Lúc này “Cửu Chưởng Thất Quyền Thất Nhất Thoái” của y mới phát huy toàn bộ, cũng không biết trong nháy mắt này y đã đánh ra bao nhiêu quyền, tung ra bao nhiêu chưởng và đá ra bao nhiêu cước.
Có lẽ vẫn là chín chưởng, bảy quyền, Thất Sát Nhất Tâm thoái. Nhưng y đánh nhanh đến mức khiến người ta không phân biệt được một chiêu một thức, lúc nào là quyền, lúc nào là chưởng, lúc nào là cước.
Đũa nếu không bị đón lấy thì cũng bị đánh văng.
Xem ra thế công của Lôi Bố đã hoàn toàn đánh trật.
Đũa đã hết.
Chiếc đũa cuối cùng bay đến, mắt thấy Hà Xa đã không tránh được, nhưng lại bị y mở miệng cắn lấy.
Thế công của đũa đều thất bại.
Nhưng ngay lúc này, ống đũa lại nổ tung, mảnh vụn ống sứ văng tung tóe, bắn ra bốn phía.
Lần này mới là chủ lực công kích, cũng là sát chiêu sau cùng.
Sát chiêu này đáng sợ nhất là vụ nổ thình lình xảy ra, khiến cho mảnh sứ tung tóe. Cho dù không thể lập tức giết chết kẻ địch, nhưng mảnh vụn bắn ra bốn phía ít nhất sẽ bắn chết hoặc trọng thương hơn một phần ba người trong tiệm.
Mặc dù những người này có thể không phải là đối tượng mà Lôi Bố muốn giết, có thể hoàn toàn không liên quan đến hành động lần này, bọn họ không biết Lôi Bố, Lôi Bố cũng không biết bọn họ.
Lần này rất thâm độc, cũng rất chết người.
Lôi Bố có thể giết chết tất cả người trong tiệm, nhưng đám người Mạnh lão bản, Hà Đô Đầu, Ngư cô nương lại không thể nhìn bọn họ bị liên lụy mà chẳng hiểu gì cả.
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân cũng không thể vì ta mà chết.
Đây cũng là khác biệt trên tâm tính giữa “hiệp giả” và người giang hồ bình thường.
Do đó, chẳng những Hà Hỏa Tinh, ngay cả Mạnh lão bản và Ngư cô nương đều luống cuống tay chân.
Thật sự luống cuống tay chân, nhưng không thể không hành động.
Nhất định sẽ có hành động, hơn nữa còn rất dữ dội, vô cùng dữ dội.
Trận này thật sự không dễ đánh.
Vừa phải cứu người, vừa phải cứu mình, còn vừa phải giết người.
Người phải cứu, bao gồm tạp vụ , thực khách vô tội trong tiệm, còn có hai đứa trẻ bị khống chế, cùng với bản thân khó bảo toàn.
Người phải giết lại không dễ giết, bởi vì hắn là sát thủ hạng nhất có chiến lực cấp ba trong Giang Nam Phích Lịch đường, Lôi Bố.
Hiếm người từng giao thủ với hắn mà không chết, cho dù không chết cũng bảy tàn tám phế, muốn chết không được, mỗi khi nhớ đến Lôi Bố đều chỉ có một từ, một thần sắc, đó là khủng bố.
Sự khủng bố của Lôi Bố.
Giống như giết người, phương pháp cứu người của mỗi người cũng khác nhau.
Ngư Thiên Lương trước tiên dùng một chưởng đánh vỡ tỳ bà hình cá trên tay, giống như vừa rồi nàng dùng một chưởng đánh vỡ cái bàn.
Tỳ bà trên tay nàng vốn tên là “Dư Vận Ngư”, là vật kỷ niệm do một vị hảo hữu quen biết tặng cho. Không tới giây phút sống chết, nàng cũng không đành đập vỡ nó. Nhưng lúc này chẳng những vô cùng nguy ngập, hơn nữa còn là linh đan cứu mạng rất nhiều người.
Đó là một con cá tỳ bà giết người cứu thế.
Nàng đập vỡ tỳ bà, bên trong có rất nhiều thứ bay ra, nhưng con vật toàn thân đầy lông giống như sâu nhỏ.
Có bảy tám chục con sâu nhỏ, đột nhiên bắn lên, đuổi theo mảnh sứ.
Nói ra cũng kỳ quái, mảnh sứ vỡ vụn bắn càng nhanh, những “sâu lông” kia cũng đuổi theo càng nhanh. Bọn chúng giống như “sống” là để hoàn thành một “mệnh lệnh”, mảnh vụn nào, vật thể nào bay càng nhanh, bọn chúng lại càng có biện pháp kịp thời ngăn chặn.
Thật sự có hiệu quả.
Đích xác, có khoảng một nửa mảnh sứ vỡ bị “cá cứu mạng, sâu bảo mạng” của Ngư Hảo Thu chặn lại.
Nhưng vẫn có xấp xỉ một nửa không chặn được, ít nhất cũng có hai ba chục mảnh vụn.
Ngư Thiên Lương không chặn được, Mạnh Tương Lữ lại đến chặn.
Mạnh Tương Lữ còn chưa lao tới chỗ Lôi Bố, đột nhiên lại xuất quyền.
Y xuất quyền không phải công địch, mà là đánh vào mình.
Y liên tiếp đánh mình bảy quyền.
Bảy quyền này đánh ra, cả người y giống như thoát thai hoán cốt, tinh thần phấn chấn, giống như hổ điên rồng cuồng, phi thân hét lớn, hai tay duỗi ra. Hai chiếc khăn trải bàn lập tức bị hút vào trong tay y, ly đĩa chén đũa trên khăn đều rơi xuống loảng xoảng.
Khăn trải bàn trên tay trái y múa lên, mang theo tiếng rít, xé gió trùm về phía Lôi Bố.
Một chiếc khăn trải bàn khác lại tung bay căng ra, khi đến cực điểm, đột nhiên mỗi sợi vải đều bị nội lực kích thích, sa mỏng căng như dây thép, trở thành một chiếc lưới lớn. Những mảnh sứ bắn ra đều bị bọc lấy, hơn nữa còn cắt không đứt, phá không được sợi vải.
Hai ba chục mảnh sứ còn lại đều bị thu hết vào trong khăn trải bàn.
Một chiếc khăn trải bàn khác đã trùm lấy Lôi Bố.
Trong nháy mắt khi khăn trải bàn chưa hoàn toàn trùm lấy Lôi Bố, bóng người chợt lóe lên, Hà Xa đã thừa khe hở xông vào.
Hà Xa đã xông vào trong.
Hà Xa xông vào trong.
Xông vào trong.
Xông vào.
Xông.
Trong khăn trải bàn chỉ còn lại Lôi Bố và Hà Xa tử chiến.
Nhưng hai con tin vẫn ở trong tay Sát Lục Vương.
Ngoài ra, Mạnh Tương Lữ đang điều khiển khăn trải bàn trên tay, giống như đó là một lá cờ chỉ huy thiên quân, hiệu lệnh vạn mã, lược trận cho Hà Đô Đầu, đồng thời cũng hộ pháp cho thực khách đầy lầu.
Trong nháy mắt này, người trong khăn trải bàn chưa phân thắng bại, chưa định sinh tử, nhưng trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, một người quơ tay quơ chân rơi xuống.
Mạnh Tương Lữ chỉ lo lắng chuyện này.
Bởi vì Lôi Bố đột nhiên phát động tấn công, Mạnh Tương Lữ đành phải để Văn Tùy Hán lên lầu. Y cùng với Hà Hỏa Tinh, Ngư Hảo Thu hợp sức đối phó với tên sát tinh đáng sợ Sát Lục Vương này.
Nhưng y lại sợ “Tiểu Điểu” Cao Phi, Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt trong phòng không ứng phó được Phú Quý Sát Nhân Vương.
Y lo lắng chuyện này, thậm chí là phân tâm.
Ngay khi y đang phân thần, vụ nổ bỗng xảy ra.
Vụ nổ xảy ra, sau đó hoàn toàn vụt tắt, nhưng sức hủy hoại kinh người.
Vụ nổ phát sinh từ trong khăn trải bàn.
Vải vóc biến thành những con bướm bay.
Nhưng trước khi vụ nổ diễn ra, Ngư cô nương vừa vất vả ngăn cản hơn một nửa mảnh sứ vụn, trong lúc thoáng nhìn lại phát hiện một chuyện.
Tại khoảnh khắc trước khi vụ nổ phát sinh, có hai thứ từ bên trong bay ra.