Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 331: Chương 331: Một kiếm xuyên tâm




Độc Cô Lăng Vân cất cao giọng nói:

- Hôm nay triều hội có bốn đề tài thảo luận. Đề tài đầu tiên là mở sông Giang Nam, do công bộ Ngu thị lang đề xuất. Các vị triều quan có ý kiến gì không?

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, từ lúc bắt đầu mở vận hà. Công trình lớn thương lượng trên triệu hội chỉ là chạy theo hình thức. Không có đưa ra ý kiến phản đối. Hơn nữa sông Giang Nam dài hơn sáu trăm dặm, liên tiếp từ Trường Giang tới Dư Hàng. Lượng công trình cũng không lớn, nhưng lại có lợi cho bắc vận trong chuyện vật tư lương thực Giang Nam. Sinh lợi cho dân, cũng không có ai phản đối.

Dương Quảng chậm rãi nói:

- Về vận hà, trẫm muốn nói thêm hai câu, kênh Thông Tế đã mở hai năm. Nhưng vật tư của Giang Hoài lại từ đầu đến cuối không thể lên bắc với quy mô lớn, vẻn vẹn chỉ có quan thuyền. Dân gian thủy vận cực kỳ nhỏ bé. Trước đó không lâu có Ngự Sử buộc tội Trương Tín thái thú quận Bành Thành tự thu thuế vận hà cho mình. Trên danh nghĩa nuôi quan liêu, nhưng quả thật có tang vật hiềm nghi. Trương Tín đã bị xét xử, nhưng trẫm rất lo lắng có còn loại thu thuế này không. Trở ngại thực phẩm miền nam lên bắc. Trẫm nghĩ sâu xa, nếu chỉ khơi thông vận hà, mà không thông quan trường, vận hà mở có nhiều cũng chỉ là bài trí.

Nói tới đây, Dương Quảng không nói tiếp, nói với Độc Cô Lăng Vân:

- Nếu không ai phản đối, bắt đầu triều nghị thứ hai đi!

Độc Cô Lăng Vân gật đầu, cao giọng nói:

- Tiếp theo là triều nghị thứ hai, ở quận Y Ngô lấy Tây Tân bố trí quận Đình Châu, do Dương Nguyên Khánh tổng quản hành quân Ngọc Môn Đạo đề xuất, các vị đại thần có ý kiến khác không?

Đề tài thảo luận này cũng không có gì tranh luận. Nguyên nhân chủ yếu là Tây Vực quá xa xôi, các quan lại không có kinh nghiệm bản thân gì. Nếu phản đối cũng không biết bắt đầu từ đâu, nói sơ lược sẽ gây phản cảm của Thánh Thượng.

Phần lớn các quan lại đều duy trì im lặng vấn đề thảo luận này.Tương phản, các quan lại trong đại điện lại nhớ đến chuyện lúc nãy Thánh Thượng muốn nói nhưng chưa nói hết lời. Rất nhiều đại thần mẫn cảm đều ý thức được. Thánh Thượng rất có thể muốn động đao đối với quan trường Giang Hoài.

Vấn đề thảo luận vận hà tẻ ngắt, vấn đề thảo luận bố trí Tây Vực vẫn tẻ ngắt. Cái này làm Dương Quảng có chút không hài lòng. Nội dung nghị triều hôm qua đã phát rồi, lại không có người lên tiếng. Sắc mặt của Dương Quảng tiếp tục âm trầm, nói:

- Các vị ái khanh, bất luận là mở sông Giang Nam hay là bố trí Tây Vực, đều đề liên quan đến quan viên, nhân khẩu, lương thực, quân đội, xây công sự gắn bó chặt chẽ với rất nhiều bộ tự. Tại sao không có đại thần đưa ra kiến giải?

Ông nhìn thoáng qua Ngưu Hoằng và Bùi Củ. Bây giờ không có Tô Uy. Hai người nay là đứng đầu trăm quan:

- Ngưu tướng quốc, Bùi tướng quốc. Ý của các khánh sao?

Ngưu Hoằng tiến lên nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, chủ yếu là trưa hôm qua mới thấy được triều nghị này, mọi người chưa kịp chuẩn bị. Bệ hạ, thần khẩn cầu ba ngày sau thảo luận lại?

Dương Quảng không để ý tới gã, hỏi lại Bùi Củ:

- Bùi tướng quốc, khanh là Tây Vực sứ, chẳng lẽ khanh không có cách sao?

Bùi Củ là có ý tưởng, nhưng ông không muốn nói trên triều hội, ông khom người nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, thần đề nghị sau khi kết thúc chiến sự Thổ Dục Hồn lại suy xét bố trí quận ở Tây Vực.

Dương Quảng hiểu được ý của ông ta, là sợ các bộ tộc Thiết Lặc ở Tây Vực phản lại, ảnh hưởng chiến dịch Thổ Dục Hồn. Kiến nghị này cũng rất hay. Ông gật đầu:

- Được rồi, vẫn theo hai lời tướng quốc nói, ba ngày sau nghị lại.

Dương Quảng lại nói với Độc Cô Lăng Vân:

- Tiếp tục thảo luận!

Độc Cô Lăng Vân cao giọng nói:

- Kế tiếp triều nghị là tạm thời tăng thêm, gần đây trong thành lưu truyền một lời tiên tri.

Không khí trong triều đình chợt căng thẳng lên. Lời tiên tri bản thân không phải là chuyện gì đáng sợ. Thờ cúng, yến tiệc cũng thường gặp. Nhưng lời tiên tri trên triều đình, lại mang đến một hàm ý càng sâu, thường liên hệ với âm mưu soán vị. Cho nên cực kỳ kiêng kị, bình thường sẽ không công khai đàm luận.

Tuy nhiên nếu Thánh Thượng muốn trên triều hội họp bàn lời tiên tri. Vậy thì nói rõ ông không tin lời tiên tri này. Hơn nữa cũng không quan tâm đến nội dung lời tiên tri, mà là muốn triệu nghị chuyện lời tiên tri này.

Chỉ nghe tiếng nghiêm khắc của Dương Quảng quanh quẩn trong đại điện:

- Sở dĩ hôm nay trẫm yêu cầu triều nghị chuyện này. Là vì từ ngày trẫm đăng cơ tới nay đây là gặp được lời tiên tri đầu tiên. Trẫm muốn chứng minh một thái độ. Nếu không, lời tiên tri cùng loại liên tiếp xuất hiện. Làm nhiễu loạn triều cương. Trẫm tuyệt đối không thể cho phép!

Trong đại điện một mảnh yên lặng, rất nhiều ánh mắt đều lén lút rơi vào người Nguyên Thọ. Nguyên Thọ thân là nội sử lệnh, lại là một trong bảy tướng. Gã đang ngồi trên ba vị trí đứng đầu. Trùng hợp là, bên cạnh chính là Bùi Củ.

Nguyên Thọ ánh mắt nhìn xuống đất, sắc mặt âm trầm. Trong điệp văn hôm qua nhận được không có đề tài thảo luận này. Bây giờ đột nhiên thêm đề tài này, làm gã có chút không kịp trở tay.

Tuy lời tiên tri không phải là gã làm. Nhưng chuyện xảy ra trưa hôm qua, làm gã trở thành hiềm nghi lớn nhất. Trong lòng gã còn có chút bất an. Gã từ từ ngẩng đầu, liếc nhìn Trương Cẩn. Trương Cẩn mỉm cười gật đầu, tỏ ý sẽ giúp gã. Nguyên Thọ trong lòng buông nhẹ.

Dương Nguyên Khánh nhân vật chính của lời tiên tri đang đứng phía sau. Hắn lấy thân phận Ngọc Môn Đạo hành quân tổng quản tham gia triều hội, thuộc ngoại quan. Tuy hắn có thân phận Tả Kiêu Vệ tướng quân, nhưng trên thực tế hắn không quan tâm đến sự vụ cụ thể của Tả Kiêu Vệ, chỉ là treo một danh hiệu mà thôi. Chuyện này ở Tùy Đường là cực kỳ phổ biến.

Mặc dù Dương Quảng công khai tỏ ý, triều nghị lời tiên tri chỉ là vì cho thấy thái độ của ông. Nhưng Nguyên Khánh còn có một trực giác, Dương Quảng kỳ thực là có dụng ý khác. Ông là dùng chuyện lời tiên tri làm một cái bàn đạp, để quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông tiếp tục đấu đá. Hoặc nói, làm thù hận của họ càng sâu.

Lúc này, trên đại điện truyền đến giọng của Dương Quảng:

- Thôi ái khanh, khanh là Kinh Triệu Doãn, chuyện lời tiên tri là chức trách của khanh, bắt đầu từ khanh đi!

Hôm qua Thôi Bá Túc viết một tờ tấu chương kể lại tỉ mỉ cho Dương Quảng. Việc xảy ra y đều nhớ rõ. Y nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ lại một chút, từ trong ban triều đi ra.

- Bệ hạ, các vị đại thần. Lời tiên tri này đại khái là bắt đầu lưu truyền năm ngày trước. Nội dung rất đơn giản “Kinh Tương Dương, Nguyên Nhật Sinh, đi Tây Vực, phải xưng vương!” chính là mười hai chữ này. Đối tượng nó chỉ rất rõ là Ngọc Môn Đạo hành quân tổng quản tướng quân Dương Nguyên Khánh. Theo điều tra của chúng thần, lời triên tri này là do hai cánh tuyến truyền ra. Một cánh là ăn mày, một cánh là trẻ con. Chúng thần trước nhất điều tra là trẻ con. Nhưng liên quan quá rộng, không điều tra được người truyền bá. Nhưng ngày trước sau khi Dương tướng quân trở về, cũng điều tra chuyện này. Dương tướng quân là điều tra từ hướng người ăn mày. Cuối cùng tướng quân điều tra được người truyền bá. Người này gọi là Vương Cát, là một tiểu ăn mày đầu mục chợ Phong Đô. Theo khai báo của y, đây là của một người đàn ông có chòm râu dê họ Nguyên dạy y, khoảng chừng ba mươi tuổi...

Thôi Bá Túc nói tới đây, tất cả ánh mắt trong đại điện đều nhìn lên người Vệ tướng quân Nguyên Thượng Võ. Họ Nguyên, chòm râu dê, khoảng ba mươi tuổi, tất cả đặc điểm đều chỉ y.

Lúc này, Nguyên Thọ không nhịn nổi. Gã biết sớm muộn gì cũng rơi xuống đầu của gã. Gã bước ra triều ban, thi lễ với Dương Quảng:

- Bệ hạ, có thể để vi thần nói hai câu!

Dương Quảng nhìn thoáng qua gã, hỏi Thôi Bá Túc trước:

- Thôi ái khanh, việc này liên quan đến Nguyên nội sử sao?

Thôi Bá Túc gật đầu:

- Có liên quan đến Nguyên nội sử, nhưng có thể để thần nói xong.

- Có thể, Thôi ái khanh mời tiếp tục nói.

Dương Quảng cười nói với Nguyên Thọ:

- Nguyên nội sử, xin an tâm một chút chớ nóng nảy. Trẫm sẽ cho tất cả mọi người cơ hội công bình.

Nguyên Thọ đành phải nhẫn nại, lại lui về triều ban. Dương Quảng liếc nhìn gã thật sâu, rồi nói với Thôi Bá Túc:

- Thôi ái khanh mời nói tiếp.

Thôi Bá Túc lại nói tiếp:

- Dương tướng quân tìm được người truyền bá lời tiên tri. Tướng quân khá thận trọng, liền muốn chứng thực. Vừa mới giữa trưa hôm qua, Thiên Ngưu Vệ thống lĩnh Nguyên Mẫn dẫn một đám thuộc hạ uống rượu trong tửu quán Hồng Vận cạnh cổng chợ Phong Đô. Dương Nguyên Khánh liền dẫn theo nhân chứng tìm được y. Kết quả chứng minh không liên quan với Nguyên Mẫn. Nhưng không ngờ lúc này xảy ra chuyện, thuộc hạ của Nguyên Mẫn giết chết nhân chứng này. Trong tửu quán bạo phát xung đột. Cuối cùng thần dẫn theo nha dịch mang tất cả mọi người về nha môn phủ Kinh Triệu.

Thôi Bá Túc nói tới đây, trong đại điện lập tức vang lên một tràng nhưng tiếng nói khẽ. Kỳ thực xảy ra xung đột ở tửu quán trưa hôm qua cơ hồ tất cả mọi người đều biết. Hơn nữa nói phấn kích hơn Thôi Bá Túc, chi tiết càng phong phú hơn. Đương nhiên, Thôi Bá Túc không thể đem nội dung hoàn chỉnh nói rõ trên triều đình. Mỗi câu nói của y đều rất thận trọng.

Lúc này, sắc mặt của Nguyên Thọ đã giận đến mức xanh mét. Lời nói của Thôi Bá Túc nhìn như công chính. Trên thực tế từng câu chữ chỉ vào Nguyên gia bọn họ. Y chỉ nói c mình giết người, vậy Dương Nguyên Khánh đánh gãy chân con mình, gã làm sao không nói?

Nguyên Thọ đang muốn bước ra khỏi hàng, Trương Cẩn lại bước ra trước.

Trương Cẩn là người đứng ngoài cuộc, đầu óc của gã phải tỉnh táo hơn Nguyên Thọ. Gã nhìn ra dụng ý của Dương Quảng. Đây không phải là truy xét điều tra chân tướng lời tiên tri gì. Rõ ràng đang bày ra chính là dựng võ đài. Để quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông tiến hành trận đấu đọ sức. Thôi Bá Túc không phải là Kinh Triệu Doãn gì, y cũng là Thanh Hà Thôi gia.

Không phải do bọn họ không tham gia. Nếu quý tộc Quan Lũng không ứng chiến, vậy Nguyên Thọ tất nhiên sẽ lấy tội bịa đặt lời tiên tri mà bị trừng phạt. Phải biết rằng, Nguyên Thọ chính là đại biểu duy nhất trong nội các quý tộc Quan Lũng.

Trương Cẩn khom người thi lễ nói:

- Bệ hạ, việc này tuy không liên quan với thần. Nhưng tửu quán Hồng Vận là gia nghiệp của thần, thần cũng không thể không quan tâm tới.

Lúc này, Bùi Uẩn cười lạnh một tiếng:

- Ai cũng biết tửu quán Hồng Vận là sản nghiệp của Nguyên gia, bao giờ lại trở thành gia nghiệp của Trương đại tướng quân?

Trương Cẩn nhìn y thản nhiên nói:

- Nguyên gia đem tửu quán tặng cho ta, không được sao? Hơn nữa, Bùi ngự sử chưa được Thánh Thượng đồng ý tự tiện phát ngôn. Đây là đang xem thường Thánh Thượng!

Bùi Uẩn thầm hô một tiếng lợi hại, y đành phải khom người nói với Dương Quảng:

- Thần tùy ý phát ngôn, xin bệ hạ thứ tội!

Dương Quảng mỉm cười khoát tay áo:

- Hôm nay đừng ngại xem là biện luận triều hội, không nhất định người liên quan mới có thể tham gia, cũng không cần xin ý trẫm trước, trẫm cũng đang chăm chú lắng nghe.

- Vậy thì được ạ, thần xin nói trước!

Trương Cẩn cướp được cơ hội trước. Gã nói với Thôi Bá Túc:

- Thôi sứ quân, ta cũng có nghi vấn nhỏ. Ông có thể trả lời cho ta không?

Thôi Bá Túc thi lễ:

- Trương đại tướng quân mời nói!

- Kỳ thực cũng rất đơn giản. Nghi vấn thứ nhất, Thôi sứ quân có chứng cứ gì nói tên ăn mày đó là người truyền bá lời tiên tri. Nghi vấn thứ hai, tại sao Nguyên Mẫn muốn giết tên ăn mày?

- Hồi bẩm Trương đại tướng quân. Tên ăn mày đó có bảng tường trình. Y thừa nhận chính mình là người truyền bá lời truyên tri, cũng có lưu lại dấu tay. Bảng tường trình hôm qua thần đã trình cho Thánh Thượng.

Lúc này, một tên thái giám đem một cái mâm sơn đỏ trình lên. Trong cái mâm là tấu chương và tất cả chứng cớ hôm qua Thôi Bá Túc trình tấu. Thôi Bá Túc từ trong cái mâm tìm ra một tờ khai, giơ lên nói với các đại thần:

- Các vị đại thần. Đây chính là chứng cứ xác thực của tên ăn mày truyền bá lời triên tri đó. Phía trên có dấu tay của y. Triệu Kinh phủ khám nghiệm tử thi cũng xác nhận qua, là dấu tay người này. Về phần chứng cớ, chúng tôi ở chỗ của y lục soát được mười xâu tiền. Nhưng chuyện lời tiên tri này, không thể có thêm chứng cứ gì. Nhưng, nếu Nguyên Mẫn không giết y, lúc này y có thể đứng trước mặt các vị đại thần trả lời bắt cứ nghi vấn gì. Là thật là giả, tin mọi người đều sẽ biết. Nhưng tại sao Nguyên Mẫn muốn giết y?

Trong tuyên chính đại điện một mảnh yên tĩnh. Chỉ nghe thấy Thôi Bá Túc chậm rãi nói. Dường như trong này là Kinh Triệu phủ nha môn đại đường của y, đang thẫm vấn vụ án. Nhưng trong này là tuyên chính điện thảo luận đại sự quân quốc. Thảo luận lời tiên tri nhỏ nhoi, quả thật có vẻ hơi buồn cười.

Nhưng không ai cảm thấy buồn cười. Trên mặt của hoàng đế Đại Tùy cười lạnh lùng. Giao tranh của quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông giống nhau. Tất cả đều chứng tỏ đây không phải là một vụ án nhỏ có thể miêu tả sơ lược. Một khi sự thật đã xác định, chuyện này có thể làm cho một tướng quốc bị miễn chức, làm cho bố cục thế lực triều đình thay đổi.

Lúc này, công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải bước ra triều ban nói:

- Thần cũng nói hai câu. Thôi sứ quân mặc dù có đủ bằng chứng, khẩu cung. Tất cả gần như chính xác. Nhưng trong này lại có một vấn đề lớn. Người liên quan chết rồi. vậy ta cũng có thể dùng lý do khác để giải thích sự tình xảy ra trong này. Đầu tiên, Nguyên tướng quân có chòm râu dê.

Vũ Văn Khải cười nói với Nguyên Thượng Võ:

- Xin hỏi Nguyên tướng quân, ngài có giao tình với tên ăn mày không?

Trong triều đình bắt đầu cười lên, Nguyên Thượng Võ đỏ mặt nói:

- Quyết không có chuyện này!

Vũ Văn Khải cười nói:

- Xem ra mọi người đều biết rõ. Người có chòm râu dê rất nhiều, chưa chắc là Nguyên tướng quân. Hơn nữa với thân phận của Nguyên tướng quân, tướng quân sẽ không đích thân đi làm chuyện này sao? Còn đem họ của mình nói cho tên ăn mày biết, vậy có hợp lý không? Chuyện này có sơ hở!

Bùi Uẩn cũng nói:

- Vũ Văn Thượng thư, có rất nhiều chuyện, không phải ngài tưởng tượng ở đây. Ta chỉ hỏi ngài một câu. Nếu không phải Nguyên tướng quân làm, vậy sao Nguyên Mẫn giết người diệt khẩu? Y sợ gì? Y tại sao không cho quan phủ thẩm vấn, chứng minh Nguyên gia trong sạch, mà giết nhân chứng chứ? Đây có phải là có tật giật mình không?

Tranh luận của hai phía dần đi tới chỗ quan trọng. Tại sao Nguyên Mẫn muốn giết chết tên mày? Nguyên Thọ tức giận nói:

- Con ta giết một tên ăn mày nhất định là diệt khẩu sao? Nó có tính nóng nảy, lúc ăn cơm một tên ăn mày quấy rầy, nó thấy khó chịu, muốn giết y, có phải lý do không? Nó đối với Dương Nguyên Khánh có thù oán, nếu không trêu vào Dương Nguyên Khánh, giết tên ăn mày cho hả giận, có được không?

Bùi Uẩn ha hả cười lạnh:

- Nguyên tướng quân, nếu ta nhớ không lầm, năm nay Nguyên Mẫn hai mươi bảy tuổi, một Thiên Ngưu Vệ thống lĩnh hai mươi bảy tuổi, rõ ràng biết sự quan trọng của tên ăn mày này, biết đó là chứng cứ không có lợi cho Nguyên gia. Nguyên Mẫn lại vì khó chịu, vì muốn cho hả giận, liền giết y. Để Nguyên gia vô tội không chết. Nguyên tướng quân, ông cho rằng có thể không?

Bùi Uẩn không hổ là chủ quản Ngự sử đài. Ông ta biết chỗ khác có sơ hở, đã kịp cân nhắc. Chỉ riêng Nguyên Mẫn giết người đối phương khó giải thích. Đây là chỗ chí mạng của đối phương. Ông ta liền nắm bắt không buông. Một khi giải thích không được. Vậy có thể suy đoán lời tiên tri là Nguyên gia bịa đặt. Vì để báo tư thù, bịa đặt lời tiên tri để hãm hại đại thần. Nguyên Thọ khó thoát khỏi tội này. Tướng quốc này của gã coi như không còn nữa.

Lúc này, Trương Cẩn hừ một tiếng, hỏi Thôi Bá Túc:

- Xin hỏi Thôi sứ quân, Nguyên Mẫn có thừa nhận là y vì giết người diệt khẩu không?

Thôi Bá Túc lắc đầu:

- Y hai chân bị gẫy, vẫn trong trình trạng hôn mê, không có hỏi khẩu cung. Nhưng thị vệ giết chết nhân chứng đã thừa nhận, là mưu kế của Nguyên Mẫn. Trong này có chứng cứ xác thực của y.

Trương Cẩn cười ha hả, quay đầu lại nói với Dương Quảng và các quan lại trong đại điện:

- Bệ hạ, các vị đại thần. Chúng ta đều có phụ mẫu huynh đệ. Nếu Nguyên Mẫn không biết chuyện. Y là xuất phát từ bảo vệ cha và anh trai, mà giết tên ăn mày này. Đây cũng là chuyện thường tình của con người. Thần cho rằng đây chính là chân tướng. Trong mặt này không loại trừ Dương Nguyên Khánh là cố ý bày ra cái bẫy, dẫn dụ Nguyên Mẫn mắc mưu!

Trong triều đình ồ lên một trận. Vô số ánh mắt đều ngước nhìn Dương Nguyên Khánh, bao gồm Dương Quảng. Kỳ thực Dương Quảng đã mơ hồ đoán được, với phong cách của Dương Nguyên Khánh, đây có thể là sắp xếp của hắn.

- Dương tướng quân, khanh ra đối chất đi!

Dương Quảng bắt đầu từ người xem biến thành người chủ đạo. Bây giờ toàn bộ biện luận đã tới thời khắc mấu chốt nhất.

Đây cũng là đòn sát thủ của Trương Cẩn, gậy ông đập lưng ông. Dương Nguyên Khánh không thừa nhận, bọn họ cũng không thừa nhận. Hai bên đều không có chứng cớ, nhân chứng chết rồi, lại không tìm được nhân chứng mới. Cuối cùng chuyện này chỉ có thể không giải quyết được gì.

- Trương thượng thư, kết luận của ông cũng vớ vẫn làm sao?

Dương Nguyên Khánh đi ra, hắn thi lễ với Dương Quảng:

- Bệ hạ, Theo lời nói của thượng thư, quả thật như thần trù tính. Vậy nếu Nguyên Mẫn không có giết người này. Bây giờ lại đối chứng, chẳng phải là khiến thần tự chuôi đầu vào rọ sao?

Trương Cẩn cười lạnh nói:

- Cho dù Nguyên Mẫn không giết y, ngươi cũng sẽ giết người diệt khẩu, ngươi sẽ không giữ lại y để vạch trần âm mưu của mình.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với Trương Cẩn nói:

- Theo ý của Trương thượng thư, tất cả đều có thể, là thế sao?

- Đây là chuyện như vậy!

Trương Cẩn cũng không chút nhượng bộ nói:

- Ngươi không có chứng cớ, không có nhân chứng mới, tất cả đều chết không đối chứng. Ngươi nói Nguyên Mẫn giết người diệt khẩu. Nhưng ta cũng có thể nói là cái bẫy của ngươi đặt ra. Mọi người đều không có chứng cớ. Ngươi làm sao có thể làm Thánh Thượng và các đại thần tin phục?

Trương Cẩn tiến lên một bước, nói với Dương Quảng:

- Bệ hạ, Nguyên gia trăm năm vẫn luôn là danh môn quý tộc, có đức hạnh của mình. Thần tin bọn họ sẽ không làm chuyện bịa đặt lời tiên tri.

Ánh mắt của Dương Quảng hướng về phía Dương Nguyên Khánh:

- Dương tướng quân, khanh còn có gì nói không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:

- Bệ hạ, thần quả thật không có chứng cớ, không dễ tìm được một nhân chứng, cuối cùng còn phải bị cắn ngược một cái, nói thần là bày kế hại người. Rõ ràng thần là người bị lời tiên tri hại, cuối cùng lại trở thành người hại người. Trắng đen điên đảo. Bệ hạ, thần quả thật không có lời nào để nói.

Dương Quảng gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy chút thất vọng. Không có chứng cứ xác thực, ông cũng không dám nói Nguyên Thọ chính là người bịa đặt lời tiên tri. Cái này không đủ để thuyết phục người. Hôm nay quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông không phân thắng bại.

- Thôi ái khanh, chuyện này khanh tiếp tục điều tra, nhất định phải tra được nhân chứng mới. Một khi trẫm biết là ai bịa đặt lời tiên tri, trẫm tuyệt không tha!

Bùi Uẩn và Bùi Củ nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ thất vọng. Cơ hội lần này không nắm bắt được, đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.