Vương Huyền Trị thấy Tô Uy xuống xe, bèn tiến lên phía trước nói:
- Tô tướng quốc xin dừng bước, ta đã báo với gia chủ rồi, gia chủ sẽ đến ngay bây giờ.
- Ha ha! Vậy sao? Ta sợ Vương tướng quốc rất bận, ta sẽ làm phiền ông ấy.
- Không sao, mời Tô tướng quốc chờ một chút.
Vương Huyền Trị vội nháy mắt gia hiệu cho quản gia đứng bên cạnh, quản gia vội chạy vào trong nhà bẩm báo, Tô Uy chắp tay sau lưng cười nhạt không nói gì, Vương Tự lại giám trả đũa mình, đợi lát nữa cho ông ta khóc không kịp.
Chỉ trong chốc lát, Vương Tự đi ra cổng phủ, từ phía xa đã cười nói:
- Nếu ta không ra cổng nghênh đón Tô tướng quốc sẽ không vào phủ sao?
- Đâu có? Ta sợ Vương tướng quốc bận, e là làm phiền Vương tướng quốc nên lão phu không giám vào.
- Tô tướng quốc là khách quý mời còn không được nữa là, ta dù có bận việc quan trọng thế nào đi chăng nữa cũng phải gạt sang một bên, không giám thất lễ với Tô tướng quốc, Tô tướng quốc mời vào!
Vương Tự khoát tay, cung kính mời Tô Uy vào phủ. Tô Uy chắp tay sau lưng, giáng vẻ vô cùng đắc ý đi vào Vương phủ. Vương Tự đi phía sau liếc mắt nhìn vẻ đắc ý của ông ta trong lòng thầm chửi:
- Lão già đáng chết không mời mà đến, giáng vẻ ngông cuồng.
Vương Tự không mời Tô Uy vào thư phòng của ông, thông thường các quan lớn đều có hai thư phòng, một gian là ngoại thư phòng và một gian là nội thư phòng. Nội thư phòng là nơi riêng tư của chủ nhà, người bình thường không được vào, còn ngoại thư phòng đôi khi dùng làm nơi tiếp khách, khác với khách thông thường một chút, như là huynh đệ trong gia tộc hoặc là đồng minh trong triều những người có quan hệ thân mật, sẽ được vào ngoại thư phòng nói chuyện.
Còn Tô Uy tuy là quan lớn nhưng không phải là đồng minh, không được mời vào ngoại thư phòng mà được mời vào phòng khách quý.
Hai ngươi bước vào phòng khách quý, khách chủ lần lượt ngồi xuống. Một thị nữ dâng trà lên, Vương Tự biết Tô Uy nếu không có việc sẽ không đến, y trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tô tướng quốc hôm nay đến có việc gì chăng?
- Ha ha không có việc gì đâu, chỉ là nghe thấy một chuyện thú vị nên đặc biệt tới kể với Vương tướng quốc thôi.
- Chuyện gì?
Vương Tự có chút căng thẳng, y hiểu rõ cái gọi là chuyện thú vị. Chẳng qua chỉ là một cách nói, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Tô Uy đã không đích thân đến.
Tô Uy vẫn giữ nụ cười như vậy. Điềm tĩnh nói:
- Khoảng nửa tháng trước! Có một người phụ nữ, ôm một đứa trẻ, nghe nói là Nhạc Cơ ở Trường An. Đi khắp mội nơi dâng cáo trạng, Vương tướng quốc không nghe nói đến chuyện này sao?
Vương Tự ngẩn người ra,
- Người phụ nữ nào, có liên quan gì tới ta?
Tô Uy gật đầu,
- Ít nhiều có liên quan, người phụ nữ đó nói, đứa con trong tay ả là cốt nhục của nhà họ Vương, là con của lệnh lang Vương Lăng.
Ánh mắt Tô Uy híp lại, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt,
- Việc này. Lẽ nào Vương tướng quốc thực sự không biết?
Vương Tự cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ‘ầm’, phía sau lưng toát mồ hôi hột, bỗng nhiên ông nhớ ra mùa đông năm ngoái sảy ra một chuyện, một nhạc nữ đê tiện, ôm một đứa trẻ đến. Nói là con của trưởng tử Vương Lăng, đương nhiên là y giận tím mặt, ra lệnh đuổi nhạc nữ ra khỏi phủ.
Sau chuyện đó ông có chút hối hận, vì không muốn người phụ nữ đó đem chuyện này loan truyền đi khắp mọi nơi, y bèn phái em trai là Vương Túc đi tìm người phụ nữ này, cho ả ít tiền. Để ả rời khỏi Thái Nguyên, không ngờ không tìm thấy người phụ nữ này nữa, chuyện đã xảy ra cách đây mấy tháng rồi, chuyện này ông cũng dần dần quên, không ngờ vào thời khắc không lường trước này lại bị phanh phui ra.
Trán Vương Tự toát mồ hôi, Tô Uy đã nhắc đến tên của con trai mình, liệu y có đem chuyện của con trai mình phanh phui ra không?
Ông kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ trấn tĩnh nói:
- Chuyện này Tô tướng quốc không thấy tức cười sao? Gia tộc họ Vương danh giá lẽ nào lại quan hệ với đứa con gái tầm thường đó sao, chuyện này là vô cùng hoang đường!
- Ha ha! Người phụ nữ này đã chạy đến chặn trước xe ngựa của Sở Vương điện hạ, để bảo vệ danh dự của Vương tướng quốc, Sở Vương điện hạ đã hạ lệnh cho Ngự Sử điều tra chuyện này, nghe nói Ngự Sử đến Trường An điều tra đã trở về, phát hiện một chuyện có liên quan đến lệnh lang còn thú vị hơn chuyện này cơ!
Mấy câu nói của Tô Uy như một nhát dao đâm vào tim Vương Tự, khiên ông hoàn toàn thất vọng. Vương Tự hiểu rõ, Dương Nguyên Khánh đã biết con trai ông Vương Lăng là quan văn ở Đông cung chịu trách nhiệm lo việc thờ cúng cho vua chúa, chuyện y đứng trên hai con thuyền bị vạch trần.
Vương Tự dường như trong chốc lát như già đi chục tuổi, trong lúc chuẩn bị đổi tướng quan trọng, chuyện này lại bị phanh phui ra, ảnh hưởng rất lớn tới ông.
Nhưng Vương tự vẫn còn một tia hi vọng, chuyện này là Tô Uy muốn uy hiếp mình hay là ý của Dương Nguyên Khánh. Nếu là người trước thì vẫn còn một tia hi vọng có thể giải quyết được, ông và Tô Uy có thể ra thương lượng với nhau.
Vương Tự thở dài một tiếng,
- Tô tướng quốc ông nói đi! Rốt cuộc ông muốn gì, chúng ta có thể thương lượng.
- Ha ha! Vương tướng quốc quả nhiên là người thông minh.
Tô Uy tiếc nuối lắc đầu,
- Ta cũng rất muốn thương lượng với ông. Nhưng đáng tiếc là ta không phải đến vì bản thân mình.
- Cái gì?
Mặt Vương Tự giật giật một hồi,
- Ông đang nói gì?
Tô Uy lấy một bản sao tấu chương buộc tội đặt ở trên bàn, nói:
- Ông tự xem đi, xem xong rồi ông sẽ biết phải làm thế nào.
Nói xong, Tô Uy đứng dậy nghênh ngang ra về...
Vương Tự cầm tấu chương mới xem được hai trang thì giống như là bị rơi xuống vực sâu, trước mắt một màu đen kịt. Ông biết thế là hết, vị trí tướng quốc không thể giữ được nữa rồi, trong lúc này Dương Nguyên Khánh lại lôi chuyện này ra, không còn nghi ngờ gì nữa hắn muốn hạ bệ ông. Bây giờ còn để cho ông một lối thoát, nếu không khéo e rằng chuyện càng trở nên nghiêm trọng.
... ...
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tự chính thức nộp đơn từ chức, lấy lí do là không đủ năng lực, xin rút khỏi chức vị tướng quốc. Dương Nguyên Khánh ba lần trả lại đơn từ chức của ông, Vương Tự lại ba lần dâng tấu, cuối cùng Dương nguyên Khánh đành đồng ý cho ông từ chức, phong làm thái thú quận Triệu, ngoài ra phong Dương Thiện Hội Thái thú quận Ngụy làm Hình bộ Thượng thư, vào Tử Vi Các làm tể tướng.
Cùng ngày hôm đó Lô Dự thái thú quận Ngư Dương được điều vào kinh nhận chức Nội sử lệnh kiêm Hộ bộ Thượng thư, Thôi Hoằng Nguyên thái thú quận Hằng Sơn nhận chức Nạp ngôn, hai người cùng vào Tử Vi Các làm Tể tướng.
Thôi Hoằng Nguyên là anh trai của Thôi Hoằng Thăng tiền Thái thú quận Trác, là chủ gia tộc Bác Lăng Thôi thị, là gia tộc có tiếng tăm trong các thế gia ở Hà Bắc. Cứ như vậy, Tô Uy, Đỗ Như Hối, Thôi Quân Tố, Dương Sư Đạo, Dương Thiện Hội, Lô Dự, Thôi Hoằng Nguyên, bảy người này hợp lại thành tướng quốc mới của Tử Vi Các, đặt tên là “tân Tùy thất quý”.
Bảy vị Tướng quốc mới của Tử Vi Các trong chốc lát đã trở thành tiêu điểm đáng chú ý của dân và quan, trong thành Thái nguyên bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều bàn tán về lý lịch của bảy vị tướng quốc này, bàn luận về việc cân bằng quyền lực của bảy vị tướng quốc của Tử Vi Các.
Bùi phủ, các con cháu cốt cán của nhà họ Bùi đang ngồi trong thư phòng của Bùi Củ, Bùi Thế Thanh, Bùi Tấn và Bùi Thanh Tùng. Bùi Củ mặc một chiếc áo thiền thân rộng, tinh thần ung dung nhàn nhã, ông không còn là tướng quốc nữa, từ quan về nhà, tuy rằng cáo lão nhưng không về quê mà vẫn ở lại Thái Nguyên.
Bùi Củ vẫn quan tâm tới diễn biến trong triều, không còn phải lo chuyện vụn vặt trong triều đình nữa. Bùi Củ dành càng nhiều thời gian để suy xét cho tiền đồ nhà họ Bùi, trong số con cháu nhà họ Bùi, ông đánh giá cao nhất là ba người, Bùi Thế Thanh, Bùi Tấn và Bùi Thanh Tùng, ông cho rằng tiền đồ nhà họ Bùi sẽ do ba người này gây dựng nên, ông kỳ vọng rất lớn vào ba người.
- Sự thay đổi của Tử Vi Các lần này, Thôi Hoằng Nguyên và Lôi Dự nhập Các cũng nằm trong dự đoán của ta, dù sao Sở Vương cũng cần lôi kéo các sĩ tộc ở Hà Bắc. Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị là hai quận vọng lớn, bọn họ nhập Các là mục đích chung của mọi người, nhưng Dương Sư Đạo và Dương Thiện Hội nhập Các thì nằm ngoài dự đoán của ta, ta muốn nghe ý kiến của mọi người.
Ánh mắt của ông hướng tới Bùi Thế Thanh trước,
- Thế Thanh ngươi là trưởng bối, ngươi nói trước đi!
Bùi Thế Thanh vì Bùi Củ và Bùi Tĩnh cáo quan mà được thăng chức làm Lễ bộ Thượng thư, tuy chưa được làm nhập tướng nhưng cũng là mệnh quan lớn, điều này khiến Bùi gia không bị biên giới hóa.
Bùi Thế Thanh từng ra nhận chức Chưởng khách Hồng Lư Khanh vào năm Đại Nghiệp thứ chín. Năm Đại Nghiệp thứ tư, dẫn Sứ Đoàn triều Tùy đi cùng em gái Uy sử Tiểu Dã tới thăm nước Uy, khi trở về được Dương Quảng rất xem trọng.
Sau khi Dương nguyên Khánh đoạt được Thái Nguyên, Bùi Thế Thanh lại đi khắp nơi, thuyết phục các quận phía nam Hà Đông thuần phục tân Tùy, lập được công lớn được phong làm Hồng Lư Tự Khanh.
Bùi Thế Thanh và Bùi Củ đều là người của Văn Hỉ Bùi thị, nhưng bọn họ cùng họ không cùng chi, y cùng chi với Bùi Thanh Tùng, là thúc phụ của Bùi Thanh Tùng.
Bùi Thế Thanh hơi khom người đáp:
-Dương Sư Đạo là vương tộc Tùy Thất, y nhập các có thể trấn an rất nhiều Tùy thần cũ, ngoài ra Dương Sư Đạo cũng từng là Thái thú quận Ngũ Nguyên và có quan hệ rất tốt với Sở Vương, hơn nữa em gái y là Giang Bội Hoa lại là Trắc phi của Sở Vương, y đương nhiên là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, lai lịch cũng đã đủ để y nhập Các không có gì là kỳ lạ, còn Dương Thiện Hội nhập Các cháu không rõ lắm.