Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 326: Chương 326: Nói trước đoạt thế




Nguyên Thọ lại khiêm tốn cười nói:

- Ta còn nhớ mười năm trước, lão gia chủ Độc Cô đã mấy lần đề xuất với Nguyên gia, muốn mua lại hồ Huyền Vũ ở huyện Giang Ninh. Khi ấy gia tộc Nguyên thị không phải do ta làm chủ, nếu hiện tại Độc Cô gia vẫn còn cách nghĩ đó.

Độc Cô Chấn lập tức ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn Nguyên Thọ:

- Có thể xem lời này của ngươi là thật chứ?

Hồ Huyền Vũ chính là nơi cư trú của Độc Cô Tín – phụ thân của Độc Cô Chấn tại đô thành Kiện Khang vào triều Lương. Độc Cô Tín ở đó ba năm, sau khi trở về phương bắc, y luôn nhớ tới hồ Huyền Vũ. Về sau bị Vũ Văn Hộ giết bằng thuốc độc, câu nói cuối cùng mà y để lại chính là “Khi nào mới có thể an táng tại Huyền Vũ?”

Vì vậy, xây dựng cho Độc Cô Tín một ngôi mộ y quan bên bờ Huyền Vũ luôn là tâm nguyện của gia tộc Độc Cô. Sau thời Bình Trần, Dương Kiên hạ chỉ san bằng Kiện Khang thành bình địa, hồ Huyền Vũ cũng biến mất theo, chỉ chừa lại một mảng hồ tàn tạ. Nhưng sau khi xây lại huyện Giang Ninh đã bị Nguyên thị đoạt trước một bước, mua mất hồ nhỏ Huyền Vũ. Độc Cô La đã thương lượng mấy lần với Nguyên gia, muốn mua lại hồ nhỏ Huyền Vũ nhưng không thành công.

Hôm nay Nguyên Thọ đề xuất có thể bán lại hồ nhỏ Huyền Vũ cho Độc Cô gia khiến sắc mặt Độc Cô Chấn thay đổi.

Nguyên Thọ híp mắt cười nói:

- Ta có thể giao hồ Huyền Vũ cho Độc Cô gia. Chỉ có điều vào tối mai, các gia tộc của Quan Lũng đều phái người đến phủ của ta để họp. Ta hy vọng Độc Cô gia có thể đến dự, nếu gia chủ không đến được cũng không sao, nhưng ít ra phải phái con trai trưởng đến dự.

Độc Cô Chấn chăm chú nhìn vào mắt y, chậm rãi nói:

- Tốt lắm, chúng ta cứ định như thế đi!

Nguyên Thọ cáo từ rồi đi. Độc Cô Chấn vẫn còn trầm tư, ban đầu y và Dương Nguyên Khánh có một ước định, ân oán giữa bọn họ đều xóa bỏ hết. Y không thể giúp Nguyên Thọ đối phó với Dương Nguyên Khánh nữa, có điều làm trên danh nghĩa thì cũng không sao.

Lúc này tiếng đập cửa truyền đến, Độc Cô Khí ở ngoài cửa nói:

- Gia chủ, là con!

- Vào đi!

Độc Cô Chấn bừng tỉnh từ trong trầm tư.

Thoáng sau, Độc Cô Khí bước vào, khom người thi lễ:

- Gia chủ tìm con sao?

- Ừ! Có chuyện tìm con, ngồi xuống đi!

Nếu Nguyên Thọ đã chỉ rõ muốn con trai trưởng tham gia hội nghị, vậy thì để cho Độc Cô Khí tham gia cũng không việc gì.

- Có chuyện muốn giao cho con làm, khi nãy gia chủ Nguyên thị đến tìm ta.

…………………

Trưa hôm sau, trong tửu quán Hồng Vận bên cạnh cửa lớn của chợ Phong Đô, kinh doanh cực kỳ hưng thịnh. Tửu quán Hồng Vận rộng ba mẫu, hợp thành từ ba tòa tửu quán riêng biệt, được xưng là đệ nhị đại tửu quán của kinh thành, đối diện là tửu quán Bách Bảo được công nhận là đệ nhất, hai tửu quán cách nhau một khu quảng trường.

Tửu quán Hồng Vận là gia nghiệp của Nguyên thị. Tuy năm nào cũng mang đến vô số tiền tài cho Nguyên gia, nhưng trong gia nghiệp khổng lồ của Nguyên gia, tửu quán này cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc.

Ba tòa tiểu lầu của tửu quán có tên riêng biệt là Xuân Đào, Hạ Liên và Thu Phong. Lúc này, trong một gian nhã phòng ở lầu hai của Thu Phong lầu, từng trận cười lớn tiếng vang lên. Đây là một đám thị vệ trong cung đang tụ lại cùng nhau uống rượu, ước chừng hơn mười người, người đứng đầu chính là Nguyên Mẫn – con trai của Nguyên Thọ.

Năm nay Nguyên Mẫn chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, là một trong những thống lĩnh của Thiên ngưu Túc vệ trong cung, là quan quân lục phẩm, địa vị khá cao. Hôm nay y không phải trực nên dẫn một nhóm thủ hạ đến tửu quán Hồng Vận uống rượu. Y l con trai trưởng của Nguyên Thọ, ông chủ tửu quán xu nịnh vạn phần với y, không những chuẩn bị rượu và thức ăn ngon nhất mà còn tìm đến vài ca cơ hầu rượu, khiến đám thị vệ vô cùng hưng phấn, hét lớn chơi tửu lệnh, ầm ĩ vang trời.

Rượu uống chưa thấm vào đâu, Nguyên Mẫn liền mắng chửi người y hận nhất lúc bình sinh, cũng chính là Dương Nguyên Khánh đã giết tộc huynh Nguyên Thượng Ứng của y. Quan hệ của y và Nguyên Thượng Ứng rất tốt, nhưng không may lại bị Dương Nguyên Khánh giết chết, khiến y hận đến thấu xương.

- Tên cẩu tặc Dương Nguyên Khánh kia, nếu hắn rơi vào tay ta, ta sẽ chém hắn thành trăm ngàn mảnh, dùng tim của hắn để nhắm rượu.

- Thống lĩnh, còn dương vật của hắn thì tính sao đây?

Một tên thị vệ thốt lên.

Nguyên Mẫn đang ôm một ca cơ, y quay lại cười híp mắt với ca cơ:

- Mỹ nhân, ta cho nàng thứ đó của hắn, chịu không?

Ca cơ ghét bỏ phất tay:

- Thật đáng ghét mà! Ta cần thứ ấy của hắn để làm gì, đem cho chó ăn là được rồi!

- Nói hay lắm, cắt bỏ thứ đó của Dương Nguyên Khánh đem cho chó ăn!

Mọi người cười ầm lên. Trong tiếng cười, cánh cửa của tửu quán bị đá “rầm” rồi văng ra, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh dẫn theo hai thủ hạ lạnh lùng tiến vào.

Trong phòng nhất thời lặng tanh, Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:

- Thế nào, thấy ta đến không dám chửi nữa sao? Không phải nói muốn cắt thứ đó của ta đem cho chó ăn ư? Ta ở đây rồi, đến cắt đi! Có gan nói mà không có gan làm, các ngươi đều là đồ nhút nhát như thế sao?

Đám thị vệ đều là Thiên ngưu Túc vệ của cung đình, là con cháu, người nhà của quan lại. Bình thường đã quen thói kiêu ngạo tự cao, ngay tức thì giận đến tím mặt, nhao nhao muốn xông lên động thủ.

- Dừng tay!

Nguyên Mẫn giận quát một tiếng ngăn cản thủ hạ, y chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:

- Ngươi đến khiêu khích ư?

- Ta không đến khiêu khích mà đến để kiểm chứng, có kẻ họ Nguyên viết nhạc trẻ con đặt chuyện cho ta, ta phải tìm ra kẻ họ Nguyên đó.

Dương Nguyên Khánh quay lại phất tay:

- Dẫn đến đây!

Chỉ thấy một tên thủ hạ lôi theo một gã ăn mày trung niên tiến đến rồi hất xuống đất, Dương Nguyên Khánh chỉ vào gã ăn mày lạnh lùng nói:

- Đây chính là gã ăn mày đầu têu dạy bọn trẻ con hát ca khúc đó, gã nói đã nhận được lợi ích từ một người họ Nguyên.

Dương Nguyên Khánh hung hăng đá gã ra:

- Có đúng không?

Gã ăn mày quỳ rạp trên đất gào khóc:

- Tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa đâu.

Nguyên Khánh dùng mũi chân nâng cằm gã ăn mày lên, để gã đối diện với Nguyên Mẫn.

- Người này chính là họ Nguyên, là hắn đã cho ngươi lợi ích phải không?

Gã ăn mày trung niên nhìn thoáng qua Nguyên Khánh, khiếp đảm lắc đầu:

- Không phải y, là một nam nhân để chòm râu dê, bộ dạng hơi giống y nhưng đen hơn một chút.

Mấy tên thị vệ đều thốt lên kinh ngạc, người mà gã ăn mày nói chẳng phải là Nguyên Thượng Võ – đại ca của Nguyên Mẫn đó sao? Dương Nguyên Khánh chắp tay với Nguyên Mẫn, cười lạnh

- Nếu không phải là ngươi thì ta sẽ tìm đến người khác. Có điều ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám làm nhục ta, coi chừng ta đập gãy răng cửa của ngươi!

- Chúng ta đi!

Dương Nguyên Khánh xoay người rời đi, khóe miệng lộ ra một ý cười lạnh khó mà nhận biết, hắn đã nhìn thấy sát khí trong ánh mắt của Nguyên Mẫn.

Nguyên Mẫn nhìn chằm chằm tên ăn mày. Y đương nhiên biết chuyện bài hát trẻ con, y cũng hoài nghi là do phụ thân ngầm bố trí, nhưng phụ thân không hề thề thốt thừa nhận, không cho y hỏi nhiều. Song phụ thân càng không thừa nhận, y càng hoài nghi là do phụ thân làm.

Lúc này nghe gã ăn mày nói, Nguyên Mẫn cảm thấy giật mình. Hẳn là do phụ thân và đại ca đã làm, nếu đã thế thì y làm sao có thể để gã ăn mày làm nhân chứng cho Dương Nguyên Khánh. Y thấy gã ăn mày bị bỏ lại liền nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho thủ hạ đứng ở bên cửa.

Một tên thị vệ rút ra thanh chủy thủ từ trong giày, mạnh mẽ đâm vào lưng gã ăn mày. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, chủy thủ xuyên tim, gã ăn mày mất mạng ngay tại chỗ.

Dương Nguyên Khánh cũng không ngờ Nguyên Mẫn lại quyết đoán đến vậy, giết người ngay trong phòng, nhưng đây cũng là thời cơ mà hắn chờ đợi. Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, xoay người vung một đấm đánh ngã tên thị vệ giết người. Dương Tứ Lang dùng một chân đạp đổ chiếc bàn, trong phòng đại loạn, mấy ả ca cơ hét lên chói tai trốn vào góc tường.

Nguyên Mẫn cực kỳ giận dữ. Y hận Dương Nguyên Khánh thấu xương, sớm đã muốn trừng trị người này. Nếu nhân chứng đã mất mạng thì y cũng không cần e dè nữa, hung hăng ném ly rượu xuống đất:

- Giết cho ta!

Đám thị vệ được huấn luyện đều có tố chất, thân mang võ nghệ, lũ lượt hét lớn một tiếng, rút đao ra bổ về phía Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cùng mấy tên thủ hạ không có một tấc sắt trong tay, nhanh chóng lui về phía sau, dẫn lửa chiến bén vào đại sảnh. Trong đại sảnh có gần một trăm thực khách, họ thấy ánh đao lóe sáng, sát khí bức người đều sợ đến mức chạy tứ tán, trong đại sảnh trở nên hỗn loạn. Dương Nguyên Khánh cùng ba thủ hạ chộp lấy một chiếc bàn làm khiên, tay cầm chuôi giá cắm nến dài chấm đất làm vũ khí, cùng đối phó với mười mấy tên thị vệ.

Tuy đám thị vệ đều có võ công, nhưng trong mắt Dương Nguyên Khánh vẫn không chịu nổi một đá. Hắn không nóng vội, chậm rãi đánh với thị vệ, dư quang nơi khóe mắt khóa vào Nguyên Mẫn đứng ở cửa phòng. Hắn đang chờ, chờ khi thời cơ xuất hiện.

Nguyên Mẫn không hề ngu xuẩn, y cũng dần dần nhận ra, cảm thấy có chút bất thường, sao Dương Nguyên Khánh lại không mang theo vũ khí? Như vậy chẳng khác nào Nguyên Mẫn y ỷ thế hiếp người. Y quay đầu lại nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng chấn động mãnh liệt. Nếu đây là lưới của Dương Nguyên Khánh, thì y đã mắc bẫy rồi.

Đúng lúc này, lầu một có thực khách hét to:

- Nha dịch đến rồi! Nha dịch đến rồi!

Tiếng bước chạy lên lầu “bình bịch!” truyền đến. Nơi đây rất gần phủ Kinh Triệu, chỉ cách nhau hơn một trăm bước, đám nha dịch nghe tin đều chạy đến.

Dương Nguyên Khánh chính là đang đợi bọn họ, hắn đột nhiên dùng sức đánh ngã hai tên thị vệ. Hắn nhào lộn người đáp xuống trước mặt Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn vừa muốn rời đi liền bị Dương Nguyên Khánh chặn lại. Y kinh ngạc rút đao ra, Dương Nguyên Khánh lại vung ra giá cắm nến nặng hơn hai mươi cân, lấy thế chớp nhoáng như sét đánh không kịp che tai, hung hăng lia qua hai chân của Nguyên Mẫn.

Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc!” vang lên, hai xương đùi đồng thời bị đánh gãy, Nguyên Mẫn kêu thảm một tiếng ngất ngay tại chỗ. Lúc này, ở chân cầu thang truyền đến tiếng quát chói tai:

- Tất cả dừng tay!

Mười mấy nha dịch mang đao xông lên lầu hai, nhanh chóng phong tỏa lối ra ở bốn phía. Mấy quan viên cũng lên theo, người dẫn đầu chính là quan doãn Kinh Triệu Thôi Bá Túc.

Y từ từ quét mắt qua mọi người một lượt. Khi ánh mắt của y và Dương Nguyên Khánh gặp nhau, hai người cực kỳ khéo léo trao đổi ánh mắt. Thôi Bá Túc liếc qua Nguyên Mẫn ngất ở trên sàn, sau cùng ánh mắt của y dừng lại ở trong phòng. Trong phòng có thi thể của một gã ăn mày, máu chảy tràn lan, sau lưng cắm một thanh chủy thủ, thị vệ không kịp rút ra liền bị Dương Nguyên Khánh đánh ngã.

Thôi Bá Túc hừ mạnh một tiếng:

- Lại còn dám giết người, dẫn đi hết cho ta!

Y lại chỉ vào mấy cô gái ở trong phòng:

- Dẫn bọn họ đi luôn!

Thôi Bá Túc tiến đến trước mặt Dương Nguyên Khánh chắp tay nói:

- Dương tướng quân, điều tra rõ ràng sự tình là chức trách của hạ quan. Mời ngài đến phủ Kinh Triệu một chuyến!

Dương Nguyên Khánh khép hờ mắt nói:

- Nhân chứng mà ta vất vả muôn vàn mới tìm được lại bị diệt khẩu, màn này ta cũng muốn tính rõ ràng.

Ẩu đả trong tửu quán cũng không phải là chuyện lớn, nhưng với những người có lòng muốn thêu dệt và tuyên truyền thì việc này như được chắp thêm một đôi cánh, nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Dương Nguyên Khánh đã tìm thấy nhân chứng của lời bịa đặt nhưng lại bị Nguyên Mẫn diệt khẩu, trong lúc hỗn chiến Nguyên Mẫn đã bị đánh trọng thương.

Tất cả những chuyện phát sinh trong tửu quán đều có người kể lại sinh động như thật, bao gồm cả ân oán riêng tư của Nguyên gia và Dương Nguyên Khánh. Rất nhanh, hầu như mọi người trong kinh thành đều biết “Dương Kinh Châu, nguyên nhật (mùng một Tết) sinh” ý chỉ Dương Nguyên Khánh, mà người viết bài ca dao này chính là gia tộc Nguyên thị.

Lý Kiến Thành lòng mang tâm sự nặng nề đi ngang qua một tòa đình, đến trước một gian phòng, y gõ cửa:

- Phụ thân, là con!

- Vào đi!

Giọng nói bệnh tật của Lý Uyên truyền ra từ trong phòng.

Lý Kiến Thành đẩy cửa bước vào. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc gắt mũi, chỉ thấy trên đầu Lý Uyên quấn băng, sắc mặt vàng như nến nằm trên giường bệnh, khẽ rên rỉ. Y thấy sau lưng Lý Kiến Thành không có người mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cười khổ nói:

- Giả bệnh cũng là một cách sống mệt mỏi.

- Phụ thân, có chuyện rồi!

Lý Kiến Thành lo lắng nói.

Lý Uyên kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Lý Kiến Thành bèn nói ra những gì mà y nghe thấy, kể lại tỉ mỉ sự tình ở quán rượu cho phụ thân. Lý Uyên ngây ra, nửa buổi sau, y xúc động thở dài:

- Nghe đồn Dương Nguyên Khánh giỏi nhất là nắm bắt thời cơ chiến đấu, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.