Sau tòa nhà nội đường, Mã đại quản sự của phòng thu chi đang quỳ trước mặt của Hạ Nhược Vân Nương khóc lóc, kể lể chuyện mà gã vừa trải qua.
- Tôi là có ý tốt, biết được cuộc sống của cô ấy túng quẫn nên nhân dịp tết Nguyên tiêu muốn đưa cho cô ấy ít tiền. Nào ngờ lại bị Nguyên Khánh đánh cho thê thảm thế này, đáng thương cho cái thân tôi đã hầu hạ lão giao 30 năm, qua cái tuổi năm mươi rồi mà còn gặp phải vận rủi thế này. Tôi cầu xin chủ mẫu xem xét việc này với ạ!
Hai chiếc răng cửa vàng to tướng của Mã quản sự đã bị đấm gãy, nên lúc nói chuyện cứ phập phù. Trong lòng gã căm hận đến xương tủy, nếu như là con trai trưởng Dương Tuấn của Dương Huyền Cảm đánh gã thì gã đã không dám lên tiếng. Nhưng đằng này lại là một thằng con riêng dám đánh gã, hơn nữa lại còn đấm gãy cả mấy cái răng cửa đón tài vận của gã nữa chứ. Cục tức này hỏi làm sao gã có thể nuốt trôi cơ chứ.
Tốt xấu gì thì gã cũng là một trong những đại quản gia ba đời của Dương phủ, hơn nữa lại còn là quản về mảng tài chính, thần tài. Hầu hết lệ tiền của con cháu Dương thị đều là do gã phát, con cháu Dương thị khi nhìn thấy gã đều cung cung kính kính gọi gã một tiếng Mã tam thúc. Thế mà bây giờ gã bị một thằng con riêng đánh cho thảm hại đến thế này, ngực gã tức như muốn ỡ ra.
Dương Tích Thiện đứng bên cạnh Mã quản sự, y là tổng quản sự của Dương phủ, nhưng cái tay Mã quản sự này lại nắm trong tay quyền sở hữu tài sản của Dương phủ nên không ai dám chậm trễ. Hiện giờ gã bị đánh như vậy, Dương Tích Thiện cũng cảm thấy ngồi không yên.
Nhưng Dương Tích Thiện cũng đã có được nhiều bài học nhớ đời rồi, y thừa hiểu sự lợi hại của Nguyên Khánh. Thằng ranh đó rất hung hãn, nên y đẩy chuyện này để cho Hạ Nhược Vân Nương giải quyết. Y biết Hạ Nhược Vân Nương đang muốn đoạt lấy quyền của Dương phủ, luôn luôn coi trọng quyền sở hữu tài sản, nên chuyện của Mã quản sự chắc chắn là bà ta sẽ không mặc kệ.
Hạ Nhược Vân Nương ngồi ở thảm, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt bằng gỗ, mắt nhắm hờ nghe Mã quản sự tố khổ. Trên người bà ta mặc một chiếc váy dài bằng gấm, đầu tóc bới cao, trông toàn thân phục trang vô cùng đẹp đẽ, quý phái.
Hạ Nhược Vân Nương là em gái của Thượng Trụ Quốc Hà Nhược Bật, bối cảnh gia thế vô cùng mạnh. Tuy bà ta không hung hãn như người vợ trước của Dương Tố, nhưng cũng là một người đàn bà mạnh mẽ, chỉ có điều quan hệ giữa bà ta và mấy con trai của Dương Tố rất gay gắt, không hòa hợp. Trước đó trong nhà mọi việc đều do con trai thứ ba của Dương Tố là Dương Huyền Túng làm chủ, bà ta vẫn luôn bị lép vế, nên có vẻ khiêm tốn.
Nhưng từ năm kia khi Dương Huyền Túng cũng đi ra ngoài để nhậm chức quan thì bà ta liền có cơ hội. Bà ta đồng bệnh tương lân với người con vợ kế là Dương Tích Thiện, cũng không hề có quyền lực gì, nên quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.
Hai năm trước, nhân cơ hội mấy huynh đệ Dương Huyền Cảm đều ra ngoài nhậm chức, bà ta liền đứng lên đoạt quyền chức lớn trong phủ. Chỉ có điều chồng bà ta lại không cho trực tiếp nắm quyền nên bà ta liền tích cực bồi dưỡng Dương Tích Thiện làm Tổng quản sự của Dương phủ. Dương Tích Thiện cũng cam lòng làm con rối, nhất nhất chuyện gì cũng nghe theo bà ta chỉ đạo, vì thế mà dần dần Hạ Nhược Vân Nương nắm giữ quyền lực chủ chốt trong Dương phủ.
Theo quy tắc của Dương phủ, thì cứ ba năm bọn nô tì được tác hợp. Năm nay là năm đầu tiên các nô tì được tác hợp từ khi bà ta lên nắm quyền trong Dương phủ, chính vì thế mà bà ta vô cùng trọng thị chuyện này.
Trên danh nghĩa thì bản danh sách này sẽ do Dương Tích Thiện phác thảo, nhưng thực chất ai được tác hợp với ai đều là ý của Hạ Nhược Vân Nương.
Trong những lần tác hợp trước của các nô tì, huynh đệ nhà Dương thị suy xét đến chuyện Thẩm Thu Nương phải nuôi dưỡng Nguyên Khánh, nên lần nào cũng đều bỏ qua. Nhưng khi đến lượt Hạ Nhược Vân Nương lên nắm quyền, bà ta không suy nghĩ nhiều như vậy. Việc đầu tiên là bà ta lợi dụng cơ hội này để lôi kéo một số nhân vật quan trọng ở trong phủ.
Mã quản sự nắm quyền tài chính trong tay, không hề phải nghi ngờ gì cả, lão ta chính là nhân vật đầu tiên mà bà ta cần phải lôi kéo. Chính vì thế mà khi Mã quản sự đề xuất yêu cầu muốn được cưới Thẩm Thu Nương, bà ta liền đồng ý mà không chút do dự.
Lúc này, hai cái răng cửa của Mã quản sự bị đấm gãy, quỳ trên nền đất khóc lóc thảm thiết, khiến cho bà ta trong lòng bừng bừng lửa giận. Bà ta là phụ nữ, đương nhiên thừa hiểu ý tứ của Mã quản sự đêm hôm mò đến chỗ Thẩm Thu Nương để làm gì. Nhưng để an ủi cho người tâm phúc của mình, thì bà ta nhất định phải tỏ thái độ cứng rắn hơn mới được.
- Ngươi yên tâm đi! Người đàn bà đó sẽ là của ngươi. Ta đã đồng ý rồi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Ngươi cứ cố nhẫn nhịn thêm vài hôm nữa, qua tết Nguyên Tiêu rồi thì điều đầu tiên ta làm là tác hợp cô ta cho ngươi.
- Ô ô! Tạ ơn chủ mẫu ân đức!
Mã quản sự khóc lóc đến nỗi nước mắt đầm đìa khắp mặt.
Dương Tích Thiện đứng bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng. Thẩm Thu Nương là nhũ mẫu của Nguyên Khánh, năm xưa phụng mệnh của anh cả nuôi dưỡng Nguyên Khánh. Việc này gã hiểu rất rõ. Nếu như tác hợp cô ta cho Mã quản sự, chỉ sợ khó bề ăn nói với anh cả. Hơn nữa Nguyên Khánh dù sao cũng là con cháu trong nhà, cho dù anh cả không có ở nhà thì ít nhất cũng phải trưng cầu ý kiến của phụ thân một chút chứ.
- Mẫu thân, chuyện này tốt nhất nên hỏi lại ý kiến của phụ thân. Con cảm thấy có chút gì đó không ổn thỏa.
- Không cần!
Hạ Nhược Vân Nương sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Ta là chủ mẫu của một nhà, lẽ nào đến việc xử trí một nô tì mà ta cũng không có quyền sao?
- Không! Ý của con là, anh cả ở đó….
Thà Dương Tích Thiện không nhắc đến Dương Huyền Cảm thì thôi, chứ khi nhắc đến rồi làm cho Hạ Nhược Vân Nương nhớ lại cảm giác bị chèn ép mười mấy năm nay nên lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt.
- Đủ rồi!
Bà ta giận dữ quát lên.
- Chuyện này ta đã quyết định, không ai có quyền thay đổi, con cũng đừng hòng khuyên bảo gì cả.
Dương Tích Thiện sợ quá không dám hó hé câu gì. Đúng lúc đó có một gã nha đầu tiến vào bẩm báo:
- Thưa lão phu nhân, Trưởng phu nhân cầu kiến ạ.
Trưởng phu nhân là vợ của con trai cả Dương Huyền Cảm, tên là Trịnh Thị. Hạ Nhược Vân Nương nghe thấy vậy liền sững người một lát. Cô ta đến đây làm gì nhỉ? Cũng tốt, chuyện của Thẩm Thu Nương mình cũng nên hỏi cô ta một chút vậy.
- Cho cô ta vào!
Rất nhanh đã thấy Trịnh phu nhân đang vội vội vàng đi vào. Cô ta thấy Dương Tích Thiện và Mã quản sự đều có mặt, trong lòng có chút kinh sợ. Mặc dù biết bọn họ đến để báo cáo tình hình thu chi của Dương phủ, nhưng cô ta lại nhìn thấy trên mồm của Mã quản sự có máu, hai cái răng cửa thì biến mất. Cô ta lập tức nghĩ ngay chuyện này có liên quan đến chuyện của Thẩm Thu Nương rồi, nếu không thì tại sao Nguyên Khánh lại vội vội vàng vàng tìm đến chỗ cô ta mà chuộc lại tờ nô tịch chứ?
- Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Hạ Nhược Vân Nương cười giả lả. Trịnh thị là cháu gái của người chủ mẫu trước mà cũng là vợ của Dương Huyền Cảm, tương lai cũng sẽ là một đối thủ lớn nhất của bà ta, chính vì thế mà từ trước đến nay bà ta luôn dè chừng người đàn bà này.
Trịnh phu nhân lúc này cảm thấy mình bị một cảm giác trêu đùa đến mức căm tức. Cô ta tham vàng bạc châu báu, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn đến mức nhận bừa mọi thứ. Lai lịch thanh đao của Đột Quyết Khả Hãn không rõ ràng, kiểu gì cô ta cũng không dám nhận. Nhưng nô khế đã đưa cho Nguyên Khánh rồi, điều này đồng nghĩa với việc cô ta cho đi mà không hề nhận được sự báo đáp. Cô ta không thể vì Nguyên Khánh mà đắc tội lớn với chủ mẫu được.
Chuyện này cô ta nhất định phải tìm cách để thoát tội nhanh nhất.
Trịnh phu nhân lấy ra thanh kim đao đặt lên bàn:
- Thanh kim đao này là do Nguyên Khánh không biết lấy ở đâu về, nói là vì lòng hiếu kính với tôi mà biếu cho tôi. Nhưng tôi thấy đây là thanh đao của Đột Quyết Khả Hãn nên không dám nhận. Huyền Cảm đã đi nhậm chức ở xa, nên tôi không dám tự ý quyết định, nên mong Chủ mẫu chuyển thanh đao này cho phụ thân xử lý.
Hạ Nhược Vân Nương là em gái của Hạ Nhược Bật, cũng có chút kiến thức. Bà ta cũng biết triều Tùy và Đột Quyết là hai kẻ tử thù của nhau. Vật của Đột Quyết Khả Hãn lại xuất hiện trong phủ Dương, đó là một chuyện không hay chút nào.
- Được rồi! Chuyện này ta sẽ nói cho lão gia. Còn chuyện gì nữa không?
- Còn chuyện.....
Trịnh phu nhân ngần ngừ một lúc, cô ta không biết phải ăn nói như thế nào bây giờ, nhưng cô ta không thể không nói:
- Còn có chuyện về tờ nô khế của hai mẹ con nhà Thẩm Thu Nương, đại lang có bảo tôi giao cho Nguyên Khánh, không biết ...
- Tuyệt đối không được!
Hạ Nhược Vân Nương giận tím mặt:
- Tờ nô khế của cô ta không được giao cho ai cả, cô đưa nó cho ta, ta đổi mười nô tì cho cô.
Nhưng bà ta liền nhìn thấy vẻ mặt có chút khó hiểu của Trịnh phu nhân, nên dịu giọng hỏi:
- Chắc là cô chưa đưa cho bọn họ chứ!
Trịnh phu nhân chỉ còn biết gật gật đầu:
- Nếu như không đưa cho Nguyên Khánh, thì đại lang sẽ tức giận, nên tôi đành phải đưa.
Hạ Nhược Vân Nương nhìn chằm chằm vào Trịnh phu nhân:
- Nói cho tôi biết, cô đưa cho bọn họ lúc nào?
- Chuyện này.....
Trịnh phu nhân không biết phải trả lời như thế nào, nói ra sao. Mới ngày hôm qua thôi cô ta còn đồng ý chuyện tác hợp Thẩm Thu Nương với Mã quản sự, mà chồng cô ta thì đi từ hôm kia rồi, như vậy là thời gian đã không khớp nhau.
Hạ Nhược Vân Nương là người thông minh, bà ta lập tức hiểu ngay, hoàng kim đao đổi lấy tờ nô khế. Quả nhiên là một vụ làm ăn thuận lợi. Trong lòng bà ta cười nhạt, nhếch miệng cầm thanh kim đao lên, thản nhiên hỏi:
- Thanh đao này Nguyên Khánh bày tỏ lòng hiếu kính với cô khi nào?
Trịnh phu nhân nói nhỏ:
- Vừa mới thôi ạ, tôi liền lập tức thấy không ổn thỏa nên đến đây luôn.
Ngừng lại một lúc, giọng cô ta áy náy:
- Hôm nay sức khỏe của Kiều Nương không được tốt, nếu như không còn chuyện gì tôi xin phép được về.
Dương Kiều Nương là con gái của Trịnh phu nhân, cô ta không muốn nói năng nhiều nên dùng lý do của con gái để mượn cớ mà đi.
- Chuyện này ta biết rồi, ta sẽ bẩm báo với lão gia. Cô cứ về chăm sóc cho Kiều Nương đi!
- Thế thì tôi đi đây!
Trịnh phu nhân đến đây có ba mục đích. Thứ nhất là thanh minh cho bản thân mình, nói rõ chuyện tờ nô tịch thì cũng coi như không đắc tội với Hạ Nhược Vân Nương.
Thứ hai là muốn mượn tay của Hạ Nhược Vân Nương để trừng phạt Nguyên Khánh. Nguyên Khánh đã khiến cho cô ta bị mất mát cây đao, cục tức này cô ta không thể nào nuốt trôi được.
Mà mục đích thứ ba chính là muốn châm ngòi cho lòng kiêu ngạo của Hạ Nhược Vân Nương. Giống như Hạ Nhược Vân Nương coi cô ta là đối thủ thì trong lòng cô ta cũng luôn thù địch với bà ta. Hạ Nhược Vân Nương đã thay thế cô mẫu Trịnh thị của cô ta, mấy năm nay lúc nào cô ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như Hạ Nhược Vân Nương mà không đi thì tương lai của cô ta làm sao mà có thể ngóc đầu lên được chứ?
Trịnh phu nhân cũng biết Hạ Nhược Vân Nương rất khôn khéo, nhưng bà ta lại có một nhược điểm, cũng chính là nhược điểm của cả nhà họ Hạ, đó chính là đắc ý đến điên cuồng, kiêu ngạo tự cao tự đại, hơn nữa tình tình lại táo bạo.
Bà ta sẽ không thèm để ý gì đến chuyện một nô tì tép riu, nhưng Nguyên Khánh lại coi vú nuôi như mẹ ruột của mình, như vậy thì xung đột giữa bọn họ tương lai là khó tránh khỏi. Sự táo bạo của Hạ Nhược Vân Nương và sự quật cường của Nguyên Khánh, vở kịch này quả thật sẽ rất hay đây.
Trong lòng Trịnh phu nhân vô cùng đắc ý, cô ta rất muốn được chứng kiến, nhưng cô ta cũng hiểu, lúc này cô ta không thể lộ diện được. Cô ta là mẫu thân của Nguyên Khánh, ngộ nhỡ mọi chuyện ầm ĩ lên thì không biết sẽ phải xử lý ra sao?
Trịnh phu nhân không nói năng gì mà chỉ cúi đầu hành lễ, trong lòng thầm đắc ý lui ra.
Khi Trịnh phu nhân vừa đi khỏi, Hạ Nhược Vân Nương liền lập tức nổi trận lôi đình với Dương Tích Thiện:
- Bây giờ đã tối, nha huyện đã đóng cửa, vẫn còn kịp, ngươi mau đi lấy tờ nô khế về đây cho ta. Mau lên!
Trên mặt Dương Tích Thiện lộ rõ vẻ khó chịu, Dương gia từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nếu như phụ thân mà biết, chỉ e ông ấy sẽ không chịu nổi mà thôi, gã liền do dự
- Mẫu thân, ngộ nhỡ tờ nô khế đó không còn trong tay bọn họ nữa thì sẽ thế nào? Hơn nữa Nguyên Khánh lại biết võ nghệ, con sợ không đoạt lại được.
Hạ Nhược Vân Nương hung hăng trợn mắt trừng trừng nhìn Dương Tích Thiện:
- Đồ vô dụng!
Bà ta liếc nhìn Mã quản sự, Mã quản sự liền vội vã dập đầu:
- Lúc trước chủ mẫu đã đồng ý đáp ứng 3 yêu cầu của tôi, bây giờ tôi không cần 3 điều đó nữa mà chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là được lấy Thẩm Thu Nương làm vợ. Cầu xin chủ mẫu làm chủ cho tôi!
Ánh mắt Hạ Nhược Vân Nương lóe lên tia độc ác, bà ta nghiến răng:
- Được! Ngay tối nay ta sẽ tác hợp cô ta cho ngươi. Để ta xem cô ta cầm được tờ nô khế đó sẽ thế nào?