Từ mấy tháng trước, sau khi Đậu Kiến Đức bại bịnh tại quận Hà Nội. Đậu Kiến Đức chính thức cưới muội muội của Từ Nguyên Lãng làm thiếp. Chính là biểu đạt thiện ý của Từ Nguyên Lãng đối với Đậu Kiến Đức. Trong lúc đó Từ Nguyên Lãng một thế lực nhỏ chen giữa hai đại kiêu hùng Đậu Kiến Đức và Lý Mật. Từ Nguyên Lãng phải lấy lòng song phương, không dám đắc tội với ai.
Cùng lúc y thần phục Lý Mật, tiếp nhận chức vị Lỗ Quận Công do Lý Mật ban thưởng. Về phương diện khác, y ngoan ngoãn bày tỏ ý nguyện kết thân cùng Đậu Kiến Đức.
Y cùng lúc kết giao với hai thế lực lớn, giống như qua cầu khỉ, cẩn thận duy trì trạng thái cân bằng. Đồng thời cũng muốn bảo vệ lợi ích của chính mình.
Từ Nguyên Lãng vốn chính là hải tắc quận Đông Lai, đầu năm ngoái, tại Bắc Hải y thu nhặt hơn mười đội tiểu phỉ ước khoảng hơn nghìn người. Dẹp xong huyện Bắc Hải, thế lực chiếm được nhanh chóng phát triển, mấy thắng gần đây chiếm được sáu quận Đông Lai, Bắc Hải, Cao Mật, quận Tề, quận Lỗ, quận Lăng Gia, binh lực gần năm vạn.
Hơn một tháng trước, Đậu Kiến Đức phái người nhắn nhủ mệnh lệnh với y, mệnh y phái quân tham chiến Hà Bắc, cùng đối phó quân Tùy. Điều này khiến trong lòng Từ Nguyên Lãng vô cùng lo lắng, y làm sao có thể phái binh tiến nhập Hà Bắc đối kháng quân Tùy?
Sau khi biết tin Lý Mật chỉ phái mấy nghìn người đóng quân tại bờ sông Hoàng Hà phô trương thanh thế, y lập tức cũng tạo ra tư thái như vậy. Thống lĩnh một vạn quân đóng tại huyện Chúc A, biểu hiện trạng thái chuẩn bị qua sông. Bề ngoài là qua sông, trên thưc tế chính là án binh quan chiến, ví dụ như quân Hạ bất lợi, y liền lui về, ví như quân Tùy bất lợi, y liền qua sông lên tiếng ủng hộ.
Buổi chiều hôm nay, vài chiến thuyền lớn từ bờ bên kia cập bến, bỏ neo trên bờ nam Hoang Hà, hơn nghìn tên binh sĩ từ trên thuyền dỡ xuống năm trăm rương lớn. Sớm đã có thám báo nhanh chóng chạy về đại doanh bẩm báo.
Trong lòng Từ Nguyên Lãng cảm thấy quái dị, liền phái người qua sông hỏi tình hình. Năm trăm rương lớn trên thuyền đã được dọn sạch. Lúc này một nam tử khôi ngô tuấn tú vóc người cường tráng từ trên thuyền đi xuống, làn da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền, mũi to, môi dày, khuôn mặt thô kệch nhưng phối hợp cùng đôi mắt nhỏ, thỉnh thoảng lóe ra tia sáng giảo hoạt.
Người này chính là đại tướng tâm phúc của Đậu Kiến Đức Lưu Hắc Thát, gã kém Đậu Kiến Đức năm tuổi, hai người cùng thôn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau luyện tập võ nghệ, tình cảm sâu đậm. Thường năm Hà Bắc gặp đại hạn chuyển sang ngập úng, vô số người chết đói, đó chính là nguyên nhân Đậu Kiến Đức tạo phản.
Trước khi bỏ nhà theo Đậu Kiến Đức tạo phản, gã đầu phục Hách Hiếu Đức ở Đậu Tử Cương, sau lại theo Hách Hiếu Đức đầu hàng trại Ngõa Cương. Hách Hiếu Đức giết chết Lý Hỏa Tịnh, chính là nguyên nhân lớn nhất khiến trại Ngõa Cương chạy lánh lạn. Lưu Hắc Thát quay về Hà Bắc đầu nhập bạn thân Đậu Kiến Đức, lâu ngày được Đậu Kiến Đức tín nhiệm.
Đại chiến Hà Bắc lần này, Lưu Hắc Thát phụng mệnh sắp xếp đường lui, tùy cơ cướp đoạt căn cứ Thanh Châu của Từ Nguyên Lãng, sáng sớm, Lưu Hắc Thát nhận được tin tức thám báo. Lúc này đại doanh của Từ Nguyên Lãng đang đóng ngay tại bờ nam Hoàng Hà, Lưu Hắc Thát lập tức bắt tay hành động.
- Các huynh đệ khiêng rương tới đại doanh Từ Nguyên Lãng.
Một nghìn tráng hán hai người một tổ, khiêng năm trăm rương lớn đi tới đại doanh Từ Nguyên Lãnh cách khoảng năm dặm. Đi được vài dặm liền gặp vài chục binh sĩ Từ Nguyên Lãng phái tới.
- Xin chờ chút!
Kỵ binh chạy nhanh như bay ngăn cản lối đi, Lưu Hắc Thát phẩy tay ngăn lại:
- Hạ xuống!
Năm trăm rương lớn được hạ xuống, Giáo úy dẫn đầu tiến lên trước mặt Lưu Hắc Thát chắp tay nói:
- Tại hạ phụng mệnh quận công tới đây hỏi, tôn giá chính là Lưu tướng quân?
Lưu Hắc Thát cười sang sảng:
- Ta chính là Lưu Hắc Thát, mang chút tài vật tới quận Tề, Vương gia nhờ Từ cữu gia bảo quản giúp.
- Quả nhiên chính là Lưu tướng quân!
Giáo úy nhìn thoáng qua năm trăm rương lớn, lại hỏi:
- Lưu tướng quân nói, đây chính là tài vật Hạ vương giao cho tướng quân ta bảo quản?
- Đúng vậy!
Lưu Hắc Thát vung tay ra lệnh nói:
- Mở rương cho bọn họ nhìn!
Binh sĩ mở ba rương lớn ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu, còn có tơ lụa thượng đẳng, cùng một chút đồ sứ tốt.
Giáo Úy nhìn thoáng qua, lập tức chắp tay nói:
- Ta quay về bẩm báo tướng quân, xin chờ một chút!
Y xoay người lên ngựa, vội vàng chạy đi. Lưu Hắc Thát cũng không thèm để ý, quay về phía mọi người nói:
- Tiếp tục đi!
Mọi người khiêng rương đi cách đại doanh vài dặm.
Trước cổng doanh trại, Từ Nguyên Lãng cùng hơn một trăm thị vệ vây quanh, đang nhìn về phía chân trời xa xa, rất xa, y đã thấy một đội nhân mã đi tới đại doanh, cách khoảng hơn ba dặm.
Chiến mã vội vàng chạy tới, vài tên thủ hạ lúc trước y phái đi chạy tới, xuống ngựa bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, chính là Lưu Hắc Thát dẫn người khiêng năm trăm rương lớn, nói là tài vật của Hạ vương, muốn gửi lại chỗ chúng ta.
Từ Nguyên Lãng nhướng mày, hỏi:
- Ngươi kiểm tra chưa?
- Nhìn trong ba rương lớn đều là vàng bạc châu báu cùng đồ sứ, quả thực đều là tài vật quý giá.
Từ Nguyên Lãng suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Bọn họ tới bao nhiêu người?
- Ước khoảng nghìn tên khuân vác.
Lúc này, Lưu Hắc Thát cách khoảng một dặm, đương nhiên Từ Nguyên Lãng đối với tiền bạc châu báu cảm thấy rất hứng thú, năm trăm rương lớn nhờ y bảo quản, nếu như Đậu Kiến Đức đã chết, chẳng phải tất cả của cải này đều thuộc về y sao?
Chỉ có điều người của Lưu Hắc Thát tới quá nhiều, y cũng không muốn nhiều người như vậy tiến nhập doanh trại, y lập tức ra lệnh nói:
- Bảo bọn họ để rương trước của doanh trại, người của chúng ta khiêng vào doanh trại, người của Lưu Hắc Thát tối đa không được vượt quá trăm người tiến nhập doanh trại.
Xong, y xoay người đi vào đại doanh.
Năm trăm rương lớn đặt ngay ngắn tại khoảng đất trống trước cửa đại doanh, tất cả rương đều mở, bên trong đều là vàng bạc châu báu, đồ sứ cùng với tiền vàng tốt nhất, dưới ánh mặt trời phát quang lấp lánh.
Tướng lĩnh cùng binh sĩ vây xem, trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ tham lam. Nhưng bọn chúng chỉ từ xa xa nhìn lại, không ai dám động tới số tiền của này.
Lưu Hắc Thát cùng Từ Nguyên Lãng tỉ mỉ kiểm tra những tài bảo của Đậu Kiến Đức này. Lập tức trong mắt Từ Nguyên Lãng lóe ra ánh sáng lập lòe, bản thân y xuất thân chính là hải tặc, tham tiền cướp của chính là bản tính của y. Trong mắt y, những tài bảo này đều đã là vật trong tay y.
- Ta biết rồi, số tiền vàng châu báu này gửi lại trong lều lớn của ta, ta sẽ không đụng tới chúng, không biết bao giờ Vương gia lấy chúng về?
Từ Nguyên Lãng thản nhiên như không hỏi.
- Dựa theo tin tình báo, Vương Phục Bảo tại quận Hà Gian đại bại quân Tùy, ta phỏng đoán nhiều nhất một tháng nữa, chúng ta có thể đuổi quân Tùy về Hà Đông, mấy thứ này sẽ vận chuyển trở về. Trong khoảng thời gian này, thật vất vả cho Từ cữu gia.
- Đâu có! Đâu có!
Từ Nguyên Lãng nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ kế phải làm thế nào có thể nắm giữ những bảo vật này.
Đúng lúc này, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một rương chất đầy châu báu bị rơi, hạt châu báu trong suốt trút xuống trước mặt đám người vây xem. Mấy viên trân châu lóng lánh lăn vào trong đám người.
Cả đám nhất thời nhốn nháo, tất cả mọi người chen lấn tìm kiếm trân châu, vô số binh sĩ xung quanh cũng xông lên, theo nhau cướp giật, rất nhiều người mất đi lý trí, thậm chí còn đừa tay mở những chiếc rương khác.
Từ Nguyên Lãng giận dữ, cao giọng mắng:
- Dừng tay! Dừng tay!
Trong mắt Lưu Hắc Thát đứng bên hiện lên một tia sát khí. Từ Nguyên Lãng võ nghệ cao cường, tính cách hung hãn, nếu không dùng thủ đoạn này nhất định không thể đối phó được y.
Ngay sau khi lực chú ý của Từ Nguyên Lãng rời đi, Lưu Hắc Thát từ giày rút ra một con dao găm sắc bén, mạnh mẽ giơ lên, cánh tay phải ôm chặt cổ y. Một đao hung hăng cắm vào hậu tâm Từ Nguyên Lãng, Từ Nguyên Lãng khó khăn kêu một tiếng, y lập tức bị mất mạng.
Hơn mười thân binh đứng cạnh chưa kịp phòng bị, khi bọn họ phản ứng. Từ Nguyên Lãng đã mất mạng ngã xuống đất. Bọn chúng nổi giận gầm lớn rút đao giơ lên, Lưu Hắc Thát rút hoành đao của Từ Nguyên Lãng, giống như con báo tiếp đón, ánh đao lóe sáng, máu văng khắp nơi, trong nháy mắt giết chết bảy tám tên.
Lưu Hắc Thát cũng huy động trăm thủ hạ đứng vây bên ngoài. Bọn họ huy đao đánh về phía hơn mười quan quân, các quan quân đang cúi đầu kiểm trân châu, hoàn toàn không ý thức đến nguy hiểm. Chưa kịp phòng liền bị lính bao quanh, trong chốc lát đều bị loạn đao chém chết.
Lúc này hiện trường vẫn một mảnh hỗn loạn, chiếc rương đảo lộn, vàng bạc châu báu bên trong rơi ra ngoài. Khiến binh lính càng điên cuồng cướp giật, nhưng toàn bộ binh sĩ phát hiện điều dị thường. Bọn họ bị tình hình trước mắt hù dọa. Chân tay luống cuống nhìn cảnh chết trước trước mắt.
Không biết vì bọn họ cướp giật châu báu mà giết người, hay xảy ra biến cố gì, tiếng chuông chói tai vang lên, từ trong năm trăm rương mạnh mẽ xuất hiện một nghìn binh sĩ tinh nhuệ, bọn họ từ rương nhảy ra, hướng về phía hỗn loạn chém giết.
Trong rương có cơ quan, mặt trên chính là một tấm ngăn, toàn bộ châu báu được đặt tại tầng trên, người thực được giấu dưới tấm ngăn, mỗi rương giấu hai người. Ngoại trừ hai cái rương khiêng đổ, còn lại bốn trăm chín mươi tám rương đều có binh sĩ dấu trong đó.
Hơn chín trăm binh sĩ đứng chờ ngoài doanh trại cũng xông vào trong, Lưu Hắc Thát vừa nháy mắt liền xuất hiện hai nghìn binh sĩ tinh nhuệ.
Bọn họ giết người phóng hỏa, lúc này Từ Nguyên Lãng cùng các tướng lĩnh đều bị giết. Mặc dù đại doanh địch sở hữu hơn vạn binh sĩ, nhưng không người chỉ huy, binh sinh vô cùng hỗn loãn, chạy tứ phía.
Doanh trướng bị đốt, ánh lửa ngút trời, đưa tin tới nơi xa, lúc này bên bờ Hoàng Hà có hơn mười chiến thuyền lớn cập bến, một đội quân tinh nhuệ từ trên thuyền lao xuống, đây chính là mười hai nghìn quân Hạ bờ bên kia huyện Cao Đường, do phó tướng của Lưu Hắc Thát Tống Kim Cương thống lĩnh.
Tống Kim Cương thấy đại doanh phía xa xa lửa cháy ngập trời, biết đây chính là Lưu Hắc Thát đắc thủ, gã dừng lại, binh sĩ vẫn chưa kịp sắp xếp hàng ngũ, liền thúc chiến mã hô lớn một tiếng:
- Theo ta, giết…!
Gã giục chiến mã hướng về đại doanh cách đó năm trăm dặm chém giết. Phía sau mấy nghìn binh sĩ hò hét xung phong liều chết theo sau gã.
Lại có một chiến thuyền lớn xuất hiện trên Hoàng Hà, hướng từ bờ nam tới, trên boong tàu, Đậu Kiến Đức một thân kim khôi ngân giáp nhìn chăm chú về vùng đất Thanh Châu ở phía nam xa xa. Trong lòng y vô cùng cảm khái, từ hôm nay trở đi, y dừng tại mảnh đất này lần nữa gây dựng sự nghiệp. Chăm lo việc nước, tái kiến Hạ vương quốc cường thịnh.
Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn phương bắc, trong ánh mắt tràn nhập nỗi nhớ quê. Bên kia đã không còn thuộc về y.
Trung Nguyên Vương Thế Sung chiến đấu kịch liệt cùng Lý Mật đã gần một tháng, chiến dịch song phương chủ yếu tập trung tại tuyến Hổ Lao quan, triển khai đánh giằng co ác liệt, Lý Mật vài lần cướp đoạt Hổ Lao quan, rồi lại bị Vương Thế Sung đoạt lại. Song phương thương vong trên mấy vạn người.
Lý Mật chém giết đỏ mắt, không chỉ có vấn đề mấy trăm ngàn thạch lương thực. Gia quyến của gã và các tướng sĩ đều ở thành Lạc Khẩu, nếu như không đoạt được lại thành Lạc Khẩu, gã không còn cách nào ăn nói với các tướng sĩ.
Đồng thời cũng không cách nào ăn nói với người trong thiên hạ, thành Lạc Khẩu chính là đô thành của gã. Ngay cả đô thành của gã cũng đã mất, còn tư cách gì để tranh đoạt thiên hạ.
Đại doanh Lý Mật nằm tại Hổ Lao quan phía đông huyện Huỳnh Dương. Ở đây hai mươi vạn đại quân Lý Mật đóng quân, mấy ngày nay song phương cũng không giao chiến, đang nằm trong trạng thái giằng co.
Sáng sớm, vài tên kỵ binh hăng hái từ huyện Quản Thành tiến tới, chiến mã chạy nhanh như bay, giống như mang tới tình hình cấp báo gì đó. Trước cửa đại doanh nói vài câu, cửa doanh trại mở ra, bọn họ chạy ào ào vào đại doanh, dọc theo đường chính chạy tới đại doanh trung quân.
Sau một khắc, mưu chủ của Lý Mật Phong Huyền Tảo thấy một tên binh sĩ vội vàng chạy tới đại doanh trung quân.
- Xảy ra chuyện gì?
Phòng Huyền Tảo hỏi binh sĩ, trong lòng y có một loại trực giác, Ngụy vương vội vàng kêu gọi, nhất định xảy ra đại sự gì đó.
- Cụ thể mạt tướng không rõ, huyện Quản Thành khẩn cấp đưa thư tới, nhưng hình như liên quan đến Hà Bắc. Sắc mặt của chủ công rất khẩn trương, hẳn là xảy ra đại sự.
Trong lòng Phòng Huyền Tảo cả kinh, chẳng lẽ Đậu Kiến Đức thất bại sao? Trong khoảng thời gian này, y một mực quan tâm tới chiến sự Hà Bắc, Dương Nguyên Khánh cùng Vương Thế Sung ký minh ước. Nếu như chiến sự Hà Bắc kết thúc. Rất có thể quân Tùy sẽ nhân cơ hội này xuất binh can thiệp tới chiến sự Trung Nguyên, sự tình trở nên phiền toái.
Trong lòng y lo lắng, vội vàng chạy thẳng tới trước trung quân đại doanh. Một gã thân binh lập tức thay y bẩm báo:
- Điện hạ, Phòng Thượng Thư tới!
- Mời y vào đây!
Phòng Huyền Tảo được Lý Mật phong làm Lại Bộ Thượng Thư, chủ quản đại quyền nhận đuổi quan viên. Nhưng trên thực tế, y chính là thủ tịch quân sư của Lý Mật, tham dự quyết sách yếu vụ quốc quân.
Phòng Huyền Tảo vén mành trướng, đi vào trong trướng. Trong đại trướng, ngoài Lý Mật, còn có Nạp Ngôn kiêm Hộ Bộ Thượng Thư Bính Nguyên Chân, gã ngồi một bên, thần tình vô cùng nghiêm túc.
Lý Mật chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều lớn, bước tiến mau lẹ, có thể nhận ra tâm tư gã vô cùng nôn nóng. Lý Mật vừa nhận được tin tình báo khẩn cấp từ huyện Quản Thành đưa tới. Đây là thám báo y sắp xếp tại huyện Nhạc Thọ phát ưng tin tới. Ba mươi vạn đại quân Đậu Kiến Đức tại huyện Nhạc Thọ bị quân Tùy đánh tan.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Lý Mật. Con đường của Đậu Kiến Đức đi chính là con đường của Địch Nhượng của quân Ngõa Cương trước kia, chính là tập hợp các thế lực. Bè phái trong ba mươi vạn đại quân mọc lên thành rừng, từng thế lực đều có quyết định của chính mình, ba mươi vạn đại quân trông rất mạnh, thế nhưng trên thực tế trăm nghìn lỗ hổng. Chỉ cần tiến sát quân Tùy, sẽ trở nên hỗn loạn, làm sao có thể không thất bại?
Mặc dù tin tức Đậu Kiến Đức thất bại tại Hà Bắc nằm trong dự tính của Lý Mật, nhưng khi tin tức này truyền đến, Lý Mật vẫn cảm thấy vô cùng ức chế.
Đậu Kiến Đức thất bại, vậy sẽ là ai? Dương Nguyên Khánh có thể lợi dụng gió xuân đại thắng Hà Bắc, thừa dịp quyết đấu cùng Vương Thế Sung, công kích hậu phương của mình không?
Bài học kinh nghiệm Quân Tùy chiếm Hà Dương quan ở Hoàng Hà đã nói cho y biết, quân Tùy làm như vậy, bọn họ sẽ nhân cơ hội quân của mình bị kiềm chân mà công kích hậu phương phía sau của mình.
Nôn nóng và lo nghĩ khiến trong lòng Lý Mật một mảnh hỗn loạn, thiên đầu vạn tự, gã chẳng biết mình nên bắt tay làm từ đâu.
- Tham kiến Ngụy vương điện hạ!
Phong Huyền Tảo đi vào đại trướng khom người thi lễ.
Phong Huyền Tảo đến khiến tinh thần Lý Mật rung lên. Gã giống như đang trôi giữa dòng nước chảy xiết bắt được khúc gỗ cứu mạng, vội vàng nói:
- Tiên sinh miễn lễ, mời ngồi!
Phong Huyền Tảo ngồi đối diện Bính Nguyên Chân, hai người nhìn nhau, nhưng cặp mắt tránh né, ánh mắt hai người mang theo thái độ thù địch. Đây chính là bệnh văn nhân, nơi nào có văn nhân nơi đó tồn tại đấu đá ngầm.
Lúc này Lý Mật không bận tâm tới chuyện đấu đá ngầm của bọn họ. Gã vội vàng đưa ưng tín từ huyện Quản Thành cho Phong Huyền Tảo.
Phong Huyền Tảo mở ưng tín, giống như ý nghĩ của y, Đậu Kiến Đức thảm bại tại Hà Bắc. Toàn bộ ba mươi vạn đại quân đều bị quân Tùy tiêu diệt, Đậu Kiến Đức không rõ nơi nào.
Y thở dài:
- Hẳn là chủ công đã chuẩn bị tâm lý như vậy.
Lý Mật gật đầu nói:
- Ta đã nghĩ tới, nhưng hiện tại trong lòng ta rất loạn, không biết nên bắt tay làm từ đâu, xin tiên sinh chỉ dạy.
Phòng Huyền Tảo liếc mắt nhìn Bính Nguyên Chân, khẽ cười nói:
- Chẳng biết Bính Thượng Thư có ý kiến gì hay?
Bính Nguyên Chân cười lạnh:
- Ta khuyên chủ công phái người qua đàm phán cùng Dương Nguyên Khánh.
Bính Nguyên Chân chỉ nói một câu, không nói câu thứ hai. Lý Mật bất đắc dĩ, đành phải nói đỡ y:
- Ý của Bính Thượng Thư chính là, đối thủ chủ chốt của Dương Nguyên Khánh là Lý Uyên. Khuyên ta nghị hòa cùng Dương Nguyên Khánh, khiến Dương Nguyên Khánh tạm thời từ bỏ mưu đồ Trung Nguyên, ngược lại đi đối phó Lý Uyên.
- Nhưng không biết Bính Thượng Thư có nghĩ tới hay không? Trong lúc Tùy Đường thực sự hòa giải, bọn họ sẽ dựa theo cách an bài của Bính Thượng Thư mà đánh tới hay sao?
Trong giọng nói Phòng Huyền Tảo mang theo ý châm biếm.
- Hừ! Ta cũng không nói để bọn họ đánh Quan Trung, quân Đường quy mô nam hạ, nghe nói đã đánh tan hai mươi vạn quân Tây Lương. Dương Nguyên Khánh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Chúng ta tới đàm phán cùng Dương Nguyên Khánh, giúp bọn họ thuận tiện quá cảnh, khiến quân Tùy có thể quá cảnh trợ giúp Tiêu Tiển.
Ý châm biếm trong mắt Phong Huyền Tảo càng tăng thêm nồng hậu:
- Bính Thượng Thư từng nghe câu mượn đường diệt Quắc chưa?
- Ngươi. . .
Bính Thượng Thư cả giận nói:
- Đây là ý kiến cổ hủ của ngươi!
- Được rồi!
Trong lúc đó Lý Mật ngăn bọn họ tranh cãi, có chút tức giận đối với Phòng Huyền Tảo, nói:
- Hiện tại tình thế khẩn cấp, ta muốn nghe đối sách của tiên sinh.
Phong Huyền Tảo đã có đối sách từ trước, y chậm rãi nói:
- Đối sách của ta rất đơn giản, gần hòa Lạc Dương, xa giao Trường An, bắc kháng triều Tùy!
Phòng Huyền Tảo vừa dứt lời, lập tức Bỉnh Nguyên Chân liên tiếp cười rộ lên:
- Phòng Thượng Thư, ngươi nghĩ sự việc quá đơn giản, Vương Thế Sung vốn hay kết minh với Dương Nguyên Khánh, y lại có thể vì chúng ta mà phản bội Dương Nguyên Khánh sao? Ngươi…
Bỉnh Nguyên Chân còn nói chưa dứt lời, lập tức Lý Mật xua tay ra hiệu gã dừng lại, ngưng mắt nhìn Phòng Huyền Tảo nói:
- Mời tiên sinh nói tiếp.
Bỉnh Nguyên Chân thấy vẻ mặt Lý Mật ngưng trọng, hiển nhiên là là kiến nghị của Phòng Huyền Tảo đả động đến gã, lại nghĩ tới vừa nãy chính mình tận tình khuyên bảo nói nửa ngày, nhưng Lý Mật vẫn không hề bị lay động, lúc này bỗng nhiên gã mới ý thức được, thực sự Lý Mật đã có tư tưởng đình chiến.
Tư tưởng của chúa công thay đổi như vậy mà chính mình không nhìn ra, trong lòng Bỉnh Nguyên Chân rất hối hận, song cũng tràn ngập sự đố kỵ đối với Phòng Huyền Tảo, Phòng Huyền Tảo lại nắm bắt được suy nghĩ của chúa công, gã không dám nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Phòng Huyền Tảo.
Phòng Huyền Tảo không để ý đến Bỉnh Nguyên Chân, lại tiếp tục nói:
- Ta cũng không xem trọng mối quan hệ của Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung, ta nghĩ bọn họ chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, Dương Nguyên Khánh cần Vương Thế Sung thay hắn chống đối với Lý Uyên mở rộng về phía đông, cũng cần Vương Thế Sung thay hắn tiêu diệt triều đình nhà Tùy ở Lạc Dương. Đặc biệt là, vì để nâng đỡ Vương Thế Sung lên chức, Dương Nguyên Khánh không tiếc cho y mượn một trăm nghìn thạch lương thực, về phần Vương Thế Sung…
Vì vấn đề này, chủ tướng Cao Nhã Hiền và phó tướng Lưu Nhã đã nảy sinh mâu thuẫn. Cao Nhã Hiền chủ trương liều mạng đột phá vòng vây, dù cho phải liều mạng một nửa số người cũng phải mở con đường máu, còn Lưu Nhã chủ trương trước hết giết một ít ngựa già yếu thay quân lương, chờ mệnh lệnh Vương gia đến rồi mới đột phá vòng vây.
Thực ra, Lưu Nhã không muốn vì đột phá vòng vây mà hại chết quá nhiều huynh đệ. Hai người vì chuyện này mà đã tranh luận đã mấy ngày nay, hai bên đều vô cùng bất mãn. Mấu chốt chính là Lưu Nhã nắm mười ngàn vạn kỵ binh trong tay. Nếu không có mười ngàn kỵ binh này trợ giúp thì Cao Nhã Hiền không thể nắm chắc cơ hội đột phá vòng vây thành công.
Buổi sáng hôm nay, Cao Nhã Hiền đang ở đầu thành tuần tra, trên mặt khuôn mặt gầy của ông ta tràn ngập nét âm trầm. Mấy ngày khuyên bảo liên tục không kết quả khiến trong lòng ông ta nảy sinh sát khí với Lưu Nhã, nhưng ông ta nhất thời chưa tìm được cơ hội này.
Lúc này, một gã trinh sát từ ngoài vội vàng chạy tới bẩm báo, nói:
- Khởi bẩm Cao tướng quân, có một gã sứ giả quân Tùy tới, còn có Nguyễn Quân Minh tướng quân đi cùng nữa.
Trong lòng Cao Nhã Hiền sửng sốt. Nguyễn Quân Minh đáng lẽ đang giữ đô thành tại huyện Nhạc Thọ mới đúng chứ? Tại sao lại tới đây? Trong lòng ông ta cảm thấy không ổn, chẳng lẽ đại doanh gặp sự cố sao?
- Dẫn bọn họ tới đây!
Một lát sau, hơn trăm tên lính gác dẫn một đội quân Tùy tới. Có chừng khoảng mười mấy người, ở chính giữa là một gã tướng Tùy mặt đen, bên cạnh chính là đại tướng Nguyễn Quân Minh thủ huyện Nhạc Thọ.
Sứ Tùy chính là Trình Giảo Kim. Ngưu Tiến Đạt vốn dự định sai một tên quân sĩ biết ăn nói tới làm sứ giả nhưng Trình Giảo Kim lại kiên định cho rằng chính anh ta thuyết phục quân địch đầu hàng là thích hợp nhất.
Hơn nữa có Nguyễn Quân Minh - người có mối quan hệ rất tốt với chủ tướng quân địch Cao Nhã Hiền đi cùng thì chí ít cũng có thể bảo toàn tính mệnh của anh ta.
Cửa thành huyện Phi Hồ từ từ mở ra, mấy trăm đao phủ đằng đằng sát khí từ bên trong thành chạy ra, trong lòng Trình Giảo Kim bỗng nhiên thấp thỏm lo âu. Anh ta vốn nghĩ rất ổn, cho rằng anh ta vừa tới, quân địch sẽ mở thành nghênh đón, mong muốn có thể có được một lối thoát từ anh ta.
Không ngờ sát khí của quân địch vẫn như trước, Trình Giảo Kim bỗng nhiên có chút sợ hãi. Anh ta thực sự không nên đến. Anh ta vội vã thấp giọng hỏi Nguyên Quân Minh:
- Không phải ngươi có quan hệ rất tốt với Cao Nhã Hiền sao? Tại sao y lại có thái độ thế này?
Nguyễn Quân Minh cười khổ:
- Ta cũng không biết, lòng người phức tạp, có thể bây giờ ông ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Trình Giảo Kim nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi. Mấy trăm đao phủ xông tới vây quanh bọn họ. Cao Nhã Hiền đứng trước đầu thành, quát lớn:
- Nguyễn Quân Minh, ngươi đã đầu hàng quân Tùy rồi?
Nguyễn Quân Minh chắp tay cung kính nói:
- Nhã Hiền huynh, chiến tranh đã kết thúc, Hạ quân đã thất bại, toàn bộ ba trăm ngàn quân huyện Nhạc Thọ đã đầu hàng. Lưu Hắc Thát cũng qua sông đầu hàng Lý Mật, bây giờ toàn bộ Hà Bắc đã bị quân Tùy chiếm lĩnh, ta tới chính là muốn nói với Nhã Hiền huynh một tiếng.
Những lời này khiến đầu tường thành ồ lớn, mấy trăm đao phu xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ít ngươi lui lại phía sau vài bước. Sát khí trong lòng các đao phủ biến mất, xuất hiện một rối loạn nhỏ.
Cao Nhã Hiền nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Vậy Vương gia đâu? Vương gia đi đâu rồi?
Trình Giảo Kim cảm nhận được sự thay đổi của binh sĩ quân địch, bắt đầu trở nên yếu đuối khiếp nhược. Điều này khiến trong lòng anh ta hiện lên một tia hi vọng. Từ phía sau, anh ta lấy trong túi vải ra một cái đầu người, giơ lên cao nói:
- Vương gia các ngươi ở đây!
Binh sĩ xung quanh đều ồ lên kinh hãi, tất cả mọi người đều thấy rõ, đầu người trên mặt cắm một mũi tên, chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của bọn họ. Điều này khiến trong lòng mọi người đều nảy sinh ý niệm đại thế đã mất.
Nguyên Quân Minh đứng bên ngăn cản đã muộn, trên đường đi hắn quên không nói với Trình Giảo Kim, tính tình Cao Nhã Hiền vô cùng dữ dằn. Làm việc không lo tới hậu quả, hẳn là trước tiên phải thu phục y, sau mới tiết lộ đầu Đậu Kiến Đức giả, không ngờ Trình Giảo Kim lúc này lấy ra, trong lòng y vô cùng lo lắng. Tay không khỏi đặt lên chuôi đao.
Trình Giảo Kim tự có điểm khôn khéo của anh ta, anh ta biết đầu Đậu Kiến Đức dễ dàng tạo nên mâu thuẫn gay gắt, nếu sau khi vào thành mới lộ đầu người, chẳng may Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ không còn đường chạy. Không bằng hiện tại lấy ra, cho dù Cao Nhã Hiền trở mặt, bọn họ còn có hi vọng chạy thoát.
Nếu như xuất đầu người, Cao Nhã Hiền không trở mặt, y tiếp nhận hiện thực quân Hạ bị diệt, chuyện tình phía sau có thể đàm phán.
Cao Nhã Hiền chằm chằm nhìn đầu Đậu Kiến Đức, khuôn mặt trướng đỏ bừng, một hồi sau, y nói một câu:
- Đưa đầu ta xem!
Trình Giảo Kim giao đầu cho một tên binh sĩ, hai tay anh ta nắm lấy cán búa, khóe mắt lóe ra dư quang cảnh giác nhìn động tĩnh đao phủ xung quanh. Nếu bất ổn, anh ta sẽ lập tức bổ ra.
Binh sĩ chạy tới đầu tường thành, giao đầu Đậu Kiến Đức cho Cao Nhã Hiền, Cao Nhã Hiền cầm lấy đầu người, chỉ thấy một mũi tên bắn vào mũi. Quả thực chính là Vương gia Đậu Kiến Đức của y, toàn thân y bỗng nhiên run lên, trong lòng bắt đầu bốc lên ngọn hỏa báo thù thay Đậu Kiến Đức.
Y khàn giọng hét lớn:
- Báo thù cho Vương gia!
Y vừa dứt lời, một mũi tên bỗng nhiên từ phía sau phóng tới. Một phát bắn trúng yết hầu y, tên xuyên qua yết hầu, Cao Nhã Hiền khó chịu kêu một tiếng, đầu người trong tay rơi xuống đất.
Y dùng tay bóp chặt yết hầu, chậm rãi xoay người, chỉ thấy một người đứng phía sau y cánh hai mươi bước, trên tay cầm cung tiễn. Chính là phó tướng của y Lưu Nhã.
Con mắt Cao Nhã Hiền trừng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Ngón tay y chỉ về phía Lưu Nhã, nhưng không thể nói thành lời.
Lưu Nhã lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi không chết, ba vạn huynh đệ đều phải chôn cùng với ngươi!
Anh ta lại giương cung bắn một phát trúng ngực trái Cao Nhã Hiền. Máu bắn tung tóe, Cao Nhã Hiền lảo đảo, lùi về phía sau hai bước, từ đầu thành rơi xuống phía dưới, “tõm!” Rơi xuống sông bảo vệ quanh thành.
Lúc này mấy trăm thân binh của Cao Nhã Hiền mới phản ứng, bọn họ hét lớn một tiếng, giơ đao đánh về phía Lưu Nhã, nhưng trên hành lang hiện ra mấy trăm binh sĩ, cùng thân binh chém giết tại chỗ.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy trăm đao phủ dưới thành không biết làm thế nào, đều lui lại phía sau. Trình Giảo Kim nhân cơ hội này quay đầu ngựa, chạy về phía tây hơn trăm bước. Nguyễn Quân Minh cùng các binh sĩ khác bắt đầu chạy theo.
- Nguyễn tướng quân, đây là chuyện gì?
Trình Giảo Kim khó hiểu, vội vàng hỏi Nguyên Quân Minh.
Trong mắt Nguyễn Quân Minh lộ vẻ kinh ngạc, sau một hồi nói:
- Y là Lưu Nhã, quân địch phát sinh nội chiến.
Gã liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, quân tùy tùng đi theo đều là tướng sĩ tâm phúc, quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là vận khí tốt. Không ngờ chuyện tình nội chiến này anh ta cũng có thể gặp.
Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:
- Ta nói! Đây chính là huyện Phi Hồ, ta được phong làm bá tước huyện này, thổ địa gia làm sao không nể mặt ta một điểm?
Sau một khắc, trận chiến trên đầu tường thành dần dần lắng xuống, cửa thành từ từ mở, một đội binh sĩ từ bên trong thành đi ra, dẫn đầu là một viên đại tướng. Xích quấn trên thân, hai tay trói sau lưng, chính là phó tướng Lưu Nhã, anh ta quỳ trước cửa thành hô lớn:
- Tội tướng Lưu Nhã nguyện ý quy hàng triều Tùy, vì Sở Vương điện hạ dốc sức phục vụ!
Trong lòng Trình Giảo Kim thầm khen, đây mới chính là người thông minh, không đòi hỏi bất cứ yêu cầu gì, thành thực quy hàng, thái độ thành khẩn, người như vậy sau này mới có tiền đồ.
Trình Giảo Kim vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến đến nâng Lưu Nhã dậy, giúp anh ta cởi dây thừng, cởi y bào của mình rồi mặc cho anh ta, trấn an anh ta nói:
- Ta phụng mệnh Sở Vương điện hạ, đặc biệt tới chiêu hàng các ngươi, chủ yếu muốn giảm chết chóc, bảo toàn tính mệnh các huynh đệ. Lưu tướng quân hiểu đại nghĩa, khiến người ta phải khâm phục. Ta sẽ bẩm báo lên Sở Vương. Lưu tướng quân sẽ được dân chúng Hà Bắc kính ngưỡng, lưu danh thiên thu.
Lưu Nhã mừng rỡ, sứ Tùy này thoạt nhìn tuy vừa đen vừa xấu, nhưng ăn nói rất lễ nghĩa, lời nói đều khiến người ta phải lắng nghe. Đây mới chính là người biết ăn nói.
- Mời sứ giả vào thành nghỉ ngơi, kỵ binh phân phối khắp nơi, ta sẽ triệu tập chúng tướng, nói rõ tình hình. Buổi chiều ngày hôm nay chính thức quy hàng quân Tùy!
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành huyện Dịch, đại tướng Lưu Nhã thống lĩnh ba vạn kỵ binh chính thức quy hàng quân Tùy. Đây chính là đội quân cuối cùng của Đậu Kiến Đức tại Hà Bắc, đội quân này đầu hàng, tiêu chí thống trị Hà Bắc của Đậu Kiến Đức kết thúc. Quận huyện Hà Bắc ngoại trừ thành An Dương, toàn bộ đều nhập vào bản đồ triều Tùy.
Nhưng tại triều Tùy, cần thời gian nhất định để truyền tin, chiến sự Hà Bắc kết thúc, thường thường phải sau nửa tháng mới truyền khắp thiên hạ, trong khi truyền tin, thường thường sẽ phát sinh rất nhiều hài kịch.
Huyện Chúc A quận Tề. Vài ngày trước, một vạn quân đội đóng quân trên cánh đồng tại huyện Chúc A cách Hoàng Hà khoảng năm dặm. Đây chính là quân đội Thanh Châu cát cứ thế lực Từ Nguyên Lãng.