Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 842: Chương 842: Bán rượu phạm quy




Vì thế hôm nay bà bị cảm nhẹ, bà vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ra chào đón Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong điện, khom người hành lễ:

- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến thái hậu, tham kiến hoàng đế bệ hạ.

Trên đại điện, Tiêu Hậu ngồi ở chính giữa, tiểu hoàng đế Dương Hựu ngồi kế bên, đây cũng là vì Dương Nguyên Hựu vẫn chưa thành niên. Hôm qua Tiêu Hậu đã nhận được thư của Dương Sư Đạo, lần này trong trận đại chiến Trung Nguyên, không cần ban tước cho Sở Vương, nhưng yến tiệc tán thưởng thì cần thiết.

Tiêu Hậu biết, kỳ thực đây chính là ý của Dương Nguyên Khánh, Tiêu Hậu mỉm cười:

- Điện hạ đại thắng Trung Nguyên, khiến vùng hoang dã Trung Nguyên rộng hàng nghìn dặm thuộc về lãnh thổ của Đại Tùy, công lao cao vời vợi, ai gia vô cùng mừng rỡ, nhất định phải trọng thưởng điện hạ, không biết điện hạ muốn phong chức quan gì?

Dương Nguyên Khánh lại khom người hành lễ:

- Khởi bẩm thái hậu, mở rộng lãnh thổ Đại Tùy là bổn phận của thần, thần chỉ làm những việc trong phạm vi của mình, không dám nhận phong thưởng, mong thái hậu thưởng cho các tướng sĩ, họ mới thực sự là người có công.

- Ai gia hiểu, trọng thưởng cho các tướng sĩ đã có bộ binh kê khai công lao, do Tử Vi Các ra quyết định trọng trưởng, ai gia sẽ ân chuẩn, nhưng công lao của Sở Vương ai gia không thể coi như không, Sở Vương tiếp chỉ!

Dương Nguyên Khánh vốn không cân nhắc tới chuyện phong thưởng cho mình, hắn đã ở chức quan lớn nhất rồi, muốn phong chức thêm cũng không thể phong được nữa, nếu phong thêm chức quan kỳ quái cũng không có nghĩa gì. Không ngờ Tiêu Hậu nhất định phong chức cho hắn, khiến hắn cũng không còn cách nào khác, hắn biết là thái hậu đang lấy lòng hắn, nên đành khom người nói:

- Tạ ơn thái hậu ban thưởng.

Tiêu hậu cất cao giọng nói:

- Sở Vương Nguyên Khánh nam thủ Trung Nguyên, có công với xã tắc, đặc phong làm Thái úy, ban kiếm Bàn Dĩnh, gia phong trưởng nữ của ngươi làm quận chủ Toánh Xuyên, phong thế tử làm quận vương của Huỳnh Dương, khâm thử!

Một tên thái giám cầm khay vàng ra, trong khay có một thanh bảo kiếm, chuôi kiếm giống hệt ngọc đen, thanh bảo kiếm này chính là kiếm Bàn Dĩnh Thiên Tử năm đó Dương Quảng ban thưởng Dương Nguyên Khánh, năm đó Tiêu Hậu vì thanh kiếm này mà bất đồng với Dương Nguyên Khánh.

Hôm nay Tiêu Hậu lại đem thanh kiếm này ban cho Dương Nguyên Khánh, đây chính là một hình thức xin lỗi.

Dương Nguyên Khánh không kìm được nhìn Tiêu Hậu một cái, đúng lúc đó Tiêu hậu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, hiểu được ý bèn cười.

Phía bắc thành Thái Nguyên có một quán rượu lớn, rộng khoảng năm mẫu, được xây dựng ở phía bắc ngoại thành, quán rượu được gọi là Nhất Phẩm Cư Tửu quán, gồm năm tầng, là quán rượu lớn nhất và nổi tiếng nhất ở thành Thái Nguyên.

Quán rượu này là sản nghiệp của Vương gia Thái Nguyên, ở Thái Nguyên Vương gia có tổng cộng hai quán rượu, một quán là Tiến Sĩ Tửu Lầu gần Quốc Tử Học, một quán là Nhất Phẩm Cư Tửu quán.

Hai quán rượu này hàng năm đều kinh doanh rất thịnh vượng, mang lại lợi nhuận lớn cho Vương gia. Vương gia là đệ nhất danh môn ở Tấn Bắc, các môn sinh chủ yếu ở quan trường Hà Đông, đối với một gia tộc khổng lồ như vậy mà chỉ dựa vào khoản tiền lợi nhuận từ hai quán rượu thì thực sự là không đủ để tiếp tục duy trì.

Vương gia còn có đồn điền ruộng đất rộng hàng chục ha, đều là những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, ở Chợ Bắc còn mười mấy cửa hàng, quy mô làm ăn cũng rất lớn.

Đồn điền, cửa hàng, quán rượu đều là do con cháu của Vương gia chịu trách nhiệm kinh doanh, một trong những con cháu của Vương gia chịu trách nhiệm kinh doanh hai quán rượu là Vương Tể Trung, là con của Vương Uyên – người đứng thứ hai trong Vương gia, năm ngoái Vương Tể Trung tham gia thi khoa cử, kết quả là bị trượt.

Y không còn quyết tâm để tham gia khoa cử nữa, phụ thân Vương Uyên bèn thuyết phục gia chủ Vương Tự, thay y giành quyền kinh doanh quán rượu - miếng mồi béo bở này.

Vương Tể Trung tuy học hành không xuất sắc nhưng y kinh doanh rất linh hoạt, hai quán rượu lớn dưới sự quản lý của y hoạt động rất tốt, kinh doanh ngày càng thịnh vượng.

Buổi trưa ngày hôm nay, Nhất Phẩm Cư Tửu quán làm ăn vẫn rất thịnh vượng, khách tứ phương lũ lượt kéo đến, quán rượu năm tầng chật kín khách, trong quán rượu, tiếng chúc rượu, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Cửa chính của quán rượu có hai vị khách đang bước tới, trong đó có một người mặt như đáy nồi, mặc áo bào dài bằng vải lụa màu xanh lục, trên đầu buộc chiếc khăn màu xanh nhìn giống như một con châu chấu lớn xác, người còn lại thì mặt dài, vẻ mặt rất nghiêm nghị, không tùy tiện cười nói.

- Ta đã nói mà lão La, từ lâu đã nghe danh quán rượu này làm ăn thịnh vượng, mà ta vẫn chưa đến đây lần nào, hôm nay ta mời, chúng ta làm vài chén nhé!

Người buộc khăn màu xanh như con châu chấu lớn chính là Trình Giảo Kim, người có khuôn mặt dài cùng đến uống rượu với y chính là La Sĩ Tín.

Hai người bọn họ cùng Dương Nguyên Khánh về Thái Nguyên. Quân đội được nghỉ một tháng, Trình Giảo Kim không bị quân kỷ ràng buộc, bèn đi uống rượu để thỏa mãn cơn thèm rượu mấy tháng trời.

Hôm nay y một mình đi uống rượu thì tẻ nhạt nên kéo theo La Sĩ Tín cùng đi uống rượu với y. Trình Giảo Kim dẫn La Sĩ Tín tới gần cửa chính của quán rượu, đã có một tên tiểu nhị với vẻ mặt tươi cười chào đón họ:

- Chào mừng hai vị tới tiệm của chúng tôi!

- Còn bàn nào không?

Trình Giảo Kim lớn tiếng hỏi.

Tiểu nhị rất tinh mắt, phát hiện ra hai vị khách này lần đầu tiên đến quán rượu bèn cười nói:

- Hai vị lão gia đến thật không may, hôm nay hầu như quán rượu đã chật kín, chỉ còn mấy chỗ ở lầu một thôi, không biết có thể mời hai vị ngồi ở lầu một được không?

Ngồi ở lầu mấy đối với Trình Giảo Kim không thành vấn đề. Y và La Sĩ Tín bước vào trong, theo tiểu nhị tiến đến mấy cái bàn phía trước, trước bàn đều đã có người ngồi, thực tế là ngồi chung bàn với người khác, như vậy nói chuyện không tiện cho lắm.

La Sĩ Tín chau mày hỏi:

- Chúng ta muốn ngồi riêng, không muốn ngồi chung với người khác, trên lầu còn chỗ không?

Tiểu nhị lắc đầu:

- Chỉ còn mấy chỗ trống này thôi, trên lầu đã hết chỗ rồi.

La Sĩ Tín đành nói với Trình Giảo Kim:

- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta tới quán khác đi!

Trình Giảo Kim cũng không thích ngồi chung với người khác, y đang định đồng ý thì lúc đó lại có hai vị khách cùng tiến vào hỏi:

- Còn chỗ không?

Tiểu nhị càng ân cần hơn, vẻ mặt tươi cười nói:

- Thì ra là ông chủ Cao và ông chủ Mã, còn chỗ, còn chỗ, mời hai vị lên lầu!

Trình Giảo Kim sửng sốt, tức giận đến tím mặt, lập tức túm lấy gáy tên tiểu nhị, lôi y lại, trợn mắt lên mắng:

- Ông mày là ăn mày hay sao? Bắt ông mày ngồi lầu một, mẹ nó không bằng con chó.

La Sĩ Tín thấy tên tiểu nhị bị xiết chặt tới mức y lè cả lưỡi, vội gỡ tay Trình Giảo Kim ra, lúc đó tiểu nhị mới thở hổn hển, lui ra phía sau hai bước, khiếp sợ nói:

- Từ lầu ba trở lên là dành cho khách quen, đây là quy định của bổn tiệm, hai vị là khách mới tới lần đầu, chỉ có thể ngồi ở lầu một và lầu hai, nhưng lầu hai thực sự đã ngồi kín rồi...

Không đợi y nói hết câu, Trình Giảo kim bèn quát lớn:

- Ông mày muốn ngồi tầng ba, ngươi không cho ông mày ngồi, ông mày đốt quán của các ngươi.

Tiểu nhị thấy y hung dữ, bất đắc dĩ dẫn y lên lầu, lầu hai đúng là đã ngồi kín rồi, đi thẳng lên lầu ba, lầu ba gần như đã ngồi hết hơn một nửa, còn bốn năm chỗ. Trình Giảo Kim liền phát hiện chỗ ngay cạnh cửa sổ có một bàn hai người, vẫn chưa có người ngồi, vị trí tương đối đẹp.

Y đi thẳng tới đó, đã thấy trên bàn có một tấm biển gỗ, bên trên có viết “ông chủ Hàn Đại Đông chuyên ngồi” Trình Giảo Kim mắng một tiếng:

- Con mẹ nó, linh vị không để ở nhà mà thờ cúng, lại vứt lung tung thế này, xui xẻo!

Y cầm tấm biển, tiện tay vứt ra cửa sổ, tự tiện ngồi xuống, tiểu nhị mềm nắn rắn buông, không dám hé răng, đành tiến lên phía trước nói:

- Hai vị lão gia muốn ăn gì?

- Thức ăn thì mang đại lên hơn chục món, quan trọng là rượu, ở đây có rượu gì ngon?

- Bẩm hai vị lão gia, tiểu điếm toàn là rượu hoa quả, ngon nhất là rượu nho Đại Lợi.

Triều Tùy nghiêm cấm dùng lương thực làm rượu, Trình Giảo Kim và La Sĩ Tín cũng biết vậy bèn nói:

- Vậy mang hai vò rượu nho thượng hạng ra đây.

- Khách quan đợi một chút, rượu sẽ có ngay!

Chỉ trong chốc lát, hai tên tiểu nhị bưng mấy đĩa thức ăn và hai vò rượu, Trình Giảo Kim cầm vò rượu rót cho La Sĩ Tín một chén, thở dài nói:

- Thê tử ta vì không sinh được con trai mà thấy áy náy, đồng ý cưới cho ta một người làm thiếp, Sĩ Tín ngươi thấy U Nương có thể làm thiếp ta không?

La Sĩ Tiến cười nhạt nói một tiếng:

- Người ta là gái đã có chồng, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi!

- Gái đã có chồng thì cũng không đáng ngại, chồng cô ta đã yếu lại có bệnh, cùng lắm là ta thủ tiêu gã, quan trọng là U Nương, cô ấy liệu có đồng ý làm vợ bé ta không?

La Sĩ Tín thấy y cả ngày mơ tưởng hão huyền bèn mắng:

- Ngươi mặt đen như cóc, cả ngày mơ tưởng đòi ăn thịt thiên nga, Bùi U là con gái Bùi gia, lại là con dâu Thôi thị ở Thanh Hà, ngươi lại muốn cưới người ta về làm vợ bé, ngươi nghĩ ngươi là ai, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.

Trình Giảo Kim có chút buồn bã, y cũng biết không có hi vọng, một lát sau y lại hỏi:

- Nói về chuyện của ngươi đi! Ngươi với Tuyến Nương khi nào thành thân? Ta là ai chứ, tiền đáp lễ cho ta không thể ít đâu.

La Sĩ Tín uống một chén rượu, chầm chậm nói:

- Đợi thêm một thời gian nữa! Dù sao việc cưới cô ấy chẳng sớm thì muộn, ta sợ là cưới cô ấy sẽ ảnh hưởng tới chuyện triều đình tấn công Đậu Kiến Đức, vì thế cứ lần lữa mãi chưa quyết định.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen có mấy tên tùy tùng theo hầu, đi lên lầu ba, cười nói với tiểu nhị:

- Mang đến ba vò Túy Cốt Hương.

Ba chữ Túy Cốt Hương khiến Trình giảo Kim sửng sốt, y biết loại rượu này, là loại rượu gạo thượng hảo, đã rất lâu rồi y chưa được uống, nghe tiểu nhị nói vậy, y nhất thời nôn nóng đứng lên.

- Đến đây cho ông!

Trình Giảo Kim ngoác mồm lên quát.

Một tên tiểu nhị vội vã chạy tới:

- Đại nhân có gì dặn dò?

Trình Giảo Kim lấy ra một thỏi vàng nặng năm mươi lượng, vứt xuống bàn:

- Ông mày muốn hai vò Túy Cốt Hương!

Tiểu nhị chưa từng nhìn thấy thỏi vàng nào lớn như vậy, bỗng nhiên ánh mắt y thừ ra, nuốt nước bọt mãi mới nói:

- Lão gia đợi một chút, ta đi lấy cho ngài!

Tiểu nhị chạy như điên, trong nháy mắt đã mang hai vò rượu đến, Trình Giảo Kim giật lấy vò rượu, mở nắp ngửi, quả nhiên là rượu gạo thượng hảo.

Ngay tức khắc ánh mắt y lóe lên nụ cười, mắng:

- Con mẹ nó, chẳng phải các ngươi nói chỉ có rượu hoa quả thôi sao? Đây là cái gì?

Sắc mặt tiểu nhị có chút không tự nhiên, vội hạ giọng giải thích:

- Không giấu gì hai vị lão gia, rượu gạo của chúng tôi chỉ bán cho khách quen, hai vị lần đầu tới vì thế đã có chút đắc tội, thật không phải!

Trình Giảo Kim rót hai chén, y bưng chén rượu uống một hơi hết sạch, chép miệng, nheo mắt cười nói:

- Rượu ngon! Thật là con mẹ nó không xoàng.

La Sĩ Tín cũng uống một ngụm, chau mày, hỏi tiểu nhị:

- Không phải là cấm dùng lương thực làm rượu sao? Sao tiệm các ngươi lại dám bán rượu gạo?

Tiểu nhị vội xua tay:

- Không giấu gì hai vị, rượu này là chuyển từ Quan Trung đến, không phải là rượu chúng tôi tự ủ, vì vậy không phạm pháp, hai vị yên tâm mà uống!

Y vừa nói vừa liếc nhìn thỏi vàng trên bàn, lại nuốt nước bọt ừng ực, Trình Giảo Kim bèn đút thỏi vàng vào trong ngực, lấy ra hai đồng tiền, ném lên bàn kêu leng keng:

- Đây là tiền thưởng cho ngươi.

Tiểu nhị dài mặt ra, chưa từng thấy vị khách nào keo kiệt như vậy, mình đã vi phạm quy tắc mang rượu gạo lên cho họ, vậy mà chỉ thưởng có hai đồng tiền, y âm thầm nhặt tiền đút vào trong ngực, quay người đi.

Trình Giảo Kim coi như không nhìn thấy gì, chỉ khoái trí uống rượu gạo, La Sĩ Tín túm lấy y nói nhỏ:

- Sao ta thấy quán rượu này cái gì cũng kỳ dị vậy?

La Sĩ Tín là người rất tinh mắt, ngay từ khi tiểu nhị có vẻ giấu giấu diếm diếm, y đã cảm thấy bất thường, giờ y lại phát hiện quán rượu này còn bán rượu gạo, lẽ nào đây chính là lý do bọn họ làm ăn thịnh vượng như vậy.

Trình Giảo Kim liếc y một cái bĩu môi nói:

- Đây chính là Nhất Phẩm Cư Tửu quán nổi tiếng nhất Thái Nguyên, lẽ nào ngươi cho rằng đây là hắc điếm?

- Không! Ý ta không phải như vậy, ta thấy họ dám công khai bán rượu gạo như vậy, chắc chắn là có vấn đề!

Trình Giảo Kim “Ực” một tiếng uống cạn chén, lại gắp một miếng thức ăn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hàm hồ nói:

- Có vấn đề gì, người ta nhập rượu từ Quan Trung, không vi phạm lệnh cấm, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.

La Sĩ Tín lắc đầu :

- Theo ta được biết, muốn nhập rượu từ Quan Trung không phải là dễ, trên đường vận chuyển kiểm tra rất nghiêm ngặt, Tổng quản tuyệt đối không cho nhập cảnh rượu, chỉ là không có công bố chính thức thôi.

- Ôi chao! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Trình Giảo Kim không nhịn được nói:

- Thảo nào Tuyến Nương lúc đầu phải chạy, cùng sống với ngươi quá tẻ nhạt, suốt ngày vì dân vì nước, có một nơi để uống rượu gạo không phải là rất tốt ư? Ngươi lo lắng cái gì!

La Sĩ Tín cười gượng gạo, y cũng không hé răng nữa. Hai người uống hết một canh giờ, Trình Giảo Kim uống hết mười vò rượu mới thấy thỏa mãn, y thanh toán tiền, ợ hơi rượu nói:

- Hôm nay uống rượu rất vui, ngày mai chúng ta lại đến.

- Ngày mai hẵng nói!

La Sĩ Tín nhân lúc không có ai để ý, giấu nửa vò rượu chưa uống hết vào trong ngực...

Trong Tử Vi Các tụ tập mấy chục quan viên, bao gồm bảy tướng quốc cùng chủ quan và thứ quan các bộ phận tự tỉnh đài. Đây là hội nghị cao tầng trong triều đình Đại Tùy sau khi Dương Nguyên Khánh trở về.

Ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc đã tiến hành liên kết nội bộ, vì tương lai phát triển của triều Tùy mà đặt ra một số quan điểm chủ yếu: chăm lo việc nước, cần kiệm kiến quốc.

Trong nghị sự đường hình nửa vòng tròn rộng rãi của Tử Vi Các, mấy chục quan viên ngồi kín bên trong, Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc ngồi ở hàng thứ nhất.

Trên củng đài bằng ngọc trắng ở phía trước, vốn là vị trí của Hoàng đế, nhưng dưới sự tích cực chủ trương của Dương Nguyên Khánh đã hủy bỏ vị trí Hoàng đế, đổi thành nơi báo cáo công tác, do người báo cáo công tác đứng lên phát biểu ý kiến, bao gồm bản thân Dương Nguyên Khánh cũng giống như vậy.

Mà Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc thì ngồi ở phía dưới, nghe một quan viên báo cáo. Đây chỉ là một cải biến nho nhỏ nhưng lại có ý nghĩa rất lớn, với hàm ý là chủ quan của các Tỉnh đài Bộ tự báo cáo công tác với Tử Vi Các.

Mà tướng quốc của Tử Vi Các sẽ báo cáo công tác cho Dương Nguyên Khánh. Đây kỳ thật là một loại tách rời quân quyền và tướng quyền, quân quản tướng, tướng quản trăm quan. So sánh tới triều Hán thì triều Tùy còn thực hiện nhiều chế độ hơn để phòng ngừa tướng quốc độc tài.

Trên đài báo cáo công tác, tướng quốc Đỗ Như Hối đang trình bày tình huống về thực trạng lương thực hai năm năm nay và năm sau.

- Mùa hè năm nay sản lượng giảm, sản lượng lương thực ở Hà Đông giảm hai phần khiến lương thực trong nhà kho giảm mạnh tới mười lăm vạn thạch, nếu cộng thêm với lương thực tồn trong kho quan các nơi và lương thực thu được ừ chiến tranh thì kho lương của chúng ta tổng cộng cũng có sáu trăm ngàn thạch.

Nói đến đây, Đỗ Như Hối thay đổi giọng điệu, trầm giọng nói:

- Kinh tế Hà Bắc và Trung Nguyên đang khôi phục, nhanh nhất cũng phải cần thời gian hai năm, trong lúc này vẫn cần triều đình cứu tế nên chúng ta phải cấp lương thực cho các quận ở Hà Bắc và Trung Nguyên. Còn về phần quân lương, từ bây giờ đến mùa hè năm sau tiêu hao ít nhất cũng một một triệu hai trăm ngàn thạch trở lên, như vậy chúng ta sẽ thiếu sáu trăm ngàn thạch lương thực, lương thực vụ thu cũng không chắc có thể bổ sung đầy đủ. Hiện nay tình thế vô cùng nguy cấp, cho nên chúng ta cần tăng thu giảm chi. Đây là vấn đề khó khăn lớn nhất của triều đình trong hai năm năm nay và sang năm.

Đỗ Như Hối báo cáo công tác xong, phía dưới vang lên những tiếng nghị luận khe khẽ. Lần này nghị sự ở Tử Vi Các cực kỳ trọng yếu bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến hướng đi của cục diện chính trị hai năm nay và sang năm.

Mà trong báo cáo của Đỗ Như Hối đã xuất hiện khó khăn, lương thực không đủ, nhất định phải tăng thu giảm chi. Đây chính là hướng đi của cục diện chính trị hai năm này.

Kỳ thật trong lòng mọi người ai cũng hiểu được cướp lấy Trung Nguyên mặc dù lấy được tài nguyên chiến lược thật lớn, nhưng khu vực Trung Nguyên đã thành tổ ong, trong thời gian ngắn mang đến áp lực lớn cho triều Tùy, thậm chí triều Tùy có thể gánh chịu nổi hay không cũng là cả một vấn đề lớn.

Cũng có quan viên lo lắng, nếu triều Tùy hao hết thực lực của một nước để kinh tế Trung Nguyên bắt đầu khôi phục rồi lại bị triều Đường cướp đi, việc này là một đả kích khổng lồ đối với quân tâm và dân tâm, cho nên rất nhiều quan viên cũng không tán thành cướp lấy Trung Nguyên.

Nhưng sự thật Trung Nguyên thuộc sở hữu của triều Tùy đã không còn cách nào thay đổi.Cho nên làm thế nào để đối mặt với sự thật, làm thế nào để hóa giải tình thế tài chính nguy hiểm đã trở thành vấn đề khiến mọi người chú ý.

Lần này mở triều hội Tử Vi Các cũng chính là tìm cách ứng phó với nguy cơ trước mặt khiến rất nhiều đại thần đều cảm thấy phấn chấn. Dù sao Sở Vương điện hạ vẫn muốn đối diện với nguy cơ, tích cực cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.

Lúc này, người chủ trì nghị sự lần này Thôi Quân Tố thay phiên tướng quốc lớn tiếng nói:

-Tiếp theo mời Sở Vương điện hạ lên vương điện thuật chính.

Bên trong nghị sự đường lập tức yên lặng, Dương Nguyên Khánh đứng dậy gật gật đầu với mọi người, bước nhanh đi lên đài báo cáo công tác. Hắn không có mang giấy viết bản thảo, chỉ đứng trước mọi người, khẽ mỉm cười, nói:

- Ta đã trở về ba ngày nhưng bây giờ mới có thể cùng mọi người thương thảo chính vụ, ta thật xin lỗi.

Chỉ đơn giản hàn huyên một câu sau đó nụ cười trên gương mặt Dương Nguyên Khánh đã biến mất, trở nên nghiêm túc.

- Chúng ta đã thấy tình thế nguy hiểm trước mắt, ta cũng không cần nói thêm. Đỗ tướng quốc đã nói rất rõ ràng, ta cũng chỉ nói hai câu làm thế nào để tăng thu giảm chi. Mấu chốt của việc ‘Tiết kiệm’ nằm ở chỗ cấm xa xướng kiệm, bắt đầu từ triều đình sau đó mở rộng đến quan phủ ở các nơi. Ví dụ như ngừng tất cả các yến hội của triều đình, ngoại trừ những ngày hội đặc biệt thì đình chỉ tất cả các lễ tế của triều đình, không cho các quan viên mặc trang phục tơ lụa, không cho đeo đai ngọc, mang kim quan. Những quan viên dưới sáu mươi tuổi không được ngồi xe ngựa, bao gồm cả Dương Nguyên Khánh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.