Ý của Bùi Củ là triều Tùy vì kinh tế phá sản cho nên Dương Quảng mới phải trốn đến Giang Đô, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân.
Dương Nguyên Khánh lại cười nói:
-Không cần biết là nguyên nhân gì, Thánh thượng trốn đến Giang Đô, thì chỉ sẽ càng làm suy yếu khả năng nắm lấy thiên hạ của ông ta. Ít nhất thì quý tộc Quan Lũng, ông ta cũng không khống chế được. Người có dã tâm của quý tộc Quan Lũng tất nhiên sẽ lại khởi binh. Thế cục tranh bá thiên hạ sắp hình thành.
Bùi Củ yên lặng gật đầu:
-Có lẽ là như vậy. Ông ta quá tự phụ, tự cho là có thể nắm hết thiên hạ trong tay. Chuyện của một trăm năm muốn làm ngay xong trong một năm. Ông ta coi nhẹ nông dân tạo phản, cho rằng chỉ cần quan Tùy không tạo phản, quý tộc không tạo phản thì sẽsao. Nhưng nông dân tạo phản sẽ chinh phục cả thiên hạ, hình thành nên thế tạo phản lớn. Lúc đó rất nhiều người có dã tâm sẽ thuận thế đứng lên, khiến cho thiên hạ đại loạn. Ông ta cuối cùng phát hiện ra mình không thể khống chế được nữa liền chọn cách trốn tránh.
- Vậy ông nội định làm thế nào? Cùng ông ta đi đến Giang Đô sao?
Bùi Củ lắc đầu:
-Lúc ta rời khỏi Nhạn Môn, không tính sẽ trở lại. Bây giờ triều đình đối với ta đã không còn quan trọng, gia tộc mới là hàng đầu.
……
Trại Ngõa Cương - quận Đông, lúc này trại Ngõa Cương đã không còn là nơi giao giới hoang dã như năm đó nữa, mà trại Ngõa Cương chỉ còn lại một tấm bảng biển. Đất cũ của trại Ngõa Cương không còn được sử dụng nữa, nó lấy Vi Thành làm trung tâm, chiếm một nửa quận Đông, có đại quân hơn bốn trăm nghìn, ngồi lên chiếc ghế xếp đầu tiên trong các thế lực lớn tạo phản trong thiên hạ.
Đánh hạ nhà kho Lê Dương khiến trại Ngõa Cương lương thực sung túc, thoát khỏi vấn đề lương thực phức tạp mấy năm nay của Ngõa Cương. Quan trọng hơn là phá được nhà kho Lê Dương, khiến cho trại Ngõa Cương có một sự chuyển biến về chất, không còn là loạn phỉ cường đạo cướp bóc nông dân, cướp bóc của thương nhân nữa, mà bắt đầu là một thế lực chính trị tranh đoạt thiên hạ.
Tất cả những điều này là vì Lý Mật đến đã khiến trại Ngõa Cương thay đổi, từ một đứa trẻ hoang dã chạy chân trần trên bờ ruộng thành một quý tộc lễ độ nho nhã.
Rất nhiều tướng lĩnh của trại Ngõa Cương cảm nhận được sự thay đổi này. Lý Mật lập ra ba điều quy định, không được phép hỗn láo phạm thượng với người trên, không được phép cướp bóc tiền bạc của cải của dân, không được phép gian dâm phụ nữ. Nếu vi phạm ba điều này thì đều bị xử tử.
Đồng thời phá được nhà kho Lê Dương khiến cho uy danh của Lý Mật ở trại Ngõa Cương tăng lên rất nhiều. Ông ta chính thức trở thành nhân vật số hai ở trại Ngõa Cương.
Buổi chiều hôm đó, bên trong đại sảnh nghị sự của trại Ngõa Cương, mấy trăm đại danh tướng tụ tập dưới một mái nhà. Hôm nay có một sự kiện vô cùng trọng đại của trại Ngõa Cương diễn ra.
Bên trong đại sảnh là tiếng ồn ào náo động. Các tướng lĩnh phần lớn đều là người thô lỗ, tiếng nói chuyện của bọn họ rất to, không che giấu, âm thanh của họ như gầm rú. Nhân vật thứ ba của trại Ngõa Cương Từ Thế Tích ngồi ở một góc, nhíu mày không nói một lời. Anh ta đang suy nghĩ chuyện của riêng mình, trong đôi mắt có một sự lo lắng không che giấu được. Anh ta đang lo lắng vì quyết định sắp đưa ra của thủ lĩnh Địch Nhượng.
Từ khi Lý Mật mạnh mẽ đi lên, trại Ngõa Cương đã xuất hiện cục diện một núi không thể có hai hổ. Anh ta đã khuyên Địch Nhượng mấy lần, hoặc là đưa Lý Mật đi hoặc là giết Lý Mật. Nhưng Địch Nhượng không nghe lời anh ta mà lại muốn phân trại Ngõa Cương thành hai đỉnh núi. Anh ta và Lý Mật mỗi người sẽ chiếm giữ một đỉnh núi. Như thế một núi có hai hổ rồi. Đây thực sự là một điều vô cùng ngu ngốc.
Nhưng Từ Thế Tích cũng thừa nhận Lý Mật mang đến thay đổi vô cùng lớn lao đối với trại Ngõa Cương, kính nể sự quyết đoán và tầm nhìn của y. Y đã dám trực tiếp khiêu chiến với triều Tùy vì thiên hạ. Hơn nữa ba điều quy định lệnh cấm của Lý Mật, Từ Thế Tích rất tán thành. Anh ta cho rằng Lý Mật là , là một người có thể làm nên đại sự. So sánh ra thì Địch Nhượng còn kém cỏi hơn y rất nhiều.
Địch Nhượng giống như một địa chủ nhỏ dễ dàng thỏa mãn với những gì mình đang có, không có chí tiến thủ. Nhiều năm như vậy, ngay một thị trấn cũng không dám tấn công. Khi Lý Mật đề xuất tấn công kho Lê Dương, Địch Nhượng sợ tới mức tái nhợt. Nếu như không phải là anh ta kiên quyết ủng hộ Lý Mật, thì Địch Nhượng tuyệt đối sẽ không dám tấn công một trọng điểm chiến lược của triều đình như nhà kho Lê Dương.
Dù là Địch Nhượng khiến cho Từ Thế Tích thất vọng, nhưng về tình cảm Từ Thế Tích vẫn là thiên về phía Địch Nhượng. So với Lý Mật, Địch Nhượng phúc hậu hơn nhiều, càng không có sự thâm độc, giảo hoạt như của Lý Mật. Địch Nhượng là lấy sự chân thành để đối nhân xử thế, còn Lý Mật thì lôi kéo lòng người. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người.
Lúc này một bàn to đầy lông từ trên cao vỗ vào vai anh ta thật mạnh.
- Này, lão Từ, ngồi một mình ngây ra ở đây làm gì vậy? Như phụ nữ đang tương tư vậy?
Từ Thế Tích tức giận xoay người đánh một đòn, gần như đánh vào vai người đó. Người đàn ông thô lỗ này là tứ đương gia Đơn Hùng Tín giới thiệu cho trại Ngõa Cương. Anh ta là anh em kết bang của Đơn Hùng Tín, tên là Trình Giảo Kim, vốn là quan quân hạ thủ dưới tay Trương Tu Đà, mới tới đó nửa năm trước. Võ nghệ bình thường như nhân duyên lại vô cùng tốt. Chỉ mới có nửa năm đã quen thân với người trên kẻ dưới rồi. Địch Nhượng rất thích anh ta, phong cho anh ta làm Ngũ đương gia, thế mà không ngờ lại chẳng có ai phản đối. Từ Thế Tích cũng thích sự thoải mái trượng nghĩa của anh ta, chỉ có điều không thích sự ăn nói gở mồm của anh ta.
Từ Thế Tích đương nhiên không phải là đánh thật. Mà đòn này đánh lên trên hõm vai của Trình Giảo Kim. Anh ta không buồn chút nào, cười hì hì nói:
-Ta thấy ngươi buồn quá, đến nói chuyện cùng ngươi!
Từ Thế Tích tức giận nói:
-Ai nói ta buồn chứ? Ta đang suy nghĩ chuyện trọng đại! Tiểu tử nhà ngươi lại làm đứt mạch suy nghĩ của ta!
-Suy nghĩ chuyện gì trọng đại, nói ra đi, ca ca cùng nghĩ với.
-Đi đi, ngoại trừ phụ nữ ra thì trong đầu ngươi còn cái gì nữa chứ?
Trình Giảo Kim nhìn sang hai bên, cười nói:
-Có phải là đang nghĩ dến chuyện hai hổ trên núi đang đánh nhau không đó?
Từ Thế Tích kinh ngạc nhìn anh ta một cái. Tiểu tử này cũng không đến nỗi không ra gì, không ngờ cũng có chút tầm nhìn. Anh ta nhìn thấy Trình Giảo Kim hai mắt cười giảo hoạt liền thiện cảm với anh ta, cười nói:
- Ta nghe Đơn nhị ca nói, ngươi có quen Dương Nguyên Khánh, mà còn là huynh đệ của anh ta nữa.
-Ôi! Đơn lão Nhị kia mồm quạ đen, không biết làm sao lại bố trí ta như thế. Dương Nguyên Khánh ta đương nhiên rất quen. Năm đó anh ta ở bên trong nhà trọ không có tiền trả, ta còn trượng nghĩa trả tiền trọ cho anh ta. Anh ta rất cảm kích, về sau ta còn dạy anh ta bắn tên...
- Đợi chút, đợi chút!
Từ Thế Tích tuy rằng không biết là ai trả tiền thay nhưng câu nói cuối cùng của Trình Giảo Kim rõ ràng là nói ngược. Từ Thế Tích nháy mắt cười nói:
- Trình lão hắc, ta thấy khi ngươi đi trọ, không có tiền, anh ta trả tiền cho ngươi mới đúng!
-Ta làm sao lại quỵt nợ được chứ? Lão Trình ta là kiểu người thế sao?
Trình Giảo Kim phát hiện nói lỡ miệng, anh ta mặt đỏ lên, gãi đầu cười nói:
-Ta chỉ là đùa một chút thôi. Dương Nguyên Khánh là ân công của ta, trong lòng ta vẫn rất cảm kích anh ta.
-Vậy tại sao không nương tựa vào anh ta mà lại nhập vào Ngõa Cương?
Trình Giảo Kim cười khổ một chút nói:
- Võ nghệ hạng xoàng của ta cũng không giúp được gì cho anh ta. Hơn nữa ta không thích kỷ luật nghiêm khắc trong quân đội. Trời chưa sáng đã phải dậy điểm danh rồi. Ta thích các huynh đệ ở trại Ngõa Cương hơn. Lão Trình ta ngưu tầm ngưu mã tầm mã, uống rượu chén to, ta cảm thấy nơi này thích hợp với ta hơn.
- Nhưng sau khi ngươi vào đây rồi thì mới biết nơi này phù hợp với mình, trước đó sao ngươi không dựa vào anh ta? Báo đáp ơn của anh ta?
Trình Giảo Kim trầm mặc một lát, thở dài nói:
-Chủ yếu là ta sợ lão nương chịu không nổi sự lạnh giá bên Phong Châu, để bà ở nơi khác, ta lại lo lắng.
Từ Thế Tích gật gật đầu. Đây là chỗ khiến cho Trình Giảo Kim khiến người ta phải tôn kính, đó là cách đối nhân xử thế rất tốt, rất hiếu thuận, vì để chữa bệnh cho mẹ, anh ta đã cõng mẹ đi khắp nơi, không ngờ còn đến cả Giao Chỉ tìm man y để chữa bệnh cho mẹ.
Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên, có thị vệ cao giọng hô to:
-Đại tướng quân giá lâm! Bồ Sơn Công giá lâm!
Bên trong đại sảnh lập tức yên tĩnh, chỉ thấy Đại đương gia Địch Nhượng và Nhị đương gia Lý Mật người trước người sau đi đến. Tuy hai người đều có dáng người mạnh mẽ, nhưng so sánh ra thì Lý Mật có một khí chất bình tĩnh hơn.
Hai người bọn họ ngồi sóng vai bên nhau. Địch Nhượng đứng lên, nhìn thoáng qua mọi người hỏi:
- Đã đến đông đủ chưa?
- Khởi bẩm Đại tướng quân! Đã đến đông đủ hết cả rồi!
Địch Nhượng gật gật đầu, cao giọng nói với mọi người:
- Hôm nay, chư vị huynh đệ tề tụ ở đây, bởi vì trại Ngõa Cương chúng ta có một sự kiện trọng đại sắp xảy ra. Chính là ngay bây giờ, ta sẽ tuyên bố!
Bên trong đại sảnh lặng như tờ, Lý Mật mặt không chút thay đổi, ánh mắt trầm tĩnh, dường như chuyện sắp xảy ra không có quan hệ gì với mình. Địch Nhượng liếc mắt nhìn Lý Mật một cái, từ từ tuyên bố nói:
- Từ hôm nay trở đi, trại Ngõa Cương sẽ thiết lập Bồ Sơn Công doanh, một trăm năm mươi nghìn huynh đệ chiêu mộ của nhà kho Lê Dương sẽ quy về Bồ Sơn Công doanh. Tất cả các sự vụ của Bồ Sơn Công doanh đều sẽ do Lý đại tướng quân định đoạt. Ông ta sẽ là thủ lĩnh cao nhất của doanh trại. Nếu các huynh đệ ngồi đây có mong muốn theo Bồ Sơn Công, ta hoàn toàn ủng hộ.
Bên trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh. Mọi người đều biết điều này không hợp lý lắm, không ai dám hé răng nói gì. Lúc này, Trình Giảo Kim lại giơ tay lên.
- Trình tướng quân, có điều gì muốn nói sao?
Địch Nhượng hỏi.
Trình Giảo Kim đứng lên, cười nhếch mép với mọi người nói:
- Ta nghĩ đến một câu chuyện cười của một lão gia, xin kể với mọi người. Lão gia nhà tôi có hai anh em muốn chia nhà, theo như quy định của lão gia: rượu trong nhà chia đôi, đất đai của nhà chia đôi, nhưng đất tổ tiên thì là của người anh, nhưng người em lấy đất đai, tiền bạc rồi vẫn không chịu đi. Anh ta nói căn nhà này ở rất tốt, anh ta không muốn đi, nếu như đại ca muốn đi thì có thể dọn đi.
Câu chuyện cười của Trình Giảo Kim, trong đại sảnh chẳng ai cười, Lý Mật nhìn chằm chằm Trình Giảo Kim, trong mắt ánh bắn ra sát khí khiến người ta sợ hãi.