Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 914: Chương 914: Kế sách của Trưởng Tôn (1)




Lính gác lại thì thầm nói:

- Nàng ta còn nói cả danh tính nữa.

Trình Giảo Kim tức không thể kìm được nữa quát:

- Mả cha nhà ngươi, làm ta nghĩ mãi không ra.

- Nàng ta nói...nàng ta tên là U gì Nương ấy.

- U Nương?

Ánh mắt của Trình Giảo Kim bỗng nhiên trợn lên, hai chân nhảy dựng lên, bạt một bạt vào mặt tên lính kia quát:

- Thằng chết tiệt này!

Hắn chạy như bay về phía cổng trại, quan quân luyện tập ở phía sau đều bàn tán xôn xao.

- Trình tướng quân làm sao vậy, hình như có kẻ đòi nợ đến nhà vậy?

- Không thể nào! Nghe đồn đó là phụ nữ. Chắc là ông ta ở ngoài lén lút qua lại với cô ả nào rồi.

- Phì! Vợ lão hung dữ như thế, lão ta dám ngoại tình sao... Trình Giảo Kim chạy bán sống bán chết ra cổng, chỉ thấy ở bên đường cách cổng trại vài trăm bước có một cỗ xe kéo dừng ở đó.

Bên cạnh xe có một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu tím, đầu đội một chiếc mũ màu trắng, thân hình đầy đặn, đúng là Bùi U rồi.

Trình Giảo Kim chạy một mạch năm trăm bước tới, không đỏ mặt, tim cũng không đập loạn lên, mặt anh ta lập tức đỏ bừng lên, dường như máu toàn thân dốc hết lên đầu, trống ngực đập thình thịch, hai chân chết đứng một chỗ, khó khắn lắm mới lê bước tiến gần tới.

Anh ta dường như vừa phải vượt qua vạn dặm trường chinh, vất vả lắm mới tới trước mặt của Bùi U, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lắp ba lắp bắp hỏi:

- U Nương…có chuyện gì vậy?

Bùi U nhấc chiếc mũ vải cười nói rất tự nhiên. Mặc dù điệu cười này không chút tư tình lả lơi gì, nhưng lại làm cho Trình Giảo Kim say mê tới điên đảo, anh ta lùi lại phía sau hai bước, gần như muốn té xỉu xuống đất.

Phần lớn phụ nữ đều thích những người đàn ông cung phụng tôn thờ mình, Bùi U cũng không ngoại lệ. Mặc dù cô ta không thích bộ dạng của kẻ trước mặt, nhưng bộ dạng thất thần chết mê chết mệt của Trình Giảo Kim khiến cô ta tìm được một tia hy vọng, cô ta cười duyên một cái rồi hỏi:

- Trình tướng quân, chàng không có chuyện gì chứ!

Trình giảo Kim hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh nói:

- U Nương, nàng nói đi, tìm ta có việc gì vậy?

- Trời ơi!

Bùi U cúi đầu thở dài, vẻ mặt đáng thương khổ sở nói:

- Có người ức hiếp ta, cũng không có vị quân tử nào giúp ta, đành chỉ biết cầu cứu Trình tướng quân thôi.

Trình Giảo Kim lập tức trừng mắt lên hỏi:

- Ai là người ức hiếp nàng, hãy nói cho ta nghe biết!

- Là người cùng nghề với ta, người đời thường nói người cùng nghề là oan gia của nhau. Quán rượu của ta đang làm ăn rất tốt, có mấy tửu lầu vì thế đem lòng ganh ghét, bọn họ hợp tác với nhau đuổi ta ra khỏi Thái Nguyên. Bọn họ còn phái người đến uy hiếp ta, sau giờ ngọ hôm nay nếu ta vẫn chưa đóng cửa tiệm, thì bọn họ sẽ đến đập phá quán rượu, nghe nói bọn họ còn thuê cả đám giang hồ đến. Trình tướng quân, ta rất sợ.

Vừa nói, nước mắt Bùi U lăn dài trên má.

Trình Giảo Kim tuy rằng bị Bùi U làm cho mê muội, nhưng anh ta vẫn không đến nỗi hồ đồ đến mức tối thiểu nhất mà không suy xét gì. Người đứng đằng sau Bùi U là ai, tên này chắc không có mắt rồi, mà dám ức hiếp nàng ta?

- U Nương, nàng có thể tìm tới Vương Phi, cho dù Vương Phi không tới. Vương Phi cũng sẽ phái người dẫn mấy cận vệ mang theo đao tới, như vậy cũng làm bất cứ kẻ nào cũng phải khiếp sợ.

- Ôi! Vương Phi là ai, làm sao có thể giúp ta được, đánh với mấy tên đầu gấu giang hồ ấy chỉ sợ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Vương Phi.

Nói đến đây, Bùi U lại thở dài một tiếng:

- Nếu Trình tướng quân cảm thấy khó khăn, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cảm thấy thương cho cảnh cô nhi quả phụ, không có chỗ nương tựa. Xem ra chỉ có thể thu dọn đồ đạc mà rời đi thôi.

Cô ta hít thật sâu, lên xe ngựa muốn đi, Trình Giảo Kim cảm thấy như có máu nóng trong người sôi sục, dâng trào mạnh mẽ, lên tới cả chóp đầu anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.