Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 437: Chương 437: Huyền Cảm khởi sự




Nhưng hối hận cũng vô ích, Dương Quảng cũng tuyệt đối không thừa nhận sách lược của mình là sai. Dương Quảng chắp tay sau lưng đi lại trong ngự thư phòng. Từ Trường An đến đây, nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày, lại thêm thời gian quân đội của ông ta đến được quận Trác, cũng đã mất một tháng, cũng không biết tình hình ở Trường An thế nào nữa.

Lúc này, Dương Quảng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của Dương Huyền Cảm, nghĩ đến Dương Nguyên Khánh ở Liêu Đông. Dương Huyền Cảm là người tầm thường, ông ta không lo, nhưng ông ta lại lo lắng về Dương Nguyên Khánh. Mặc dù có thể Dương Nguyên Khánh không cùng Dương Huyền Cảm tạo phản, nhưng có sự giáo huấn của Nguyên gia, Dương Quảng cũng tuyệt đối không cho sự việc Nguyên gia tái diễn nữa.

Dương Quảng trở lại chỗ ngồi, lập tức viết hai mật chỉ, triệu hai gã hoạn quan đến, đem mật chỉ và kim bài giao cho bọn họ.

- Các ngươi lập tức đi Liêu Thủy, đem hai mật chỉ này giao cho Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung.

Vào canh ba, trong phủ Thái thú quận Đông Bình đèn đuốc vẫn sáng trưng. Hai mươi mấy người trong Dương gia tụ tập đông đủ, mỗi người đều lộ vẻ nôn nóng bất an. Tin tức Nguyên gia tạo phản tựa như một trận hỏa hoạn lớn khiến bọn họ như ngồi trên đống lửa vậy. Bọn họ vô cùng sốt ruột, giống như Nguyên gia sẽ giành trước mất những gì vốn thuộc về Dương gia bọn họ vậy.

Lại giống như một cuộc đua chạy bộ, lực chú ý của Dương gia không tập trung, bị Nguyên gia cướp trước mất. Oán hận, bực tức, tất cả sự nôn nóng của mọi người đều tập trung lại trên người Dương Huyền Cảm, khiến Dương Huyền Cảm lại áp lực gấp bội.

Lúc này Dương Huyền Cảm đang ở phòng bên cạnh họp bàn, để quyết định ông ta sẽ tạo phản theo phương thức nào.

Trong nghị sự đường có bảy người, Dương Huyền Cảm, Đại tướng quân Lý Tử Hùng, mưu sĩ Lý Mật, Hổ Bí lang tướng Vương Tín Triết, con cả Dương Tuấn, cùng với Dương Huyền Đỉnh vừa mới kịp đến và thân tín của Dương Huyền Cảm là Hồ Sư Đam.

Lúc này ý kiến của họ chia làm hai nhóm, Lý Tử Hùng chủ trương hưởng ứng Nguyên thị, đồng thời tiến công kho Lê Dương, công khai ủng hộ Thục vương Dương Tú. Bao gồm Lang tướng Vương Tín Triết và Dương Huyền Đỉnh cũng tán thành ý kiến của Lý Tử Hùng.

Còn Lý Mật lại công khai ý đồ riêng truy đuổi Nguyên gia, lấy danh nghĩa thảo phạt Nguyên gia tiến quân vào Quan Trung, tham gia vào tranh đoạt Quan Trung. Người coi kho Lê Dương Nguyên Vụ Bản chính là cái cớ tốt nhất, mà ủng hộ cho phương án của Lý Mật, chỉ có thân tín Hồ Sư Đam.

Dương Tuấn lại vẫn luôn trầm mặc, dường như gã đang nghĩ gì đó, không tỏ thái độ.

Hai luồng ý kiến là nam tiến bắc lui, khiến Dương Huyền Cảm thực sự không thể quyết định được. Lý Mật lại khuyên Dương Huyền Cảm:

- Nguyên gia khởi sự đã được nửa tháng rồi, những quan phủ hưởng ứng theo bọn họ vẫn chỉ có mấy nhà ở Lũng Hữu, có thể thấy Nguyên gia cũng không được lòng người. Nếu lúc này Minh công thể hiện rõ là ủng hộ Nguyên gia, sẽ trở thành kẻ địch của thiên hạ, mong Minh công suy xét.

- Lời này của tiên sinh thật không ổn chút nào!

Giọng của Lý Tử Hùng rất lớn, khiến trong gian phòng cũng có tiếng phản âm ồ ồ. Thái độ của y rõ ràng phản đối cách nghĩ của Lý Mật:

- Tuy các quan phủ trong thiên hạ không hưởng ứng Nguyên gia, nhưng những người thật sự công khai khiển trách Nguyên gia tạo phản, chỉ có một vài người như Thái Nguyên Lý Uyên. Điều này chứng tỏ phần lớn mọi người đều đang xem chừng, chứ không phải không ủng hộ Nguyên gia. Chỉ cần chúng ta đồng ý ủng hộ Nguyên gia, tin chắc sẽ càng ngày càng có nhiều người cùng đứng về phía chúng ta. Khiến cho tên độc tài kia cuối cùng phải rơi vào thế cô lập, cuối cùng cũng bị xa lánh. Ngược lại, nếu như theo cách nghĩ của tiên sinh, phản đối Nguyên gia trước, sau đó chúng ta mới vào Quan Trung tự lập, như vậy chính là những hành vi lật lọng của bọn tiểu nhân, tất sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.

- Đại tướng quân, tướng quân không cần phải nói khắc nghiệt đến như vậy chứ?

Lý Mật lạnh lùng nhìn y.

- Hừ! Ta từ trước đến nay đều như vậy, ngay cả Thánh thượng ta cũng không chịu thua.

Lý Tử Hùng ngạo mạn ngẩng đầu, không thèm nhìn Lý Mật.

- Được rồi, không cần cãi nữa.

Dương Huyền Cảm ngắt lời hai người, y lại hỏi đứa con cả Dương Tuấn,

- Tuấn nhi, con nghĩ thế nào?

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Dương Tuấn, bây giờ thái độ của Dương Tuấn là quan trọng nhất. Dương Tuấn chậm rãi nói:

- Phụ thân, thật ra con tán thành ý kiến ủng hộ Nguyên gia của Lý Đại tướng quân. Nếu đã muốn tạo phản, thì thái độ cũng phải rõ ràng mới có thể khiến người ủng hộ chúng ta bằng lòng. Nhưng, con lại ủng hộ Lý tiên sinh trong đề nghị lấy Quan Trung. Có Quan Trung làm cơ sở, mới có thể chống lại Lạc Dương, cho nên con hơi mâu thuẫn, không biết nên ủng hộ ai?

Lý Tử Hùng liền cười to, ngay cả đứng bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cười của y.

- Ta không nói không lấy Quan Trung, ta chỉ nói đến thái độ. Trước tiên phải có thái độ rõ ràng, lấy được kho Lê Dương, chiêu mộ quân đội, sau đó chúng ta liền đến Quan Trung, đi cứu viện Nguyên gia. Ít nhất Nguyên gia cũng nhường một nửa Quan Trung cho chúng ta. Về phần tranh đoạt thiên hạ với Nguyên gia, đó là chuyện về sau, việc cấp bách hiện nay chính là cùng chống lại triều Tùy.

Dương Huyền Cảm gật đầu, lại hỏi mọi người,

- Còn có người có ý kiến khác không?

Sắc mặt Lý Mật âm trầm, không nói gì. Y nhìn ra thái độ của Dương Huyền Cảm sớm đã nghiêng về phía Lý Tử Hùng, bản thân y thế lực cô độc, đại cục đã định.

Dương Huyền Cảm quét mắt qua tất cả mọi người, thấy tất cả đều im lặng. Lúc này ông ta đã hạ quyết tâm, đứng lên nói:

- Vậy quyết định như thế này đi, công khai lên án hôn quân, lên tiếng ủng hộ Nguyên gia!

Dương Huyền Cảm bước nhanh ra ngoài, ông ta tuyên bố quyết định đó với những người trong gia tộc. Mọi người ở trong nghị sự đường gần hai canh giờ, đều có chút mệt mỏi rồi, đều đi ra ngoài hít thở không khí.

Lý Mật đi đến vườn hoa bên cạnh nghị sự đường, y thở dài nặng nề một cái. Y cảm thấy tiền đồ của Dương Huyền Cảm quá mờ mịt, Nguyên gia vốn dĩ là một trong những quý tộc Quan Lũng, có uy lực lớn trong quý tộc Quan Lũng. Dương Huyền Cảm không mượn sức của triều đình để loại bỏ Nguyên gia trước, lại muốn cùng Nguyên gia âm mưu chiếm thiên hạ, không nghi ngờ gì chính là đâm đầu vào hiểm nguy. Nguyên gia dễ dàng để Dương gia được lợi như vậy hay sao? Đã đến lúc này rồi, còn nói cái gì hành vi tiểu nhân, hành vi quân tử, khiến Lý Mật không còn lời gì để nói.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng hoan hô, đó chính là con cháu Dương gia hoan hô vì quyết định của gia chủ. Sắc mặt Lý Mật lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường. Chẳng trách Dương Nguyên Khánh kiên quyết không quay về Dương gia. Giúp một lũ ngu xuẩn này tính việc thiên hạ, bản thân y quả thật đã mù mắt.

- Tâm tư của tiên sinh có vẻ không tốt!

Phía sau truyền đến giọng nói của Hồ Sư Đàm, gã cười tủm tỉm tiến đến hỏi han thân thiết.

Lý Mật nhẹ nhàng thở dài,

- Huyền Cảm không nghe lời khuyên của ta, ta rất lo lắng!

- Ta cũng rất lo lắng, nói thật, ta muốn tìm đường lùi cho mình, nhưng lại rất mơ hồ, không biết đi đâu về đâu? Có khi ta lại muốn đi đầu hàng Ngõa Cương.

Lý Mật lại lắc đầu,

- Ta khuyên ngươi không nên đầu hàng Ngõa Cương. Đừng thấy y bây giờ uy thế lớn, thực ra chỉ là một con rồng chết có cơ thể to lớn mà thôi, một bầy quạ tụ tập lại mà thôi. Không có ngọc rồng thì rồng cũng bay không được chín ngày.

- Không biết ngọc rồng mà tiên sinh nói là cái gì?

- Thân phận quý tộc của Huyền Cảm chính là ngọc rồng, quý tộc Quan Lũng của Nguyên gia cũng là ngọc rồng. Thực ra Hồ tiên sinh nên đi gia nhập vào Dương Nguyên Khánh.

- Dương Nguyên Khánh có ngọc rồng sao?

- Ngọc rồng của Dương Nguyên Khánh chính là sĩ tộc Sơn Đông, Bùi thị, Vương thị, Lư Thị, Thôi thị, những sĩ tộc đó đều đang đứng sau lưng ủng hộ anh ta. Chỉ cần anh ta kiên quyết không thừa nận mình là con cháu Dương gia, như vậy sau này những người tranh giành thiên hạ, nhất định có phần của anh ta.

Hồ Sư Đam mỉm cười,

- Nếu tiên sinh đã đánh giá tốt về Dương Nguyên Khánh như vậy, vì sao lại không đầu quân vào anh ta?

Lý Mật thở dài,

- Ân tình khó chối từ!



Ba ngày sau, một đội quân đến từ quận Đông Bình vượt qua Hoàng Hà, đi nhanh về phía kho Lê Dương.

Nhà kho Lê Dương cũng chính là Bạch Mã thời kỳ Tam Quốc, nằm ở nơi giao nhau giữa kênh Vĩnh Tế và Hoàng Hà, vận tải đường thủy đi khắp nơi thông suốt, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Dương Quảng liền xây dựng một kho lương là kho Lê Dương ở đây. Đây cũng là một trong bốn kho lương lớn của vương triều Tùy, có năm ngàn trú binh phòng vệ.

Lúc này chiến tranh Triều Tiên đã bắt đầu, nhưng lương thực vận chuyển về quận Trác vẫn được tiến hành như cũ. Hơn mười ngàn lái thuyền từ khắp nơi tới vận chuyển hàng chục ngàn thuyền lương thực tập trung ở gần nhà kho Lê Dương. Còn có hơn hai trăm ngàn dân đói, cũng đang có ý đồ cướp lương thực từ kho Lê Dương để sinh tồn.

Sáng ngày hôm nay, Dương Huyền Cảm dẫn mười ngàn quận binh đến nơi cách kho Lê Dương hai mươi dặm, tốc độ hành quân của quân đội rõ ràng đã chậm lại.

Không biết từ khi nào Hồ Sư Đàm đã đi đến bên cạnh Dương Huyền Cảm. Dương Huyền Cảm nhìn y một cái, nhàn nhạt nói:

- Tối hôm đó, y và ngươi nói gì?

- Y nói minh công không nghe lời y khuyên bảo, khiến y bắt đầu có ý định muốn rời đi. Y còn khuyên thần đi, bảo thần đi đến chỗ Dương Nguyên Khánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.