Quản sự Mã phóng lên lầu bốn như một cơn gió:
- Lão Trương, thuốc của Thánh thượng đâu rồi? Y Chính đã nổi giận rồi.
- Vừa mới bào chế xong!
Trương Bỉnh Trực xuất hiện ở đầu cầu thang, đưa bốn chiếc hộp cho ông ta, mỗi hộp có một viên thuốc, đây là bốn loại thuốc dưỡng sinh mà Lý Uyên vẫn kiên trì mỗi ngày uống một viên, luôn do Trương Bỉnh Trực phụ trách bào chế.
- Hôm nay sao trễ thế?
Quản sự Mã nhận lấy chiếc hộp, hơi oán trách nói.
- Không có gì, hôm qua ta không được nghỉ ngơi tốt, cơ thể hơi mệt mỏi.
Trương Bỉnh Trực buồn bã không có tinh thần, cả nói chuyện cũng không muốn nói.
- Ồ! Vậy hôm nay ông về nhà sớm chút để nghỉ ngơi!
Quản sự Mã tuy keo kiệt về mặt tiền bạc, nhưng cái loại nghỉ ngơi ân huệ nhỏ này, ông ta vẫn cho. Ông ta đi xuống lầu, lại dừng bước, xoay đầu nói:
- Đêm ít nhận vài bệnh nhân đi!
- Ha hả ! Ta không sao.
Trương Bỉnh Trực cười khan hai tiếng, ông ta mãi nhìn theo quản sự Mã đi xa, trái tim ông ta như đang bị treo lơ lửng. Thuốc của ông ta còn phải qua sự kiểm nghiệm của ba ngự y. Mặc dù ông ta tuyệt đối chắc chắn, nhưng ông ta vẫn lo lắng vô cùng.
Thời gian trôi qua từng chút một, mãi đến khi hoàng hôn, việc gì cũng không xảy ra. Lúc này, quản sự Mã đi vào hiệu thuốc, thấy Trương Bỉnh Trực đang ngồi ngây ra ở trước bàn, không khỏi cảm thấy kì lạ hỏi:
- Trương công sao còn chưa đi, không phải sức khỏe ông không tốt sao?
Trương Bỉnh Trực chậm rãi đứng lên, cười khổ nói:
- Ta sợ con cọp cái trong nhà kia!
Quản sự Mã bật cười ha hả...
Cuộc đàm phán ở quận Hội Ninh đã tiến hành hai ngày, nhưng vẫn đang trong thế dằng co. Hai bên cò kè giá thế nào cũng không thương lượng được. Nhà Tùy muốn giá quá cao, đòi một triệu thạch lương thực, và năm trăm ngàn quan tiền làm phí bồi thường chiến tranh. Cái giá trên trời như vậy, nhà Đường không cách nào chấp nhận được, thậm chí cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Giới hạn cuối cùng của nhà Đường là không bàn đến tiền và lương thực, có thể bàn đến lãnh thổ, thừa nhận việc chính thức cắt Hà Tây, quận Hội Ninh và Lạc Dương cho nhà Tùy, dựa trên cách chính thức kí kết công văn. Nhưng nhà Tùy lại không đồng ý bàn đến lãnh thổ, lập trường của hai bên khác biệt quá xa.
Trong trướng phụ bên cạnh soái trướng, hai bên chiếc bàn, Tạ Tư Lễ và Trần Thúc Đạt ngồi đối diện nhau, vài tên quan văn nhà Tùy ngồi bên cạnh, hai trợ tá của Trần Thúc Đạt cũng ngồi bên cạnh.
Trợ tá của hai bên đều chịu trách nhiệm ghi chép. Nhưng trên thực tế, bọn họ đã trầm mặc nửa canh giờ, tờ giấy ghi chép trên bàn vẫn trống không.
Bầu không khí trong trướng lớn áp lực vô cùng. Lúc này, Trần Thúc Đạt thở dài:
- Tiền, lương thực chắc chắn nhà Đường không có, cũng không thể bắt mỗi nhà mỗi hộ phá nồi bán sắt để bồi thường cho các ngươi! Ta cảm thấy nếu đã đàm phán, nên hiện thực một chút, bàn những điều kiện có thể làm được. Trước tiên là bọn ta có thành ý, mong muốn kết thúc chiến tranh, để dân chúng hai nước không còn chịu cái khổ cua chiến tranh nữa. Lần này, bọn ta đồng ý lấy lãnh thổ ra đàm phán cùng quý triều, xem lại lịch sử, có ai đồng ý từ bỏ lãnh thổ chứ? Đây là sự sỉ nhục của nhà Đường! Chẳng lẽ nhà Tùy thật sự thiếu chút tiền, lương thực này sao?
Tạ Tư Lễ bình thản cười:
- Không nói đến vấn đề tiền và lương thực, thì nói đến lãnh thổ. Ta nói cho rõ ràng, Hà Tây đã bị bọn ta chiếm lĩnh rồi, quận Hội Ninh của các ngươi bây giờ cũng thế. Lạc Dương là điều kiện để bọn ta lui binh lúc công thành Trường An lần trước. Lúc đó đồng ý không có liên quan đến cuộc đàm phán bây giờ. Sự thực là các ngươi lấy đất của nhà Tùy để đàm phán cùng nhà Tùy, ta thật không hiểu, thành ý của các ngươi ở đâu?
Trần Thúc Đạt vừa muốn mở miệng, Tạ Tư Lễ đã khoát tay ngăn y:
- Trần tướng quốc nghe ta nói hết đã!
Trần Thúc Đạt chỉ đành nuốt lời muốn nói trở vào, Tạ Tư Lễ lại nói:
- Còn nữa, đừng có nhắc đến việc suy nghĩ cho lê dân trong thiên hạ với chúng tôi, lời này làm cho người ta nghe thấy cảm thấy thật khó chịu. Lúc bọn ta kháng cự chống lại quân Đột Quyết xâm lược, các ngươi đang làm gì? Giậu đổ bìm leo, chiếm đất đai của nhà Tùy, đây là nghĩ cho lê dân trong thiên hạ sao? Bây giờ các ngươi đánh không lại, thì nói là ngưng chiến vì dân, vậy sao lúc đầu không nói thế? Trần tướng quốc, tốt nhất đừng dùng đạo nghĩa làm lợi thế, các ngươi đứng không vững đâu.
Trần Thúc Đạt bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, y vốn muốn nói, lãnh thổ mà nhà Tùy chiếm được, cùng với lãnh thổ được nhà Đường chính thức thừa nhận là không giống nhau. Nhưng câu này y chưa nói ra, y đã rất rõ, giữa hai nước đối địch, chỉ có dùng võ lực phân cao thấp, không có sự mạnh yếu về pháp lí.
Cuối cùng, Trần Thúc Đạt thở dài:
- Vậy được, các ngươi muốn gì, có thể nói không?
Tạ Tư Lễ cười lên:
- Ta cảm thấy, chúng ta mỗi người có thể trở về bẩm báo, nghe ý kiến của cấp trên, sau đó, chúng ta lại ngồi xuống tiếp tục đàm, Trần tướng quốc thấy thế nào?
Trần Thúc Đạt gật đầu:
- Nếu đã như vậy, chúng ta hẹn thời gian đàm phán lần sau trước…
Trong soái trướng, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh bản đồ, chăm chú nghe Tạ Tư Lễ báo cáo.
- Điện hạ, đã hai ngày rồi, bọn họ không chịu nhượng bộ về tiền và lương thực, không chịu bồi thường tiền và lương thực, thậm chí ty chức đã giảm một nửa, bọn họ cũng không thể chấp nhận. Ty chức cho rằng quả thật bọn đang gặp khó khăn về tiền và lương thực, thậm chí thu không đủ bù chi, không đưa tiền và lương thực được. Cho nên, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ về đất đai. Ty chức đã nói rõ với bọn họ. Lạc Dương, Hà Tây, quận Hội Ninh đều không cần bàn đến, bước tiếp theo phải coi thành ý của bọn họ.
Kì thật Dương Nguyên Khánh cũng biết, lần trước vì cứu đám người Sài Thiệu, nhà Đường đã đưa ra mấy trăm ngàn thạch lương thực, còn về tiền, nhà Đường vừa tiến hành đúc tiền mới, ở đâu có thể lấy ra năm trăm ngàn quan chứ. Nhưng lấy vàng bạc từ quốc khố của bọn họ thì cũng được, thế nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh không cần tiền, thậm chí hắn không cần gì cả, hắn chỉ cần nghỉ ngơi chỉnh lí vài tháng, sau đó lại phát động chiến dịch lần nữa.
- Ta nói vài cái giới hạn cuối cùng với ngươi, sau đó, ngươi tiếp tục đàm phán cùng bọn họ. Đa phần là dựa vào ngươi, giữ vững giới hạn cuối cùng, cũng xem như là hoàn thành đàm phán. Nhưng không thể phá vỡ giới hạn cuối cùng của ta, thà là phá vỡ cuộc đàm phán.
- Ty chức hiểu rõ, xin Điện hạ nói!
- Giới hạn thứ nhất là ngươi đòi toàn bộ lãnh thổ phía tây của thành Thạch Bảo, hai bên có thể lấy tuyến đường từ Xích Lĩnh đến núi Liên Vân làm ranh giới, phía tây của Xích Lĩnh, bao gồm cả quận Hà Nguyên và quận Tây Hải thuộc Đại Tùy ta, phía đông thuộc nhà Đường.
Tạ Tư Lễ hiểu rõ giới hạn này của Dương Nguyên Khánh, kì thực là đoạt toàn bộ khu chăn nuôi của khu vực Hà Hoàng, khu nông nghiệp để lại cho nhà Đường, triệt để cắt đứt nơi đào tạo chiến mã của bọn họ.
- Ty chức hiểu rõ dụng ý của Điện hạ.
Dương Nguyên Khánh thấy y hiểu rõ, liền cười nói:
- Giới hạn thứ hai là ở Trung Nguyên, khu vực quận Nam Dương và quận Tích Dương vốn trung lập thuộc về Đại Tùy, lấy quận Tương Dương là biên giới, phía nam của quận Tương Dương thuộc nhà Đường, phía bắc thuộc Đại Tùy, ngươi hiểu dụng ý của ta không?
Tạ Tư Lễ suy nghĩ một lát, liền nói:
- Điện hạ muốn cắt đứt con đường liên thông trực tiếp giữa Quan Trung và Kinh Tương?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Nếu đã như vậy, còn có giới hạn thứ ba của ta. Trước tiên phải mở cửa mậu dịch giữa Tùy Đường. Thật ra là nghiêm cấm nhà Đường đúc tiền giả, một khi để ta nắm được chứng cứ, ý nói chiến tranh bắt đầu. Cuối cùng là không cho phép hạn chế sự di dân của dân chúng hai bên. Bất luận là dân chúng nhà Tùy di dời đến Quan Trung, hay là Quan Trung di dân đến Hà Đông đều phải đồng ý, không cho phép quan phủ và quân đội ngăn cản.
Tạ Tư Lễ trầm tư một lát, y cảm thấy giới hạn Hà Hoàng và giới hạn Kinh Thương, nhà Đường có thể sẽ chấp nhận. Nhưng điều kiện mậu dịch và di dân sau cùng trong ba điều kiện, có thể nhà Đường sẽ cảm thấy khó chấp nhận. Đặc biệt là di dân, đây là đại kị của một quốc gia, bọn họ sao có thể đồng ý chứ?
- Điện hạ, ty chức nghĩ rằng điều kiện di dân có thể có vấn đề, bọn họ sẽ không chấp nhận.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Kì thật, điều kiện thứ ba bọn họ có chấp nhận hay không cũng không sao, mấu chốt là Kinh Tương và Hà Hoàng, dùng điều kiện thứ ba để ép bọn họ chấp nhận hai điều kiện đầu.
Lúc này Tạ Tư Lễ mới bừng tỉnh hiểu ra, tán thưởng:
- Điện hạ quả nhiên cao minh, ty chức lại muốn hỏi, kì hạn của hiệp ước thì sao?
- Kì hạn có chấp nhận tùy theo bọn họ, bọn họ muốn ba năm thì ba năm, muốn một năm thì một năm, điều này do ngươi quyết định.
- Ty chức hiểu rõ.
Tạ Tư Lễ thầm nghĩ:
- Cũng không thể để bọn họ nhìn ra khẽ hở, nếu chúng đồng ý quá dễ dàng….
Cùng lúc Dương Nguyên Khánh đưa ra ba giới hạn cho Tạ Tư Lễ, Lý Kiến Thành cũng đang bàn bạc cùng Trần Thúc Đạt.
- Tiền và lương thực mà Dương Nguyên Khánh đòi có lẽ là ngụy trang. Cuối cùng hắn cũng là muốn đòi lãnh thổ với chúng ta, ta nghĩ trong lòng hắn đã nghĩ đến, buổi tối nghe xem bọn họ chủ động đề ra điều kiện gì. Lần này bọn họ chủ động, chúng ta phải nghĩ xem có thể chấp nhận không.