Trên đường đi vào U Minh Cung, Dung Hoan vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Nguyệt Quế không ngừng hướng về phía Dạ Vi nói bóng nói gió nói cạnh nói khóe nói xa nói gần, cuối cùng không thể không thừa nhận, vị nam tử này trước mắt nhìn thanh tú như vậy nhưng so với mình còn biết đánh thái cực (*).
(*) đánh thái cực: đánh trống lảng, nói nhảm bốn phía :)))
Đợi khi tiến vào Kiến Vi Điện, Nguyệt Quế đông sờ tây nhìn, không ngừng khen ngợi: “Không hổ là phụ chính vương gia, thưởng thức rất cao nha.”
“Nếu nói về thưởng thức, tại hạ tự biết không bằng người nào đó.” Dạ Vi khiêm tốn cười, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ta Kiến Vi Điện này, còn có mấy chỗ cảnh đẹp cũng có thể thưởng thức, nếu như Nguyệt Quế cô nương có hứng thú, ta lệnh cho người hầu chỉ đường cho ngươi được không?”
Nguyệt Quế không phải kẻ ngốc, trong lòng hiểu rõ hắn là muốn mình rời đi.
Chưa kịp từ chối, Dung Hoan đã nói trước: “ Không cần, mời Vương gia nói ngắn gọn, chúng ta còn có việc.”
Dạ Vi nâng vạt áo ngồi xuống, tự rót một chén rượu: “A, vậy chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói, cứ để bọn họ ở Thiên Điện chờcũng không sao.”
“Ngươi!” Dung Hoan thở sâu, hạ mắt nhìn Nguyệt Quế nói, “Ngươi đi ra ngoài.”
Nguyệt Quế giật giật môi, con ngươi xoay mấy vòng, sau đó nhìn về phía sau nheo mắt nói: “Vậy cũng được, đi ra ngoài đi dạo, xem Minh giới và Yêu giới có gì khác nhau, hai người cứ từ từ trò chuyện.”
Nói xong lập tức chạy ra ngoài cửa điện.
Dạ Vi đưa mắt ra hiệu, trong điện người hầu lập tức nối đuôi nhau đi ra, một lát sau, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dung Hoan ngồi xuống đối diện hắn, cũng tự rót một chén rượu: “Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Hôm nay, ta còn có thể mong đợi ngươi làm cái gì“ Ý cười trên mặt Dạ Vi biến mất, buồn rầu nói, “Lão tứ, ta thật sự không ngờsự việc sẽ biến thành thế này, lúc đầu ta cho Thù Nhi chỉ là một cây Linh Lung Thứ, kết quả lại bị Hân Liệt từ trên người ThùNhi đánh tráo đi.”
“Thì sao?” Dung Hoan chuyển mắt thản nhiên nhìn hắn, “Không có Trảm Yêu, Vân Hải có thể duy trì sao?”
Dạ Vi cúi đầu trầm ngâm, rất lâu sau mới nói: “Nhân gieo xuống, kết thành quả, cha ngươi cũng biết rõ chuyện hôm nay cũng cótrách nhiệm, nếu không phải hắn quá mức tự phụ, vọng tưởng lấy sức mạnh của mình đi thay đổi số phận lục giới, thì sẽcũng không có ngày hôm nay . . .”
Dung Hoan nặng nề đặt chén rượu xuống, lạnh lùng nói: “Nói chính đề đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Dạ Vi nhíu mày, Dung Hoan thấy hắn không nói gì, đứng dậy định đi: “Ta đột nhiên nhớ ra, nếu như tam sư huynh nói không sai thìDung Nhi có chín cái mạng, như vậy ta không làm phiền vương gia nữa.”
“Lẽ nào cha ngươi chưa từng nói với ngươi, người trong gia tộc các ngươi muốn bỏ một mạng thì cần phải có nội lực rất mạnh. Lấy tình hình Dung Nhi bây giờ, người vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể tự mình bỏ một mạng?” Dạ Vi nhìn hắn nói mấy câu, thấy hắn dừng chân lại mới chậm rãi nói: “Hơn nữa ngươi không muốn biết cách giải phong Vân Hải sao?”
Dung Hoan quay đầu lại nhìn hắn, không chút nào che giấu nét khinh thường: “Ngươi tốt bụng như vậy sao?”
“Có ích cho ta, tự nhiên là tốt bụng rồi.” Dạ Vi cười cười không để ý hắn, vốn định nâng chén uống rượu, tay đột nhiên run lên, nửa chén rượu lập tức hắt lên trên áo.
Dung Hoan nhướn mi, nhìn hắn từ từ lau rượu, trong lòng có chút nghi ngờ, nhịn nửa ngày vẫn không nói.
Dạ Vi mệt mỏi xoay tay, cười khổ một tiếng: “Lão tứ, đúng là sư huynh có lỗi với ngươi, nếu có thể chọn, sư huynh cũng không muốn.”
Dung Hoan xoay mặt đi, không trả lời.
Dừng một chút, Dạ Vi lại lần nữa thấp giọng nói: “Cửu Mệnh gia tộc từ thời thượng cổ chân thân là tuyết miêu, mỗi một chiếc râu là một mạng, khi muốn độ mạng người thì chỉ cần nhổ xuống một chiếc râu, hòa với máu của mình rồi dùng chú ngữ làđược. Điều này, hẳn là ngươi biết rõ.”
Dung Hoan gật đầu, nhưng không khỏi giật mình. Phụ thân đã từng dạy hắn Huyết Chú Thuật và đồng thời cũng nói hắn tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào, hình như ngay cả mẫu thân cũng gạt.
Phụ thân từng nói, nếu như để mẫu thân biết, thì râu của hắn một cái cũng đừng hòng còn.
Vậy mẫu thân làm sao sẽ ở thời khắc nguy cấp có thể rút xuống một cái vĩ linh của Dung Nhi?
Chẳng lẽ nàng biết huyết chú thuật? Là ai dạy cho nàng?
Dạ Vi không biến sắc liếc nhìn hắn, lại nói: “Dung Nhi cửu hồn khóa ở vĩ linh, chỉ cần rút xuống một cây vĩ linh của hắn, lấy máu hắn nhập vào chú, liền có thể cứu Mạc Tu. Nhưng Dung Nhi bị phụ thân ngươi làm phép, bây giờ, ngươi chỉ có thể nghĩ biện pháp bức hắn tự rút ra.”
“Ta hiểu, ta muốn biết làm sao giải phong Vân Hải.”
“Trước giải phong Thiên Ma thành.”
Dung Hoan lạnh lùng nói: “Đây mới là mục đích cuối cùng của ngươi?”
Dạ Vi cười cười: “Đúng là mục đích của ta, nhưng ngươi nhất định phải làm. Thiên Ma thành và Vân Hải Tuyết Vực không giống nhau, nó là bị sư phụ và Lưu Dục Thiên quân dùng thần khí đóng băng, ngươi phải đột phá Ma Thần, dùng Diệt Nhật cung thần bắn vào Phong Ma Địch, sau đó bắn vỡ Băng Tinh Tuyết Phách.”
“Thiên phương dạ đàm, Băng Tinh Tuyết Phách là Thượng Cổ thần tộc di vật, làm sao có thể làm vỡ nó được?”
“Tự nhiên là có thể, chỉ cần tìm được Sí Diễm Châu.”
Dung Hoan nhíu mày: “Sí Diễm Châu là cái gì?”
Dạ Vi yên lặng nói: “Ngươi cũng biết, chúng ta Lang Hoa Sơn tổ sư khai phái một nữ nhân, tên là Yên Hoa. Trên sách cổ ghi lại, Băng Tinh Tuyết Phách là do một giọt nước mắt tuyệt tình của nàng ngưng kết theo nghìn năm mà thành, mà Sí Diễm Châu, cũng cùng thời điểm đó xuất hiện. Một đoạn chuyện xưa này, bởi vì cách đây đã rất lâu cho nên trên số cổ tịch ta đọc được cũng rất ít, ta cũng không biết được.”
Dung Hoan càng nghe càng không hiểu, đôi mày cau lại càng chặt: “Vì sao ta chưa bao giờ nghe phụ thân ta nhắc tới?”
Dạ Vi buồn cười: “Lưu Dục Thiên quân thông hiểu cổ kim không sai, nhưng Sí Diễm Châu đã biến mất từ bảy nghìn năm trước, nếu như đoán không sai, có thể là nó đã lưu lạc tới tay phụ thân ngươi, bị hắn giấu đi cũng nói không chừng, làm sao lại nói cho ngươi?”
Dung Hoan cúi đầu không nói, nếu như Sí Diễm Châu thật có thể làm vỡ Băng Tinh Tuyết Phách, phụ thân muốn phá hủy nó cũng là chuyện bình thường.
Suy nghĩ một chút, hắn hỏi: “Nếu như ta giải phong Thiên Ma thành rồi thì Vân Hải làm sao bây giờ?”
Dạ Vi nhẹ nhàng vuốt chén rượu, hồi lâu sau mới nói: “Chỉ có giải phong Thiên Ma thành, chân chính chỉ huy Ma giới, hơn nữa ta cùng với Thương Kiệt tương trợ, ngươi mới có thể đủ sức cùng Hân Liệt chống đỡ, mới có thể đủ sức mạnh cướp lấy tam muội sí của hắn, tiếp theo . . . Dùng máu hỏa hoàng chữa thương cho Tuyết Vực.”
“Dùng máu hỏa hoàng chữa thương cho Tuyết Vực . . .” Dung Hoan lẩm bẩm, tay chân càng thêm lạnh buốt, không khỏi hít sâu một hơi, “Chẳng lẽ không có biện pháp khác?”
“Đương nhiên là có.” Dạ Vi cong môi nhấp rượu, cười như hoa rực rỡ: “Mà biện pháp này lại rất đơn giản, cần đi tìm Sí Diễm Châu, không cần ngươi và Thiên giới đối nghịch. Nhưng, ta đoán ngươi nhất định xá cận cầu viễn, sẽ không tiếp nhận.”
“Ngươi nói.”
“Trước đó, ta kể một câu chuyên xưa cho ngươi nghe . . .”
Nói xong, Dạ Vi nhấp rượu, nhìn Dung Hoan ngây người.
Thật lâu sau, Dung Hoan vẻ mặt ngưng trọng đi đến chỗ Dạ Vi ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống một hơi, tiện tay ném chén rượu xuống đất, sau đó cầm bình rượu lên, buồn bực uống.
Dạ Vi cũng yên lặng uống rượu.
Gân xanh trên tay nổi lên, đốt ngón tay rung động, Dung Hoan đem bình rượu đặt mạnh lên bàn gần như cắn răng hỏi: “Diệt Nhật ở đâu?”
Lần trước ở trên Phi Tiên Điện chịu hình, hắn không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì đã ở Vân Hải, Diệt Nhật đã không thấy.
Dạ Vi vươn tay phải lên miệng, chỉ chỉ lên trơi: “Bích Tiêu Thần Điện, nhưng dây cung cha ngươi đã trả lại cho Đông Hải Long Vương, nếu muốn dùng, chỉ có thể lấy ra gân rồng. Bây giờ gân rồng có thể có tác dụng, chỉ có thái hậu Dao Hàn và Bích Ngưng hai người.”
Dung Hoan lông mi đột nhiên run lên, tiếp tục buồn bực ngửa đầu uống rượu, không hề nói gì nữa.
* * * * * *
Cùng lúc đó, ở Thiên Điện cạnh Kiến Vi Điện.
Bảo Thù lòng như lửa đốt đợi thật lâu, liên tục hỏi Quỷ tướng mấy lần, Quỷ tướng chỉ nói Dạ Vi đang tiếp đãi khách quý. Nàng có thể chờ nhưng Dung Nhi chờ không được , Bảo Thù càng ngồi càng khó chịu , đứng dậy muốn đi ra ngoài cửa.
“Thù Thiên phi xin dừng bước !” Quỷ tướng vươn cánh tay phải ra, che ở trước mặt nàng.
“Tránh ra!” Bảo Thù tuy là có việc cầu người, nhưng nhớ tới người này là Dạ Vi, lập tức như hỏa thêm củi. Người bên cạnh nhìn thấy, nàng bộ dạng bây giờ ở đâu là tới xin người khác giúp đỡ, rõ ràng là tới tính sổ.
“Thiên phi . . .”
“Ngươi tránh ra cho ta !” Quỷ tướng nhìn khí thế nàng mạnh mẽ mà cả kinh. Mười năm này, thứ tiểu yêu tinh này thay đổi không chỉ là dung mạo, mà ngay cả tính tình cũng biến hóa long trời lở đất, cũng không biết là ai khiến nàng thay đổi như vậy. Kỳ thật , bây giờ Thiên giới và Minh giới trở mặt , theo đạo lý mà nói hắn thân là Minh giới đại tướng , không nên e ngại người trong Thiên giới mới đúng, nhưng nữ nhân này hết lần này tới lần khác là đại điện hạ . . .
Đang bối rối, bất ngờ nghe thấy có người nói: “Bảo Thù, đã lâu không gặp.”
Quỷ tướng lấy được đại xá, vội vàng khom người chắp tay: “Mạt tướng tham kiến Vương phi.”
Bảo Thù nghe vậy giật mình, hồi lâu mới cong môi lên, chuyển mắt nói: ” Yêu Nhiêu, đã lâu không gặp.”
Yêu Nhiêu từ từ đi tới, la y dài kéo đất, hai gò má hồng hào, so với năm đó thêm mấy phần quyến rũ , có lẽ mấy năm nay, cuộc sống trôi qua cũng không tệ. Bảo Thù trong lòng cũng không biết là vì sao nhưng dù thế nào đi nữa, nàng vẫn là một trong số những tỷ muội tốt của mình.
Yêu Nhiêu đi tới trước mặt Bảo Thù, kéo tay nàng: “Mới vừa nghe phu quân nói ngươi muốn tới , ta vẫn không tin, không ngờngươi ta mười một năm không thấy, ngươi lại xinh đẹp động lòng người đến như vậy, cuối cùng cũng trở thành mẫu thân rồi.”
Bảo Thù mở miệng, đột nhiên một chuyện, không muốn làm nàng nhớ tới chuyện đau lòng nên đành lảng sang chuyện khác, suy nghĩ một hồi, nhưng phát hiện mình và nàng căn bản không lời nào để nói.
Yêu Nhiêu cũng không để ý , buông nàng ra, đi tới bên giường, cúi người vươn tay về phía Dung Nhi. Người hầu bên cạnh vốn định ngăn lại nhưng dưới ánh mắt của Bảo Thù mà lùi lại, để mặc nàng tùy ý sờ khuôn mặt Dung Nhi.
Móng tay đỏ thẫm từ từ miêu tả dung mạo của hắn, Yêu Nhiêu tấm tắc khen ngợi: “Xem đứa nhỏ này xem, lớn lên chắc chắn sẽ rất giống phụ thân hắn, cũng không biết ngươi ngày ngày nhìn hắn liệu có nhìn người nhớ người không đây?”
Bảo Thù trong bụng run lên , vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Yêu Nhiêu, Dạ Vi đâu ? Ta muốn gặp hắn.”
Yêu Nhiêu nhìn chăm chú Dung Nhi , một lúc lâu mới “A” Một tiếng, đứng dậy cười xin lỗi: “Nhìn xem, ta vừa nhìn thấy trẻ con liền mất hồn, đi thôi , ta dẫn ngươi đi vào tìm hắn.”
Quỷ tướng ở một bên vội la lên: “Vương phi , chính vương có lệnh . . .”
Yêu Nhiêu lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, Quỷ tướng lập tức lui ra, không dám nói gì.
Bảo Thù phân phó tiểu tỳ chăm sóc tốt Dung Nhi, theo Yêu Nhiêu đi ra Thiên Điện. Đường mòn sâu thẳm, phong cảnh Kiến Vi Điện vẫn như cũ, hai người đạp tuyết mà đi, ngoại trừ tiếng chân ta thì không còn âm thanh khác.
Tầm Huyên nói mình thay đổi, nhưng Bảo Thù lại cho rằng Yêu Nhiêu thay đổi nhiều hơn.
Mấy năm nay, Bảo Thù thường xuyên đi vào Lang Hoa vấn an Vô Cửu, Lang Hoa Sơn bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không giống như quy củ nghiêm ngặt ở Thiên Cung, tùy tiện đi lên là có thêt nghe được các loại bát quái ở lục giới.
Chuyện về Yêu Nhiêu, cũng không ít.
Nghe đồn nàng trước khi Dạ Vi xuất quan sinh hạ một đứa con nhưng không quá nửa ngày đã chết non rồi. Theo thông tin do các tiểu tỳ nữ ở U Minh Cung nói, Yêu Nhiêu vào ngày đứa trẻ chết non đã tát Dạ một cái, sau đó nửa năm chưa từng mở miệng nói một câu.
Mọi người không biết nội tình, tự mình đoán bừa.
Có người nói đứa trẻ này cũng không phải là cốt nhục của Dạ Vi. Vì vậy Dạ Vi tức giận, hạ lệnh âm thầm đưa hắn xử tử.
Cũng có người nói Dạ Vi căn bản không phải bế quan dưỡng thương, mà là lặng lẽ ly khai U Minh Cung, đi nơi nào ai cũng không biết, có lẽ là luyện cái gì tà môn công phu, đem con của mình ăn tươi rồi.
Tóm lại, nguyên nhân chết của đứa trẻ này, đa số mọi người đều cho rằng là Dạ Vi hạ độc thủ.
Đối với điều này, Bảo Thù trước sau nửa ngờ nửa tin.
Tin là, mặc dù hổ dữ không ăn thịt con, nhưng với lòng dạ ác độc của Dạ Vi, có cái gì hạ độc thủ không được?
Ngờ là, bản thân đã từng tự mình trải qua, hiểu rõ sức mạnh của bát quái là vô cùng dũng mãnh, là giết người không thấy dao.
Nàng sau khi nghe xong cũng không truy đến cùng, bởi rằng tất cả mọi chuyện về hắn, đã cùng nàng không còn có chút quan hệ gì.
Khi hai người im lặng đi tới cửa bên chính điện, trong bụi cỏ góc tường bất ngờ chui ra một người.
Yêu Nhiêu sắc mặt ngưng lại, tỳ nữ sau lưng hét lớn : “Ngươi là người phương nào, dám trước điện lén lút!”
Nói xong, tỳ nữ một tay nắm lấy xương bả vai của nàng, nghe thấy nàng đau đớn hét lên một tiếng.
Bảo Thù vốn bị nàng đột nhiên xông ra làm cho kinh hãi thì bây giờ nhìn lại thì thấy người này càng nhìn càng quen mắt. Cuối cùng cũng nhớ ra, đúng là cô nương nhìn thấy trên đường ngày hôm qua.
Nguyệt Quế làm như thấy được cứu tinh, lao tới nắm tay áo Bảo Thù: “Thiên phi, ân nhân cứu mạng a!”
Bảo Thù suy nghĩ một lát, chuyển mắt nhìn Yêu Nhiêu: “Ta biết nàng.”
Yêu Nhiêu nheo mắt lại liếc mắt nhìn Nguyệt Quế một cái: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
“Là bản vương bảo bọn hắn tới.” Ngọc môn Đại điện từ từ bị đẩy ra.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Mấy tên tỳ nữ sau lưng Yêu Nhiêu cúi người làm lễ.
Bảo Thù liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Dạ Vi đang cất bước hướng về phía mình đi tới, khuôn mặt cứng lại.
Nhưng đợi khi nhìn thấy người phía sau người nọ, nàng vẻ mặt lại lộ vẻ kinh ngạc.
Làm sao lại là người này?