Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 7: Chương 7: Trọng Minh




Bảo Thù ngồi đợi cả đêm nhưng Hân Liệt vẫn không hề xuất hiện.

Không chỉ như thế, mười ngày sau, Hân Liệt giống như bị bốc hơi, không hề tới tìm nàng dù một lần.

Cho dù hắn không đến, Bảo Thù cũng không dám trở về phòng ngủ, chỉ sợ khi đang ngủ, chuồng heo sẽ đột nhiên bốc cháy rồi! Vì vậy, nàng chỉ có thể mỗi đêm ngồi ở trên hành lang ngoài Tu Hành Điện chọi nhau với gà, hát một chút, mệt thì đem đầu tựa lên cây cột ngọc trắng một lát. Lang Hoa Sơn ban đêm gió tuyết cực lớn, chỉ trong giây lát liền phủ kín người nàng, từ xa nhìn lại, trông như hòn vọng phu toàn thân phủ một lớp tuyết trắng.

Cũng vì vậy, đám tiểu yêu tinh mỗi sáng dậy sớm tu hành đi ra cửa thường bị nàng dọa sợ đến hồn phi phách tán.

Mỗi lần bị người đạp dậy tỉnh lại, Bảo Thù liền học theo bộ dạng ngốc gà run lẩy bẩy trên tuyết, đứng ở dưới mặt trời chống eo nhìn lên, trợn mắt nhìn mặt trời kim quang chói mắt, chỉ chốc lát sau, mắt bị đốt đau, nàng chỉ có thể thở dài một tiếng ngoan ngoãn cúi đầu.

Ban đêm thê thảm, cuộc sống ban ngày ngược lại vô cùng đặc sắc.

Trong mấy ngày nay, sơ cấp yêu tinh mở ra Ngự Sủng Thuật đại hội dưới sự chỉ huy của Mộc trưởng lão, thanh thế rất lớn và trở thành cuộc thi chọi gà đầu tiên ở Lang Hoa Sơn. Không chỉ có đám tiểu yêu tinh bất diệt nhạc hồ, ngay cả thần tiên ban, quỷ linh ban các đồng học đều bí mật cá cược.

Trước mắt, tỉ lệ đặt cược cao nhất là hồ ly. Kém nhất, dĩ nhiên là con ngốc gà không lông suốt ngày ngủ trong ngực Bảo Thù.

Bảo Thù bắt đầu hoài nghi, con ngốc gà này có phải là heo không, ngủ so nàng còn nhiều hơn! Làm nàng bị Mộc trưởng lão mắng mấy lần, còn hại nàng trở thành nỗi sỉ nhục của yêu tinh ban, trò cười ở Lang Hoa Sơn!

Nếu không phải nhìn nó ở buổi tối thường bầu bạn với nàng, nàng sớm đã đem nó làm súp thịt hầm cách thủy uống….u…ố..ng!

Không cần phải kể, hồ ly đã đi tới trận đấu cuối cùng, chỉ cần thắng ngốc gà, nàng chính là đệ nhất.

Thật ra thì, ngay từ lúc trước hồ ly cũng đã cùng Bảo Thù đối chiến qua. Tranh tài vốn là một ván định thắng thua, nhưng bởi vì con ngốc gà kia thủy chung bất động, Mộc trưởng lão kiên trì cho là không hợp quy củ, lệnh cho Bảo Thù huấn luyện tốt rồi ra so tài. Kéo tới kéo đi, tựa hồ chỉ còn dư lại nàng là chưa đấu vì thế trấn đấu hôm nay, dĩ nhiên là không thể tránh.

“Ta thấy ngươi nên trực tiếp nhận thua đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ.” Tầm Huyên cười nói.

“Đừng có vì thấy gà ta không có lông mà nghĩ thế, thật ra nó rất lợi hại !”

Đem đạp sụp nóc phòng có thể không lợi hại sao? Bảo Thù ở trong lòng nói thầm, nắm lấy cổ gà dùng sức mà lay: “Ngươi phải tranh sĩdiện cho ta a, nếu là chúng ta thua, tối hôm nay cũng sẽ không có cơm ăn!”

Một bước ba điên đem ngốc gà để trên lôi đài, khi nghe được một tiếng chuông thanh thúy, nàng vội vàng yên lặng niệm chú, mới đọc được một nửa mà con gà lông xanh vạm vỡ của hồ ly loạn mổ vào ngốc gà.

Ngốc gà vẫn như cũ mệt mỏi vùi đầu dưới đất, thịt bị mổ lấy mổ để, cái đầu trụi lủi đầu bị mổ máu chảy rất nhiều.

Bảo Thù nhất thời đem chú ngữ quên không còn một mống, vừa sợ lại sợ, lập tức nhìn Mộc trưởng lão hô: “Trưởng lão, ngừng. . . Dừng lại đi, ván này, ta nhận thua!”

Mộc trưởng lão vuốt râu không nói lời nào.

Ngốc gà thủy chung không ngẩng đầu lên, trên người máu và lỗ thủng càng ngày càng nhiều, Lang Hoa Sơn thượng xưa nay cấm huyết tinh, kị sát sinh, đám học sinh vây xem không khỏi nức nở.

Hồ ly có chút động dung, đôi mắt đẹp chuyển một cái, có chút không đành lòng nhìn về Mộc trưởng lão.

Mộc trưởng lão giờ phút này vẻ mặt rất cổ quái, giống như đang sợ hãi điều gì, vừa giống như đang đợi điều gì, nhận được ánh mắt của hồ ly, mới nhàn nhạt vuốt cằm, ý bảo nàng tiếp tục.

Hồ ly trong bụng đầy nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều, nhắm hai mắt tiếp tục đọc khẩu quyết.

“Tiêu Bảo Thù, ngươi còn ngây ngốc làm gì, mau đọc khẩu quyết a!” Tầm Huyên che mắt, không đành lòng nhìn.

“Đọc. . . Đọc cái gì a?” Mắt thấy con gà lông xanh kia đang mổ mãnh liệt lên ngốc gà, Bảo Thù gấp đến độ phát khóc.

Trong mười buổi tối thê thảm này, đều chỉ có mình nó ở bên người nàng, nghe nàng tâm sự, nghe nàng càu nhàu, nghe nàng chửi bậy, nhưng bây giờ, nàng lại phải trơ mắt nhìn nó chết ở trước mặt mình sao?

Không được, Bảo Thù cắn răng, trực tiếp nhảy lên đài, một tay ôm lấy ngốc gà vào trong ngực. Nàng mặc dù đạo hạnh thấp một chút nhưng cũng không thể bị một con gà mổ chết!

Nhưng nàng quên, con gà lông xanh này đã bị hồ ly thuần phục, chiến lực cấp bậc đã sớm không phải là gà nhà bình thường có thể đánh đồng, nếu là chủ nhân pháp lực cao cường, sủng vật cũng sẽ mạnh lên. Lúc này nhìn thấy Bảo Thù, một thân lông xanh tiến lại nhanh hơn, hướng về phía mắt của nàng hung hăng mổ tới.

Mọi người dưới đài nhất thời phát ra thanh âm hít mạnh không khí.

Hồ ly không ngờ Bảo Thù lại đột nhiên chạy đến, không kịp triệu hồi sủng vật, chỉ có kinh ngạc trợn to mắt.

Bảo Thù cũng sững sờ, trong đầu hiện ra một đống thất tao bát tao khẩu quyết, nhưng một chút cũng không dùng được!

Mộc trưởng lão cả kinh, đầu ngón tay hiện lên một đạo lục quang đang muốn phóng tới, cũng trong nháy mắt đang muốn phát lực đó bỗng dưng thu trở lại. Sau đó, vuốt râu cười cười, còn mang theo chút bừng tỉnh hiểu ra.

Hắn hiểu nhưng đám người vây xem bao gồm Bảo Thù đều không hiểu.

Nguyên nhân là. . . . . .

Con ngốc gà sắp chết kia chợt phát ra một tiếng gáy giống như tiếng hí của phượng minh, âm thanh vốn mềm mại nhưng giờ phút này lọt vào tai lại giống như tiếng sấm, xen lẫn khổ não, không cam lòng, và cả xấu hỗ! Tuyết đọng trên bốn phía mái nhà cong ứng tiếng mà rơi, băng trụ khổng lồ cũng ở khẽ rung động.

Nó từ trong ngực Bảo Thù ngực nhảy xuống, đôi trụi lủi dùng sức vỗ vào thân thể trụi lủi.

Trong giây lát, quanh thân nó dần dần hiện ra một vầng hồng quang chói mắt, nhưng cơ thể không ngừng lớn lên, hồng quang BÙM một tiếng bạo liệt nổ tung. Nó lại hí dài một tiếng, phần đuôi bắt đầu từ từ sinh ra những sợi lông màu đỏ, mà con gà hung hăng kia sớm đã bị nó một cước đạp bay.

Sau khi tiến hóa hoàn toàn, nó ngẩng cao đầu, vô cùng buồn bực nhìn Bảo Thù.

Bảo Thù cũng vô cùng buồn bực nhìn lại nó.

Mắt to trừng đôi mắt ti hí nửa ngày, nàng chợt giật mình, con gà này giống như quái điểu thậm chí có bốn mắt! A, không, là trong mỗi mắt lại có hai con ngươi!

“Trọng . . . Trọng Minh!” Dưới đài truyền lên một tiếng thét kinh hãi.

“Oa! Quả thật là Thần Điểu Trọng Minh!” Lại thêm một tiếng thét kinh hãi.

Nghe tiếng bước chân dồn dập bên tai, Bảo Thù vẫn còn đang ngẩn người, Trọng Minh vung vẩy đuôi quắp lấy nàng, dùng sức ném lên trên lưng, sau đó giương cánh nhảy một cái, bay thẳng lên trời.

“Trưởng lão, Tiêu Bảo Thù nàng. . . Nàng bị bắt đi a!” Phản ứng đầu tiên của Tầm Huyên sau khi từ trong khiếp sợ đi ra là ba hô bốn hét.

Mộc trưởng lão khoát tay một cái nói: “Bắt đi cũng tốt, nha đầu ngốc như vậy ở lại Lang Hoa cũng là mất mặt xấu hổ!” Dứt lời, trực tiếp tuyên bố cuộc thi chọi gà vô địch chính là hồ ly, lại kêu mọi người dọn dẹp lôi đài, sau đó tất cả trở về phòng.

Chỉ chốc lát sau, đám người bắt đầu tản ra.

Chạng vạng, bên ngoài Phi Tiên Điện nhất thời một mảnh trống trải, chỉ còn lại hai thân ảnh cao to từ trong điện chậm rãi đi ra.

“Một mình đi ra sau núi, phong ấn Trọng Minh, ta cuối cùng cũng hiểu, một thân thương kia là ở đâu ra .” Thương Kiệt miễn cưỡng vòng hai tay, tựa người lên băng trụ cười, “Một kẻ si ngốc khổ đợi tình lang, một kẻ vào sinh ra tử chỉ vì một tiếng cười của hồng nhan, thật đúng là tình thâm không thọ. Nhị sư huynh, ngươi từng chắc chắn hắn và Lão Tử nhà hắn không giống nhau, bây giờ nên nói như thế nào đây?”

Dạ Vi đứng chắp tay, liếc mắt nhìn hồng quang lấm tấm trên đất, cau mày không nói.

Thương Kiệt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Sư huynh, vô luận Tiêu Bảo Thù có hay không như chúng ta suy đoán, phòng ngừa cẩn thận luôn là tốt nhất, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào tay Thần giới. Ta biết ngươi xưa nay chán ghét loại thủ đoạn này, nhưng là, Dung Hoan trời sinh tính cách lỗ mãng đơn thuần, mà ta, càng không thể nắm bắt được nữ nhân kia . . . . .”

Hắn dừng lại, lắc đầu một cái.

Dạ Vi vẫn như cũ không nói, mi tâm vặn ra một chữ “Xuyên”!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.