- Thực không hiểu nổi, Dương thái thú chiêu mộ nhiều quận binh như vậy làm cái gì?
- Lão ngu ngốc thật, đương nhiên là để tiêu diệt loạn phỉ rồi, chẳng lẽ ngài ấy còn muốn tạo phản sao?
- Vậy cũng chưa nói chắc được, hiện tại khắp nơi là tạo phản, từng quận đều có, Dương thái thú nếu như tạo phản cũng rất bình thường.
- Quản cái khỉ gió là ai tạo phản! Có cơm ăn là được.
- Ai ! Quận chúng ta nhờ có hồ Cự Dã, còn có cái ăn, nghe nói quận Tế Âm đã xuất hiện cảnh người ăn thịt người rất là thê thảm, còn nghe nói Mạnh Hải Công nếu bắt được người đọc sách, liền cắt thịt đem cho binh lính ăn hết.
- Đừng nói những sự tình này!
Lúc này, có hai gã nha dịch xa xa đi tới, hô lớn:
- Các ngươi tụ vào một chỗ làm cái gì? Còn không mau tản ra.
Vài cụ già nhớ tới mệnh lệnh vài tháng trước của Dương thái thú, chỗ công cộng nếu không có việc, từ bốn người trở lên tụ tập, sẽ đưa vào tội tạo phản mà luận xử, bọn họ vừa vặn bốn người, sợ tới mức vài cụ già vội vàng tản ra.
Trên đường cái lại khôi phục lại sự yên tĩnh, quận binh chạy gấp rút về doanh, Dương Tích Thiện trực tiếp đi quận nha.
Trong phòng nghỉ ở Quận nha, Thái thú Dương Huyền Cảm đang ghi báo cáo công tác, bây giờ là trung tuần tháng mười, qua hai tháng nữa, ông ta muốn tiến kinh báo cáo công tác, nhưng bình thường đều phải đem báo cáo công tác vào kinh sớm một tháng.
Dương Huyền Cảm đảm nhiệm Thái thú quận Đông Bình đã gần một năm, ngoại trừ địa vị so với lúc trước hơi giảm, nhưng ông ta đối với các phương diện khác đều khá hài lòng. Thực tế Hoàng đế cùng trọng thần triều đình ở quận Trác cùng Liêu Đông gần một năm, đối với lực khống chế của địa phương giảm đi rất nhiều, cơ hồ sẽ không có người quản ông ta. Bởi vì địa vị kém quá lớn, các quan cấp dưới đối với ông ta rất là kính sợ, không dám cãi lại ông ta, khiến cho ông ta ở quận Đông Bình trở thành thổ hoàng đế.
Từ năm nay bắt đầu, tất cả các quận sẽ không ngừng có quy mô tạo phản, khiến triều đình sứt đầu mẻ trán. Thực tế tại khu Hà Nam, vẻn vẹn chỉ có trại Ngõa Cương ở quận Đông, quy mô đã đạt hơn một trăm ngàn người, tất cả huyện quan phủ ở quận Đông đều chui rúc trong thành, không dám ló đầu ra, ông ta ba lần yêu cầu thêm binh, Binh bộ lại ba lần phê chuẩn, quả thực khiến ông ta mừng rỡ.
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng huynh đệ Dương Tích Thiện,
- Đại ca, đệ đã trở về!
- Vào đi!
Dương Tích Thiện đi vào phòng, tiện tay cửa đóng lại, khom người thi lễ nói:
- Đại ca, Huyền Kính bên kia có tin tức mới.
Dương Huyền Cảm hưng phấn hỏi:
- Có tin tức gì không?
Dương Huyền Kính chính là Trương Kính ở Lương Sơn tụ chúng tạo phản, ông ta phụng mệnh Dương Huyền Cảm, tại Lương Sơn chiếm núi làm vua, chiêu mộ hơn mười hai ngàn người, mà một sơn đại vương khác là Vương Ước Đương, chính là hóa danh của Vương Bá Đương. Y phụng mệnh Lý Mật, chiêu mộ hơn năm ngàn người, những điều này là do Dương Huyền Cảm bí mật điều tra.
Dương Tích Thiện khom người nói:
- Huyền Kính nói, hai tháng này lại có ba nghìn người đến tìm nơi nương tựa, đệ ấy nói ngườiđến càng ngày càng nhiều, đệ ấy có chút ăn không tiêu.
- Cái tên không ra gì này, mới một mười lăm ngàn người mà nó đã ăn không tiêu sao? Người khác vài trăm ngàn người, thì quản như thế nào?
Dương Huyền Cảm mắng một câu, lại hỏi:
- Còn có tin tức gì không?
- Còn nữa chính là quận Bắc Hải có Quách Phương Dự tạo phản, tự phong Lô Công, tụ chúng ba mươi ngàn, quận Bột Hải có Tôn Tuyên Nhã tạo phản, tụ chúng mười ngàn người, tự phong Tề vương.
Dương Huyền Cảm lập tức đứng lên, đi đến bên tường, trên tường là một tấm bản đồ các quận huyện của Đại Tùy, ông ta dùng cờ nhỏ màu lam dán lên quận Bắc Hải, biểu thị đánh dấu nhóm tạo phản đã ngoài chục ngàn người, lại lấy một cờ nhỏ màu đỏ dán lên quận Bắc Hải,đây là nhóm đã ngoài năm mươi ngàn người tạo phản, mà dưới một vạn là cờ nhỏ màu vàng, nhìn qua các khu Sơn Đông, Hà Nam, Hà Bắc đã chằng chịt các cờ nhỏ, Dương Huyền Cảm híp mắt nở nụ cười, thời cơ của ông ta đã dần dần chín.
Dương Tích Thiện rời khỏi quận nha vội vàng về nhà. Vừa rồi trước khi tiến vào nha môn, vợ ông ta nhờ người đến báo với ông ta, ở nhà có chuyện, muốn ông ta về một chuyến. Dương Tích Thiện bèn mơ hồ đoán ra chuyện gì rồi…
Nhà của Dương Tích Thiện ở phía nam thành, là một tòa nhà nhỏ chiếm hai mẫu đất. Tòa nhà là tòa nhà quan, ông ta tự mình mua mấy nha hoàn và người hầu, vợ ông ta cũng đến ở cùng, con dâu và cháu thì lại ở lại kinh thành.
Dương Tích Thiện vừa mới vào cửa, vợ là Nhạc thị đã kéo ông ta vào trong phòng, nhỏ giọng nói:
- Nguy nhi đến rồi đấy!
Dương Tích Thiện kỳ thật có ba người con trai, con cả và con thứ đều đã thành gia lập nghiệp, sống ở Trường An. Dương Nguy là con út, cũng được Dương Tích Thiện sủng ái nhất.
Dương Tích Thiện đi vào trong phòng, chỉ thấy con trai Dương Nguy đang ngồi trước bàn, đầu ướt sũng mồ hôi ăn bát mì nóng hổi. Dương Nguy tới từ quận Ngũ Nguyên, y đã chính thức được điều tới U Châu, đảm nhiệm Ưng Dương lang tướng. Trước tiên đi tới Binh bộ ở kinh thành để làm thủ tục điều động, sau đó sẽ trực tiếp đi U Châu.
Nhưng ở kinh thành y nhận được thư của Dương Nguyên Khánh, mệnh y đi quận Đông Bình một chuyến, điều tra tình hình của Dương Huyền Cảm. Y liền một đường long đong vất vả tới đây.
Tới quận Đông Bình, y hiển nhiên là đến tìm cha là Dương Tích Thiện. Cha y Dương Tích Thiện đảm nhiệm Đô úy quận Đông Bình, nắm trong tay quân quyền. Dương Nguy thấy cha vào, liền vội vàng đứng dậy.
- Ngồi xuống! Tiếp tục ăn đi.
Dương Tích Thiện cười rồi bảo con trai ngồi xuống. Ông ta rất yêu thương cậu con trai út vừa cao vừa mập này. Ông ta cũng ngồi xuống, híp mắt cười nhìn con trai ăn mì, cứ thế đợi y ăn xong, lúc này mới hỏi:
- Khi đi qua quận Đông, không có gặp loạn quân ở trại Ngõa Cương chứ!
Dương Nguy gật gật đầu,
- Có gặp ạ, bọn họ đang chiêu binh ở Vi Thành, nói con là gian tế, muốn bắt con đi gặp tướng quân bọn chúng. Chọc con nổi giận, đập chết mấy chục tên, khiến bọn chúng sợ hãi bỏ chạy hết.
Dương Tích Thiện trong lòng lo lắng dị thường:
- Con cần phải hết sức lưu tâm. Bây giờ mỗi quận đều có tạo phản, đừng có đón đánh bọn chúng. Chúng người đông, con đánh không lại đâu.
- Xin phụ thân yên tâm. Con sẽ không lỗ mãng, có thể trốn thì sẽ trốn. Con thực tại không thể ngờ được, huyện Vi Thành không ngờ bị trại Ngõa Cương chiếm lĩnh.
- Bỏ đi, không nói cái này nữa.
Dương Tích Thiện thở dài một tiếng, khoát tay rồi lại hỏi:
- Hãy nói người ta bận lòng nhất đi! Cháu ta sao rồi?
- Nó được ông ngoại chăm, rất tốt ạ! Nếu phụ thân nhớ nó, con sẽ gửi thư về để vợ con đưa cháu tới ạ.
- Đương nhiên là ta nhớ nó. Tuy nhiên không cần đưa nó tới đâu, tốt nhất con đưa mẫu thân con đi cùng, đưa bà ấy tới nhà mẹ đẻ ở đất Thục.
Dương Nguy giật mình, vội vàng hỏi:
- Đại bá muốn khởi sự sao ạ?
- Xuỵt!
Dương Tích Thiện đứng dậy, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, xác nhận nha hoàn và người hầu đều không ở bên ngoài, lúc này mới đóng cửa, quay lại nhỏ giọng nói:
- Gần đây ông ấy chuẩn bị chiến tranh càng ngày càng gấp, ta cảm thấy nhiều nhất nửa năm ông ấy sẽ khởi sự.
Dương Nguy trong lòng trầm xuống, chỉ có nửa năm sao?
- Phụ thân, việc này sự tình quan trọng, có thể khẳng định là nửa năm sao ạ?
Dương Tích Thiện lắc đầu:
- Ta đâu có thể khẳng định, chỉ là cảm giác. Ông ấy là nhìn các nơi tạo tình thế, các nơi tạo phản càng lúc càng nhiều, ông ấy rất hưng phấn, có thể nhìn ra ông ấy có chút không dằn lòng được rồi. Tuy nhiên…
- Tuy nhiên gì ạ?
Dương Nguy trong lòng lại dấy lên một chút hy vọng.
- Tuy nhiên ông ấy đã nói qua, chí ít phải có năm trăm ngàn người mới có thể khởi sự. Bây giờ trên tay ta có tám ngàn người, bên Huyền Cảm có mười lăm ngàn người, bên Vương Bá Đương có năm ngàn người, còn thiếu mười hai ngàn người. Cho dù đã có năm mươi ngàn quân, còn phải huấn luyện, còn phải đặt mua trang bị vũ khí, còn phải chờ thời cơ. Ta phỏng chừng chí ít phải thời gian tám tháng.
Dương Tích Thiện lại lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ, lật lật, trực tiếp đưa cho Dương Nguy:
- Đây là tình hình trang bị và tiền lương thực của đại bá con, con đưa cho Nguyên Khánh nhé!
Thời gian tám tháng chính là khoảng tháng sáu, tháng bảy sang năm. Dương Nguy thở dài, nhận lấy cuốn sổ rồi đứng dậy nói:
- Phụ thân, vậy con đi đây ạ.
Dương Tích Thiện ngạc nhiên:
- Nguy nhi, con vừa đến đã muốn đi rồi sao?
- Thực ra là con đi ngang qua đây thôi. Con đi quận Trác, phỏng chừng Nguyên Khánh đã khởi hành rồi, xem xem trên đường có gặp huynh ấy không.
Dương Nguy đi ra cửa phòng, lại nói mấy câu với mẫu thân, bèn cưỡi lên con lạc đà của y, đi về phía Hoàng Hà.
…
Tháng mười đã là tiết đầu đông ở phương bắc, từng đám mây mù màu xám sẫm, là là ôm lấy mặt đất. Vào lúc hoàng hôn, bầu trời rơi những hạt mưa đông, cơn mưa bụi mù mịt bao phủ cả khu rừng rậm trọc lóc. Những cây già đứng buồn bã trong mưa, cành cây thỉnh thoảng phát ra những tiếng “rắc! rắc!”, vô cùng hoang vắng và lạnh giá.
Đây là huyện Điều của quận Tín Đô, cách hồ Cao Kê ở phía nam không đến một trăm dặm. Nửa năm trước, huyện Điều bị quân loạn phỉ Trương Kim Xưng tấn công, giết hơn mười ngàn người. Tiền của, lương thực và phụ nữ bị quét sạch, đã nửa năm rồi, trên đường nơi này vẫn không thấy bóng người qua lại.
Xa xa vài dặm, tường thành đen kịt bị mưa bụi bao phủ, trong cảnh hoang vắng giống như một tòa thành quỷ.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến, cùng với tiếng lăn vòng của bánh xe ngựa. xe ngựa đã dần tới gần, là một con ngựa già gầy giơ xương kéo theo một chiếc xe ngựa cũ kỹ, chạy vội vàng trên đường lớn. Bên cạnh còn có hai người đàn ông trung niên cưỡi ngựa đi cùng, trên mặt ướt sũng nước mưa, nhưng che dấu không nổi vẻ mặt sợ hãi lo lắng trên đó. Bọn họ không ngừng nhìn về phía sau, dường như phía sau đang có người đuổi theo.
- A Phúc thúc, ở đây cách kênh Vĩnh Tế còn bao xa nữa?
Một gã tùy tùng sốt ruột hỏi ông già đánh xe.
- Tam lang, ngươi hồ đồ rồi, đến cả cái này cũng không biết, còn mười mấy dặm nữa!
- Bọn họ đuổi tới nơi rồi!
Một gã tùy tùng khác hô to, chỉ thấy từ phía xa xuất hiện một chấm đen, đang lao nhanh về phía họ. Hai gã tùy tùng lập tức luống cuống chân tay. Lúc này, trong xe vọng ra giọng nói già nua:
- Hãy trốn vào trong rừng rậm đi!
Xe ngựa quay đầu, vọt vào trong bụi cỏ hoang, lao vào trong rừng rậm cách đó mấy chục bước, chỉ chốc lát đã trốn vào trong rừng rậm. Không lâu sau, một đội kỵ binh từ xa lao đến, khoảng hơn một trăm người, ai ai cũng khoác áo choàng màu đen, vóc người vạm vỡ, dưới háng là những con ngựa chiến khỏe mạnh. Chỉ có hơn một trăm kỵ binh đã khiến người ta cảm giác được khí thế như sấm vang. Bởi vì sắc trời đã tối, bọn họ không phát hiện ra dấu vết của chiếc xe ngựa đi vào trong bụi cỏ, nhanh như chớp xẹt qua ven khu rừng, lao thẳng về phía nam.
Trong rừng rậm, mấy người chăm chú nhìn kỵ binh đi xa. Một gã tùy tùng thấp giọng nói:
- Lão gia, là thân vệ áo đen của Đậu Kiến Đức.
- Ta biết, đợi hết ngày rồi đi tiếp, không cần đi ra bến sông nữa, trực tiếp đi dọc theo kênh Vĩnh Tế tìm một con thuyền.
Ông già lại thở dài một tiếng:
- Ài! Đây chính là Đại Tùy của ta.
Trong xe, giọng nói của ông già có vẻ già nua mà mỏi mệt, mang một loại buồn đau thê thiết.
Mưa đã dần ngớt, sắc trời cũng càng lúc càng tối, bốn phía là một màu đen kịt, khắp vùng bị bao trùm bới màn sương mù màu xám mênh mông. Xe ngựa thật cẩn thận từ trong rừng rậm đi ra, vượt qua đường lớn, dằn xóc mà đi về hướng đông. Đi được khoảng hai dặm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy kênh Vĩnh Tế. Lúc này sông vẫn chưa đóng băng, trên mặt nước mênh mông cũng là một mảnh tối đen, không có sương mù, đen tới mức đến cả một gợn sóng cũng không có, chỉ thấy những con sóng đua nhau vỗ vào bờ, phát ra những tiếng kêu “Ì oạp! Ì oạp!”
Đúng lúc này, từ nơi xa cách đó vài dặm xuất hiện một con hỏa long, đông nghìn nghịt, chừng mấy nghìn người. Bọn họ men theo bờ sông giống như thả lưới đang lục soát về phía bên này, tùy tùng kinh hãi kêu lên:
- Lão gia, ông nhìn bên kia kìa.
Màn xe đã hơi kéo ra một kẽ hở nhỏ, lộ ra một đôi mắt già nua. Ông ta đã nhìn thấy con hỏa long ở phía xa, dựa vào kinh nghiệm của ông ta, đó chí ít cũng phải năm nghìn người. Đậu Kiến Đức vì muốn bắt ông ta mà không tiếc vốn gốc, ông già hơi thở dài một tiếng:
- Lẽ nào Cao Quýnh ta hôm nay phải mất mạng như thế này sao?
Ông già chính là lão thần luôn ở lì trong nhà - Cao Quýnh, huyện Điều là nguyên quán của ông ta. Bởi vì uy vọng cao thượng của ông ta, loạn phỉ ở quận Thanh Hà lân cận tuy lợi hại, nhưng lại không dám động đến ông ta. Đậu Kiến Đức cũng đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy ông ta. Nhưng cùng với việc quân Tùy đại bại ở Triều Tiên, tâm tư Đậu Kiến Đức cũng bắt đầu có những thay đổi. Gã không ngừng phái người tới cửa khuyên Cao Quýnh trung thành với gã, bị Cao Quýnh nghiêm từ cự tuyệt. Nhưng hôm qua, Đậu Kiến Đức đã đích thân tới cửa mời ông ta rời núi, bị Cao Quýnh mắng đuổi. Cao Quýnh ý thức được Đậu Kiến Đức sẽ không bỏ qua cho ông ta, sáng sớm ông ta đã trốn ra khỏi nhà, nhưng bị thân vệ của Đậu Kiến Đức phát hiện, liên tiếp đuổi theo.
Lúc này, lại quay lại rừng rậm thì đã muộn rồi, bọn họ đã không còn đường có thể đi. Cao Quýnh rối bời, ông ta đã bảy mươi tuổi, cùng lắm thì chết để bảo vệ khí tiết tuổi già.
- Lão gia! Lão gia!
Phu xe bỗng nhiên kích động mà hô to:
- Nhìn kìa, dưới sông có thuyền!
Cao Quýnh vén màn xe, nhìn xuống dưới sông. Chỉ thấy dưới sông xuất hiện hai chiếc thuyền lớn, trên thuyền treo một chiếc đèn lồng màu tím. Cao Quýnh vừa nhìn đã nhận ra, cái đó chỉ có quan lớn ngũ phẩm trở lên mới có thể sử dụng.
Tùy tùng của ông ta và phu xe dốc sức vung tay kêu gào:
- Cập bờ! Cứu mạng!
Trên thuyền lớn, Dương Nguyên Khánh đứng trên mạn thuyền tầng hai, cau mày nhìn biển đuốc dày đặc trên bờ. Khoảng chừng năm sáu nghìn người, dưới ánh lửa, những người này thân mặc áo vải, đầu trùm khăn, tay cầm đủ loại binh khí. Đây hiển nhiên không phải quân Tùy, mà là loạn phỉ tạo phản.
Không ngờ điên cuồng ngang ngược tới mức này, đến bờ kênh Vĩnh Tế cướp bóc! Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút tức giận, lúc này, bên cạnh một binh lính bỗng nhiên nói:
- Đại tướng quân, trên bờ hình như có người kêu cứu.
Dương Nguyên Khánh cũng mơ hồ nghe thấy được, chỉ là cách bờ quá xa, hắn nhìn không rõ tình hình. Lúc này, hắn nhìn thấy đội đuốc đã tăng tốc, tâm niệm hắn khẽ động, hay là đám loạn phỉ trên bờ đang truy đuổi theo người nào?
- Thả một chiếc thuyền nhỏ xuống chèo vào bờ đi!
Lập tức có quân sĩ thả một chiếc thuyền nhỏ xuống nước, mấy gã quân sĩ chèo thuyền vào bờ. Lúc này, truy binh đã đến cách đó ngoài ba trăm bước, đã phát hiện thấy xe ngựa, đang tăng tốc chạy về phía này.
Hai tùy tùng của Cao Quýnh cũng nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đang chèo hướng vào bờ, nhưng còn cách ngoài trăm bước, bọn họ đã gấp đến độ giậm chân, lớn tiếng gào thét.
Phu xe đã đỡ Cao Quýnh xuống xe, thuyền càng lúc càng gần, truy binh cũng càng lúc càng gần. Vào lúc truy binh còn cách ngoài bốn mươi bước, thuyền nhỏ cuối cùng đã cập bờ.
Quân sĩ cao giọng hỏi:
- Người trên bờ là ai?
- Lão phu là Cao Quýnh!
Cao Quýnh trầm giọng nói:
- Trên thuyền lớn là quan viên triều đình phải không?
Ba gã binh lính nghe nói là Cao Quýnh, đều hoảng sợ, cuống quít đem thuyền cập bờ:
- Cao tướng quốc mời nhanh lên thuyền ạ.
Hai gã tùy tùng đỡ Cao Quýnh lên thuyền, phu xe cũng không thèm để ý đến xe ngựa, nhảy theo xuống thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ lắc lư, dần dần rời khỏi bờ.
Lúc này truy binh đã đến, quan quân cầm đầu thấy Cao Quýnh đã lên thuyền nhỏ, rời khỏi bờ đã hơn mười trượng, không khỏi giận giữ. Mặc kệ lệnh cấm của Đậu Kiến Đức, y hạ lệnh nói:
- Bắn chết bọn chúng đi!
Mấy trăm gã binh lính lập tức bắn tên, binh lính quân Tùy ép Cao Quýnh xuống thuyền, giơ tấm chắn bảo vệ. Tùy tùng và phu xe cũng khiếp sợ đến mức nằm rạp xuống thuyền không dám động đậy, chỉ nghe thấy tiếng mũi tên bay “ù! Vù!” xẹt qua. Dần dần, bọn họ đã rời xa khỏi tầm bắn của cung tên.
Cao Quýnh ngồi dậy, nhìn đám loạn quân chửi rủa trên bờ, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn, lại cảm kích hỏi:
- Xin hỏi chủ nhân trên thuyền là ai vậy?
Binh lính cười nói:
- Hồi bẩm Cao tướng quốc, là Dương tổng quản U Châu.
- Dương Nguyên Khánh!
Cao Quýnh lập tức ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, ông ta vỗ vỗ trán, thở dài một tiếng,
- Thật sự là thiên ý!
Dương Nguyên Khánh nghe nói người được cứu không ngờ là Cao Quýnh, hắn vừa mừng vừa sợ. Hắn đích thân xuống thuyền nhỏ cõng Cao Quýnh lên thuyền lớn, đỡ Cao Quýnh ngồi xong, Dương Nguyên Khánh cúi đầu bái:
- Nguyên Khánh xin khấu đầu các lão.
Cao Quýnh xúc động nước mắt dọc ngang:
- Con trai, đúng là con, thật sự là ông trời đã an bài.
Dương Nguyên Khánh cũng cảm khái vạn phần, sự an bài của ông trời luôn luôn nằm ngoài dự đoán của con người, không ngờ để hắn vào thời khắc mấu chốt cứu được Cao Quýnh.
- Các lão yên tâm, có Dương Nguyên Khánh con ở đây, lũ loạn tặc trên bờ không làm thương nổi một sợi tóc của các lão.
Dương Nguyên Khánh vội vàng mệnh binh lính an bài khoang thuyền nghỉ ngơi. Hắn nhìn quân loạn phỉ đông nghìn nghịt trên bờ, trong ánh lửa, chỉ nhìn thấy một nhóm kỵ binh vây quanh một đại tướng cưỡi ngựa đứng trên bờ.
- Đại tướng quân, là quân đội của Đại Kiến Đức!
Một gã thân binh thấp giọng nói:
- Thuộc hạ đã hỏi qua tùy tùng của Cao tướng quốc rồi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lập tức mệnh nói:
- Thuyền lớn cập bờ trăm bước!
Thuyền quan cót két dần dần cập vào bờ, còn khoảng hơn một trăm bước, liền giữ thẳng phương hướng.
Từ khoảng cách này, Dương Nguyên Khánh đã nhìn thấy rất rõ, người cưỡi ngựa trên bờ, là một người đàn ông trung niên, để râu, ánh mắt sắc bén, vóc người cường tráng. Trên lá cờ phía sau gã viết một chữ “Đậu” rất lớn.
Người cưỡi ngựa trên bờ chính là Đậu Kiến Đức. Gã trơ mắt nhìn Cao Quýnh được cứu đi, khiến gã mất đi một quân cờ lớn. Trong lòng gã căm tức vạn phần, gã cũng muốn biết, người trên thuyền rốt cuộc là ai?
Mắt thấy thuyền tới gần, đậu Kiến Đức lớn tiếng hô:
- Trên thuyền là người phương nào?
Lúc này, Dương Nguyên Khánh rút ra một mũi tên sắt, giương cung như hình trăng tròn, một phát bắn đi. Mũi tên như chớp, ngoài trăm bước mạnh mẽ bắn tới. Mũi tên này không bắn Đậu Kiến Đức, mà là bắn thẳng vào ngựa chiến dưới háng gã.
Mũi tên sắt “Phập!” một tiếng, bắn thủng trán ngựa chiến. Ngựa chiến kêu thảm một tiếng, ngã rầm xuống đất, khiến Đậu Kiến Đức văng ra xa hơn một trượng.
- Nể tình ngươi đối xử tử tế với Cao tướng quốc, tha cho ngươi một mạng!
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, vung tay lên, hai chiếc thuyền lớn lấy lại tuyến đường an toàn, dần dần đi xa.
Thân vệ ba chân bốn cẳng đỡ gã dậy, Đậu Kiến Đức chằm chằm nhìn chiếc thuyền lớn đi xa mà vẫn còn chưa hoàn hồn. Từ thuyền lớn đến bên bờ, chí ítphải một trăm ba mươi, bốn mươi bước. Trên thuyền là kẻ nào, có thể bắn ra lực tên với sức mạnh như thế, gã quả thực chưa bao giờ nghe thấy.
- Thủ lĩnh, đây đúng là tên sắt!
Một gã binh lính nơm nớp lo sợ dâng lên mũi tên đã bắn chết ngựa chiến. Đậu Kiến Đức giật mình kinh hãi, gã cảm giác thấy trên mũi tên sắt dường như có khắc một dòng chữ, liền quát lên:
- Mang đuốc tới đây!
Ánh lửa chiếu sáng thân mũi tên, chỉ thấy bên trên khắc: “Âm Sơn Phi Tướng Dương Nguyên Khánh”. Mặt gã trắng bệch như cắt không còn giọt máu.