Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 189: Chương 189: Phải ban thưởng ra sao?




Mục đích Dương Quảng đưa ra Võ Cử lần này là muốn thăm dò khoa cử, nhưng kết quả của Võ Cử lần này lại làm ngài rất thất vọng. Ngài cũng ý thức được là bản thân hơi nóng vội, bây giờ lại vội vàng đưa ra khoa cử thì sẽ gây nên sự phản đối của mọi người. Ngài lên ngôi chưa lâu, ngôi vị Hoàng đế còn chưa vững chắc, ngài bắt buộc phải tiến hành cải cách một số việc bên ngoài mới có thể dần dần chạm tới quyền nhân sự của khoa cử.

Dương Quảng nghĩ tới Võ Cử lần này từ trên xuống dưới đều làm rối kỉ cương, không ngờ chỉ có 9 người là trúng tuyển một cách công bằng, trong lòng ngài rất hận nghiến răng nói:

- Trẫm quyết định rồi, Võ Cử lần này hủy bỏ, tất cả những người tham gia thi tuyển đều không nhận, để cho những người bỏ tiền ra mua quan kia mất cả chì lẫn chài.

Dương Nguyên Khánh thầm thở dài, từ sự việc này có thể nhìn thấy sự cố chấp của Dương Quảng. Thực ra có thể giữ lại bảng Ất, hủy bỏ bảng Giáp, ít nhất có thể trấn an những viên quan ngũ phẩm trở lên. Sau đó nghiêm trị giám khảo Binh bộ lấy lại sự công bằng cho người dân, như vậy có thể vẹn toàn cả hai. Nhưng Dương Quảng lại bất chấp tất cả, hủy bỏ hết như vậy tại sao lúc đầu lại tổ chức khoa cử chứ?

Hắn không dám khuyên can cũng không muốn khuyên, lúc này hắn chỉ muốn lấy được phần thưởng thuộc về hắn.

Dương Quảng dường như hiểu được tâm tư của hắn liền cười nói:

- Chuyện này tuy rằng khanh tình cờ gặp phải nhưng lại rất có chính nghĩa, dám đứng ra không sợ đắc tội với những người quyền quý. Mặc dù khanh là nghé con mới sinh không sợ hổ nhưng hành vi đáng khen ngợi, nên được ban thưởng. Trước kia mỗi lần trẫm muốn ban thưởng cho khanh thì đều bị ông nội khanh cản lại, bây giờ khanh đã thoát ly khỏi Dương gia thì khanh cũng không có gì phải lo ngại. Khanh nói cho trẫm biết, khanh muốn trẫm ban thưởng cái gì, chỉ cần cái mà khanh đưa ra hợp lý trẫm sẽ suy nghĩ.

Dương Nguyên Khánh đã sớm có dự định, hắn khom người nói:

- Bệ hạ, thần ở Dương gia bị người trong gia tộc làm nhục, bọn họ đều bảo thần là tên hữu dũng vô mưu. Thần muốn chứng minh cho họ thấy thần vừa có thể mang lại òa bình cho Đại Tùy và sự ổn định cho đất nước, cũng có thể thống trị địa phương thay cho bệ hạ. Thần không chỉ biết võ mà còn biết văn, thần nguyện vì bệ hạ trấn thủ biên thùy, cũng hy vọng bệ hạ cho thần một cơ hội thống trị địa phương.

Dương Quảng không nhịn được cười ha hả, chỉ vào Dương Nguyên Khánh nói:

- Cái tên tiểu tử thối này, khanh quanh co một hồi, còn lôi kéo cả người trong gia tộc vào, lại nói hàng loạt những lời có cánh. Khanh cứ nói thẳng với trẫm là khanh muốn kiêm nhiệm chức huyện lệnh huyện Đại Lợi có phải tốt hơn không?

Dương Nguyên Khánh ngượng ngùng gãi đầu gãi tai,

- Thần sợ bệ hạ không đồng ý.

Dương Quảng đích thực là rất thích người thanh niên này, ở cung Nhân Thọ đã cứu tính mạng mình, ở Thọ yến đã khuyên mình lập con trưởng làm thái tử. Chuyện Võ Cử, chuyện dời đô hắn đều có thể giúp đỡ mình, hắn rất có duyên với mình. Quan trọng hơn cả là trên người Dương Nguyên Khánh ngài không nhìn thấy những sự dối trá nịnh nọt như những viên quan thông thường khác. Đây là một người thanh niên thẳng thắn, nhiệt huyết, nhuệ khí mười phần. Tự mình quyết định để hắn thay thế Trưởng Tôn Thịnh vậy thì nên cho hắn thêm nhiều cơ hội nữa.

Nghĩ tới đây Dương Quảng mỉm cười nói:

- Nguyên Khánh, khanh nói quả không sai, nếu như trước đây chắc chắn trẫm không dám cho khanh thống trị địa phương. Nhưng việc Võ Cử lần này đã khiến trẫm nhìn thấy sự mưu mô anh dũng, gan dạ sáng suốt hơn người của khanh. Quan trọng hơn nữa là khanh trung thành tận tâm với trẫm, có thể trọng dụng được, trẫm có thể chấp nhận lời thỉnh cầu của khanh.

Nụ cười trên mặt Dương Quảng biến mất, ngài khoanh tay đi tới chiếc bản đồ phía trước, ánh mắt dừng lại ở Phong Châu trên bản đồ trầm tư thật lâu, sau đó lại nhìn Dương Nguyên Khánh, cuối cùng mới chậm rãi nói:

- Dương Nguyên Khánh tiếp chỉ!

- Có thần!

- Trẫm phong khanh làm Huyện lệnh huyện Đại Lợi Phong Châu kim Giám lệnh Giao Thị Phong Châu, hãy quan hệ tốt với người Đột Quyết.

…..

- Nguyên Khánh, Giám lệnh Giao Thị Phong Châu là chức quan gì?

Trên đường đi chợ Lợi Nhân Nữu Nữu tò mò hỏi.

Dương Nguy bên cạnh với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói:

- Nữu Nữu, Giám lệnh Giao Thị là quan phụ trách mậu dịch biên giới của Tùy triều. Tổng cộng có 4 người, Hà Tây một người, Linh Vũ một người, Mã Ấp một người. Giám lệnh Giao Thị Phong Châu Nguyên Khánh trên thực tế là phụ trách mảng mậu dịch của cả Linh Vũ với người Đột Quyết. Đây là một chức quan rất béo bở, vài năm sau Nguyên Khánh sẽ trở thành một nhà triệu phú.

Nữu Nữu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nàng không thích người khác nói Nguyên Khánh như vậy:

- Béo tam lang, huynh làm Giám lệnh Giao Thị có thể sẽ trở thành triệu phú nhưng huynh đừng tưởng ai cũng giống mình, lấy của công làm lợi tư.

Dương Nguyên Khánh cười mà không nói gì, Dương Nguy nói hơi sai một chút, không phải là triệu phú mà là tỷ phú. Nhưng y ngại không nói ra sợ làm hỏng hình tượng của mình trong lòng Nữu Nữu.

Không lâu sau ba người đi tới chợ Lợi Nhân, ở trước cửa tiệm cũ Dương Nguyên Khánh nhìn thấy dáng người rất quen thuộc từ đằng sau, vừa cao vừa gày giống như một thân cây trúc. Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa không kìm nổi kích động, dùng tiếng Túc Đặc vẫy tay về phía y gọi lớn:

- Lão Khang!

Đứng ở trước cửa tiệm đúng là Khang Ba Tư, y nghe thấy Dương Nguyên Khánh, vừa quay đầu lại thì mắt sáng quắc lên, cười lớn giơ hai cánh tay ra nghênh đón rồi hai người ôm nhau thật chặt.

Dương Nguyên Khánh nhìn y một lượt từ trên xuống rồi cười nói:

- Xem ra ngươi được thần thánh phù hộ khá tốt, ta ngửi thấy một luồng vận may phát tài trên người ngươi.

Khang Ba Tư cười ngượng nói:

- Phát tài thì không nhưng tôi đã gặp lại được vợ và con gái tôi rồi, thánh thần phù hộ cho tôi, nàng vẫn chưa tái giá.

Hai người vẫn dùng tiếng Túc đặc nói chuyện với nhau, Dương Nguy nghe mà gãi đầu gãi tai, y nhìn sang Nữu Nữu một cái:

- Nữu Nữu, Nguyên Khánh đang nói cái gì vậy?

Nữu Nữu vẻ mặt đầy nghi ngờ, lắc đầu nói,

- Muội cũng không biết, huynh ấy có thể là đang nói nhảm.

Lúc này Khang Ba Tư thấy Dương Nguy và Nữu Nữu đằng sau Dương Nguyên Khánh. Dương Nguy dáng người cao béo núc ních những thịt khiến y không khỏi ngưỡng mộ nhưng vẻ đẹp của Nữu Nữu lại thu hút ánh mắt của y,

- Tướng quân, hai vị này là …

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn hai người cười cười rồi giới thiệu với y,

- Cái người to béo kia là tộc huynh đánh nhau từ nhỏ tới lớn cùng ta, tên là Dương Nguy. Còn người con gái kia ta đã từng nói với ngươi, chắc là ngươi cũng biết.

Khang Ba Tư bừng tỉnh, y tiến lên phía trước thi lễ qua loa với Dương Nguy nhưng lại thi lễ trịnh trọng với Nữu Nữu. Y để tay lên ngực cúi đầu xuống thi lễ:

- Năm năm trước tôi đã nghe Dương tướng quân nói về cô, cô là em gái của hắn và cũng là con thiên nga mà hắn quý trọng nhất.

Nữu Nữu dịu dàng nhìn y nhắc tới năm năm trước thì lập tức nhớ lại chuyện Dương Nguyên Khánh đã từng nói với nàng, bèn nhìn sang hỏi Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, đây là người bạn đồng hành của huynh ở Đại Lợi, Lão Khang sao?

- Đúng vậy!

Dương Nguyên Khánh đi lên phía trên đứng trước mặt Dương Nguy nói:

- Ngươi có thể gọi anh ta là Khang đại ca, anh ấy tên là Khang Ba Tư, là người Khang Quốc, bây giờ là thương nhân của Kinh Thành.

Dương Nguy vội vàng đáp lễ,

- Khang đại ca!

- Đừng khách sáo!

Khang Ba Tư mỉm cười giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng:

- Dương huynh đệ có dáng người rất đẹp, đây nếu mà ở quê hương Khang Quốc của ta thì không biết bao nhiêu người tranh cướp làm con rể đâu.

Dương Nguy chính là vì có dáng người cao, to béo lại là con vợ kế, đi gặp mặt nhiều mà vẫn thất bại. Dáng người của y là nỗi đau lớn nhất không ngờ lại được sự hoan nghênh của người Khang Quốc, không khỏi khiến y vui mừng ra mặt, vội vàng chắp tay lại nói:

- Đa tạ Khang đại ca, có cơ hội đệ nhất định tới thăm quê hương Khang đại ca.

Dương Nguyên Khánh không khỏi thầm khen Khang Ba Tư giỏi nói chuyện, hai bên hắn người ra người vào, hắn liền kéo Khang Ba Tư sang một bên rồi hỏi:

- Cửa hàng của huynh ở đâu?

Khang Ba Tư lắc đầu cười khổ một tiếng nói:

- Cửa hàng ta đã chuyển cho người khác rồi, nghe nói phải dời đô, ta chuẩn bị tới Lạc Dương mở cửa hàng. Nhưng Lạc Dương là thành phố mới hiện đang trong giai đoạn cải tạo xây dựng, thời gian này ta làm chút mua bán qua đường thôi.

Y lo lắng Dương Nguyên Khánh không hiểu ý của việc mua bán qua đường lại giải thích với hắn:

- Tức là mua hàng của những khách thương nhân lẻ Túc Đặc, sau đó ngồi dưới đất bán cho người Kinh Thành, kiếm được không nhiều lắm.

Dương Nguyên Khánh vốn là muốn tìm lại Khang Nại Nhĩ không ngờ lại gặp được Khang Ba Tư, hắn có người tin cậy rồi.

- Lão Khang, ta nhờ huynh một việc.

Khang Ba Tư mỉm cười,

- Tướng quân, người cứ nói ta chắc chắn sẽ giúp tướng quân.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, Khang Ba Tư trước giờ chưa làm hắn thất vọng, hắn đỡ hai vả vai của Khang Ba Tư thấp giọng cười nói:

- Ta phải đi Dĩnh Châu một chuyến trước, khoảng mười ngày sau sẽ quay lại. Thời gian này ngươi giúp ta mua một lô hàng, tất cả đều là trà. Sau đó lại thuê cho ta một đội lạc đà, sau khi trở về ta sẽ về thẳng thành Đại Lợi.

Khang Ba Tư trầm tư một lát,

- Đội lạc đà thật ra thì có sẵn, bây giờ vừa đúng là mùa đông, có cả vài đội lạc đà của Túc Đặc đều ở Kinh Thành chờ đợi khai xuân. Chỉ là không biết tướng quân cần bao nhiêu trà, mua loại trà tốt hay loại trung bình?

Dương Nguyên Khánh nhánh chóng tính toán số tiền còn dư trong tay,

- Trong tay ta bây giờ còn ba nghìn thất lụa, còn bốn trăm lượng vàng, tất cả mua thành trà, trà không cần loại tốt, càng kém càng tốt.

Khang Ba Tư kinh ngạc,

- Cái này mua không phải là ít đâu!

- Cho nên mới phải phiền tới ngươi, vất vả một chút, sau này sẽ có cơ hội kiếm tiền cho ngươi.

Dương Nguyên Khánh lại thấp giọng cười nói với y:

- Ta đã kiêm nhiệm chức Giám lệnh Giao Thị Phong Châu, thế nào, lần này có muốn đi thành Đại Lợi cùng ta không?

Mắt Khang Ba Tư đột nhiên sáng quắc, y đương nhiên là Giám lệnh Giao Thị có ý nghĩa thế nào rồi, y kích động chà sát hai tay vào nhau,

- Dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi sẽ đi cùng tướng quân tới thành Đại Lợi. Tôi cũng sẽ mua một lô hàng, lần này phải cố mà kiếm tiền của người Đột Quyết.

- Ta chỉ chờ câu nói này của ngươi...

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai của y cười chỉ chỉ Dương Nguy:

- Người huynh tộc này của ta sẽ ở lại giúp ngươi, Kinh Thành gặp phải chuyện gì phiền phức, y có thể ra mặt giải quyết.

- Yên tâm đi! Việc mua trà tôi sẽ thay tướng quân làm tốt.

Khang Ba Tư gật mạnh đầu lại hỏi:

- Tướng quân, tướng quân chuẩn bị rời Kinh đi Dĩnh Châu khi nào vậy?

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, tối nay lại tới cáo biệt Dương Lệ Hoa, lại còn bên ông nội nữa. Chắc chẳng còn việc gì nữa, còn về việc thủ tục của bên Sử Bộ từ Dĩnh Châu trở về sẽ nói sau vậy.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào không trung, hình như là sắp có tuyết rơi, liền khe khẽ mỉm cười:

- Ngày mai! sáng sớm ngày mai ta sẽ khời hành đi Dĩnh Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.