“Bùm” một tiếng vang thật lớn, con chim lửa rơi xuống mặt băng tạo ra một hố sâu lớn, bên mép hố còn thấy ánh lửa cháy tí tách.
Hắc Nhân Điểu nhìn chằm chằm đám lửa trên đất tiếp tục hóa đá.
Lại “BÙM!” một tiếng nữa vang thật lớn. Đám lửa như bị rưới dầu, trong nháy mắt trướng lên gấp trăm lần khiến Tiêu Bảo Thù bị sặc vì khói.
Hắc Điểu Nhân giật mình, vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng quỳ xuống đất “Huyền Vũ . . . Huyền Vũ bái kiến Thần Quân . . . Thần Quân vạn phúc kim an!”
Lời này vừa dứt thì một loạt thanh âm triều bái liên tiếp vang lên, nhìn bốn phía, hẳn là tất cả quái điểu đều hiện thân, tất cả đều quỳ xuống, giống y cảnh tượng bách điểu hướng phượng.
Bảo Thù rốt cục cũng hiểu là mình đã gây họa! Vội vàng theo chúng điểu quỳ phục trên đất.
Yên lặng, yên lặng một cách quỷ dị, khóe mắt nàng không an phận đảo qua đảo lại nhưng sao không hề thấy bóng dáng con chim lửa lúc nãy? Từ trong hố xuất hiện một nam tử, nếu bỏ qua mảng xanh đen ở con mắt trái thì đây quả là một nam tử tuấn lãng phi phàm, ngọc thụ lâm phong.
Len lén quan sát một chút, ừm, kim quan màu tím thắt gọn mái tóc dài màu đỏ như lửa, gấm bào bao lấy thân thể to lớn, đôi mày kiếm tà tà cau lại, cộng thêm gò má như ngọc trạc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt…
Cùng với . . . vẻ mặt như muốn nứt ra…
Còn cùng với . . . con ngươi màu đỏ đầy sương mù nhìn vào có cảm giác nhỏ ra máu … hoặc là muốn tóe lửa.
Rõ ràng là nóng quá nên đổ mồ hôi nhưng sao Bảo Thù nàng lại rùng mình.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, nam tử tóc đỏ vẫn mím chặt môi không nói một lời, Huyền Vũ không chịu nổi áp lực khủng bố mà quỷ dị này, quỳ dưới đất cao giọng nói “Thuộc hạ thất trách! thuộc hạ thất trách! Tiểu yêu này tự xưng tới Lang Hoa bái sư, lại có thểđi qua Thông Thiên Thê, thuộc hạ nhất thời không đề phòng, để nàng ở dưới mắt thuộc hạ ngộ thương Thần Quân.”
Dứt lời, cả tòa đại điện lại lâm vào im lặng quỷ dị sởn tóc gáy.
“Ngươi –”
Cuối cùng, nam tử tóc đỏ đáng vỡ trầm mặc, chậm rãi mở miệng “Vì sao lại tập kích bản quân?”
Giọng điệu nghe vào như thế nào lại thấy khó hiểu nhiều hơn tức giận? Bảo Thù khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy hắn mày kiếm chau lại, ánh mắt sắc bén nhưng vẻ mặt không còn tức giận như lúc nãy.
Trong lòng nhẹ đi, nàng giải thích “Vị Hắc Điểu huynh này nói bái thiếp của ta là giả, sau lại hỏi thiệp này là ai đưa, ta trước là gọi ngươi xuống nhung ngươi bay cao quá không nghe thấy, ta mới bất đắc dĩ phải …”
Lời càng ra, mày kiếm càng cau lại, Huyền Vũ nhìn mặt mà nói chuyện, tay cầm thiệp giả giơ cao quá đỉnh đầu.
Nam tử tóc đỏ vẫn như cũ không nhúc nhích, chỉ rũ mắt thoáng nhìn, lạnh lùng nói “Ngươi gọi bản quân làm gì?”
Bảo Thù sửng sốt “Không phải ngươi đưa tới sao? Không gọi ngươi thì gọi ai?”
Nam tử khẽ ngẩn người “Bản quân đưa?”
Bảo Thù cho rằng hắn là quý nhân hay quên, hảo tâm nhắc nhở “Đầu tháng ba, ngươi hóa thành chim lửa – -”
“Lớn mật! Bản quân là Cửu Thiên Kim Sí Hỏa Hoàng, tên là Hân Liệt, không phải cái gì chim lửa trong miệng ngươi!”
“Đúng đúng, bản quân ngài không phải chim lửa, thiệp kia là Hỏa Hoàng bản quân ngài buổi trưa hôm đó đưa tới …”
“Hoang đường! Bản quân vào ban ngày tuyệt không thể hiện chân thân!”
Bảo Thù cau mày, suy nghĩ một lát rồi như hiểu ra điều gì, vỗ đầu một cái “Thật xin lỗi, có lẽ ta nhận nhầm, không chừng vị Hỏa Hoàng kia là đồng tộc với ngài, dáng dấp so với ngài không khác gì mấy!”
Hân Liệt phẩy tay áo nói “Điều này càng không thể!”
Bảo Thù thấy hắn không tin, vội nói “Ngươi lần này không đúng rồi, sao lại không thể? Cha ta nói mọi việc đều có thể, người cóthể giống nhau, vật có thể giống nhau, rừng vốn lớn, loài nào cũng có…”
Nhìn ngọn lửa đang từ từ bốc lên trên đầu Hân Liệt, chúng điểu đang quỳ âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Huyền Vũ cảm thấy lo lắng cho Bảo Thù, chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại chắc chắn tiểu yêu này tâm địa không xấu, trong ngốc nghếch lộ ra tia chân chất, mà vị Thần Quân trước mắt chỉ cần khoát tay một cái sợ rằng nàng bị Tam Vị Chân Hỏa thiêu cháy cả bụi cũng không còn.
“Ha ha ha, tiểu trư này có bản lĩnh! Dùng cung so với bổn đại gia còn mạnh hơn ba phần, quả là chân nhân bất lộ tướng!”
“Chậc ! Chậc ! Quả là nhân tài, ta chưa từng thấy đại sư huynh của chúng ta từng chật vật như vậy a~”
Đang một màn một chim một heo cãi nhau thì có hai người rảnh miệng nói chen vào. Giọng nói này, Bảo Thù vừa nghe đã biết là người nào, không để ý con chim lửa băng sơn ngàn năm vừa kiêu vừa ngốc trước mặt, nàng quay đầu nhìn hai thân ảnh đang đi trên hồng kiều, từ từ tiến lại không chút lo lắng.
Nàng khi ở khách điếm chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, bây giờ nhìn thấy thì linh hãi tới mức ba hồn bay mất hai hồn.
Đây là thứ thần tiên yêu ma gì mà lại hoa tuyệt đến vậy?
Một người tóc tím mắt tím, áo tím giày tím, dung mạo diêm dúa lẳng lơ, cả người lộ ra mất phần liêu nhân mấy phần vô lại. Người kia thì ngược lại hoàn toàn, tóc bạch kim dài xõa ra tùy ý, một đôi miêu nhãn lưu quang dật thải, hoa y cẩm phục, trên người đeo hoàn bội, đi một bước lại leng keng mấy tiếng, nhìn không khác gì một con hoa hồ điệp.
Hai người bọn họ một ta một hữu đứng hai bên Hân Liệt, tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ khó gặp trên đời.
Bảo Thù nuốt nước miếng, liếm đôi môi khô khốc, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhu mỹ của Dạ Vi, tưởng tượng cảnh bốn người bọn họ đứng cạnh nhau, không biết là ai là người xuất sắc nhất?
Nam tử tóc tím chắp tay nói “Thương Kiệt bái kiến đại sư huynh.”
Hoa hồ điệp không để ý tới vẻ mặt xanh mét của chim lửa, đứng một bên ôm bụng cười đến mức eo không nâng lên được “Hắc! Đại sưhuynh, con mắt của ngươi sao vậy? Cười chết ta . . . Ha ha ha . . . “
“Dung Hoan, đừng vô lễ.” Thương Kiệt cố nín cười, chắp tay đối Hân Liệt nói “Đại sư huynh, tiểu yêu này tính xử lý như thế nào?”
Bảo Thù sống lưng cứng đờ, trong lòng rét lạnh.
Dung Hoan vui vẻ hất lọn tóc trước ngực, nhướn mi cười nói “Ta thấy tiểu yêu này cũng không có ác ý gì, chắc đại sư huynh anh minh thần võ của chúng ta sẽ không hẹp hòi như thế đi?”
Bảo Thù vội vàng gật đầu phụ họa, đang định quăng cho Dung Hoan một ánh mắt cảm kích thì nghe hắn nói tiếp “Nhưng mà, dám cầm thiệp giả tới Lang Hoa Sơn quấy rối, chỉ điểm đó thôi cũng đủ khiến nàng chết vạn lần. Sách, là hấp hay xào đây? Bổn đại gia nghe nói heo quay mùi vị cũng không tệ . . . “
Hân Liệt trầm ngâm hồi lâu, lạnh lùng nói “Các ngươi theo ta đến Mộng Hồi điện một chuyến, đem việc này bẩm báo cho sư phụ.”
Thương Kiệt sửng sốt “Đại sư huynh, có cần phải như vậy không?”
Hân Liệt không đáp, khẽ hạ con ngươi, liếc mắt nhìn Bảo Thù đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
Lang Hoa từ khi khai sơn tới nay, có thể từ Nhất Trọng Thiên Bách Điểu Đài trực tiếp đi lên Cửu Trọng Thiên Mộng Hồi Điện, trừ tổ sư gia sáng lập ra môn phái ra, sợ là chỉ có một người Tiêu Bảo Thù. Theo lý thuyết, Mộng Hồi Điện nằm ở trên đỉnh Lang Hoa Sơn, tẩm điện của chưởng môn, chắc chắn là nơi hoa lệ nhất Lang Hoa Sơn. Nhưng là khi vào đại điện, lại thật là làm Tiêu Bảo Thù mở rộng tầm mắt.
Mây trắng như biển, cây khô như xà, cỏ hoang dã cành rậm rạp, bên trong là một căn nhà lá đơn giản.
Nàng lo sợ quỳ gối sau lưng Hân Liệt, trong lòng mặc dù sợ hãi nhưng tạm thời đã bị lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, vì vậy rướn cổ lên nhìn vị Chiến thần chưởng môn trong truyền thuyết. Bảo Thù con ngươi nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy ở trong góc tối, có một nam nhân tóc tai bù xù áo xám không nhúc nhích nhìn chằm chằm chiếc kỷ trà nho nhỏ bên người, tựa hồ đang ngẩn người.
Bảo Thù thù khóe miệng co quắp, nam nhân nhìn qua so với nàng còn thấy ngốc hơn này, sẽ không phải là vị Li Diên thượng thần đánh đâu thắng đó không gì cản nổi được truyền tụng trong lục giới đấy chứ?
Hắn không phải là dạ y lẫm lẫm, ngạo nghễ đứng giữa đại điện nguy nga bễ nghễ vạn vật chúng sinh? Hoặc là bạch y bất nhiễm hồng trần, ngồi khảy đàn, cau mày vì chuyện chúng sinh thiên hạ a?
Nhưng, thế nào cũng không nên giống như thế này đi?
Rất nhanh, điều hoài nghi vô căn cứ của nàng ”bị” xác thực.
“Sư phụ.” Hân Liệt nhàn nhạt hoán một câu, người nọ vẫn không nhúc nhích.
“Sư phụ?” Thương Kiệt thử tiến lên một bước, người nọ tóc giật giật, hình như là bị gió thổi .
“Sư phụ!” Dung Hoan trực tiếp xông lên đẩy hắn một cái, rốt cục, người nọ động.
Mấy con chim sơn ca bị kinh hãi bay tứ tán, Bảo Thù mới hiểu được, thì ra là Li Diên nhìn không phải là chiếc kỷ trà, mà là nhìn mấy con chim đậu trên ở chiếc kỷ trà.
“Làm sao đều tới đây? Xảy ra chuyện gì đại sự?” Li Diên cau mày, vẻ mặt vẫn như cũ có chút lơ đãng.
Hân Liệt tiến lên một bước trình thiệp giả lên, sử dụng những từ ngữ đơn giản nhất, dễ hiểu nhất tự thuật hết lai long khứ mạch, trừ chi tiết một Thần Quân bị một yêu quái vô danh dùng vũ khí lực sát thương cực mạnh đem từ giữa không trung đánh rớt xuống đất là không nói.
“A?” Li Diên lúc này mới đem lực chú ý đặt lên trên người Tiêu Bảo Thù, nheo mắt lại nhìn nàng “Ngươi nói, kẻ đưa thiệp là một con Kim Sí Hỏa Hoàng?”
Bảo Thù chỉ vào Hân Liệt, nghiêm túc nói: “Ta không biết có phải hay không là cái gì Kim Sí Hỏa Hoàng, nhưng mà nó nhìn rất giống hắn.”
“Sư phụ, tuyệt không có khả năng này.” Hân Liệt lạnh lùng nói. Thương Kiệt cùng Dung Hoan cũng ở một bên gật đầu phụ họa.
“Trên đời này không có gì là không thể.” Li Diên cười một tiếng, đem tấm thiệp tùy ý ném trên chiếc kỷ trà, thuận tay nâng lên chén trà, đặt ở bên mép một hồi, chợt nhớ tới cái gì, ghé mắt hỏi, “Kia, ngươi là như thế nào mở ra Thông Thiên Thê ?”
Bảo Thù cắn môi cúi đầu, không biết có nên nói hay không.
Nàng mặc dù chậm lụt, nhưng cũng biết mình đã gây đại họa, nếu khai ra Dạ Vi, liệu có thể hay không làm liên lụy đến hắn?
Li Diên một tay chống cằm, nhấp một ngụm trà: ”Thế nào? Có thể có điều gì nan ngôn chi ẩn?”
Nàng liều mạng lắc đầu, cắn chặt răng chết không muốn mở miệng.
“Sư phụ, là Dạ Vi đem nàng mang lên núi .” Nghe thấy thanh âm có chút quen tai, Bảo Thù cả người run lên, chưa quay đầu lại, một góc áo lam đã tiến vào đáy mắt.
Dạ Vi nhìn nàng cười nhẹ, tay vung lên vạt áo hai đầu gối quỳ xuống đất, thanh âm có chút run rẩy nói: ”Đồ nhi biết sai.”
Li Diên nhướn mi hỏi “Nha, sai ở đâu?”
Dạ Vi bất ty bất kháng, chậm rãi nói: “Đồ nhi chưa cẩn thận kiểm chứng mà đã tự mình dẫn người lên núi.”
Bảo Thù vội vàng khoát tay: “Không không không, là lỗi của ta, cái đó. . . . . . Là ta buộc hắn dẫn ta đi lên !”
Dạ Vi mỉm cười ôn nhu, đạm nói: “Theo ngu kiến của đồ nhi, vị cô nương này không hề giống đang nói dối, làm giả thiệp là một chuyện không thể, như vậy thì nhất định có người đứng sau âm thầm bày trò. Về phần Thông Thiên Thê, quả thật đồ nhi nhất thời khinh thường, cùng nàng không liên quan.”
Li Diên không nói gì, vuốt chén trà nhỏ bằng lưu ly trong tay, khóe môi cong lên không biết là vui hay là buồn.
Thương Kiệt trong lòng run lên, biết không thể che giấu chuyện tự mình xuống núi, theo Dạ Vi quỳ xuống: “Sư phụ thứ tội, hôm nay ởtrong thành dưới chân núi Thiên Âm, chúng đồ nhi từng cùng nàng gặp mặt một lần, tất cả bởi vì nàng tâm tồn thiện niệm, làngười có lòng tu đạo. . . . . .”
Nói xong, hướng Dung Hoan nháy mắt.
Dung Hoan lập tức chạy đến sau lưng Li Diên bóp eo đấm lưng cho hắn, nịnh nọt: ”Đúng vậy a đúng vậy a, sư phụ người xem Tiểu Yêu này nhìn mặt ngu ngu như vậy, người nào hiểu biết đều biết nàng đang phẫn trư ăn cọp a, đừng nói Tam sư huynh trạch tâm nhân hậu Bồ Tát tâm địa, ngay cả ta cùng Thương Thực là sư huynh cũng bị nàng lừa.”
Bảo Thù “Ừ“ liên tiếp hai tiếng, hai mắt đẫm lệ quỳ gối một bên liều mạng gật đầu, nàng cho đến giờ phút này mới vừa như ở trong mộng mới tỉnh, vị nam tử trước mắt dung mạo không sâu sắc này, không phải là ai khác, chính là Lang Hoa chưởng môn Chiến thần Li Diên! Cái mạng nhỏ của nàng giờ phút này cũng bất chấp, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ làm liên lụy tới Dạ Vi.
Hân Liệt đem hành động mấy người này thu vào trong mắt, môi mỏng cong lên, cuối cùng yên lặng không nói.
“Tiêu Bảo Thù đúng không? Kia, ngươi có nguyện ý vào môn hạ của ta?”
Li Diên đột ngột đổi đề tài khiên mọi người lâm vào mờ mịt. Chờ lấy lại tinh thần, Dung Hoan dùng sức mà đá vào Tiêu Bảo Thù đang ngẩn người quỳ dưới đất.
“A. . . . . . Muốn, dĩ nhiên muốn!” Tiêu Bảo Thù gật đầu như bằm tỏi. Lúc chạng vạng, nàng không hề muốn nhưng bây giờ, nàng rất muốn rất rất muốn a.
Li Diên sờ cằm, vân đạm phong khinh nói: ”Kia. . . Ta đem ngươi thu làm nhập thất đệ tử, được không?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngây ngốc. Thương Kiệt khuôn mặt xưa nay trầm tĩnh nay nhất thời tràn ngập kinh ngạc, Hân Liệt sống lưng dựng thẳng, chân mày cau lại, Dung Hoan một đôi miêu nhãn trừng lớn như muốn rơi ra . Ngay cả, cả Dạ Vi cũng ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Chỉ có Tiêu Bảo Thù hoan thiên hỉ địa nói: “Đương nhiên được!” Có thể làm Dạ Vi tiểu sư muội, làm sao lại không tốt.
Li Diên phất tay áo đứng dậy, dạo bước đến trước mặt nàng, nghiêm mặt nói: ”Nếu như bổn tôn nói ngươi ở trên Mộng Hồi Điện thềthì sao? Từ nay về sau, vô luận thiên băng địa hãm hay là Bắc Đẩu tinh dời, ngươi cũng phải lấy lục giới phúc lợi làm nhiệm vụ của mình, thề thủ hộ Lang Hoa nhất môn! Nếu vi lời thề, Lang Hoa Chân thần có linh, ngươi Tiêu Bảo Thù chắc chắn người ngươi thương yêu nhất! Như thế, ngươi còn nguyện ý bái ta làm thầy?”
Li Diên vẻ mặt ngưng trọng, Bảo Thù nghe xong trong lòng khó hiểu, bất quá chỉ là bái sư học thủ nghệ thôi, tại sao phải lấy tính mạng người thân ra thề độc?
Chẳng lẽ đây là nghi thức bắt buộc khi nhập môn Lang Hoa? Nha, có lẽ là vậy.
Bảo Thù thở nhẹ, liếc trộm nhìn Dạ Vi đang ngưng thần suy nghĩ, mặc dù trong lòng không muốn nhưng nàng vẫn đành nghĩa vô phản cố giơ lên hai ngón tay, theo dạng vẽ hồ lô, học vẹt nói: “Lang Hoa Chân thần ở trên cao, ta Tiêu Bảo Thù hôm nay ở chỗ này thề, từ nay về sau, nguyện lấy lục giới phúc lợi làm nhiệm vụ của mình, thề thủ hộ Lang Hoa nhất môn, nếu vi phạm lời thề, chắc chắn. . . . . . Chắc chắn. . . . . .”
Lời thề cũng quá độc đi? Thôi, trước lưu lại hãy nói, vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, nàng cất cao giọng nói: “Nếu vi phạm lời thề, ta Tiêu Bảo Thù chắc chắn mất đi những người ta yêu nhất trong cuộc đời này!”
“Tốt, Thù Nhi ngoan!” Li Diên hài lòng xoa xoa cái đầu nhỏ tròn vo của nàng, cười híp mắt nói, “Từ hôm nay, ngươi chính là nhập thấtđồ đệ của Li Diên ta. Ngươi căn cơ còn thấp, trước tiên tạm cùng các tiểu đệ tử mới nhập môn cùng nhau tu hành, ngươi xem có được không?”
Bảo Thù gật đầu liên tục không ngừng.
Dung Hoan vẻ mặt đưa đám: ”Sư phụ, ta không nghe lầm chứ? Ngài thật sự tính thu nàng nhập thất sao?”
Li Diên thiêu mi liếc nhìn hắn: “Theo ý kiến của ngươi, vi sư giống như là loại thần tiên nói không giữ lời sao?”
Hân Liệt rốt cục không nhịn được mở miệng: ”Sư phụ, nàng. . . . . .”
Mặc dù hắn cũng cho là Tiêu Bảo Thù là bị người lợi dụng, nhưng mà đột nhiên đem một tiểu yêu lai lịch không rõ mà lại cũng không có chút thiên phú nào thu làm nhập thất đệ tử, lại bắt nàng thề nhập môn mà chỉ có chưởng môn kế nhiệm mới có thể lập lời thề. . . . . . Hành động của sư phụ lần này đến tột cùng có thâm ý gì?
Li Diên biết trong lòng hắn nghi ngờ, cũng không giải thích, phối hợp nói: “Nàng nhập thất đệ tử thân phận, trước gạt, giúp nàng ngày sau ở trong tiểu bối không bị làm khó. Ah . . . Ban ngày đi theo đám tân đệ tử tu hành, buổi tối, các ngươi bốn người mỗi người một tháng thay phiên dạy, qua một thời gian, vi sư sẽ đưa nàng pháp khí hộ thân.”
“Đồ nhi sẽ đem hết tâm lực chiếu cố tiểu sư muội.”
Bốn đồ đệ ba người trầm mặc, chỉ có Thương Kiệt bình tĩnh hơn cả công thức hóa đáp lại lời sư phụ mình.
Li Diên nhìn bọn họ một cái, chế nhạo nói: “Mấy người các ngươi thường ngày đứa nào cũng sống trong an nhàn sung sướng thành tính, chắc hẳn là chưa bao giờ đã làm sư phụ người ta đi? Ai, bởi vì cái gọi là nuôi con mới biết lòng cha mẹ, lần này, liền để cho các ngươi nếm thử một chút đau khổ hằng ngày vi sư phải nếm a. Bất quá, cũng không cần quá mức nhẹ nhàng,đem nàng đi ma luyện cũng được.”
Dừng một chút, lại nói: ”Đi đến Bách Điểu Đài nói một tiếng, chuyện hôm nay vi sư không muốn để cho quá nhiều người biết.”
Dứt lời, xoay người vào căn nhà lá.
Cửa gỗ “Phanh” một tiếng khép lại, Dạ Vi và Thương Kiệt chậm rãi đứng lên.
Phủi đám tuyết dính trên trường bào, Dạ Vi quay đầu hướng Tiêu Bảo Thù cười nói: “Lần này, ngươi cũng coi như nhân họa đắc phúc, tiểu sư muội.”
Tiêu Bảo Thù đưa tay vuốt vuốt tóc, cười hắc hắc hai tiếng.
Dung Hoan nhìn gương mặt ngu ngốc của nàng, không hiểu sao càng nhìn càng thấy ghét, phẫn uất tiến lên đạp nàng một cước.
Bảo Thù bị đạp ngã xuống đau tới mức phải hét lên, còn không đợi nàng kịp phản ứng thì đã bị Dung Hoan véo lỗ tai nàng kéo lên, chỉ nghe hắn kề sát miệng vào tai nàng mà mắng: “Ngươi này tiểu tiện nha đầu! Nghe mới vừa sư phụ nói gì không? Ngươi căn cơ còn thấp, xem ra bổn đại gia đây phải từ từ ma luyện a! !”