Tiết Đạo Hành đã nhận được điệp văn. Một khi Dương Nguyên Khánh đến Giang Đô, y sẽ bàn giao công việc để quay về kinh thành. Sáng sớm mai y đã phai về kinh thành, nhưng giờ này tùy tùng của y còn không thấy bóng dáng đâu, khiến y vô cùng tức giận.
- Lão gia, bây giờ đã khuya có thế là hắn đang ở sòng bạc hoặc là kỹ viện hay là hắn ở ngoài thành mà không vào được.
- Vậy tới sòng bạc và kỹ việc đều tìm hết cho ta.
Đúng lúc ấy một tên tùy tùng chạy vào:
- Lão gia, Thái thú và Quận thừa tới nói là có việc quan trọng.
Tiết Đạo Hành sửng sốt, vội vàng đi ra ngoài.
Trong viện, ánh mắt của Trương Vân Dịch lạnh lùng. Vương Thế Sung thì đứng ở phía sau, mặt không chút biểu hiện. Đằng sau là một đám nha dịch.
- Trương Thái Thú, Vương Quận Thừa muộn như vậy mà đến chắc có gì chỉ bảo.
Tiết Đạo Hành cười nói bước ra.
Trương Vân Dịch thản nhiên nói?
- Tiết Đại phu, tên tùy tùng Tưởng Thanh có ở đây không?
Tiết Đạo Hành cau chân mày lại:
- Tên này ta cũng đang tìm, giữa trưa hắn đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về, sao vậy? đã xẩy ra chuyện gì với hắn ư?
Trương Vân Dịch lắc lắc đầu:
- Rất xin lỗi, cũng là giải quyết việc chung, chúng tôi đắc tội rồi.
Trương Vân Dịch vung tay lên hô:
- Lục soát phòng hắn.
Mười mấy tên nha dịch phóng tới phòng của tên tùy tùng ở, đập cửa phòng của Tưởng Thanh. Tiết Đạo Hành giận dữ :
- Trương Thái Thú, ông đang làm cái gì vậy?
Vương Thế Sung thở dài:
- Tiết đại phu, Vi Ngự Sử vừa bị giết trước đây một canh giờ, chúng tôi phát hiện ở hiện trường vật chứng của tên Tưởng Thanh.
Tiết Đạo Hành ngây người ra. Vi Đức Dụ không ngờ lại bị giết ư? Đúng lúc ấy, trong phòng vọng ra tiếng của tên nha dịch:
- tìm được rồi!
Mấy tên nha dịch đem ra một bọc vải, bên trong là mấy chiếc áo dính máu và một con dao găm đầm đìa máu.
-Thái Thú, chúng tôi đào được từ dưới giường.
-Cái này… cái này là như thế nào?
Tiết Đạo Hành như đang nằm mơ, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trương Vân Dịch lạnh lùng nói:
-Tiết đại phu, mời ông giao Tưởng Thanh ra mau đi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, tàu của Dương Nguyên Khánh đã cập bến. Những viên quan chủ chốt như Giang Đô Thái Thú Trương Vân Dịch, Giang Đô thừa Vương Thế Sung cùng với Tư Mã Lưu Tư, Đô úy Vương Tiến … đều ra ngoài thành nghênh đón tân Ngự Sử Đại Phu.
Nhưng tuần tra vùng Giang Nam Ti Đãi Đại Phu Tiết Đạo Hànhlại không đến. Y vì bị nghi ngờ là giết chết Ngự Sử Vi Đức Dụ mà bị giam giữ tạm thời. Trương Vân Dịch chuẩn bị đem chuyện này giao cho Dương Nguyên Khánh xử trí.
Ti Đãi Đại Phu là kẻ bị nghi ngờ đã giết chết Ngự Sử. Bất kể là như thế nào thì cũng là một vụ án tày trời. Là một Ngự Sử Đại Phu, Dương Nguyên Khánh nhất định phải trở về Kinh thành báo cáo trực tiếp với Thánh thượng. Nói cách khác Dương Nguyên Khánh chỉ có thể ở Giang Đô nhiều nhất là ba ngày. Sau khi đã đã tìm hiểu rõ chút tình hình phải lập tức hồi kinh bẩm báo.
Trương Vân Dịch trong lòng đắc ý. Không phải là Dương Nguyên Khánh đến điều tra án sao, vậy ta làm ra một đại án cho hắn từ từ mà đi điều tra vậy.
-Thuyền lớn cập bến.
Một gã chèo thuyền hô lớn, một đội quan thuyền chậm rãi cập bờ, Dương Nguyên Khánh đã tới, Trương Vân Dịch dẫn đầu các quan viên ra tiếp đón.
Trên chiếc thuyền lớn hơn một trăm binh sĩ bước xuống, rồi một tướng lĩnh trẻ tuổi đầu đội mũ sắt bước xuống. Không hề thấy bóng dáng của Dương Nguyên Khánh đâu cả. Dương Vân Mịch ngây ngẩn cả người liền bước lên phía trước hỏi:
- Dương Ngự Sử ở đâu?
Vị tướng trẻ tuổi là Tô Liệt, y nhìn thoáng quá những quan viên tới nghênh đón, rồi nhìn vào quan võ ở phía giữ, liền hỏi:
- Đô úy Vương Tiến Võ có ở đây không?
Vương Tiến Võ là quận binh Đô úy địa phương ở Giang Đô, phụ trách giữ gìn trị an tại địa phương. Hắn cũng trong đội ngũ, liền bước lên phía trước chắp tay nói:
- Chính là mạt tướng.
Tô Liệt giơ tay ra lệnh:
- Bắt lấy hắn
Mười mấy tên lính đã chuẩn bị sẵn xông lên bắt giữ lấy Vương Tiến Võ buộc chặt lại.
- Ta phạm tội gì ? tại sao lại bắt ta?
Một gã tùy tùng cho Ngự Sử từ phía sau bước lên trước nói:
- Có kẻ tố cáo ngươi chiếm đoạt của dân, giết hại dân lành. Phụng lệnh của Dương Ngự Sử bãi miễn chức quan tại đây.
- Hoang đường.
Trương Vân Dịch cả giận nói:
- Chưa biết sự tình thật giả ra sao đã tùy ý bãi miễn chức quan ư ? Dương Ngự Sử của các ngươi ở đâu? Ta đến hỏi ông ấy.
Lúc này, Vương Thế Sung bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Dương Nguyên Khánh hẳn là đang ở trại lính!
Đặc điểm của âm mưu này lại nằm ở chỗ khuất, dùng phương thức khéo léo khiến cho đối thủ rơi vào vũng bùn lầy mà không có cách nào phản kháng lại, trên biểu hiện lực lượng nó gọi là một loại “nhu”. Trương Vân Dịch giết Vi Đức Dụ rồi vu cho Tiết Đạo Hành đây chính là một âm mưu điển hình. Đây cũng là một mũi tên trúng hai đích.
Trương Vân Dịch đã phát hiện Vi Đức Dụ đang bí mật điều tra Trương Gia và thế lực Quan Lũng nên y sớm muốn giết chết Vi Đức Dụ. Nhưng y phải chờ đợi thời cơ, đợi đúng lúc Dương Nguyên Khánh đến Vi Đức Dụ đột nhiên bị giết sẽ làm kế hoạch của Dương Nguyên Khánh bị rối loạn.
Còn đặc điểm của dương mưu lại là công khai. Ai cũng có thế nhìn ra nhưng cho dù là biết cũng không làm sao được. Dương mưu này như một loại dựa thế, lấy thế mà ức hiếp người. Cái mà Dương Nguyên Khánh dùng chính là dương mưu. Mới tới Giang Đô đầu tiên hắn bắt giữ Giang Đô Đô úy Vương Tiến Võ, lại lợi dụng thế Ngự Sử Đại Phu của hắn để khống chế quan viên địa phương. Khống chế quân đội trong tay, điều này khiến hắn trở nên mạnh hơn, trước thế mạnh như thế, âm mưu bỗng trở nên vô lực.
- Hậu sự đã xử lý ổn thỏa cả chứ?
Trước hỏa lò, Trương Vân Dịch lạnh lùng hỏi. Đồng thời y cầm bản ghi chép và tấu chương của Vi Đức Dụ xé từng trang ném vào trong hỏa lò.
Đứng bên cạnh hắn là hai tên gia tướng tâm phúc. Một người là Trương Lực, một người là Trương Lượng. Hai tên này từ nhỏ lớn lên trong Trương Phủ. Là hai tên võ nghệ rất cao cường.
Trương Lực khom người nói:
- Hồi bẩm lão gia, đã xử lý xong xuôi, ba tên thuộc hạ của Vi Đức Dụ đều đã bị chúng ta giết chết. Tưởng Thanh và Vương Thuận Lang cũng đã giết rồi, thi thể chúng đã trôi theo dòng Trường Giang.
- Người nhà của Vương Thuận Lang đâu ?
Trương Vân Dịch lại hỏi.
- Hôm qua vợ của Vương Thuận Lang đã đưa con về nhà mẹ đẻ, ả là người quận Đan Dương.
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lập tức phái người đi giết chết vợ hắn không được để tai họa về sau.
- Vâng!
Trương Lực quay người nhanh bước đi. Trương Vân Dịch cúi nhìn từng tờ của bản ghi chép cháy thành tro, sự căng thẳng trong y cũng được giảm bớt. Mặc dù trong hiệp giao đấu thứ nhất, hắn nằm trong thế xấu nhưng thủ tiêu xong bản ghi chép của Vi Đức Dụ lại khiến y cảm thấy chính hắn vẫn thu được thành quả. Giết Vi Đức Dụ là điều vô cùng chuẩn xác.
Y không ngừng ám chỉ giết Vi Đức Dụ là hành động sáng suốt, song trong lòng hắn lại vô cùng bất an. Môt mũi tên nhắm trúng hai đích, đến nay mới chỉ thành công một nửa, mới chỉ thủ tiêu được bằng chứng nhưng đối với Dương Nguyên Khánh lại không có chút hiệu quả nào. Về căn bản Dương Nguyên Khánh không hề để ý đến cái chết của Vi Đức Dụ. Không thèm để ý tới việc Tiết Đạo Hành bị bắt, cứ xem như Giang Đô không hề có sự xuất hiện của hai người này.
Điều này khiến cho Trương Vân Dịch có cảm giác đánh một cú vào không khí. Lúc này y mới lý giải được hàm ý mà phụ thân khuyên y ‘tiên hạ thủ vi cường’ (ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Đúng là muốn y giết Dương Nguyên Khánh, cho dù giết chết Dương Nguyên Khánh sự mạo hiểm là rất lớn nhưng nó lại là cách hiệu quả nhất để giải quyết những vấn đề ở Giang Đô.
Trương Vân Dịch bây giờ mới hiểu rõ thế nào là thị sát thủy vận. Khảo sát sông Giang Nam cũng chỉ là cái cớ. Mục đích chính đến Giang Nam của Dương Nguyên Khánh cũng giống như Vi Đức Dụ là diệt trừ thế lực của Qúy tộc Quan Lũng ở Giang Nam.
Nhưng có điều giết Dương Nguyên Khánh không hề đơn giản như Vi Đức Dụ. Một khi nhỡ tay rất có thể là tự hủy hoại tiền đồ của chính mình. Trương Vân Dịch lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Phụ thân cứ để con ra tay đi!
Trương Khải đứng bên nói nhỏ.
- Không được!
Trương Vân Dịch nhất quyết phản đối, hắn hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai:
- Việc tranh đấu trong giới quan trường chỉ sơ ý là khiến vạn kiếp không quay lại được, con không được tham gia, hãy lập tức về Kinh.
- Nhưng thưa phụ thân…
- Không nhưng gì hết!
Trương Vân Dịch giận tím mặt, đến y còn ý thức được rằng đối đầu với Dương Nguyên Khánh là một việc vô cùng nguy hiểm. Vậy mà con trai y lại muốn chủ động xin đi giết hắn, chẳng khác nào không muốn sống nữa chăng?
- Con đi ngay, lập tức di cho ta.
Trương Khải hận đến hai hàm răng nghiến chặt tạo ra âm thanh, gã đành phải chắp tay:
- Được, vậy con đi.
Gã xoay người bước đi, xa xa chỉ nghe thấy tiếng rống to lên :
- Đi, chúng ta về Kinh.
Trương Vân Dịch nhăn nhó mặt mày, y vẫn có chút không tin là con trai y thật sự hồi Kinh. Y quay sang lập tức nói với tên tướng gia tâm tâm phúc Trương Lượng:
- Mang theo một số người hộ tống công tử về Kinh, nhất định không để nó quay lại giữa đường.
Trương Lượng đáp lại một tiếng, liền vội vàng bước đi. Trương Vân Dịch không thể kìm được sự lo lắng phiền não. Chỉ vì một Dương Nguyên Khánh mà làm cho Trương gia điên đảo không yên.
Lúc đó, một gã phụ tá vội vàng chạy tới :
-Sứ quân, không hay rồi!
-Lại sao vậy ?
Trương Vân Dịch bực mình hỏi
- Trên phố đều là quân đội, hãng thuyền Vạn Ký bị quân lính của Dương Nguyên Khánh bao vây cả rồi.
- Hắn ra tay nhanh thật!
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng. Lúc ấy cách thời điểm Dương Nguyên Khánh đến chưa đến một canh giờ.
Quan trường như chiến trường, chỉ nắm thế chủ động mới có thể giành chiến thắng. Đây chính là tư tưởng chiến lược nhất quán của Dương Nguyên Khánh. Ngay từ khi trên đường đến Giang Đô, Dương Nguyên Khánh đã chế định sách lược ổn thỏa. Bất kể là Trương Vân Dịch có quấy nhiễu ra sao hắn cũng không vì thế mà manh động. Kiên quyết chấp hành chiến thuật của bản thân.
Cạnh bến tàu trong thành bắc của thành Giang Đô có một tòa dạng kiến trúc mô phỏng hình nghiên mực. Chiếm chừng tám mẫu đất, có hai ba trăm gian phòng, bên đường mở ba cửa hàng lớn trên đỉnh mặt của cửa hàng giữa có biển hiệu lớn viết bốn chữ mạ vàng thật to ‘ Hãng thuyền Vạn Ký’. Đây chính là tổng cửa hàng của hãng tàu Vạn Ký.
Nhà này lấy việc kinh doanh thủy vận là công việc chính của hãng. Khai trương mới được có hai năm nhưng đã lũng đoạn bảy phần mười việc vận chuyển hàng hóa của kênh Thông Tế. Còn hãng tàu Thiên Tế thì lũng đoạn ba phần còn lại. Bọn chúng nuôi dưỡng hơn một nghìn tay trợ thủ rải rác khắp ven bờ các bến tàu dòng Thông Tế, cùng cấu kết với bọn quan phủ cấm các hộ kinh doanh thủy vận khác. Dùng biện pháp sức mạnh để lũng đoạn và kiếm lãi kếch xù.
Nó biến thành mục tiêu đầu tiên mà Dương Nguyên Khánh xuống tay, cũng là chiêu đối phó với Trương Vân Dịch.
Lúc này, ba nghìn binh lính đã khống chế tất cả những nơi quan trọng của thành Giang Đô: cửa Thành, bến tàu, kho bãi… Hãng Vạn Ký thì bị mấy trăm binh lính của Dương Nguyên Khánh bao vây và một hãng khác đó là Thiên Tế cũng bị quân đội bao vậy.
Hôm qua hãng thuyền Vạn Ký đã ngừng kinh doanh. Cửa lớn đóng chặt, cửa chính còn dán niêm phong của quan phủ. Trong quán chỉ còn hai tên tiểu nhị trông coi. Bọn họ mở cửa ngách, sợ hãi nhìn binh lính bên ngoài:
- Trong hãng thuyền … không có ai.
-Lục soát!
Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn quân lính. Hắn ra lệnh một tiếng hàng trăm binh sĩ xông vào cửa hàng bắt đầu lục soát ầm ĩ.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước vào trước cửa lớn. Phía trước cửa dán một tấm cáo thị của quan phủ: Hãng Thuyền Vạn Ký độc chiếm thủy vận, làm chuyện thị phi. Hiện đã bị cưỡng chế đóng cửa ngừng kinh doanh, từ ngày hôm qua còn treo thưởng hai nghìn sâu tiền cho ai bắt được hai tên huynh đệ chủ hai hãng là Vạn Thích và Vạn Bang.
Lúc đó, một tên lính thấp giọng báo cáo:
-Tướng quan, Trương Thái Thú đến rồi.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy Trương Vân Dịch dẫn theo một đám quan viên nhanh chân bước tới. Trương Vân Dịch chắp tay cười cười nói:
-Dương Ngự Sử cũng biết chuyện xấu của hãng thuyền Vạn Ký sao?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
-Hãng thuyền này làm chuyện thị phi đã hai năm rồi. Không biết có bao nhiêu hãng thuyền, hàng hóa bị phá. Gây trở ngại nghiêm trọng cho việc chuyển hàng từ phía nam lên phía bắc. Làm sao đến ngày hôm qua Trương Thái Thú mới phát hiện ra ?
Y thở dài than thở một tiếng :
-Vận chuyển trên dòng Thông Tế liên quan đến mười mấy quận. Một mình quận Giang Đô không thể nào có thể giải quyết được, tuy là tôi cũng đã nghe nói nhưng khổ nỗi là không có chứng cớ. Mãi cho đến khi Vi Ngự Sử chủ trì đại cục ta mới hạ quyết tâm đóng cửa hãng thuyền Vạn Ký. Thật là đáng tiếc cho Vi Ngự Sử…
Trương Vân Dịch thở dài một tiếng:
-Còn có người nói hãng thuyền Vạn Ký là sản nghiệp của Trương Vân Dịch tôi. Quả thực là lời nói vô căn cứ.
Lúc đó Thẩm Quang vội vàng bước lên nói nhỏ:
-Tướng quân, hãng thuyền đều không có ai. Hóa đơn và ghi chép đều đã bị tiêu hủy, nhà kho dưới hầm không có lấy một đồng.
Ánh mắt Trương Vân Dịch lộ vẻ đắc ý, y ra vẻ giật mình nói :
-Hóa ra cái Dương Ngự Sử muốn là tiền? Tiền thì có. Hôm qua khi chúng tôi niêm phong có niêm phong mấy ngàn xâu tiền. Nếu Dương Ngự Sử muốn …
Trương Vân Dịch định nói lại thôi. Ánh mắt hắn lộ vẻ châm biếm. Dương Nguyên Khánh cười cười:
-Trương Thái Thú hiểu lầm rồi. Ta không hề có ý đó.
Dương Nguyên Khánh vung tay ra lệnh:
-Truyền lệnh của ta, đốt hết hãng thuyền Vạn Ký. Đem tất cả thuyền ra bán đấu giá.
Sắc mặt Trương Vân Dịch biến sắc:
-Dương Ngự Sử, phạm nhân vẫn chưa bắt được. Quan phủ cũng chưa có thẩm án mà đã hủy hãng bán thuyền, có phần không thích đáng!
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
-Đây là phương pháp làm việc nhất quán của Dương Nguyên Khánh ta. Nếu như Trương Thái Thú cảm thấy không thỏa đáng thì hãy đi bẩm báo với Thánh thượng.
Hắn không thèm nói tiếp với Dương Vân Dịch, mà xoay người nghênh mặt bước đi. Trương Vân Dịch dõi theo bóng hắn, ánh mắt vô cùng nham hiểm.
Ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt hãng thuyền Vạn Ký và hãng thuyền Thiên Tế. Trên không trung thành Giang Đô khói bốc lên cuồn cuộn. Trên bến tàu ngoài thành hơn sáu nghìn thuyền vận tải của hai hãng thuyền đậu dày đặc trên sông. Bán đấu giá là phương pháp đơn giản nhất, hai mươi xâu tiền một chiếc thuyền. Nhiều nhất mỗi người chỉ có thể mua năm chiếc, không được phép lựa chọn. Cứ theo thứ tự giao tiền giao hàng.
Tin này làm chấn động thành Giang Đô. Những thương nhân và các lái thuyền kéo nhau đến mua thuyền. Loại thuyền chở bình thường một chiếc thấp nhất cũng hàng trăm xâu tiền nhưng lại chỉ giao bán có hai mươi xâu tiền. Điều đó làm cho không khí trên bến tàu vô cùng náo nhiệt, sôi động. Hầu như mỗi người chỉ được mua năm chiếc nên rất nhiều hộ cả nhà đều đi mua.
Ngược lên phía bắc năm dặm theo kênh đào, có một thôn trang cạnh ven sông. Dòng chảy ở thôn này tạo nên hình uốn khúc như vầng trăng lưỡi liềm. Vì thế nên thôn này được ví với cái tên rất đẹp: Vịnh trăng sáng.
Thôn trang không lớn cũng không nhỏ. Có chừng hơn trăm hộ. Hầu như nhà nhà đều kiếm sống dựa và dòng sông. Nhưng nghề nghiệp chỉ có hai loại, hoặc là làm thuyền viên cho quan phủ, hoặc là làm thuyền viên cho hai hãng tàu lớn. Không hề có sự lựa chọn thứ ba.
Đầu thôn Tây có một tòa nhà, chiếm chừng hơn mười mẫu. Nhìn tổng thể thì không ăn khớp với phong cách trong thôn. Nhưng chủ nhân lại là kẻ thích làm việc thiện. Sửa cầu trong thôn, mỗi năm đều cung cấp lương thực và muối cho hơn mười đứa trẻ mồ côi trong thôn. Nhà ai sinh con nhỏ, nhà ai cưới vợ gả chồng đều đưa hậu lễ tới. Cho nên hộ này đều được người trong thôn hết mực kính trọng, cả nhà sống yên vui hạnh phúc.
Lúc giữa trưa, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều chạy tới bến tàu Giang Đô để mua thuyền, trong thôn bỗng trở nên vắng vẻ. Một gã cưỡi ngựa từ phương xa tới dừng lại trước tòa nhà, xoay người xuống ngựa gõ vào cửa lớn rồi bước vào trong.
-Tiên sinh có ở đó không? Có lệnh gấp từ Chủ công.
-Có tin tức gì ?
Một ông già cốt cách phi phàm bước từ trong phòng. Ông chính là chủ nhân của căn nhà. Theo sau ông là một cô gái cao to còn hơn một đấng trượng phu ‘ a, a’ khoa chân múa tay, hóa ra là một cô gái câm.
-Ta biết rồi.
Ông cười gật gật đầu nói:
-Cô câm cảm thấy không an toàn, vào phòng rồi nói.
Vị lão nhân tiên phong đạo cốt này đương nhiên chính là tổng quân sư của Nam Hoa, tên Vương Mặc, lão thường trú ở Dư Hàng, gần đây thành Giang Đô phong vân tụ hội, cũng dẫn lão đến với Giang Đô…
Giang Đô cũng chính là một chi hội trọng yếu của Nam Hoa Hội, ở đây có gần một ngàn hội viên Nam Hoa Hội, tòa nhà lớn ở vịnh Minh Nguyệt này chính là phân bộ của Nam Hoa Hội ở Giang Đô.
Ơ trong phòng, sau khi Vương Mặc xem hết bức thư mà Tiêu Tiển viết, ánh mắt lão lộ chút ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói với Đại Xá ở bên cạnh:
-Chủ công có lệnh, lệnh chúng ta giết Dương Nguyên Khánh!
Tên Đại Xá bên cạnh tuổi chừng hai sáu hai bảy, cao chừng chín thước hai, dáng người lưng hùm vai gấu, nhưng đối nhân xử thế lại khôn khéo cẩn thận. Tên hắn là Tiêu Vân Nam, là cháu của đại tướng tiền Nam triều Tiêu Ma Kha, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ Hội chủ Giang Đô của Nam Hoa Hội.
Tiêu Vân Nam khẽ nhíu chân mày, nói:
-Nhưng lần này Dương Nguyên Khánh đến đây là để tiễu trừ thế lực của Quan Lũng quý tộc ở Giang Đô, có lợi cho chúng ta, tại sao lại phải giết hắn?
Vương Mặc trầm mặc một lát, nói:
-Chủ công sẽ không bao giờ tùy tiện đưa ra một quyết định đâu, một khi người đã từ ngàn dặm xa xôi phái người đưa lệnh tới, thì tất có nguyên do của người. Một khi chủ công đã có lệnh, tất có cái lý của người, bọn ta cứ thế mà tuân mệnh thôi.
Tiêu Vân Nam nhìn ra Vương Mặc cũng có ý không muốn giết Dương Nguyên Khánh, bèn nói:
-Tuy chủ công lệnh cho chúng ta giết Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng không nói phải lập tức ra tay, chẳng bằng chúng ta cứ chờ hắn xử lý hết các việc ở Giang Nam rồi hãy ra tay.
Vương Mặc thở dài, quả thực lão không thể hiểu nổi vì sao Tiêu Tiển lại đưa ra quyết định này. Nếu nói là do Dương Nguyên Khánh phát hiện được điều gì khi ở Đôn Hoàng, thì sự việc đã xảy ra cách đây mấy tháng. Dương Nguyên Khánh không hề nhắc đến việc đó, chứng tỏ rằng hắn không hề có ý muốn đối phó với Nam Hoa Hội, không lẽ lại có liên quan đến Tiêu Hậu?
Vương Mặc biết gần đây Tiêu Tiển có về qua kinh thành một chuyến, gặp cô mẫu Tiêu Hậu. Lão hoài nghi sở dĩ Tiêu Tiển nảy sinh ý muốn giết Dương Nguyên Khánh, rất nhiều khả năng có liên quan tới Tiêu Hậu.
Vương Mặc cũng không nghĩ nhiều nữa, bèn hỏi Tiêu Vân Nam:
-Tình hình trong thành thế nào?