Ban đầu đảm nhiệm Trưởng sử quận Diên An, lúc trước cũng tham dự ký tên hiệp nghị sáu quận Quan Bắc cùng phòng ngự, bị Ngự Sử buộc tội mà rời quận Diên An, sau nhiều lần trắc trở lại được trọng dụng, phong quan Thái thú quận Hà Nội. Dương Tắc hơn bốn mươi tuổi, làm quan nhiều năm, vô cùng khôn khéo láu cá, thuộc loại kiếm cho chặt hầu bao, nhưng đồng thời cũng là lão tướng quan trường có danh vọng.
ban đầu đầu hàng Lý Uyên, nhưng sau khi Dương Nguyên Khánh đánh bại Thái Nguyên, y lại không chút do dự quy thuận Dương Nguyên Khánh. Thấy Dương Nguyên Khánh hỏi mình trước, y vội vàng đứng lên nói:
- Hồi bẩm tổng quản, quân lương cả quận Hà Nội tổng cộng có tám chục ngàn thạch, trong đó kho quận huyện Hà Nội có năm chục ngàn thạch, ba chục ngàn thạch còn lại đều phân cho kho các quan huyện.
Lúc này, Từ Thế Tích tiếp lời nói:
- Tổng quản, huyện Tế Nguyên còn có hai chục ngàn thạch quân lương của Tống Kim Cương.
Chỉ là kho lương thực có một trăm ngàn thạch, bọn họ có năm mươi ngàn quân chính quy, cộng thêm gần ba chục ngàn hàng quân của Tống Kim Cương. Mà quân hàng của Tống Kim Cương phần lớn là người vùng Mã Ấp và Nhạn Môn. Dương Nguyên Khánh đưa bọn họ về Thái Nguyên chỉnh biên huấn luyện, thực tế vẫn là quân đội năm chục ngàn người. Một trăm ngàn thạch lương thực có thể duy trì ba bốn tháng, còn có lương thực dân gian, trên cơ bản cũng đủ rồi, không cần điều thêm lương thực vào.
Dương Nguyên Khánh bỏ chuyện lương thực, lại hỏi La Sĩ Tín:
- Tiên phong của Đậu Kiến Đức tới đâu rồi?
- Hồi bẩm tổng quản, đội quân của Vương Phục Bảo đã tới huyện Lâm Kỳ quận Ngụy rồi, ước khoảng ba chục ngàn người, cách quận Hà Nội chỉ ngắn một bước.
… .. .
Dương Nguyên Khánh và mọi người cùng nghị sự chỉ là phân tích một chút tình hình đại khái. Còn bố trí tác chiến cụ thể, hắn chỉ thảo luận với Từ Thế Tích và La Sĩ Tín.
Bọn họ trở về lều lớn ngoài thành. Trong lều lớn đèn đuốc sáng trưng, ở giữa đặt một cái sa bàn lớn. Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn trầm tư rất lâu, rồi hỏi La Sĩ Tín:
- Tống Kim Cương bây giờ ở đâu?
La Sĩ Tín tiến lên trước chỉ vào huyện Cộng Thành:
- Bây giờ gã ở đây, vẫn ở quận Hà Nội
- Hừ! Gã lại không chịu đi!
Từ Thế Tích cười lạnh một tiếng, nói với Dương Nguyên Khánh:
- Ty chức cho rằng đây là Tống Kim Cương để cớ cho Đậu Kiến Đức vào quận Hà Nội. Chỉ cần một ngày gã còn ở quận Hà Nội, Đậu Kiến Đức có thể lấy cớ cứu viện tranh đoạt quận Hà Nội.
Dương Nguyên Khánh nhíu mày. Kỳ thực hắn cảm thấy ý nghĩa của việc Tống Kim Cương có ở quận Hà Nội hay không cũng không lớn. Nơi Đậu Kiến Đức muốn là nơi nhiều lương thực làm căn cứ hậu cần tranh đoạt quận Hà Nội. Tầm nhìn của hắn rơi vào huyện Tân Hương. Nơi này bên cạnh kênh Vĩnh Tế, là nơi có nhiều lương thực.
- Sĩ Tín, quân đội của ngươi có hành động không?
La Sĩ Tín nói:
- Ty chức đã lệnh cho phó tướng Cao Tử Khai tướng quân dẫn năm ngàn quân tiến về huyện Cộng Thành, sẽ hoàn toàn trục xuất Tống Kim Cương khỏi quận Hà Nội.
- Lập tức thay đổi mệnh lệnh, bảo Cao Tử Khai chiếm lĩnh huyện Tân Hương.
Từ Thế Tích bên cạnh khuyên nhủ:
- Tổng quản, huyện Cộng Thành là cửa vào khe núi, chiến lược bố trí vô cùng quan trọng, bỏ thì lại tiếc.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Ta biết huyện Cộng Thành có vị trí chiến lược rất quan trọng, nhưng phải xem cả cuộc chiến trong Hà Nội. Nếu Đậu Kiến Đức bị đánh bại ở Hà Nội, một huyện Cộng Thành nhỏ nhoi gã cũng giữ không nổi, không cần lo nó trước, lập tức chiếm huyện Tân Hương.
La Sĩ Tín tiếp nhận chỉ chỉ, rồi khẩn trương trở về huyện Tu Võ. Dương Nguyên Khánh đã quyết định sắp xếp cuộc chiến chính ở huyện Tân Hương. Nhiệm vụ của La Sĩ Tín là phải bố trí chủ lực của y tới huyện Tân Hương.
La Sĩ Tín vừa mới đi, cửa lều có một thân binh đến bẩm báo:
- Tổng quản, ngoài phủ nha có người cầu kiến, đưa tới một danh thiếp.
Dương Nguyên Khánh tiến lên nhận lấy bái thiếp, thấy phía trên viết “Bính Nguyên Chân Ký thất tham quân vương phủ Ngụy”
Nhìn thấy cái tên Bính Nguyên Chân này, Dương Nguyên Khánh liền giận tím mặt. Một trận chiến Đại Hải Tự, sư phụ của hắn Trương Tu Đà bị chết, chính là do Bính Nguyên Chân bày mưu tính kế. Hắn muốn sớm giết người này để tế sư phụ, không ngờ y lại tự mình tới cửa.
Dương Nguyên Khánh thét một tiếng:
- Dẫn y đến tới đại đường, chuẩn bị đao phủ cho ta!
Từ Thế Tích lại rất quen thuộc với Bính Nguyên Chân. Y thấy Dương Nguyên Khánh thật sự rất nổi giận, liền vội vàng khuyên nói:
- Tổng quản xin bớt giận, người này tới là có chuyện quan trọng, không thể lỗ mãng!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Từ tướng quân hay là có giao tình với người này?
- Ngược lại không phải, chủ yếu là ty chức biết Bính Nguyên Chân bây giờ là phụ tá đắc lực của Lý Mật. Võ là Đơn Hùng Tín, văn là Bính Nguyên Chân. Nếu là Lý Mật phái y đến, tất nhiên là có chuyện lớn, tổng quản không thể vì tư thù mà làm lỡ quân cơ đại sự.
Dương Nguyên Khánh kìm nén lửa hận trong lòng lại, quay lại ra lệnh:
- Dẫn người này tới lều bên cạnh gặp ta.
Rất nhanh, thân binh dẫn một văn sĩ trung niên tới lều lớn bên cạnh. Người này chính là Bính Nguyên Chân nhân vật số hai ở quân Ngõa Cương hiện giờ. Bính Nguyên Chân cũng là nguyên lão Ngõa Cương, theo Địch Nhượng khởi binh tạo phản, sau lại theo Lý Mật. Bây giờ là Ký thất tham quân vương phủ Ngụy, tiếp quản chủ yếu văn thư, cũng là mưu sĩ chủ yếu của Lý Mật, địa vị ở trong quân Ngõa Cương gần như bằng với Đơn Hùng Tín
Lần này Bính Nguyên Chân phụng lệnh Lý Mật đi gặp Từ Thế Tích. Y cũng không biết Dương Nguyên Khánh cũng tới quận Hà Nội rồi, sau khi bị binh lính dẫn vào đại doanh y mới biết Dương Nguyên Khánh đã tới rồi, làm y trong lòng vô cùng sợ hãi. Y biết Dương Nguyên Khánh tất nhiên sẽ vì cái chết của Trương Tu Đà mà hận y tới tận xương cốt, làm không tốt mình sẽ chết ở chỗ này, không kịp hối tiếc, y đành kiên trì tới gặp Dương Nguyên Khánh.
Bính Nguyên Chân thấp thỏm lo sợ đi vào lều lớn. Y thấy trong lều lớn một đại tướng đầu đội kim giáp trụ đang ngồi, Từ Thế Tích thì đứng bên cạnh, hai bên đầy đao phủ. Hai chân của Bính Nguyên Chân không khỏi mềm nhũn, quì xuống, cúi đầu nói:
- Ký thất tham quân vương phủ Ngụy Bính Nguyên Chân bái kiến Tấn vương điện hạ
Dương Nguyên Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú y một hồi lâu, lạnh lùng:
- Lý Mật bảo ngươi tới làm gì?
Bính Nguyên Chân liếc nhìn xung quanh, trong này có nhiều binh lính như vậy, y khó mà nói. Lúc này Dương Nguyên Khánh đã dần hồi phục lại lý trí, sau này mình đoạt được thiên hạ, Bính Nguyên Chân sớm muộn cũng rơi vào tay mình, lúc này cũng không cần vội. Hắn liền khoát tay, đao phủ hay bên đều lui xuống, trong lều chỉ còn lại năm sáu tên thân binh và Từ Thế Tích cùng với mấy người Ký thất tham quân Tiêu Tấn.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới lãnh đạm nói:
- Có chuyện gì, thì nói đi!
Bính Nguyên Chân không dám đứng lên, vẫn quì trên mặt đất, y kìm khuất nhục trong lòng nói:
- Ngụy vương hy vọng có thể kết liên minh cùng điện hạ, cùng đối phó Đậu Kiến Đức.
Lý Mật lại muốn cùng mình kết liên minh đối phó Đậu Kiến Đức, điều này làm Dương Nguyên Khánh bất ngờ. Phải biết, Lý Mật và Đậu Kiến Đức vốn là đồng minh, hai người bọn họ liên hợp đối phó mình ngược lại còn có thể. Bây giờ lại ngược lại, Lý Mật muốn cùng mình đối phó Đậu Kiến Đức.
Vừa suy nghĩ Dương Nguyên Khánh liền hiểu. Lý Mật không hề thật lòng muốn kết liên minh, mà là muốn đục nước béo cò. Đại quân Đậu Kiến Đức Nam hạ, Lý Mật muốn tăng thêm binh Lê Dương. Nếu Đậu Kiến Đức thua, lão có thể cùng mình kết liên minh làm lý do nhân cơ hội chiếm lĩnh các quận. Nếu mình binh bại, lão có thể cùng Đậu Kiến Đức kết liên minh làm lý do chiếm một phần quận Hà Nội, như huyện Hà Dương. Chuyện này có quan hệ chiến lược quan trọng với lão.
Dương Nguyên Khánh đoán được dụng ý của Lý Mật, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng xuất binh tấn công Đậu Kiến Đức. Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh liền hỏi:
- Nghe nói Lý Mật dời đô Huỳnh Dương rồi, thành Hưng Lạc của ông ta không cần nữa sao?
Bính Nguyên Chân quì hai chân đau nhức, y cũng không chịu thêm nổi, liền nói:
- Điện hạ có thể để ty chức đứng lên trả lời không.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn thân binh bên cạnh, căn dặn:
- Cho y một cái ghế đệm.
Khác nhau giữa quì và ngồi chính là ở chỗ phía dưới có cái đệm để ngồi hay không. Có đệm chính là ngồi, không có chính là quì. Một cái đệm để ngồi lại quyết định tôn ti của một người.
Bính Nguyên Chân tuy tư thế chưa thay đổi, nhưng tâm lý lại không giống với lúc trước. Dương Nguyên Khánh cho y một cái đệm ngồi, ít nhất hắn sẽ không giết mình, điều này làm cho y yên lòng, không hề cảm thấy sỉ nhục.
Y lại tiếp tục nói:
- Ngụy vương tấn công Lạc Dương chưa được, nên muốn hòa giải với hoàng thái đế. Đối phương đưa ra đều kiện hòa giải chính là muốn yêu cầu chúng tôi rút quân tới phía Đông Hổ Lao Quan. Đương nhiên Ngụy vương không chịu bỏ thành Lạc Hưng, sau vài lần đàm phán, Ngụy vương dời đô đến Huỳnh Dương. Nhưng chỉ là dời đô trên danh nghĩa, thực tế Ngụy vương vẫn còn ở thành Lạc Hưng, chúng tôi không thểkho Lạc Hưng.
Bính Nguyên Chân vừa nói, vừa lén liếc nhìn Từ Thế Tích. Thật ra lần này y đến không phải là tìm Dương Nguyên Khánh mà là tìm Từ Thế Tích, là hy vọng Từ Thế Tích có thể nghĩ tới tình cảm trước kia, thúc đẩy lần liên kết này. Đương nhiên, Lý Mật cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Đậu Kiến Đức. Điểm xuất phát cơ bản của Lý Mật chính là muốn quận Hà Nội. Tống Kim Cương tuy đầu hàng Đậu Kiến Đức, nhưng cũng không chứng tỏ Lý Mật bỏ quận Hà Nội.