Dương Nguyên Khánh không thèm nhìn Lý Uyên, chỉ vào Lý Trí Vân rồi giơ cao phong thư lên nói to:
-Lý Uyên, ngươi dùng con trai làm con tin, cấu kết Đột Quyết tấn công Phong Châu, còn có thư xin hàng của ngươi, chứng cớ rõ ràng!
Hắn lại hướng đám binh sĩ hô to:
-Các vị tướng sĩ, các ngươi tại sao dùng cờ trắng? Tại trong trong quân lại có người Đột Quyết? Chính là bởi vì Lý Uyên đầu hàng Đột Quyết, đó là cờ của Đột Quyết. Những loại quốc tặc kết cấu với bọn người khác giết hại con cháu Đại Tùy, ai ai cũng có thể giết, người giết chết quốc tặc Lý Uyên sẽ được phong Quốc công vạn hộ hầu.
-Hỗn xược!
Lý Uyên nổi giận lôi đình, chỉ vào Dương Nguyên Khánh hô to:
-Bắn tên vào hắn, bắn chết tên khốn đó đi!
Lý Uyên vừa dứt lời, một mũi tên lạnh lùng được bắn ra trước, mũi tên này được bắn ngay vào ngực Lý Trí Vân, Lý Trí Vân kêu thảm lên một tiếng, “Phụ thân!” rồi ngã ngửa xuống, Lý Uyên bỗng dưng quay đầu lại phẫn nộ nhìn Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân từ từ thu cung lại, trầm ngâm không nói được lời nào, lúc này còn có thể mềm lòng như lòng dạ đàn bà nữa hay sao?
Trên thành hàng loạt mũi tên bay xuống, kỵ binh quân Tùy dần lùi về phía sau, Dương Nguyên Khánh nhìn Lý Thế Dân một cái, giương cung bắn đệ đệ ruột thịt của mình quả là tâm độc thủ độc, nhưng giết chết Lý Trí Vân cũng chẳng có tác dụng gì, thư vẫn trong tay ta mà, đưa thư giao cho Dương Quảng để Dương Quảng đi tuyên bố quốc tặc Lý Uyên.
Dương Nguyên Khánh bỏ cung tên xuống, lấy ra một mũi tên, giương cung ngắm đúng vào Lý Uyên, đám thị vệ trên thành kinh sợ, tất cả đều bảo vệ Lý Uyên. Dương Nguyên Khánh thả tay ra một cái, mũi tên lao ra, bay thẳng tới cột cờ ở trên thành, bắn đứt dây buộc. Soái cờ của Lý Uyên bay rơi xuống trong tiếng kinh ngạc của mọi người.
-Đi!
Dương Nguyên Khánh phất tay một cái, năm ngàn kỵ binh rời khỏi Trường An, chạy về phía bắc. Lý Hiếu Cung không nhận được lệnh của Lý Uyên nên không dám hành động thiếu suy nghĩ gì. Ba mươi ngàn quân đứng trơ mắt nhìn đội kỵ binh phi nhanh về Phong Châu. Vô số ánh mắt lại nhìn sang phía lá cờ soái đang bay xuống kia. Mũi tên này của Dương Nguyên Khánh để lại nỗi ám ảnh trong lòng tất cả mọi người.
Lý Uyên nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa trong lòng không chịu nỗi căm phẫn, ông ta hét lên một tiếng, rồi đấm mạnh một cú vào tường gạch, lúc này máu tươi chảy ra, mọi người đều sợ hãi khuyên nhủ.
Lý Uyên hận tới mức trong lòng cũng ứa máu, nghiến răng nghiến lợi nói với mọi người:
-Nỗi nhục hôm nay, ai có thể rửa được cho ta đây?
Lưu Văn Tĩnh thở dài một tiếng rồi tiến lên thi lễ nói:
-Đường công, Dương Nguyên Khánh vẫn chưa chạy xa, ty chức nguyện nhận lệnh đi đàm phán với hắn.
Lý Uyên đã dần bình tĩnh hơn, không có cách nào khác gật đầu:
-Được rồi, cho tên ma đầu này rời khỏi Quan Trung sớm một chút.
-Súc sinh, quỳ xuống cho ta!
Lý Uyên tức giận vô cùng, một cái tát khiến Lý Thế Dân ngã trên đất. Chỉ vào gã mắng ầm lên:
-Ta không có đứa con lòng lang dạ sói như ngươi. Ngay cả huynh đệ của mình cũng dám bắn chết. Trong lòng ngươi còn có tình ruột thịt hay không?
-Con…
Lý Thế Dân quỳ xuống, cúi đầu nói:
-Khi cha hạ lệnh bắn tên vốn đã không suy nghĩ đến sống chết của đệ ấy….
Ngụ ý của Lý Thế Dân chính là, thật ra trong lòng phụ thân của gã cũng muốn giết Lý Trí Vân diệt khẩu. Chẳng qua la do mình động thủ, gã không may mà thôi. Câu này khiến Lý Uyên càng thêm giận dữ. Xông lên một cước, đá ngã Lý Thế Dân.
-Ngươi, thằng khốn nạn, ngươi nói gì?
Lý Uyên nổi giận, ông ta cầm lên từ góc tường một cây côn. Hướng đánh vào đầu Lý Thế Dân:
-Ta đánh chết súc sinh nhà ngươi!
Lý Thế Dân không tránh, một côn đánh vào trán, máu chảy ròng ròng. Lý Uyên vẫn không tha, lại đánh côn thứ hai. Lý Kiến Thành cuối cùng không chịu được, cho dù anh ta cũng hận Thế Dân giết em út. Nhưng Thế Dân khắp mặt là máu, lại khiến cho anh ta không đành lòng, đã mất một huynh đệ. Không thể còn mất thêm người khác, anh ta xông lên kéo cánh tay cha, quỳ xuống, cầu xin:
-Cha, người chết không thể sống lại, tha cho nhị đệ đi.
Lúc này, thê tử của Lý Uyên Đậu thị cũng xông vào, ôm lấy đầu Lý Thế Dân khóc to:
-Lão gia, tôi nguyện chết thay nhị lang, ông đánh chết tôi đi!
Lý Huyền Bá cũng quỳ xuống, kêu khóc theo, y không hiểu rốt cuộc việc gì xảy ra? Lý Uyên thấy máu trên trán con thứ chảy không ngừng. Cũng hận vứt côn trên mặt đất. Chỉ vào Lý Thế Dân mắng:
-Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Cút!
……
Lý Uyên đuổi tất cả mọi người ra khỏi thư phòng. Ông ta đau khổ ngồi xuống. Ba ngày nay, ông ta sống trong những giây phút vui nhất đời người. Ngai vàng đế vương ở bên ông ta. Ông ta có thể bất cứ lúc nào ngồi xuống. Nhưng Dương Nguyên Khánh đến, trong nháy mắt những giây phút đó rớt xuống địa ngục. Khiến ông ta nếm được mùi đau khổ mất con, cố tình lại là bị một đứa con khác giết chết.
Trong lòng của Lý Uyên giờ khắc này trở nên vô cùng u ám. Thật ra Lý Thế Dân hoàn toàn không sai. Trong nháy mắt Dương Nguyên Khánh kéo Lý Trí Vân ra ngoài, ý nghĩ đầu tiên của Lý Uyên là phải giết Lý Trí Vân diệt khẩu. Quyết không thể để gã truyền ra việc câu kết với Đột Quyết. Còn con thứ Lý Thế Dân này biến suy nghĩ của ông ta thành sự thật.
Đây là một tâm lý cực kỳ mâu thuẫn. Một mặt Lý Thế Dân làm đại sự không từ thủ đoạn độc ác quyết đoán khiến ông ta thầm tán thưởng. Còn mặt khác, ông hận Lý Thế Dân xuống tay giết huynh đệ. Tâm lý mâu thuẫn này khiến Lý Uyên rơi vào mâu thuẫn đau khổ chính ông ta cũng không biết làm thế nào.
Ông ta nghĩ đến tương lai, có một ngày, con thứ Lý Thế Dân sẽ giết ông ta đoạt lấy ngôi báu chăng? Trong lòng Lý Uyên cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Lý Kiến Thành :
-Cha, Bùi trưởng sử đến rồi.
Lý Uyên đang rối loạn, ông ta muốn không gặp, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, đây là Bùi Tịch, không thể không gặp, ông ta liền nói:
-Để ông ấy vào!
Một lát, Bùi Tịch tiến vào, thân thiết hỏi:
-Đường công còn tức giận sao?
Lý Uyên mời Bùi Tịch ngồi. Ông ta thở dài:
-Nghịch tử giết hạ thủ túc, tôi có thể không giận sao?
Bùi Tịch là người duy nhất biết sự việc. Lý Uyên hạ lệnh bắn tên, lúc đó tên loạn cùng bắn ra, Lý Thế Dân nhân cơ hội giết chết Lý Trí Vân. Trên cơ bản không ai biết. Nhưng Lý Uyên đứng ở bên trái Lý Thế Dân. Ông ta phát hiện Lý Thế Dân phóng tên. Còn Bùi Tịch đúng ở bên phải Lý Thế Dân, ông ta cũng phát hiện Lý Thế Dân phóng tên. Ngoài hai người bọn họ ra, còn có Lý Kiến Thành đứng ở sau lưng Lý Thế Dân. Anh ta cũng nhìn thấy được. Ngoài ba người này, gần như không có ai biết Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân. Cho nên Lý Uyên phải gặp Bùi Tịch chính là nguyên nhân này. Việc này ông ta không thể để Bùi Tịch truyền ra bên ngoài.
Bùi Tịch khẽ mỉm cười:
-Vậy phải xem Thế Dân vì sao phải bắn tên. Nếu vì tranh quyền đoạt lợi, không thể khinh tha. Nhưng cậu ta không phải vậy, mà cậu ta vì bảo vệ thanh danh của Đường công. Có thể vì cha giết em. Thánh nhân Chu công giết huynh thả đệ, còn được gọi là vì đại nghĩa diệt thân, còn Thế Dân vì đại cục mà giết em cứu cha, đây chẳng phải là đại nghĩa diệt thân sao? Nếu Trí Vân không gây nguy hại đến thanh danh và xã tắc của Đường công. Tôi nghĩ Thế Dân chắc chắn sẽ không bắn mũi tên này.
Tuy lúc Lý Uyên khởi binh Bùi Tịch đem quân tư lương thảo của cung Tấn Dương cho Lý Uyên. Khiến Lý Uyên có nguồn khởi binh. Bùi Tịch liền trở thành đại công thần đầu tiên từ khi khởi binh, cũng vì vậy được phong làm Trưởng sử, trở thành thủ hạ Lý Uyên tin cậy nhất.
Nhưng tín nhiệm của Lý Uyên đối với Bùi Tịch không phải vì vật tư của cung Tấn Dương, mà là Bùi Tịch cực kỳ hiểu rõ tâm tư của Lý Uyên. Ông ta có thể trong thời khắc quan trọng nhất giải ưu cho Lý Uyên. Ví như bây giờ, ông ta biết Lý Uyên thật ra cũng muốn giết con trai Lý Trí Vân diệt khẩu. Ông ta hoàn toàn không phải thật sự hận Lý Thế Dân giết em. Nhưng bọn họ cần một bậc thang, để bọn họ thoát ra được từ trong luân lý tội ác giết em .
Vì thế Bùi Tịch liền lấy cớ đại nghĩa diệt thân. Đây chính là bậc thang tốt nhất. Không những là cho Lý Thế Dân cũng là cho Lý Uyên.
Trong lòng Lý Uyên bỗng thở phào. Ông ta từ trong u ám bước ra. Trong lòng ông tràn đầy cảm kích. Một lúc sau, Lý Uyên lại thở dài nói:
-Không phải mỗi người đều có thể cơ trí như Bùi công. Việc này còn mong Bùi công chớ truyền ra ngoài.
-Điều đó đương nhiên, ba người thành hổ, ta cũng không hi vọng Thế Dân bị người hiểu nhầm là người hung ác độc đoán.
Tim Lý Uyên thả lỏng, hừ thật mạnh một tiếng:
-Mầm tai hoạ này vẫn là do Dương Nguyên Khánh. Bụng dạ hắn khó lường, lấy con ta để áp chế ta, kết quả xảy ra thảm kịch. Thù giết con này, Lý Uyên ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Trong lòng Bùi Tịch gượng cười, thật ra mầm tai hoạ này là chính Lý Uyên. Ông ta đưa con trai đi Đột Quyết để chứng tỏ lòng thành, cuối cùng dẫn đến bi kịch ngày hôm nay. Tuy nhiên, lời này Bùi Tịch không dám nói, ông ta trâm ngâm một lúc hỏi:
-Đường công cho rằng, mục đích thật sự của Dương Nguyên Khánh đến Quan Trung là gì?
Lý Uyên cũng rơi vào suy nghĩ, ông ta đương nhiên sẽ không cho rằng Dương Nguyên Khánh chỉ là vì vạch trần mình mà chạy đến Quan Trung. Hắn không phải người kích động như thế. Càng không phải cái gọi là báo thù thay cha. Với thân phận và lòng dạ của Dương Nguyên Khánh cùng với sự hiểu biết của Lý Uyên về Dương Nguyên Khánh, ông ta biết Dương Nguyên Khánh đích thân đến Quan Trung tất nhiên là có mưu đồ sâu xa. Đó sẽ là gì?