Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 139: Chương 139: Họa phúc tương trợ




Lập tức có cung nữ và thái giám ở trước vị trí Tiêu Hậu ngồi kéo một tấm màn chắn lại. Hoàng Hậu có thể được tiếp kiến đại thần nhưng không được gặp trực tiếp, buộc phải có sự ngăn cách, thậm chí còn phải có cả sử quan ở đây nữa. Tuy nhiên hôm nay không có, nơi này không phải Hoàng Cung, chỉ có hơn mười người cung nữ và thái giám của Tiêu Hậu, ở cửa còn có bốn tên thị vệ võ nghệ cao cường đứng đó.

Dương Nguyên Khánh trải qua hàng loạt những lượt lục soát người cuối cùng cũng vào tới gian phòng Tiêu Hậu. Hắn bước lên trên một bước rồi quỳ xuống hành lễ,

- Phong Châu thượng trấn tướng Dương Nguyên Khánh khấu kiến Hoàng Hậu Nương Nương thiên tuế!

- Dương tướng quân miễn lễ.

Bên kia của tấm màn, giọng điệu của Tiêu Hậu rất bình thản, bà ta là người có thân phận, sẽ không nói ra những lời làm mất đi bản sắc của mình giống như con trai bà Dương Giản. Mặc dù trong lòng bà vô cùng bất mãn với Dương Nguyên Khánh nhưng sẽ không thể hiện ra bên ngoài.

- Đa tạ Nương Nương.

Dương Nguyên Khánh đứng dậy chắp hai tay lại, Tiêu Hậu nhìn hắn một cái qua tấm màn. Dương Nguyên Khánh ở chỗ sáng, bà ta ở chỗ tối nên bà ta có thể nhìn thấy hình dáng của Dương Nguyên Khánh. Thấy hắn thân hình cao lớn, bộ dạng như một nhân tài, chỉ có điều ăn mặc hơi giản dị. Tiêu Hậu cũng đã từng trải qua cuộc sống cùng khổ nên cũng không để ý nhiều tới cách ăn mặc của Dương Nguyên Khánh. Cũng may là Dương Nguyên Khánh không phải là tên xảo quyệt đầu hươu óc chuột như bà tưởng tượng.

- Dương tướng quân, Thiên Tử kiếm mà Thánh Thượng ban cho ngươi đâu? Ở trong tay đám thị vệ bên ngoài kia sao?

Theo suy nghĩ của Tiêu Hậu, bà sẽ tịch thu thanh kiếm này và ban thưởng nhà cửa đất đai màu mỡ cho hắn. Bà cũng hy vọng chồng bà ban thưởng như vậy cho hắn nhưng không ngờ ông lại ban thưởng thanh kiếm cho hắn, cuối cùng để thanh kiếm này gây ra chuyện.

Dương Nguyên Khánh hành lễ nói,

- Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, thần biết là không thể mang kiếm theo đi yết kiến người, nên thần đã không mang tới.

Sau một lúc, Tiêu Hậu mới thản nhiên nói:

- Thanh kiếm đó ở một mức độ nào đó nó đại diện cho Thánh Thượng, Dương tướng quân đặc biệt có được nó thì không vấn đề gì nhưng ta rất lo lắng thanh kiếm đó rơi vào tay người có bụng dạ khó lường thì sẽ làm thổn hại tới danh dự của Thánh Thượng. Như thế này đi! Ngươi trả lại thanh kiếm đó cho ta, ta sẽ ban thưởng nhà cửa đất đai màu mỡ cho ngươi.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Hậu, không ngoài nhằm vào việc xảy ra ở cửa phủ hôm nay, lại cũng không biết Tề Vương nói xấu mình thế nào nữa. Nếu như hắn cứ như vậy mà giao kiếm ra có nghĩa là thừa nhận những lời nói xấu của Tề Vương rồi. Kiếm, hắn có thể không cần nhưng chuyện này hắn buộc phải nói rõ ràng, kiếm có danh dự, Dương Nguyên Khánh cũng có danh dự.

- Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, kiếm là do Thánh Thượng ban tặng cho vi thần, biểu dương công sức của vi thần. Nếu nhưương nương cảm thấy không xứng đáng phải thu hồi lại kiếm, vi thần cũng không còn gì để nói. Nhưng chẳng may lúc nào đó Thánh Thượng hỏi đến thì vi thần phải trả lời ra sao? Mong nương nương nói cho thần được rõ.

- Nếu Thánh Thượng hỏi tới ta tự sẽ giải thích, ngươi không cần bận tâm.

- Ý của Nương nương vi thần đã rõ nhưng thần cũng không thể nói kiếm bị Nương nương thu hồi mà không biết nguyên nhân cụ thể là gì. Như vậy là bất kính với Nương nương và cũng là bất kính với Thánh Thượng, hy vọng Nương nương có thể nói cho thần biết để thần có thể thành thật trả lời những nghi vấn của Thánh Thượng.

Giọng điệu của Dương Nguyên Khánh rất cung kính, lời nói cũng rất uyển chuyển nhưng thái độ của hắn lại rất cương quyết. Tiêu Hậu thu hồi lại kiếm của hắn cũng được nhưng buộc phải nói rõ lý do cho hắn. Hắn không chấp nhận việc giải thích rằng mình bảo quản không tốt nên bị kẻ xấu lấy mất. Việc giải thích này cơ bản là không chắc chân.

Bất cứ báu vật nào của Thánh Thượng ban tặng đều có thể bị kẻ xấu lấy đi, vậy tại sao những vật của người khác lại không được thu hồi về mà cứ nhất định là kiếm của hắn chứ? Như vậy rõ ràng là hắn không thích hợp dùng kiếm.

Đúng lúc này Tề Vương Dương Giản đột nhiên lao ra chỉ vào Dương Nguyên Khánh quát lớn:

- Tên tặc thần to gan kia, ngươi dám uy hiếp Hoàng Hậu nương nương sao?

Sắc mặt Dương Giản lạnh ngắt, y đã phái người đi ám sát Dương Nguyên Khánh không ngờ lại gặp hắn chưa chết làm cho trong lòng y sợ hãi. Y không biết là đã xảy ra chuyện gì, tên thái giám kia cũng không hồi báo với y khiến y cảm thấy có gì đó không ổn.

- Hoàng Nhi, không có việc của con, lui xuống đi!

Tiêu Hậu bực mình mắng con trai một câu, vốn dĩ bà muốn từ từ truy vấn Dương Nguyên Khánh lại bị Dương Giản làm gián đoạn ý ngĩ của mình.

Dương Nguyên Khánh lại nắm được cơ hội, từ bên hông tháo ra tấm quân bài đặt trước mặt đàng hoàng nói:

- Đây là quân bài của thần, mong Hoàng Hậu nương nương thu hồi cùng.

Tiêu Hậu sửng sốt, ngay lập tức không vừa lòng nói:

- Dương tướng quân, ngươi như vậy là có ý gì? Uy hiếp bản cung sao?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Vi thần đâu dám uy hiếp Hoàng Hậu nương nương, vi thần nghe được trong lời nói của Hoàng Hậu nương nương có nghĩ thay cho Tề Vương điện hạ. Vi thần nghĩ Hoàng Hậu nương nương chắc chắn không muốn Tề Vương điện hạ mang trên mình một tội danh ám sát mệnh quan triều đình.

Lời nói này của Dương Nguyên Khánh cực kỳ sắc bén và cũng rất thẳng thắn. Sắc mặt của Tiêu Hậu có chút thay đổi, bà trừng mắt nhìn con trai một cái, Dương Giản cúi đầu xuống, trong lòng y hơi chột dạ. Theo tính cách của y thì chắc chắn hắn sẽ lập tức bác bỏ không thừa nhận chuyện này, nhưng tên thái giám đó vẫn chưa hồi báo cho y, y nghi ngờ là gã đã bị rơi vào tay Dương Nguyên Khánh rồi. Nói không chừng lại còn viết ra bản khẩu cung gì nữa, lúc này y không dám làm to chuyện lên, đây cũng là chỗ khôn lỏi của y.

Tiêu Hậu là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, ngay lập tức đã nghe ra trong lời của Dương Nguyên Khánh còn có ý khác. Bà cũng biết hành vi của con trai không tốt, không ngờ lại tới mức ám sát Dương Nguyên Khánh, xem chừng sự việc không đơn giãn như những gì nó nói với mình.

Bà cũng ý thức được mình bị con trai lợi dụng, chỉ có điều y là đứa con trai quý báu nhất của bà.

Một bên là đại thần, một bên là con trai làm cho bà vô cùng khó xử. Tiêu Hậu quay đầu nhìn con trai, trong mắt Dương Giản lộ ra một vẻ ăn năn hối lỗi, đây là vẻ mặt thường có sau khi nghịch ngợm của y lúc nhỏ. Trong lòng Tiêu Hậu hơi rung động, dường như bà lại nhìn thấy bộ dạng con trai lúc còn bi bô tập nói, nhìn thấy bộ dạng nó cười một cách ngọt ngào trong nôi. Bà thở dài một hơi.

Trầm ngâm một lát sau, thước đo tình cảm trong lòng cuối cùng đã nghiêng về con trai.

- Dương tướng quân, những việc khác ta không hỏi đến, ta lấy sự luận sự, quân bài là việc của triều đình không liên quan tới ta, ngươi cất đi, còn thanh kiếm kia ngươi lập tức phải giao ra, ngươi hiểu rõ không?

Dương Nguyên Khánh thấy Tiêu Hậu vì con trai đến việc tối thiểu phải công tư phân minh cũng không nói tới, như thế có nghĩa là mình bị Dương Giản kia giết chết thì bà cũng sẽ che chở cho y như thế.

Hắn có thể lý giải được đây là tình mẫu tử, đối với người phụ nữ bình thường thì không có gì để nói nhưng Tiêu Hậu không giống, bà là mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu. Tất là thần dân trong thiên hạ đều là con dân của bà, bà có thể lựa chọn im lặng không hỏi đến ân oán giữa Tề Vương và hắn nhưng bà lại không làm như vậy. Bà vẫn ra lệnh cho mình phải nộp kiếm ra, che chở cho con trai, trong mâu thuẫn giữa con trai và đại thần, bà đã mất đi sự công bằng tối thiểu.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh trỗi dậy nỗi sỉ nhục và giận giữ, sự hung dữ trong con người hắn bị phát tác, hắn chậm rãi lắc đầu nói:

- Mong Hoàng Hậu nương nương thu hồi quân bài, kiếm thần sẽ cùng giao lại cho nương nương. Nếu như nương nương không không đồng ý thu hồi quân bài thì vi thần vẫn là Đại Tùy biên tướng, như vậy thanh kiếm này thần nên trả lại cho Thánh Thượng.

- To gan!

Tiêu Hậu giận giữ quát lên.

- Dương Nguyên Khánh, ngươi đừng tưởng là ta không dám giết ngươi, người đâu!

Vài tên thị vệ đứng ngoài cửa đồng loạt trả lời và đang định đi về phía Dương Nguyên Khánh. Đúng lúc đó bên ngoài truyền tới một tiếng tung hô của thái giám.

- Nhạc Bình công chúa giá lâm!

Tiếng bước chân vang lên, Nhạc Bình công chúa Dương Lệ Hoa đã xuất hiện ngoài cửa, giọng nói phẫn nộ của Tiêu Hậu ở ngoài xa cô đã nghe tiếng. Cô ấy cũng đã nghe Dương Chiêu nói về mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Dương Giản, trên thực tế nó là tranh đấu giữa Dương Lượng và Dương Chiêu chỉ là thay một phương thức khác.

- Hoàng Hậu nương nương, rốt cuộc có chuyện gì mà làm cho người tức giận đến vậy chứ?

Dương Lệ Hoa chậm rãi bước tới bên cạnh Dương Nguyên Khánh, nhìn hắn một cái rồi thản nhiên hỏi:

- Nguyên Khánh ngươi chọc giận Hoàng Hậu nương nương sao?

- Vi thần không dám!

Dương Nguyên Khánh hành lễ đáp.

Tiêu Hậu nghe Dương Lệ Hoa gọi Dương Nguyên Khánh là Nguyên Khánh, trong lòng không khỏi nao nao, lại nghe giọng điệu của nàng, dường như giữa cô ta và Dương Nguyên Khánh có gì đó liên quan với nhau.

Tiêu Hậu biết rất rõ tính cách của nàng công chúa này rất mạnh mẽ, thủ đoạn cứng rắn, không phải là người dễ dây vào được, bà càng lo lắng hơn không biết con trai có bị Dương Nguyên Khánh kia nắm được nhược điểm gì không?

Nếu quả thực nhược điểm đó lại bị Dương Lệ Hoa tóm được, một khi khi công khai ra ngoài thì sẽ bất lợi cho thanh danh của con trai. Sự việc có chút nghiêm trọng hơn, đặc biệt là trong thời điểm này Thánh Thượng đang suy xét việc lập Thái tử, bà không mong muốn con thứ vì việc này mà mất đi thân phận.

Cho dù trong lòng bà vô cùng căm tức Dương Nguyên Khánh, nhưng lúc này bà không thể không bình tĩnh lại kìm nén cơn giận giữ, rồi làm như không có việc gì cười cười nói:

- Không có gì, tên tiểu Tướng quân này không hiểu lễ nghĩa lắm, ta đang dạy dỗ hắn.

- Vậy sao?

Dương Lệ Hoa nhìn Dương Nguyên Khánh một cái rồi thở dài nói:

- Đứa nhỏ này còn trẻ lại ở biên cương lâu, không hiểu về đối xử trong quan trường lại càng không hiểu những quy định trong cung, khó tránh khỏi thất lễ, Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ cũng không nên quá so đo với hắn làm gì.

- Hắn đã mười lăm tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ nữa!

Tiêu Hậu nhìn sang Dương Lệ Hoa với ánh mắt sắc nhọn.

- Nhưng đối với chúng ta hắn vẫn còn là một đứa nhỏ.

Đôi mắt của Dương Lệ Hoa sâu như biển cả, ánh mắt sắc nhọn của Tiêu Hậu chẳng gây nên đợt sóng nhỏ nhoi nào, nàng nhìn sang Dương Nguyên Khánh hòa nhã nói:

- Nguyên Khánh, còn không mau xin lỗi Hoàng Hậu nương nương đi!

Dương Nguyên Khánh lập tức quì gối xuống hành lễ nói:

- Bỉ chức không hiểu lễ nghĩa đã vô lễ với Hoàng Hậu nương nương, mong Hoàng Hậu nương nương rộng lượng bỏ qua.

Nhu lực như nước của Dương Lệ Hoa cộng với sự phối hợp kịp thời của Dương Nguyên Khánh, cho dù trong lòng Tiêu Hậu có căm tức đến mấy cũng không thể tiết phát ra ngoài. Bà không thể không nể mặt Dương Lệ Hoa liền gật gật đầu nói,

- Thôi bỏ đi, nói như công chúa thì ngươi chỉ là một đứa nhỏ, ta không nên so đo với ngươi, ngươi lại có công cứu giá, chuyện hôm nay coi như là bỏ qua, ngươi lui đi!

- Đa tạ nương nương thiên tuế, bỉ chức xin cáo lui!

Dương Nguyên Khánh lại quay sang Dương Lệ Hoa hành lễ,

- Đa tạ Công chúa điện hạ.

Hắn từ từ lui ra, Dương Lệ Hoa nhìn mai theo dáng hắn khuất xa, lúc này quay sang thành khẩn nói với Tiêu Hậu,

- Đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa lại có ơn với ta, ta rất thích hắn, hắn có chỗ nào mạo phạm nương nương ta mong nương nương nể mặt ta mà tha cho hắn một lần.

Dương Lệ Hoa làm việc rất cẩn thận, làm hết đường trả thù Dương Nguyên Khánh của Tiêu Hậu sau này, buộc Tiêu Hậu phải từ bỏ chuyện này,

- Công chúa nói đi đâu vậy, ta đường đường là một Hoàng Hậu của Đại Tùy sao có thể chấp vặt với một đứa trẻ chứ, việc này tới đây là chấm dứt.

Dương Lệ Hoa hành lễ với bà nói:

- Ta là chủ nhân hôm nay, công việc hơi bận nên ta xin cáo từ trước, hôm khác xin lấy rượu chuộc tội với nương nương.

Tiêu Hậu thân mật kéo tay nàng cười nói:

- Chuyện nhỏ ấy mà, giữa chúng ta còn nói gì chuộc tội với không chuộc tội chứ? Ta biết Đại tỷ rất bận nên không giữ Đại tỷ nữa.

Dương Lệ Hoa gật đầu, nhẹ nhàng bước đi, từ đầu đến cuối nàng không nói một câu nào với Dương Giản đứng bên cạnh, giống như là không quen biết y vậy.

Dương Giản tưởng rằng có thể mượn lực của mẫu thân để xử lý Dương Nguyên Khánh, không ngờ cuối cùng lại chẳng đạt được gì làm cho y vô cùng không can tâm, y phẫn hận nói:

- Dương Nguyên Khánh phạm thượng như vậy, Mẫu hậu chúng ta bỏ qua cho hắn sao?

- Việc này không liên quan tới ta, con đừng có lôi kéo ta vào!

Tiêu Hậu lạnh lùng nhìn hắn một cái,

- Đông cung chưa định, Giản nhi, ta khuyên con thời gian này đừng có mà đắc tội với Hoàng cô.

Dương Giản vuốt mũi một cái chột dạ cáo lui. Tiêu Hậu chắp tay sau lưng đi lại trong cung, mặc dù bà đã hứa với Dương Lệ Hoa là sẽ không hỏi tới chuyện này nữa nhưng chuyện xảy ra hôm nay vẫn làm cho bà không thoải mái, đặc biệt là việc Dương Nguyên Khánh lấy chồng bà ra ép bà càng khiến cho bà tức.

Lúc này tên thái giám Triệu Tiến Hiền bên cạnh nhẹ nhàng nói:

- Hoàng Hậu nương nương, Lão nô cảm thấy tên Dương Nguyên Khánh này hình như thiếu chút gia giáo.

Một câu nói đã nhắc nhở Tiêu Hậu, đúng vậy! bà ta có thể không tìm Dương Nguyên Khánh gây phiền phức nhưng Dương Huyền Cảm và phu nhân Trịnh thị dạy dỗ con không nghiêm, bọn họ có trách nhiệm.

- Ngươi đi chủ điện một chuyến, mời mẫu thân của Dương Nguyên Khánh Trịnh phu nhân tới đây, ta phải nói cho bà ấy biết đạo lý dạy con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.