Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 316: Chương 316: Mã tặc thần bí




Người Xử Nguyệt cũng chính là người Sa Đà, trong lịch sử, sau mấy trăm năm cuối đời Đường tàn lụi, người Sa Đà dưới sự lãnh đạo của Tù trưởng Lý Khắc tiến vào Trung Nguyên, gây ra một trận chiến đẫm máu tanh nồng. Nhưng lúc này, người Xử Nguyệt chỉ là tôi tớ của Tây Đột Quyết, nói chính xác hơn, người Xử Nguyệt không phải là người Thiết Lặc, mà là một nhánh tộc xa của Tây Đột Quyết, địa vị rất thấp kém, bị Tây Đột Quyết coi như nô lệ, Tù trưởng của bọn họ là Chu Tà, nên cũng được gọi là bộ tộc Chu Tà.

Ở phía nam Bồ Loại Hải, trên một vùng đất cao của La Mạn Sơn, Tô Liệt dẫn đầu hàng chục tên thủ hạ thoái thủ nơi này, tại đây bọn họ bị ba nghìn người Xử Nguyệt bao vây, tình thế cực kì nguy cấp.

Hôm qua khi Tô Liệt dẫn các huynh đệ đi tuần tra ở phía nam La Mạn sơn, gặp vài thương nhân Túc Đặc. Bọn họ là một nhóm buôn từ Tây Đột Quyết tới, bị bọn Xử Nguyệt cướp ở Bồ Loại Hải, vài chục người chết và bị thương, tài sản và phụ nữ đều bị cướp, chỉ còn vài chục người trốn thoát được, cầu khẩn quân Tùy đến cứu bọn họ.

Nói cho cùng Tô Liệt cũng chưa có đủ kinh nghiệm, gã lập tức dẫn thủ hạ tới Bồ Loại Hải cứu người, trên đường đi lại bị phục kích, hơn ba mươi huynh đệ bị chết, Tô Liệt yểm hộ được một thủ hạ thoát ra để về báo tin, gã dẫn theo những người khác vừa đánh vừa lui, rút đến bãi đất cao này.

Lúc này gã cũng không còn đường lui nữa, gần ba nghìn người Xử Nguyệt bao vây bọn họ từ ba phía, mà phía sau quân Tùy là vách núi La Mạn Sơn dựng đứng.

Ưu thế lớn nhất của quân Tùy chính là trang bị hoàn hảo của bọn họ, đặc biệt là cung tên sắc bén, có thể bắn xa tới trăm bước, mà cung tên của người Xử Nguyệt lại rất nguyên sơ, không bằng cả của người Đột Quyết, tầm bắn chỉ đạt tầm ba mươi bước.

Vậy hơn sáu mươi lính quân Tùy lại có cung tên sắc bén, khiến cho người Xử Nguyệt không dám manh động, đành phải đợi cơ hội đến.

Dải đất cao này rộng khoảng hai mẫu, tựa như một dải đất được mọc lên ngay trên lưng chừng núi, mà khoảng tám mươi bước ra bên ngoài là rừng tùng rậm rạp, ba nghìn người Xử Nguyệt giống như loài lang sói đang ẩn nấp, kiên nhẫn đợi chờ bóng đêm buông xuống.

Trên bãi đất đá lởm chởm, tạo điều kiện thuận lợi cho việc ẩn nấp của quân Tùy, hơn sáu mươi quân lính quân Tùy cầm cung tên giấu ở phía sau đá, bọn họ đã ba lần đánh lui tiến công của quân địch, trên sườn núi rải rác vài trăm thi thể, nhưng số tên trong tay bọn họ cũng không còn nhiều nữa.

Tô Liệt ngồi trên một tảng đá lớn, vẻ mặt uể oải, ánh mắt đầy vẻ hối hận. Đúng là gã dễ tin người, dẫn đến cái chết của hơn ba mươi huynh đệ, tướng quân đánh nước Y Ngô, không bị thương vong lấy một người nào, vậy mà gã dẫn người đi trinh sát, chết liền ba mươi người, gã về sẽ báo cáo với tướng quân thế nào đây? Điều quan trọng hơn chính là bọn họ có thể còn sống mà quay trở về được không.

Gã căm hận đến mức đấm vào mặt mình một cái, mắng rằng: “Tô Liệt đáng chết, ai bảo ngươi dễ bị kích động đến thế, ai bảo nhẹ dạ đến thế, ngươi hại chết ngươi là đủ rồi, sao còn hại các huynh đệ!”

Thẩm Quang nhảy nhẹ nhàng, xoay người lại, cười mỉm nói:

- Ba mươi chưa phải là tết, Hiệu úy là muốn tận trung báo quốc đúng không?

Cho dù bình thường Tô Liệt không thích vẻ ngả ngớn và láu cá của Thẩm Quang, nhưng lúc này sự láu cá của Thẩm Quang lại đem lại cho gã một cảm giác thân thiết khó tả, khiến cho tâm trạng tuyệt vọng lạnh lẽo trong gã có một tia ấm áp.

Tô Liệt thở dài:

- Đến khi rời tối, người Xử Nguyệt sẽ tấn công, dự đoán chúng ta sẽ không thể sống được đâu. Thẩm Quang, nếu huynh chạy thoát được, hãy nói với tướng quân, Tô Liệt ta đã phụ lòng mong đợi của người.

Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Quang đã biến mất, lại trở nên vô cùng nghiêm túc, gã nhìn chăm chú vào Tô Liệt:

- Tô Hiệu úy, thái độ của ngươi quyết định sinh tử của sáu mươi bảy huynh đệ, nếu ngay đến ngươi còn không có niềm tin, vậy thì tất cả mọi người sẽ chết hết đấy.

Tô Liệt trở nên vô cùng xấu hổ, lời nói của Thẩm Quang đã kích động sự kiêu ngạo bên trong gã, gã thi lễ với Thẩm Quang:

- Đúng là ta đã quá yếu đuối rồi, đa tạ Thẩm huynh!

Thẩm Quang lại cười nói:

- Miệng nói cảm ơn không đủ, sau khi về kinh ngươi phải mời ta uống rượu.

- Được! Ta sẽ mời huynh một bữa ra trò.

Thẩm Quang nhảy lên trên tảng đá, cầm lấy hai hòn đá coi đó như bình rượu và chén rượu, giả vờ như tự rót tự uống, chậc chậc lưỡi khen:

- Rượu ngon đấy! Không ngờ lại là rượu nho Đại Lợi.

Hành động thú vị của gã khiến các binh sĩ đang trong tâm trạng căng thẳng cũng đều bật cười, Tô Liệt lấy lại tinh thần, nói với hơn sáu mươi binh sĩ:

- Các huynh đệ, nếu đợi đến chiều tối, chúng ta sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt mất, bây giờ chúng ta sẽ phá vòng vây, có thể sống được người nào hay người ấy!

- Xin nghe mệnh lệnh của Hiệu úy!

Thẩm Quang lập tức nhảy lên ngựa, vung chiến đao lên:

- Ta sẽ xông lên trước tiên.

Tinh thần của sáu mươi binh sĩ phấn chấn hẳn lên, lần lượt leo lên ngựa. Lúc này, đám binh Xử Nguyệt trốn trong rừng đã nhìn ra được ý đồ định phá vòng vây của quân Tùy, bọn chúng thổi lên tiếng sáo cảnh báo, hơn ba nghìn quân Xử Nguyệt đang ngồi nghỉ ngơi đều nhất loạt đứng lên, nhanh chóng mặc áo giáp, tay cầm đao, chuẩn bị tác chiến.

Thủ lĩnh dẫn đầu đám quân Xử Nguyệt này chính là Chu Tà Tư Dã, cũng là em trai của Tù trưởng bộ tộc Xử Nguyệt. Quân Tùy chiếm Y Ngô, vốn cũng không có liên quan nhiều đến gã, chỉ cần quân Tùy không vượt qua ranh giới núi La Mạn Sơn, bọn chúng cũng sẽ không gây rắc rối gì cho quân Tùy, nhưng mấy hôm trước, bọn chúng nhận được mệnh lệnh của Xạ Quỹ Khả Hãn ở Tây Đột Quyết, lệnh cho toàn bộ tộc Xử Nguyệt tiến công quân Tùy, tiêu diệt quân Tùy vì đã chiếm lĩnh Y Ngô. Y đồng thời còn hứa cho thêm người Ô Tôn làm nô lệ cho bọn chúng.

Mệnh lệnh này khiến trên dướ bộ tộc Xử Nguyệt đều rất hưng phấn, Chu Tà Tư Dã bèn nhận được sự điều động của Tù trưởng, tiêu diệt trinh sát quân Tùy, gã sử dụng người Túc Đặc làm mồi nhử, dẫn dụ thành công hơn một trăm quân Tùy tới, chuẩn bị tiêu diệt một loạt.

Chu Tà Tư Dã rất hiểu về khí hậu của vùng này, sau khi trời tối, ở đây nhất định sẽ mưa, trong khi mưa, cung tên của quân Tùy sẽ không thể nào sử dụng được, lúc đó sẽ là cơ hội tốt để chúng tấn công.

Lúc này, Chu Tà Tư Dã nhìn thấy dấu hiệu phá vòng vây của quânTùy, gã lập tức hạ lệnh:

- Quân đội chuẩn bị cung tên, trước tiên bắn vào ngựa của quân Tùy.

Đội quân ba nghìn người của Xử Nguyệt đều giơ cung tên lên, nhắm thẳng vào đám quân Tùy phía dưới núi. Chu Tà Tư Dã đã nắm được thóp của quân Tùy, tuy có áo giáp và khiên, nhưng chiễn mã của bọn họ không hề có vật chắn, trước tiên nên bắn ngựa, như vậy người có muốn chạy cũng khó.

Ba nghìn cung tên lập tức phóng đi, nhưng ngay lúc này, phía sau quân Xử Nguyệt là một màn đại loạn, một nhánh hơn một nghìn quân mặc đồ đen từ đâu đột ngột xuất hiện, giống như một mũi dao nhọn, đâm mạnh vào phía sau quân Xử Nguyệt. Người thủ lĩnh đám quân áo đen có thân hình cường tráng, dũng mãnh phi thường, gã dùng khăn che mặt màu đen, ánh mắt sắc bén, tay cầm một cây Mã Sóc, phi thẳng vào rừng, những chỗ người đó đi qua, thi thể ngổn ngang.

Quân Xử Nguyệt sợ tới mức hét to:

- Giặc hắc mã đến rồi! Giặc hắc mã đến rồi!

Bọn chúng hao nhao chạy trốn về tứ phía, Chu Tà Tư Dã mặt mày cũng nhăn nhó, đội mã tặc này vài năm gần đây mới nổi lên, quần áo đen khăn đen, náo loạn khắp Bá Hải, khắp dải Kim Sơn và Nhiệt Hải, hung hãn dị thường, là cái gai trong mắt Tây Đột Quyết. Nhân thân của mã tặc rất phức tạp, người Đột Quyết, người Thiết Lặc, người Ô Tôn, người Túc Đặc đều có, thậm chí còn có cả người Hán, nghe đồn thủ lĩnh của bọn Bạch Thược chính là người Hán.

Hắc mã tặc dù rất hung hãn, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ tới khu vực La Mạn Sơn, hôm nay bọn chúng lại xuất hiện ở đây, Chu Tà Tư Dã biết ba nghìn quân của mình không phải là đối thủ của Hắc mã tặc, gã không cam tâm nhìn quân Tùy một cái, chỉ đành vung tay, nói “rút lui”.

Quân Xử Nguyệt nhanh chóng chạy về hướng đông, chỉ trong chốc lát đã chạy không còn một bóng người, Tô Liệt chỉ huy hơn sáu mươi quân Tùy đang trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, sự dũng mãnh của đám kỵ binh mặc đồ đen này không hề kém quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy, bọn họ là ai?

- Xin hỏi các vị đây là ai?

Tô Liệt cầm đao xông lên phía trước hô to.

Thủ lĩnh mặc đồ đen rút ra một mũi tên có đuôi là lông vịt trời, cài một bức thư vào, bắn một mũi tới, dùng tiếng Hán cười nói:

- Ta và Dương tướng quân của các ngươi là bạn cũ của nhau, xin hãy chuyển bức thư này cho hắn!

Gã vung tay, hơn một nghìn tên Hắc mã tặc quay ngựa bỏ đi, cứ như một cơn gió vậy, biến mất tăm mất dạng.

Tô Liệt nhìn bóng bọn họ mà ngây người ra, tên thủ lĩnh hóa ra là người Hán, vậy gã là ai?

Tô Liệt ở cửa núi La Mạn gặp được Dương Nguyên Khánh tới tiếp ứng, Tô Liệt liền đem toàn bộ sự việc nói hết ra, anh ta hổ thẹn cúi đầu xuống,

-Ty chức xin nhận tội!

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú anh ta một lúc lâu, mới chầm chậm nói:

-Thân là Giáo Úy, chỉ dựa vào khí phách nhất thời, không suy nghĩ thật giả đã hành động thiếu suy nghĩ, tổn hại hơn ba mươi huynh đệ, trách nhiệm này ngươi không thể thoái thác được, ta sẽ miễn chức Giáo Úy của ngươi, giáng ngươi xuống làm Hỏa Trưởng, ngươi có phục không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.