Dương Nguyên Khánh mặt tối sầm lại trở về chỗ ngồi, vốn đang có hứng thú lại bị Trịnh phu nhân kia phá hỏng. Lúc này hắn đã quyết định đêm nay sẽ chuyển ra khỏi Dương phủ. Lúc đầu hắn không đành lòng thấy ông nội buồn nên mới miễn cưỡng ở lại Dương phủ nhưng bây giờ hắn không thể chịu đựng được nữa, một giây một phút cũng không ở lại nổi.
Dương Nguyên Khánh đang cúi đầu suy nghĩ xem đêm nay sẽ chuyển đi đâu, chuyển tới Tấn Vương phủ hay tới nhà trọ của Đơn Hùng Tín. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tới Tấn Vương phủ tốt hơn.
Tại một chỗ không xa, cách chỗ hắn ngồi khoảng năm mươi mấy người, Thái phu nhân đã tìm tới chỗ chồng là Trịnh Thiện Nguyện. Bọn họ nhìn về phía Dương Nguyên Khánh rồi thì thầm gì đó. Sắc mặt Trịnh Thiện Nguyện đột nhiên thay đổi, hỏi lại vài câu, Thái phu nhân lại chỉ sang Trịnh phu nhân ngồi đối diện. Sắc mặt của Trịnh Thiện Nguyện lại càng sầm xuống, cuối cùng y không thể ngồi yên liền đứng dậy đi về phía Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh tự rót rượu cho mình, đột nhiên phía sau có tiếng nói nhỏ:
- Dương Nguyên Khánh hiền chất!
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại thì gặp ngay Trịnh Thiện Nguyện đứng sau với vẻ mặt xấu hổ. Lúc này Dương Nguyên Khánh cũng có chút thiện cảm với nhà họ Trịnh, hắn nâng chén rượu lên thản nhiên nói:
- Thế bá có chuyện gì nữa sao?
- Ta mới nhận được một tin, một người bạn của ta không may lâm bệnh qua đời, ngày mai sẽ đưa tang, ở huyện Lam Điền. Ngày mai ta phải đi gấp tới đó, thật sự rất xin lỗi hiền chất, ngọ yến ngày mai chỉ có thể ...
Trong lòng Dương Nguyên Khánh cười lạnh một cái, người này tin tức cũng nhanh thật đấy, rồi hắn lại cười nói,
- Thực sự thì cháu cũng đang tìm cơ hội để nói với Thế bá, ngày mai cháu cũng có việc, không thể đến Trịnh phủ dự tiệc được.
- Ừ, vậy là tốt nhất, nếu không thì trong lòng ta sẽ áy náy, mấy ngày liền ngủ không ngon giấc mất, như thế này ta mới yên tâm, ta cáo từ trước.
Trịnh Thiện Nguyện chắp tay rời đi, đợi y đi được vài bước Dương Nguyên Khánh đột nhiên cười khẽ nói:
- Trịnh Thế bá, thanh Bàn Dĩnh Kiếm đó kỳ thực ở chợ Lợi Nhân có bán, 20 xâu tiền một thanh, nếu Trịnh thế bá thích cháu mua một thanh tặng ngài ... Ngài thấy sao?
Trịnh Thiện Nguyện chấn động cả người, hoảng hốt chạy mất. Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu lên uống cạn ... Chuyện trải qua trong thọ yến ngày hôm nay khiến hắn chịu quá đủ rồi.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào một tiếng tung hô,
- Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm!
Trong chủ điện bỗng lặng xuống, không một tiếng động, đến cả tiếng nhạc cũng được dừng lại. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn ra phía cửa lớn, vị trí của Dương Nguyên Khánh ngồi đúng cạnh cửa lớn, hắn mà đứng ở đó thì rất lộ liễu nên chỉ có thể tạm thời ngồi xuống.
Từng đội, từng đội vệ sỹ từ ngoài đi vào, nhanh chóng xếp thành bức tường chắn, ngăn trước hai bên quan khách. Một lát sau tiếng cười của Dương Quảng bên ngoài truyền vào,
- Trẫm vẫn muốn đi tuần tra biên ải, bây giờ Trẫm đang suy nghĩ, Khả Hãn phải chiêu đãi Trẫm tốt nhé.
- Đột Quyết mong chờ Bệ hạ giá lâm, giống như thảo nguyên chờ ánh mặt trời.
Ngay sau đó là một nhóm người đi vào chủ điện, hai người đi đầu đúng là Tùy Đế Dương Quảng và Đột Quyết Khả Hãn. Tùy Đế Dương Quảng vừa mới ngủ dậy không lâu, nghỉ ngơi đủ tinh thần của người có vẻ phấn chấn hơn, nói chuyện với Khả Hãn rất thoải mái mà Đột Quyết Khả Hãn lần này lại là đặc biệt về Kinh yết kiến Tân Đế. Y vừa về hôm qua gặp đúng dịp thọ yến của Nhạc Bình công chúa, Nhiễm Can cũng vậy. Dương Nguyên Khánh ở trận chiến hồ Cáp Lợi đã giết chết Đạt đầu Khả Hãn làm cho Tây Đột Quyết bị phân liệt, các bộ tộc Thiết Lặc và các bộ tộc của Đô Lam trước bị Tây Đột Quyết khống chế đều được thoát ly. Tất cả đều ra nhập Đông Phương Đột Quyết làm cho lực lượng khống chế của Nhiễm Can càng mạnh hơn, nhân khẩu của các bộ tộc đều hơn trăm ngàn người, xưng bá thảo nguyên.
Lúc này Nhiễm Can đã hoàn toàn khuất phục Triều Tùy, y từ một thủ lĩnh của một bộ tộc nhỏ nghèo khó trở thành một bá chủ thảo nguyên, đây đều là nhờ vào sự giúp đỡ của Triều Tùy, khiến cho y mang ơn sâu sắc.
Mặt khác trận chiến ở hồ Cát Lợi, Dương Nguyên Khánh lấy 3000 quân đánh bại hai vạn Tiết Diên Đà quân, làm cho Nhiễm Can tận mắt thấy được sức chiến đấu dũng mãnh của quân Triều Tùy. Người thảo nguyên tin vào thực lực, thực lực lớn mạnh của quân Tùy khiến cho Nhiễm Can không dám có ý nghĩ nào khác.
Ở phía sau họ, theo sau là Đột Quyết Khả Đôn công chúa Nghĩa Thành và Tiêu Hậu, mười mấy cung nữ cũng đi sát theo họ nhưng đi sau công chúa Nghĩa Thành thì chỉ có hai người, một người là người hầu thân cận của nàng còn một nữ hộ vệ mang kiếm bên mình. Khi Dương Nguyên Khánh nhìn thấy nữ hộ vệ này lập tức ngẩn người ra, hắn không dám tin vào mắt mình nữa, hắn chớp chớp mắt, không sai, chính là Uất Trì Oản. Lúc này Uất Trì Oản không ăn vận như binh lính tùy quân mà đổi thành mặc nữ trang.
Uất Trì Oản đầu không đội quân mũ, trên người mặc một chiếc váy gấm, thắt đai ở eo đeo một thanh kiếm. Dáng người nàng rất cao, lại trải qua năm năm tôi luyện trong quân đội, lúc này càng thể hiện rõ tư thế oai hùng, bước đi mạnh mẽ của nàng.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh trở nên một đống hỗn loạn, Uất Trì Oản không phải về quê thăm người thân sao? Đi Thảo nguyên bao lâu bây giờ trở về tự nhiên trở thành thị vệ của Nghĩa Thành công chúa, sự việc này sao hắn chẳng biết tí nào chứ?
Vốn dĩ Dương Nguyên Khánh định chuồn ra ngoài bằng cửa bên nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Uất Trì Oản làm cho hắn từ bỏ ý định, hắn muốn tìm cơ hội hỏi trực tiếp Uất Trì Oản.
Nhưng hôm nay khách quý không chỉ có Đột Quyết Khả Hãn mà còn có Đặc sứ đại đối lư của Cao Cú Lệ quốc vương (tương đương Tể tướng) Uyên Thái Tộ. Đây là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, dáng người rất cao, khuôn mặt hơi gầy, tỏ ra rất giỏi giang và mạnh mẽ. Bên cạnh y là một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, rất giống Uyên Thái Tộ, với gương mặt gầy, ánh mắt thâm sâu, chắc hẳn là con trai Uyên Thái Tộ.
Trong tay y cầm một thanh Ngọc Như Ý nhưng y cầm như đang cầm đao trong tay. Ánh mắt sắc bén của Dương Nguyên Khánh chú ý tới ngón tay của y, ngón tay thon dài mà có lực, dường như ẩn chứa một sức mạnh kỹ xảo phong phú. Chỉ cần từ tư thế nắm Ngọc Như Ý của y có thể thấy đây là một cao thủ đao thuật, chỉ có điều Cao Cú Lệ (Triều Tiên) không ngờ lại xuất hiện loại cao thủ đao thuật này làm cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy có chút kinh ngạc.
Viên quan bên cạnh Uyên Thái Tộ chính là phụ thân của Dương Nguyên Khánh, Hồng Lư Tự khanh Dương Huyền Cảm. Bởi vì Uyên Thái Tộ cũng không phải là quốc vương Cao Cú Lệ cho nên cấp bậc hơi thấp một chút. Vốn dĩ mấy hôm nay vào Kinh còn có cả Tân La Vương tử nhưng bởi vì Tân La và Cao Cú Lệ không đội trời chung. Cao Cú Lệ tham gia buổi thọ yến hôm nay nên Tân La lấy lý do là sức khỏe không tốt không tham dự.
Vị trí chính của đại điện này vẫn để trống, chủ nhân của buổi thọ yến ngày hôm nay Nhạc Bình công chúa Dương Lệ Hoa vừa mới đi ra, nàng lại thay một bộ váy gấm màu hồng, trên mặt cũng thoa một lớp phấn mỏng, tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ.
Khải Dân Khả Hãn quen biết với Nhạc Bình công chúa, y vội bước tới hành lễ biểu thị chúc mừng nàng, Dương Lệ Hoa cũng cười đáp lễ, rồi nàng thân mật kéo Nghĩa Thành công chúa tới ngồi cạnh mình.
Nói một cách chính xác thì Nghĩa Thành công chúa là tộc muội của Dương Lệ Hoa, là con gái của Hoàng tộc nhưng trước khi được gả đi nàng có quan hệ rất tốt với Dương Lệ Hoa.
Các nàng đều rất thân nhau, hai bên có nhiều chuyện có thể nói, lần này là lần đầu tiên sau mấy năm xuất giá Nghĩa Thành Công chúa về thăm quê, trong lòng nàng vô cùng xúc động, có không biết bao nhiêu lời muốn nói.
Dương Lệ Hoa hỏi một chút về tình hình của Thảo nguyên, lúc này nàng cũng để ý tới Uất Trì Oản đứng cách đó không xa, nhìn thấy tư thế oai hùng của nàng cảm thấy rất có khí khái liền cười hỏi:
- Nữ hộ vệ này là nàng tìm từ Thảo nguyên sao?
Nghĩa Thành Công chúa nhìn Uất Trì Oản một cái rồi cười nói:
- Nàng ấy kỳ thực là Tùy quân của thành Đại Lợi, từ trước tới giờ cải trang thành nam nhi thay cha nhập ngũ. Muội rất cần một người như vậy bảo vệ bên mình, nàng ấy cũng đồng ý, vừa hay trên đường Nam Hạ lần này gặp được nàng ấy nên đi cùng muội tới đây.
- Thành Đại Lợi?
Dương Lệ Hoa nhướn mày lại hỏi:
- Vậy nàng ấy chẳng phải là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh sao?
- Đại tỷ cũng biết Dương Nguyên Khánh à?
- Ta và hắn khá thân quen, tiểu tử đó cũng không tồi, trọng tình trọng nghĩa ... Ta rất thích hắn, đáng tiếc là Nga Anh xuất giá sớm lại lớn hơn hắn vài tuổi, nếu không thì ta nhất định triệu hắn làm rể.
Dương Lệ Hoa không chút che giấu sự tán thưởng của nàng với Dương Nguyên Khánh, kỳ thực là nàng muốn nói cho Tiêu Hậu ngồi bên cạnh nghe. Tiêu Hậu nhìn như có vẻ đang thưởng thức nho, kỳ thực Dương Lệ Hoa biết mỗi câu mà nàng nói ra Tiêu Hậu đều nghe rất rõ.
Nga Anh là con gái độc nhất của Dương Lệ Hoa tên Vũ Văn Nga Anh, đã sớm gả cho Bát Trụ Quốc Lý Bật, con trai của Thượng trụ Quốc Lý Sùng, Công lý mẫn huyện Kinh thành, còn sinh một đứa con gái, đặt tên là Lý Tĩnh Huấn, năm nay đã tròn 5 tuổi.
Dương Lệ Hoa chỉ là nói vậy thôi nhưng nói như vậy cũng khiến cho Nghĩa Thành công chúa rất kinh ngạc. Vốn dĩ lần này Nghĩa Thành công chúa hồi cung cũng là muốn nói công tích của Dương Nguyên Khánh trong trận chiến hồ Cáp Lợi cho hoàng huynhh Dương Quảng. Nàng nghe nói Dương Nguyên Khánh không được ban thưởng vì chiến trận ở hồ Cát Lợi làm cho nàng hết sức bất mãn. Người khác không biết hết ý nghĩa trọng đại của trận chiến hồ Cáp Lợi nhưng nàng thì lại biết rất rõ.
Nhưng không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nhận được sự ưu ái của Nhạc Bình công chúa, điều này làm cho Nghĩa Thành công chúa cảm thấy vui mừng, ít nhất thì Dương Nguyên Khánh cũng có một người đứng sau rồi.
Nghĩa Bình công chúa cũng cười nói:
- Hắn thực sự là không tồi, ở hồ Cáp Lợi hắn còn cứu mạng muội đấy ... Lần này hồi Kinh, muội cũng muốn trực tiếp cảm ơn hắn, hắn có ở đây không?
Nghĩa Thành công chúa nhìn xung quanh tìm bong dáng của Dương Nguyên Khánh.
- Có, hắn ở vị trí gần cửa kia kìa, muội ở chỗ này không nhìn thấy đâu.
Tiêu Hậu ở bên cạnh thản nhiên tiếp lời.
Nghĩa Thành công chúa ngẩn người ra, nàng định mở miệng hỏi lại Tiêu Hậu thì lúc này truyền tới chuông reo “tắc” một tiếng, người chủ trì buổi thọ yến cất cao giọng nói:
- Mời bệ hạ đọc diễn văn!
Trong đại điện lại lập tức yên lặng, Tùy đế Dương Quảng nâng chén rượu lên cao giọng nói:
- Đầu tiên Trẫm gửi lời chúc mừng chân thành nhất tới Nhạc Bình công chúa, chúc công chúa mãi mãi tẻ đẹp, nào chúng ta cùng kính công chúa một ly!
- Chúc công chúa điện hạ mãi mãi xinh đẹp!
Chúng thần cùng nhau nâng cốc uống cạn một hơi, Dương Quảng lại rót một cốc rượu nữa nâng cốc lên cười nói:
- Đồng thời trẫm xin tỏ lòng cảm ơn tới các tân khách tới tham dự buổi thọ yến của Nhạc Bình công chúa ngày hôm nay, kể cả các vị khách quý từ nơi xa tới, trẫm cảm kích vô cùng. Hiện tại đã vào thu cũng đúng vào mùa thu hoạch, Trẫm mượn thọ yến của công chúa chúc cho thiên hạ Đại Tùy làm ăn được mùa, thiên hạ thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, các vị chúng ta cùng uống thêm ly này nữa!
- Tạ ơn bệ hạ!
Chúng thần đồng thanh hô lên rồi cùng uống cạn chén rượu.
Lúc này tiếng trống vang lên, đánh lên những âm thanh vui vẻ, một đám nghệ nhân múa mặc trang phục võ sĩ chạy ra giữa đại điện nhảy một cách nhiệt tình.
Nhiễm Can thích náo nhiệt, y nhìn đoàn vũ công đang nhảy lại lắc lắc đầu, Dương Quảng ở bên cạnh cười nói:
- Khả Hãn không thích sao?
Nhiễm Can hạ thấp giọng đáp:
- Nhảy rất đẹp nhưng hơi nhu một chút, thiếu một loại dương khí.
Tiêu Hậu ở bên cạnh cười hỏi:
- Vậy Đột Quyết yến hội dùng cái gì để góp vui đây?
- Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Đột Quyết yến hội bình thường thì dung việc giao đấu để góp vui, cũng có vũ đạo nhưng tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung thì nhiều hơn.
Kỳ thực mục đích của Nhiễm Can là thu hút vào việc cưỡi ngựa bắn cung, ở những năm Khai Hoàng. Đột Quyết đã hai lần vào Kinh tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung với Tùy Vương Triều nhưng hai lần đều thua. Một lần là bại dưới tay Trưởng Tôn Thịnh, một l bại dưới tay Hạ Nhược Bật. Mà lần này vào Kinh, Nhiễm Can xũng dẫn theo ba cao thủ bắn tên trẻ tuổi, y vẫn luôn tìm cơ hội.
Đột Quyết là thần của nhà Tùy mà trực tiếp đề xuất tỷ thí bắn tên thì có ý khiêu khích cho nên Nhiễm Can bèn đợi cơ hội trong thọ yến. Mượn cớ góp vui để tiến hành tỷ thí, thua thì không bị mất mặt mà thắng thì cũng không ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai bên.
Dương Quảng là người thông minh như thế nào chứ, vừa nghe đã hiểu được ý của Nhiễm Can, ngài cười ha hả nói:
- Đột Quyết là muốn so tài bắn cung với Đại Tùy sao?