hắn, kết quả đâu, là một đường hại hắn! Như thế, nàng có tư cách gì thích hắn?
Vết máu dần dần biến thành một bông hoa sen đỏ như lửa, in sâu vào con ngươi của nàng, chui vào trong tận tim nàng, mọc rể, phát triển rồi nhanh chóng bành trướng trong lồng ngực.
Mọi âm thanh đều biến mất, nàng chỉ nghe thấy sâu trong đáy lòng có một thanh âm đang gọi nàng . . . . . .
“Ngươi chẳng lẽ còn muốn trơ mắt nhìn người trong lòng chết ở trước mặt mình sao? Nhanh lên, mau cầm vũ khí lên, giết sạch bọn họ! Giết sạch tất cả những kẻ cùng ngươi đối nghịch!”
Không có bất cứ dấu hiệu nào, Yêu thành đôt nhiên vang lên tiếng gầm thét dữ dội.
Trong phút chốc, hắc vụ tản đi, vạn vật mục nát điêu linh. Ma Giao đang dưỡng thương trên mây luống cuống bất an cúi xuống đầu, chỉ thấy Bảo Thù tóc dài phiêu tán, thần thái lạnh lùng đoạt lấy thanh Huyền Băng kiếm trong tay Dung Hoan, tung người bay về phía Vân Khương quỷ mẫu.
Vân Khương bị cường đại sát khí của nàng định trụ, nhất thời không thể động đậy.
Mắt thấy thần binh sắp đâm vào tim nàng thì Vân Khương trước mắt đột nhiên tối sầm, hắc y nhân lắc mình ngăn ở trước người nàng! Huyền Băng kiếm đâm thẳng vào vai trái hắn, máu tươi nóng bỏng theo thân kiếm chảy ra, kiếm thể từ từ tan rã.
Bảo Thù tinh thần hỗn loạn, thần trí đã sớm không rõ, tức giận nhìn hắn, rút kiếm ra, lại đâm thêm một nhát!
Dung Hoan hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giật mình đứng tại chỗ nhìn nàng.
Chuông đồng trong tay đột nhiên rơi xuống đất, Hắc y nhân lảo đảo lui về phái sau mấy bước. Vân Khương biến sắc, không kịp nhặt lại thần khí rơi dưới đất, bắt lấy bả vai hắc y nhân nhảy về phía sau một cái, cùng bóng đêm mịt mờ hòa thành một thể.
Ma binh thấy thế liền rối rít ẩn thân.
Huyền Băng trường kiếm đã sớm tan ra nhìn không khác chủy thủ là bao, Bảo Thù trong lòng khó chịu, giơ tay lên nắm lấy lợi khí đâm vào ngực, lại bị một tia sáng đánh rơi. Sau đó, một luồng chân khí hòa ái từ đỉnh đầu từ từ truyền vào người . . . . . .
Mí mắt run rẩy nhắm lại, nàng ngã vào một vòng tay khác cũng đang run rẩy.
*
“Ta không hiểu. Ngươi vì sao lại cứu ta?” Trong rừng rậm đen tối, Vân Khương đở Hắc y nhân máu chảy không ngừng ngồi xuống.
Hắc y nhân không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng cởi áo choàng ra. Trừ cặp mỹ mâu như mắt phượng ra thì khuôn mặt hắn không có gì đặc biệt, không có nửa phần lăng giác, không có nửa phần khí phách, chỉ để lộ ra một chút sầu bi không nói nên lời.
“Ta lại càng không hiểu, lấy tu vi của ngươi, vì sao không trực tiếp giết nàng, ngược lại để cho nàng đả thương ngươi?”
Hắc y nhân âm thầm vận khí, che lại các huyệt vị trên người, chậm rãi mở miệng: “Tình nhân kết là sao?”
Vân Khương ngẩn người, hồi lâu sau mới nói: “Ta sợ Dạ Vi khó đối phó, cho nên. . . . . .”
“Ngươi cũng đã biết, ngươi suýt nữa làm hư đại sự của ta.”
Giọng nói bình thản không chút tình cảm lại khiến cho Vân Khương không khỏi sợ hãi. Tuy hắn dung mạo bình thường nhưng lại có khí thế không giận mà uy, đều khiến nàng nhớ tới Ma Tôn những năm còn tung hoành trong lục giới! Điều này cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu giúp cho hắn hôm nay có thể Thống soái Ma giới ba mươi sáu bộ.
“Ta còn chưa thỉnh giáo quân sư, mới vừa vì sao không ra tay? Lưu Dục mấy trăm năm không ra khỏi Vân Hải Tuyết Vực một lần, chúng ta tìm cách lâu như vậy, chính là muốn cướp lấy Băng Tinh Tuyết Phách, hôm nay bỏ lỡ cơ hội tốt, sau này. . . . . .”
“Băng Tinh Tuyết Phách không quan trọng.” Hắc y nhân cắt đứt nàng, “Mục đích của ta chỉ có một, tra rõ ai mới là Ma Tôn chuyển thế!”
Vân Khương ngạc nhiên: “Ma Tôn chuyển thế? Làm sao có thể, Ma Tôn nguyên thần đã tịch diệt, không thể nào chuyển thế a!”
Hắc y nhân vuốt cằm: “Quỷ cô nương cùng với Ma giới quan hệ sâu đậm, Lưu Dục thiên quân ái thê như mạng, lại còn từng thiếu Già Di La tổ phụ một ân tình. Ta nghi ngờ rằng hắn đã dùng một mạng trả phần ân tình này.
“Nhưng năm đó không phải hắn đã giúp Li Diên đóng băng Thiên Ma thành sao?” Vân Khương vẫn không tin.
“Nếu không đem Ma giới đóng băng, ngươi cảm thấy vận mạng của bọn họ sẽ là như thế nào?”
Vân Khương lạnh người, cắn răng nói: “Sẽ bị Thiên đế đuổi tận giết tuyệt!”
“Tựa như mới vừa đóng băng Dạ Vi, phong chi, là vì cứu chi.”
Hắc y nhân khẽ liếc nàng, “Ma Tôn ôm hận tịch diệt, Li Diên lại sinh không thể yêu, vốn định ở cửu thiên ở ngoài tọa hóa, chính là Lưu Dục đột nhiên chạy tới ngăn trở hắn. Sau đó, hai người hợp lực đem Ma giới đóng băng. Ngươi cũng biết, Lưu Dục thiên tính lương bạc, vốn không để ý tới Thiên giới tộc nhân chết sống, cho nên càng không có lý do nhúng tay những chuyện thị phi này.”
“Điều này chứng minh điều gì?”
“Chiến loạn kết thúc, Mặc Hằng lên ngôi Thiên đế, Li Diên ba trăm năm sau đột nhiên muốn đi kế nhiệm Lang Hoa chưởng môn, Quỷ cô nương cũng không lâu lắm liền sinh ra một con thể chất chí âm chí hàn Bích Nhãn Tuyết Thử. Ngươi đừng quên, Già Di La chân thân, nhưng là Tuyết Ma thần.”
Vân Khương nhảy dựng lên: “Ngươi nói Dung Hoan là Ma Tôn chuyển thế? !”
Hắc y nhân lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng: “Vừa mới đầu, ta cơ hồ xác định là hắn. Cho đến sau này, ta lại được đến một cái tin, Minh giới Đại điện hạ Dạ Vi, có thân thế không minh bạch, mẹ của hắn là một người phàm, bị Minh quân vứt bỏ ở phía sau núi hoang vu hơn năm trăm năm.”
“Ma Tôn cùng Dạ Vi có gì liên hệ?” Vân Khương càng nghe càng hồ đồ, nàng nắm lấy vai nam nhân cách mình ngàn tuổi mà như không có cách.
“Dạ Vi là sau khi Ma Tôn tịch diệt ba trăm năm mới ra đời. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy Minh quân đối với đứa con trai như xua rác, mà ta lại biết được, Dạ Vi thật ra thì ở Ma Tôn Tịch Diệt không bao lâu thì xuất thế, Minh quân đem hắn nuôi lớn trong chính cơ thể trong ba trăm năm, mới tìm cho hắn một con chí âm chi xà, lấy thành hình.”
Vân Khương hoàn toàn ngân ngẩn nói không ra lời, lúng túng nhìn của hắn.
“Minh giới cùng Ma giới tiền thời giao hảo rất tốt, tu gia cùng Già Di La lại thân như huynh đệ, năm đó Tu gia phản bội chắc chắn có ẩn tình khác. U minh quỷ vực chí âm, Vân Hải Tuyết Vực chí lãnh, đều là địa phương tốt để bảo toàn Ma Tôn nguyên thần. Về sau, bọn họ đi Lang Hoa bái sư, Li Diên lại dùng bảo vệ pháp khí phong tỏa Lang Hoa Sơn, nhất định là vì không đểcho Thiên đế phát hiện, để bảo vệ Ma Tôn. Vì vậy ta lớn mật suy đoán giũa Dạ Vi và Dung Hoan, phải có một người là Già Di La chuyển thế. Tối nay đánh một trận, ta chỉ muốn xác định là ai.”
Vân Khương kích động cả người run rẩy, nhớ tới hắn nói mình suýt nữa hư đại sự, trong lòng đau lòng không dứt, vội cẩn thận thử dò xét: “Vậy ngươi có nhìn ra manh mối gì không?”
Hắc y nhân mạnh tay chống đứng lên, hất ra cánh tay Vân Khương đang muốn đỡ mình.
“Là ai thì thế nào? Ngươi nói cho hắn biết chân tướng hắn sẽ tin sao? Muốn thành ma thân, trước đúc ma tâm, điều chúng ta nên làm, chỉ có thể là chờ. 1500 năm cũng chờ rồi, chờ thêm cũng không khác gì.”
“Được, ta hiểu rồi. Bất quá cái nữ oa đó là có chuyện gì xảy ra, trong cơ thể tựa hồ có cổ sức mạnh rất đáng sợ. . . . . .”
Vân Khương lời còn chưa dứt, Hắc y nhân đã xoay người khập khễnh đi vào trong rừng. Bên tai, chỉ còn lại tiếng thở dài mơ hồ đầy đau thương truyền đến trong không khí.
“Đem một phần ‘Tiêu hồn hợp hoan tán ’ do ngươi đặc chế cho Tuyết Tử Anh, phân phó hắn. . . . . . hành sự như kế hoạch. Vân Khương, kiên nhẫn một chút, chúng ta cần phải thận trọng, hắn điên thành ma, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn màthôi. . . . . .”