Diêu Hoán sợ tới mức nhảy dựng người lên, sắc mặt thay đổi, giống như là kẻ trộm bị bắt tại trận, tiếng run rẩy,
- Công tử… y đến rồi!
Độc Cô Khí khoát tay, cười nói:
- Sợ cái gì, hắn vẫn đang ở ngoài cửa phủ mà!
Diêu Hoán trong lòng đã có chút ổn định, lại vội hỏi:
- Công tử, hắn khẳng định là đến bức chúng ta bán gạo, ta phải trả lời hắn sao đây?
- Thì dựa theo lời nói của ngươi lúc nãy, phải bỏ một chút, thái độ phải tốt, phải làm lấy lệ với hắn, về phần cụ thể bỏ bao nhiêu, ta sẽ quay về và thương lượng với gia chủ, tối nay sẽ cho ngươi câu trả lời.
Độc Cô Khí đứng lên,
- Ta từ cửa sau vào, nhớ kỹ, lời nói nghìn vạn lần phải cẩn thận, đừng để cho hắn biết ta đến.
Dù rằng Độc Cô Khí cũng không muốn cho Dương Nguyên Khánh biết y ở trong này, nhưng xe ngựa của y ở trước cửa phủ, đã để lộ ra hành tung của y.
Thôi Bá Túc nhìn kỹ chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa Diêu phủ, cho dù là trên xe ngựa không có ký hiệu gì, nhưng ông ta chính là Kinh triệu Thiếu Doãn, nhãn lực mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
- Tướng quân, thấy chiếc xe ngựa kia không, đó chính là xe ngựa của phủ Độc Cô, càng xe bao đồng, có chút không giống mọi cái khác.
Dương Nguyên Khánh cũng không lấy làm lạ đối với việc xuất hiện người của Độc Cô gia ở Diêu phủ. Hàng gạo Diêu Ký vốn dĩ chính là sản nghiệp của Độc Cô gia, thời điểm quan trọng này, Độc Cô gia đương nhiên đã có sắp xếp cả rồi.
Hắn và Thôi Bá Túc xuống xe ngựa, Diêu Hoán cười ha hả ra đón tiếp,
- Hóa ra là Thôi Thiếu Doãn, ai da! Khách ít đến, thật là khách ít đến!
Gã nhìn Dương Nguyên Khánh, trong mắt lộ rõ vẻ sợ sệt:
- Vị này chính là Dương đại tướng quân à!
Dương Nguyên Khánh thái độ rất lạnh nhạt, cũng không vì hắn đến nhà thăm mà có chút khách sáo. Diêu Hoán là một thứ dân bình thường, có lẽ Thôi Bá Túc vì nguyên cớ chức vụ mà quen thuộc với gã một chút, mà Dương Nguyên Khánh cũng không cho gã thể diện.
- Ta chính là Dương Nguyên Khánh, đến đây có việc công muốn tìm ngươi!
Thôi Bá Túc vội vàng cười giảng hòa:
- Dương tướng quân hai ngày này công vụ bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, trễ vậy rồi mà còn đến đây làm phiền Diêu đông chủ, thật là có chút không phải.
Diêu Hoán kinh hồn bạt vía, không dám hỏi han Dương Nguyên Khánh nữa, vội vàng mời bọn họ vào trong. Dương Nguyên Khánh và Thôi Bá Túc nhanh chóng đưa mắt ra hiệu, hai người hôm nay, một người thái độ cứng rắn, một người thái độ dịu dàng, mềm rắn đủ cả, nhất định phải có thu hoạch.
Đi vào phòng khách quý, hai người phân biệt chỗ ngồi, Diêu Hoán tự mình châm trà cho bọn họ. Dương Nguyên Khánh khoát tay áo:
- Ta đến để bàn việc công, bàn xong công việc ta sẽ đi, không cần lo lắng!
Diêu Hoán không thể làm được gì, chỉ rụt rè mà ngồi xuống, trên mặt thảnh thơi, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ
- Ta rất sẵn lòng dốc sức vì Dương tướng quân!
- Phải không?
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Ta muốn ngươi mở cửa hàng gạo để bán gạo, nhưng mười bốn cửa hàng gạo của nhà ngươi đều đóng cửa, ta không biết ngươi dốc sức ở chỗ nào?
Diêu Hoán liên thanh kêu oan:
- Dương tướng quân, ta không phải không chịu bán gạo, thực sự là không có gạo để bán. Tổng số gạo trong kho của chúng tôi ở thị trấn Phong Đô đều bị cướp sạch, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Hiện tại giá gạo cao như vậy, chính là lúc chúng tôi kiếm tiền, chúng tôi đóng cửa một ngày, thì đã tổn thật mấy nghìn xâu tiền, thua lỗ nặng nề!
Thôi Bá Túc cũng cười, nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân không cần gấp gáp, Diêu đông chủ khẳng định sẽ có cách. Thỏ khôn còn có nhiều nơi ẩn nấp, Diêu đông chủ nào có thể thật sự không bán gạo? Diêu đông chủ, ngươi nói có phải không?
Diêu Hoán cười khổ một tiếng:
- Tuy rằng còn có rất nhiều điểm tồn gạo, đáng tiếc là quá tí, chỉ sợ mở cửa bán sạch, sẽ không có ý nghĩa gì.
- Vậy ngươi còn tồn bao nhiêu gạo?
Dương Nguyên Khánh truy hỏi.
- Điều này… vẫn chưa tính ra được, các cửa hàng đều đang ước lượng, cần phải có một chút thời gian.
- Không thể được!
Dương Nguyên Khánh không chút nhượng bộ nói
- Sự kiện Phong Đô đã qua nửa tháng, ngươi không thể không biết số lượng gạo tồn hiện giờ. Nếu ngươi không biết, ta bây giờ có thể lập tức phái binh sĩ, đến đo lường thay ngươi!
Khẩu khí của Dương Nguyên Khánh vô cùng nghiêm khắc, trán Diêu Hoán đổ mồ hôi. Quan trọng là Độc Cô gia không cho gã số lượng chính xác, làm cho gã không có cách nào trả lời. Thôi Bá Túc lại cười hòa giải:
- Diêu đông chủ có điều không biết, Dương tướng quân là quân nhân, một là một, hai là hai, không giống thương nhân các người thích kín đáo, vòng vo. Ngươi nói thẳng ra đi! Bất luận là bao nhiêu, Dương tướng quân cũng sẽ không nâng cao chỉ tiêu số lượng.
Diêu Hoán bị bức không biết làm thế nào, chỉ báo qua loa một số liệu không quá thấp:
- Đại khái một điểm nhiều nhất là một vạn thạch.
- Ta không tin, ta bây giờ sẽ phái binh đi kiểm soát lại!
Dương Nguyên Khánh đứng lên đi ra phía ngoài. Diêu Hoán sợ tới mức tay chân mềm nhũn, gã hướng về phía Thôi Bá Túc cầu xin. Thôi Bá Túc vội vàng chắp tay với Dương Nguyên Khánh, cười nói:
- Dương tướng quân, có thể Diêu đông chủ mới nãy có chút hồ đồ, nói không chính xác, ta sẽ hỏi lạ gã.
Thôi Bá Túc hướng về phía Diêu Hoán nghiến nghiến răng, đưa mắt ra hiệu, lúc này mới khuyên gã:
- Diêu đông chủ, Dương tướng quân hiện tại là xử lý việc công, ngươi phải nghĩ cho kĩ, lừa gạt quan phủ là tội lớn, nhất là về mặt quân đội, Dương tướng quân có Thượng phương bảo kiếm!
Dương Nguyên Khánh và Thôi Bá Túc một cương một nhu, cuối cùng đã bức Diêu Hoán không đường thoái lui, phải cúi đầu nói:
- Còn có ba vạn năm nghìn thạch!
Đây chính xác là số lượng tồn trong cửa hiệu của gã, mặt khác các kho hàng ngoài thành còn có gần ba mươi vạn thạch gạo tồn, điều này gã bất luận thế nào cũng không dám nói.
- Được rồi! Vậy cứ coi như là có ba vạn năm nghìn thạch, sáng sớm ngày mai mở cửa bán gạo, mỗi người chỉ được phép mua một đấu gạo, ta sẽ phái quân sĩ đi giám sát, mặt khác còn giá gạo…
Khuôn mặt béo của Diêu Hoán vênh lên, điều này cũng là đề tài nhạy cảm, Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút, nói
- Tạm thời dựa vào giá cả bình thường của kho, đấu gạo bốn trăm đồng, là hạn mức tối đa.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh xoay người đi, Thôi Bá Túc vội vàng hạ giọng nói với gã:
- Không chỉ là nhà các ngươi, tất cả các cửa hàng gạo mức tối đa đều là bốn trăm đồng, không được bất kì chuyện mờ ám nào, đến lúc đó đầu của ngươi sẽ rơi xuống đất, ta không bảo đảm được cho ngươi đâu.
Diêu Hoán mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, nhìn theo bóng dáng đi xa của hai người, gã bất lực khoát tay:
- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Độc Cô phủ!
Phủ đệ của gia tộc Độc Cô ở kinh thành, nằm ở ngay phường chính, chiếm bốn mươi mẫu đất. Đây chính là chỗ ở của Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chấn. Tiền tài quyền thế của gia tộc Độc Cô to lớn, ở kinh thành chiếm hơn tám tòa nhà với ba mươi mẫu đất. Gia tộc Độc Cô tám phòng mỗi phòng một tòa, cũng chính là tám người con trai của Độc Cô Tín.
Gia chủ của gia tộc Độc Cô cũng không phải là đích trưởng mới ở, mà là do tám người con trai cùng nhau hiệp thương quyết định, thông thường là luân phiên, đương nhiên cũng có quan hệ vai vế. Bây giờ con cái của Độc Cô Tín chỉ còn lại hai người, một là con út, Độc Cô Chấn, đứa khác là con gái thứ tư, mẹ của Lý Uyên Độc Cô Phượng.
Cho nên, Độc Cô Chấn đương nhiên trở thành gia chủ của Độc Cô. Độc Cô Chấn năm nay chưa đến sáu mươi tuổi, chỉ năm mươi bảy tuổi, mà tóc đều bạc hết, phong quan Kim Lộc đại phu, lòng dạ thẳng thắn, cũng vô cùng khôn khéo.
Mấy ngày nay thế cục kinh thành hỗn loạn, trong lòng y cũng có phần không yên. Y lo không phải là vì cửa hàng gạo bị đoạt. Việc buôn bán của cửa hàng gạo tuy làm rất lớn, nhưng đối với Độc Cô gia mà nói, vẫn coi như không có gì. Trong lòng y tâm thần không yên là vì người kế thừa Hoàng vị rất có khả năng sẽ xuất hiện sự biến đổi lớn.
Trước đó, Độc Cô Chấn và phần lớn quan viên giống nhau, đều cho rằng Đông cung không phải Thái tử Tề Vương thì còn ai khác, nhưng chính mấy ngày này sự vụng về của Tề vương và sự xuất hiện kỳ dị Dương Nguyên Khánh làm cho Độc Cô Chấn nhạy cảm ý thức được, con đường của Đông Cung Tề vương rất có khả năng đứt đoạn.
Lúc này đêm đã khuya Độc Cô Chấn vẫn chưa ngủ, trong phủ y có đến một vị khách, nguyên là Nguyên Trứ - đệ đệ của nguyên Tả vệ Đại tướng quân Nguyên Mạn. Nguyên Trứ không có chức quan, chỉ có một tước vị ở huyện công Kinh Dương, ở nhà cũng là phụ trách quản lý việc của gia tộc, nhưng gã lại không phải gia chủ của Nguyên Thị. Gia chủ Nguyên Thị là Thái Phủ Tự Khanh Nguyên Thọ, cũng là tộc huynh của Nguyên Trứ.
Nguyên Trứ vừa mới nhận được một phong thư của gia tộc, đặc biệt đến tìm Độc Cô Chấn thương nghị.
- Gia huynh vừa mới gửi thư, mang đến một tin tức mới nhất, rất có thể Thánh thượng sẽ lập Hoàng thái tôn.
- Trưởng tôn nói sao? Tin tức này làm cho Độc Cô Chấn ngẩn người.
Nguyên Trứ gật gật đầu,
- Gia huynh nói trong thư, mấy ngày này Thánh thượng ở trong lều lớn cử hành triều hội, đều để ở bên cạnh một chỗ ngồi nhỏ, cho Trưởng tôn ở bên cạnh nghe, trước kia chưa có bao giờ. Gia huynh cho rằng, đây chính là điềm báo trước lập Hoàng thái tôn.
Độc Cô Chấn trầm tư một lát, lắc đầu nói:
- Bây giờ nói còn hơi sớm, tuy nhiên có một chút giống với cái nhìn của ta và Nguyên Thái phủ, Tề vương sắp xong rồi!
- Hừ!
Nguyên Trứ cực kỳ ghét cái tiếng hừ nặng nề đó,
- Người này nếu như không chết, Đại Tùy ắt chết!
Độc Cô Chấn lý giải tình cảm của Nguyên gia đối với Tề vương, việc này có chút ngượng ngùng, không thích hợp nói nhiều, liền chuyển đề tài, cười nói:
- Ta sở dĩ nói Tề vương xong rồi, là bởi vì sự kỳ lạ của Dương Nguyên Khánh, ngươi không phát hiện sao? Đêm qua, sau trận hỗn loạn ở chợ Bắc, hắn không ngờ lại cướp hai vạn quân đội Đông cung về trong tay, còn giết chết Tần Hạo , nhưng chức vụ của hắn chỉ là Tả hữu vệ thị suất, cùng cấp với Tần Hạo. Nếu như không có ý chỉ của Thánh thượng, hắn dám làm vậy sao?
- Hừ! Hắn vô cùng to gan nhưng không phải là thiên tài, ở cung Phần Dương, không ngờ lại giết tộc cháu Nguyên Thượng Ưng của ta, đây không phải là vô cùng to gan sao? Cho nên hắn nếu không tự tiện giết Tần Hạo, ta sẽ không thấy kì lạ.
Độc Cô Chấn chau mày, sự cực đoan của Nguyên Trứ khiến cho gã cảm thấy lời nói của mình là đàn gảy tai trâu, Nguyên Trứ hoàn toàn không thể hiểu được chỗ tế nhị trong này. Giết Nguyên Thượng Ứng và giết Tần Hạo căn bản không phải là cùng một tính chất. Vốn dĩ gã còn muốn thay cháu ngoại Lý Uyên và Nguyên gia giải hòa, nhưng thái độ cực đoan này của Nguyên Trứ, gã cảm thấy bàn luận với gã không có khả năng hòa giải, vẫn là đi bàn với Nguyên Thọ.
Độc Cô Chấn đã không muốn bàn bàn nữa, đánh một cái ngáp thật dài, đây chính là ý muốn đuổi khách. Nguyên Trứ hiểu ý, liền đứng dậy nói:
- Đã muộn rồi, ta cáo từ thôi, ngày khác lại đến hỏi thăm.
- Được rồi!
Độc Cô Chấn khẽ cười nói:
- Ta sẽ không giữ ngươi nữa, ngày khác chúng ta lại trò chuyện.
Gã đứng dậy, tiễn Nguyên Trứ ra khỏi cửa phủ, đi trở về đến cửa thư phòng, cháu trai Độc Cô Khí vội vàng thi lễ nói:
- Thúc tổ phụ, cháu trai đã đợi lâu.
- Vào trong thôi!
Độc Cô Chấn đem cháu trai Độc Cô Khí tiến vào thư phòng, cười tủm tỉm hỏi:
- Việc của cửa hàng gạo sắp xếp xong chưa?
Độc Cô Khí vội vàng hạ thấp người nói:
- Cháu và Diêu Hoán đã bàn qua rồi, y nói các cửa hàng gạo có chút sợ Dương Nguyên Khánh dùng máu tanh bạo lực, kiến nghị nhượng bộ ổn thỏa, cháu cũng cảm thấy có chút đạo lý, liền nhanh chóng trở về xin chỉ thị của Thúc tổ phụ, chúng ta nên nhượng bộ bao nhiêu?
Độc Cô Chấn rất thích đứa trưởng tôn này của Độc Cô gia, đầu óc tỉnh táo linh hoạt, rất thông minh tài giỏi, gã phải đào tạo đứa cháu có khả năng độc lập quản lý một mảng, mà không phải là mọi việc đều phải xin chỉ thị của mình.
Độc Cô Chấn liền cười nói:
- Việc kinh doanh của cửa hàng gạo là do cháu phụ trách, vậy thì do cháu quyết định, không phải xin chỉ thị của ta.
- Nhưng đối phương là Dương Nguyên Khánh, cháu không dám có chủ ý.
Độc Cô Chấn ngẫm nghĩ một chút, cũng đúng, việc Dương Nguyên Khánh rất quan trọng, Khí nhi chưa chắc có thể nắm chắc được góc độ này, nhưng nghìn vạn lần đừng giống với vụ án Hạ Nhược Bật năm đó, Độc Cô gia lại gặp tai họa sắp xảy ra.
Độc Cô Chấn trầm tư thật lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Lần này bởi vì Dương Nguyên Khánh gánh vác thánh mệnh, chúng ta không thể làm quá đáng, để tránh bị hắn bắt được chỗ yếu vạch tội chúng ta, thậm chí lợi dụng Thượng phương bảo kiếm đối phó với chúng ta, như vậy chúng ta lợi bất cập hại. Ý của ta nói là, lần này chỉ là cảnh cáo nho nhỏ đối với hắn, làm khó dễ hắn qua vài ngày, để hắn hiểu rõ lực lượng của Độc Cô gia chúng ta, chờ sau này lại chỉnh đốn lại hắn.
Dừng một chút, Độc Cô Chấn lại ân cần dạy dỗ Độc Cô Khí:
- Nguyên gia mới thật sự là hận Dương Nguyên Khánh, tuong lai sẽ đối phó với Dương Nguyên Khánh, tốt nhất để Nguyên gia xuất đầu, Độc Cô gia chúng ta ở phía sau. Cũng giống vậy, mũi nhọn chủ yếu của Dương Nguyên Khánh, cũng phải để cho hắn nhắm vào Nguyên gia, mà không phải là chúng ta. Loại quan hệ chủ yếu và thứ yếu này, cháu hiểu rõ rồi chứ?
Độc Cô Khí gật đầu,
- Cháu hiểu rõ rồi!
- Không! Cháu vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Độc Cô Chấn nhìn ra được một sự không phục trong ánh mắt của Độc Cô Khí.