Bảo Thù lững thững đi theo sau lưng Hân Liệt, nàng cho dù là chạy cũng rất khó đuổi theo bước chân dài của hắn. Nhớ lại lời trong sách, nàng bây giờ không cách nào tưởng tượng được, băng sơn điểu này giữa ban ngày lại có thể biến thành mặt trời tỏa ra ánh nắng chói chang!
Hơn nữa, còn là Thái tử Thiên giới. . . . . .
Thật đáng tiếc, sách mới xem được mấy tờ mà thôi, nhất là phần viết về Dạ Vi, một chữ còn chưa kịp nhìn đây.
Sách? . . . Sách đâu? . . . . . . Nguy rồi, vẫn còn ở trong tay Dạ Vi!
Nàng lại lần nữa giật mình một thân mồ hôi lạnh. Trộm, nhất định phải trộm lại!
Hân Liệt đã sớm dừng ở phía trước cách đó không xa, thấy nàng một lát đỏ mặt một hồi cau mày, mắt thấy sắp đụng phải người mình, rốt cục bất ôn bất hỏa mở ra kim khẩu: “Ngươi. . . . . . Muốn học những gì?”
Bảo Thù dừng chân, không hiểu hỏi: “Muội có thể chọn sao? Lúc trước khi hai sư huynh dạy cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua muội muốn học cái gì a?”
Hân Liệt trên trán gân xanh giật giật liên tục, hồi lâu mới nói: “Vì vậy bản quân không biết nên dạy ngươi cái gì, cho nên, nếu như ngươi muốn học cái gì, bản quân sẽ dạy cho ngươi.”
“Như vậy a.” Bảo Thù ngượng ngùng gãi đầu, đã như vậy, nàng cũng không khách khí, “Kia, muội muốn học bay, có thể không?”
“Bay?” Hân Liệt sửng sốt, “Bay còn phải học sao?”
Lần này đến phiên Bảo Thù trên trán gân xanh giật giật liên tục, nghiêm mặt nói: “Thần Quân đại sư huynh, ngài từ nhỏ đã là Thần Điểu, còn muội chỉ là một con heo, huynh có thể ở trời cao bay ra biển, muội lại chỉ có thể ở dưới đất lăn lộn. Huynh xem lão Thiên thật không công bằng a!”
Khi nói lời này thì nàng giương mắt nhìn lên trăng sáng trên trời, cong cong nhìn giống y như lưỡi câu.
Khi còn bé, nàng thường sẽ lôi kéo tay Vô Cửu hỏi hắn, bên trong trăng sáng có phải là chỗ ở của Hằng Nga tiên tử không? Vô Cửu sẽ gặp vuốt đầu nàng, nói nàng khi nào luyện pháp thuật thật giỏi là có thể mình bay lên trời xem một chút.
Chẳng qua là, có thể có ngày đó sao?
Đột nhiên, nàng có chút nhớ nhà.
Trời càng tối càng lạnh, ở trên Thất Trọng Thiên bầu trời sao rất sáng, khắp nơi là hồng mai tuyết hoa. Mấy con Dạ Tuyết (???) trong buội cây tùng vui vẻ nhảy tới nhảy lui, Bảo Thù nhìn một hồi lại thấy lòng chua xót, cánh mũi hơi nhíu, không biết là sương hay là lệ, làm ướt lông mi nàng.
Nàng bên này đang phiền muộn rối tinh rối mù thì Hân Liệt bên kia không thèm nhìn tới nàng một cái nói: “Khóc đủ chưa, khóc đủ rồi thì bắt đầu!”
Bảo Thù lau nước mắt, trong lòng khó chịu, băng sơn điểu đáng chết này, quả thật chỉ có thú tính không nhân tính!
Hân Liệt không nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, lạnh nhạt nói: “Trước đây Dung Hoan dạy ngươi Ngự Sủng Thuật?”
Vừa mới nghe thấy hai chữ “Dung Hoan”, nàng kinh hãi cả người khẽ run rẩy, ngập ngừng nói: “Phải . . Đúng vậy a, đáng tiếc, muội cái gì cũng không học vào.”
Hân Liệt không chút giật mình gật đầu một cái, giọng nói có chút hòa hoãn: “Yêu tinh Ngự Sủng, vốn là để tăng chiến lực của mình, có lúc, cũng là một phương pháp bảo vệ tánh mạng. Đối với việc ngươi học được pháp thuật này, không ngại thì nên thu phục một con linh điểu, như thế, ngươi chính là không cần pháp lực, cũng có thể. . . . . . bay.”
“Có thật không?” Bảo Thù hai mắt sáng lên.
“Đương nhiên.” Hân Liệt trầm ngâm chốc lát, “Nhưng mà linh lực của ngươi không đủ, thu phục linh sủng cấp bậc tự nhiên không cao, hơn nữa chưa nói đến việc khống chế được hay không? Muốn cho nó dẫn ngươi bay lượn cửu thiên quả thật không thực tế. Lấy tư chất của ngươi, cần khoảng ba trăm năm nữa mới có thể.”
Bảo Thù ánh mắt lập tức ảm đạm.
“Bất quá, bản quân làm được.”
Này không phải nói nhảm sao, ai cũng biết ngươi làm được a. . . . . . Bảo Thù ủ rũ cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, ngũ quan nhất thời tụ một chỗ, lộ ra vài tia khinh bỉ. Băng Sơn Hỏa Điểu này không chỉ có tính tình cổ quái mà phương thức nói chuyện cũng cổ quái như vậy, thật không hiểu được có phải hay không cả ngày bị lửa đốt, ngay cả não cũng đều cháy hỏng rồi!
Hân Liệt nhìn nàng ngây người giải thích: “Ý bản quân là có thể giúp ngươi trong vòng một tháng, thuần phục một con linh điểu cao cấp.”
“Thật sao?” Ngã một lần khôn hơn một chút, Bảo Thù nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
Hân Liệt không đáp chỉ nhìn lên trời, lại cau mày nói: “Thật ra cũng không phải việc khó, bất quá, hôm nay trời đã khuya, sợ là không còn kịp nữa, tối mai chúng ta sẽ đi.”
“Muội biết rồi.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, bĩu môi, cúi đầu có chút bất mãn, xoắn ngón tay.
Thấy nàng bộ dáng vừa thất vọng vừa đáng thương, Hân Liệt chợt hoài nghi phương thức dạy của mình có phải hay không quá mức thất bại. Đúng như Li Diên nói, hắn thân là Thái tử Thiên giới, tất nhiên từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng thành tính, quả thật không biết cách dạy người.
Suy đi nghĩ lại, hắn thỏa hiệp nói: “Được rồi, bản quân tối nay trước tạm dẫn ngươi bay một lần.”
Bảo Thù sửng sốt, lập tức cười vui vẻ chạy lên trước, lôi tay áo hoa y gấm phục hắn, nịnh nọt nói: “Đại sư huynh quả thật là người tốt a, nha, chúng ta là đằng vân hay là ngự phong?”
“Đều không phải, Lang Hoa tứ phía đều có kết giới, mặc dù từ Thất Trọng Thiên trở lên có thể khôi phục ba thành pháp lực. Nhưng, bản quân một người không sao, mang theo ngươi thì rất nguy hiểm.” Lời còn chưa dứt, Hân Liệt chỉ tay vào giữa mi gian nàng một cái, như có một tấm vải trong suốt chụp từ đỉnh đầu xuống. Nàng cảm thấy thân thể giống như bị bọc trong một tầng vải mỏng, trong nháy mắt đem cả người nàng bao lại nghiêm nghiêm mật mật.
“Đây là cái gì? Thật thoải mái a, cứ như nằm trong vỏ trứng!”
“Hoàng kén.” Hân liệt hơi nhắm mắt, trên người nổi lên một tầng lửa, trong nháy mắt liền hiện ra chân thân.
Bảo Thù vô cùng kinh ngạc, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Thì ra vậy, Băng Sơn Hỏa Điểu hẳn là muốn nâng lên nàng bay, lúc nãy nàng hãy còn ở trong lòng âm thầm mắng chửi hắn, quả nhiên là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử a. Từ sau này, nàng quyết định không bao giờ nữa cười nhạo hắn. . . . . .
Mười giây đồng hồ sau, nàng hoàn toàn xác định đấy là một ý nghĩ ngu xuẩn.
Đại sư huynh của nàng đích xác là hiện ra chân thân định mang nàng bay, đáng tiếc không phải là vác nàng bay, mà là dùng móng vuốt quắp nàng bay!!
Chính xác là quắp lấy mông nàng mà bay!
Thân là Liệt Dương Thần Quân, Hân Liệt chưa bao giờ thử ở nửa đêm canh ba hiện thân phía chân trời, không dám bay ra ngoài Lang Hoa kết giới, chỉ có thể quanh quẩn bay thẳng lên.
Hỏa Hoàng giương cánh, bay lượn Cửu Thiên, rất nhanh đã tới nơi, như lưu hỏa xẹt qua bầu trời đêm, ánh sáng lưu kim. Sao trên trời sợ hắn bá đạo, rối rít tránh lui ngàn trượng, trong khoảnh khắc đó, trong đêm khuya tĩnh mịch đột nhiên xuất hiện một màn mưa sao băng vô cùng rực rỡ.
Mông Bảo Thù bị hai cái chân chim quắp chặt, trừ việc nhìn xuống phía dưới, nàng căn bản không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể cảm nhận được từng viên Dạ Minh Châu một sáng chói mắt bay qua bên tai, đau lòng vì bỏ lỡ mất khung cảnh kỳ quan thiên nhiên.
Giãy giụa phản đối thất bại, nàng quyết định im lặng là vàng. :))
*
Ngày thứ hai, mọi người tựa hồ quên mất “Thèm thuồng” sự kiện, đem tất cả tinh lực đặt ở trận thiên văn kỳ quan đêm qua.
Bởi vì xuất hiện vào đêm khuya, lúc rất nhiều người đang chìm trong giấc mộng, chính mắt nhìn thấy cũng không nhiều, lại bị thêm dầu thêm mỡ tương truyền rất vui. Hơn nữa sáng nay ngay cả mặt trời cũng muộn một thời ba khắc mới mọc lên, càng bị một đám tiểu yêu suy đoán tới thiên địa bất tỉnh ám nhật nguyệt vô quang.
Tầm Huyên không ngừng bóp cổ tay thở dài, kéo lấy ống tay áo Bảo Thù kêu lên: “Trận mưa sao băng lần trước là ở một ngàn năm trước, lần sau, có phải hay không lại phải chờ một ngàn năm nữa mới có cơ hội nhìn a? Năm trăm năm là phải trải qua thiên kiếp rồi, khẳng định lúc đó đã chết chẳng thể nhìn thấy nữa, ô ô ô. . . . . .”
Bảo Thù cũng rất thương cảm, cũng không phải quan tâm mưa sao băng, mà là nghĩ tới thiên kiếp của mình.
Bấm ngón tay tính toán một chút, chưa tới bốn tháng nữa nàng tròn năm trăm tuổi a!
Trong lục giới, chỉ có Thiên kiếp đối với yêu tộc là hung hiểm nhất, năm trăm năm ba mươi sáu đạo Thiên Lôi, một ngàn năm bảy mươi hai đạo Thiên Lôi, chỉ thế mà thôi. Vì vậy, là một yêu tinh vô danh trong yêu giới, có thể sống qua một ngàn tuổi thì quả là rất thọ a!
Tiểu nhi tử của Ngưu đại thúc nhà bên cạnh, bởi vì không tránh được Thiên kiếp mà bị Thiên Lôi đánh chết tươi! Hai tỷ tỷ của mình là nhờ cha mẹ che chở mới miễn cưỡng giữ được tính mạng. Hôm nay cha mẹ không ở bên cạnh, chỉ bằng chút đạo hạnh của mình, có thể chịu được tới đâu? Mấy đạo Thiên Lôi đánh xuống , nàng là không phải là phải chết tha hương rồi a?
Đau lòng, nàng cũng học theo bọn họ, chán nản ngồi co người lại than thở.
Mộc trưởng lão thấy bộ dáng bọn họ như vậy, phá lệ không có nổi giận, trạng thái hắn bây giờ so với Tiêu Bảo Thù cũng không khác gì nhiều.
Tối hôm qua cùng chư vị trưởng lão cùng nhau nhập định, bọn họ vạn hạnh đã là mấy vạn năm, thế nhưng không người nào nhìn ra hiện tượng thiên văn sẽ có dị động! Đợi sáng nay từ đệ tử trong miệng biết được chuyện này, không khỏi kinh hãi.
Kim trưởng lão bấm tay tính toán mấy lần, không có chút đầu mối nào, chỉ có thể bùi ngùi thở dài: “Thiên hữu dị tượng, chắn chắn là do yêu nghiệt gây ra!”
Nhớ tới chuyện 1500 năm trước, cũng là một trận sao băng rơi xuống, Ma Tôn Già Di La đột nhiên nổi điên, tự tay giết chính cung Vương Phi của mình, đưa tới đại loạn lục giới. . . . . .
Càng làm người ta khó hiểu chính là bọn họ hoảng loạn đi bẩm báo chưởng môn chuyện này, chưởng môn thế nhưng chỉ cười trừ. Chỉ nói lục giới an ổn như thế nào, bảo là bọn họ khẩn trương thái quá, nên đi ngâm người trong ôn tuyền, buông lỏng một chút. . . . . .
Ai, lục giới hôm nay nhìn yên bình như vậy, kì thực gợn sóng mênh mông, Lang Hoa là trụ cột của lục giới, làm sao có thể lơ là?
Mộc trưởng lão lắc đầu cười khổ một phen, nhìn đám tiểu yêu không yên lòng ngồi dưới đất.
Ánh mắt liếc qua Tiêu Bảo Thù thì hắn chợt nhớ lại cái gì, giật mình lặng người một lát rồi thanh thanh cổ họng nói: “Lớp chúng ta đã học lý thuyết hơn ba tháng, kể từ hôm nay, mỗi ngày rút ra chút thời gian để thực hành. Đi, tất cả theo ta đi Thất Trọng Thiên.”
Đám tiểu yêu nhất thời giống như ngửi thấy máu gà, tinh thần đồng loạt phấn chấn.
Bảo Thù lần này khác hẳn thường ngày, một hơi xông lên đầu tiên, nàng đang muốn tìm cái cơ hội đến chỗ Dạ Vi trộm lại sách, thời cơ tốt lại tự động đưa tới cửa, thật sự là trời giúp nàng mà!
Nhưng đi lên Thất Trọng Thiên nàng liền không cười được.
Mộc trưởng lão dẫn bọn họ vòng qua chính điện cùng phó điện, thất quải bát quải đi đến trước một túp lều. Chúng tiểu yêu rướn cổ lên nhìn vào, chỉ thấy trong chuồng đang đóng có hai mươi mấy con gà trống khí phách hiên ngang oai hùng nhìn lại bọn họ.
“Nơi này có vài con gà đủ cho cả lớp, nhiệm vụ chính của các ngươi những ngày tới là thuần phục sủng vật của mình, nhớ, phải dùng pháp lực khống chế chúng, mà không phải giải quyết chúng. . . . . .”
Mộc trưởng lão lời còn chưa dứt, đám tiểu yêu đã sớm cùng … lũ gà mắt to mắt nhỏ.
Sơ học Ngự Sủng Thuật, hơn nữa chỉ có thể sử dụng ba tầng pháp lực, muốn một con gà cúi đầu xưng thần ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ chốc lát, trong chuồng đã xuất hiện cảnh gà bay yêu nhảy.
Mộc trưởng lão vuốt râu, than thở: “Các ngươi vốn là đồng loại, làm phép thì nhất định cùng bọn họ câu thông, câu thông hiểu không?”
Một tiểu yêu Hoàng Thử Lang (sói vàng) một miệng toàn lông gà, hai hàng nước miếng, nước mắt rơi tí tách: “Trưởng lão, như thế nào cùng chúng câu thông a, người xem, ta vừa thấy chúng liền thấy đói bụng, chúng vừa thấy ta liền sợ run, làm sao a?”
Mộc trưởng lão lảo đảo, đám gà và yêu trong chuồng đồng loạt cười to.
Qua hai canh giờ, lũ yêu sức cùng lực kiệt cùng đám gà nửa chết nửa sống bắt đầu đứng ở trên đất trống bên ngoài chuồng làm phép.
Cả đám tiểu yêu đứng đọc khẩu quyết hơn nửa ngày nhưng tuyệt đại đa số gà thủy chung vẫn không vỗ cánh vẻ mặt khinh thường. Ngay cả tiểu hồ ly thông minh nhất lớp cũng chỉ là có thể làm cho sủng vật của nàng chạy quanh hai vòng mà thôi, nếu nói là khống chế, còn kém xa lắm.
Bảo Thù thực hành hơn nửa ngày, vị gà huynh đệ đứng bên chân nửa điểm mặt mũi cũng không cho, vùi đầu dưới đất cả buổi, tùy thời đều là bộ dáng chuẩn bị tam sinh đại mộng.
Nàng âm thầm căng thẳng ở trong lòng, vốn định thu phục con gà chết này nhanh nhanh rồi dùng thời gian còn lại tới Trừng Phạt Điện trộm sách. Mà cứ theo đà này, đoán chừng tới khi trời tối cũng không tìm được lý do để trốn ra ngoài.
Xem ra, nhất định phải sử xuất ra chiêu sát thủ mới được!
Bảo Thù dò xét dò xét bốn phía, thấy các tiểu yêu đều ở đây vùi đầu chiến đấu, ngay cả Mộc trưởng lão cũng không biết đi đâu rồi. Nàng ngưng thần nín thở, hai tay khép lại, vừa nghĩ vừa đọc, quả thấy hai ngón tay nhọn dần dần tỏa ra luồng bạch quang hơi yếu.
Nàng mừng như điên, tụ sức vào chân, sử dụng tư tưởng điều khiển bạch quang bay về phía con gà.
Gà kia vốn đang mơ màng ngủ thì đột nhiên bị một đạo lực đánh lại , kêu một tiếng, “Vèo” tránh thoát trong gang tấc, vỗ vội cánh lướt xa ra hơn vài mét, đậu lên một bậc thang trên lan can.
Bảo Thù hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, lắc mình một cái không có bắt được, con gà mượn lực lại bay xa vài mét. Nàng đang muốn lại một lần nữa nhào tới, lại nghe thấy phía trước có người “A” một tiếng.
Giương mắt nhìn lên, phía bên phải đài có một nam một nữ đang đứng đấy.
Nàng kia một bộ lục y, dung mạo kiều diễm, chẳng qua là vẻ mặt quá kiêu ngạo, làm cho người ta không tự chủ nhớ tới một vị Thần Quân nào đó. Về phần nam tử kia, cho dù có hóa thành tro Bảo Thù cũng nhận ra, chính là người nàng sợ nhất ở Lang Hoa Sơn!
Bảo Thù lập tức bị dọa bể mật!
Thảm! Thảm! Quấy rầy Tứ sư huynh nói chuyện yêu đương, hậu quả có nghiêm trọng không a?