Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 182: Chương 182: Tai vách mạch rừng




Dương Nguyên Khánh từng uống rượu một lần ở Phú Quý đường bên cạnh, hắn biết trên tường giữa hai gian phòng vì phải khoét hốc để bày đồ sứ và đồ trang trí, nên có nhiều chỗ tường rất mỏng, chỉ ngăn cách bằng một tấm ván gỗ mỏng, âm thanh ở phòng bên cạnh căn bản không thể ngăn cản được, có thể nghe được dễ dàng.

Lúc này Dương Quảng ngồi bên cạnh tường, lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện ở tường bên kia.

- Ta cũng biết bây giờ rất khó, gia chủ nhà ta già rồi mới sinh được con, ông ta vô cùng cưng chiều đứa bé này, từ nhỏ đã mời võ sư dạy nó tập võ nghệ, một lòng muốn nó có được công danh. Tiền không phải vấn đề, ta cũng có thể trả được món tiền đặt cọc lớn đó, ta chỉ hơi lo lắng là liệu tướng quân Vũ Văn có giúp được việc này không? Ý của ta là, tướng quân Vũ Văn phải làm gì để ta tin tưởng được?

- Tùy tiên sinh không cần lo lắng!

Tường bên kia truyền đến tiếng cười của Vũ Văn Trí Cập,

- Ta không ngại nói thật với lão, trận Võ Cử này thật ra là bị cha ta thao túng, chúng ta đã sắp xếp hơn một trăm người. Không phải chỉ có một mình lão, nói một câu khó nghe một chút, chúng ta vốn dĩ chỉ suy xét đến những nhà quan lại thế gia, không suy xét đến những nhà bình dân như nhà lão. Nhưng Tùy gia cũng được xem như vọng tộc ở Thanh Hà, hơn nữa lão cũng khá thành tâm, ta mới đồng ý. Nếu thực sự không tin ta, ta đây cũng không còn cách nào.

Giọng nói của Vũ Văn Trí Cập khá lớn, Dương Quảng ở bên kia cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nắm tay của ông dần dần nắm chặt hơn.

Vũ Văn Thành Đô khe khẽ thở dài, cái này gọi là tự làm tự chịu, bản thân đã tự thừa nhận đã sắp xếp hơn một trăm người, ai còn có thể nói thay gã được gì nữa? Vũ Văn Trí Cập này tuổi trẻ bồng bột, nói chuyện không biết chừng mực, cha gã thao túng Võ Cử, việc này có thể tùy tiện nói ra được sao?

Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh nheo mắt uống rượu, lão quản gia này của hắn tuy tuổi đã cao rồi, nhưng rất biết đối nhân xử thế, lại có thể nhẹ nhàng khiến cho Vũ Văn Trí Cập nói ra những lời này. Rất cẩn thận, vẫn là người già làm việc đáng tin cậy!

Phòng bên cạnh, Tùy Đinh Lộc uống một ngụm trà, cười cười, lại chậm rãi nói:

- Nếu ta đã tìm đến Vũ Văn gia, đương nhiên bởi vì ta tin tưởng các ngươi, như vậy đi! Hai bên chúng ta cùng ra giá, đưa ra hai phương án. Một phương án hơi dễ một chút, nếu công tử chúng tôi ngày mai có thể kịp trở về, thì sắp xếp cho y thi bù. Còn về việc có thi đậu hay không, thì phải xem bản lĩnh của y, ta có thể đặt trước một nửa tiền cọc. Còn một phương án là bao cho y thi đậu…

Lời của Tùy Đinh Lộc còn chưa nói hết, liền bị Vũ Văn Trí Cập cười cắt ngang,

- Nếu lão tin tưởng ta như vậy, vậy ta cũng không ngại nói thật với lão, con cái nhà lão nếu muốn tự dựa vào sức mình mà thi đậu, thì tuyệt đối không thể đậu được. Lần Võ Cử này về cơ bản 90% số suất đậu đã được định đoạt nội bộ rồi, ngoài Vũ Văn gia chúng tôi, còn có không ít con cái các gia tộc khác, bọn họ đều có sắp xếp. Người từ địa phương lên như lão, cũng có khoảng hơn một ngàn sáu trăm người, trong đó có không ít con cháu của người ở Kinh Thành. Còn thật sự là người ở bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng mười mấy suất, gần trăm người tranh dành một suất, lão cho rằng con nhà lão có thể tranh được sao? Ta khuyên lão nên chọn phương án thứ hai đi!

- Phương án thứ hai, ta bỏ năm trăm lượng vàng, trước tiên đặt cọc một trăm lượng, sau khi sự việc được hoàn thành, số vàng còn lại sẽ được thanh toán toàn bộ.

Tùy Đinh Lộc nháy mắt với đứa cháu trai đứng ở góc tường, đứa cháu trai này liền mang theo cái hòm trúc tiến lên, mở hòm ra, bên trong là từng khối từng khối vàng óng, hào quang chiếu ra, khiến cho người ta phải hoa mắt. Bao Tam Lang ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, gã được lấy 1% hoa hồng, gã đương nhiên cũng hy vọng chọn phương án thứ hai, gã liền có thể thu về được 50 lượng vàng, kiểu coi tiền như rác này biết tìm ở đâu?

Tùy Đinh Lộc lấy ra một khối một trăm lượng vàng, giao cho Vũ Văn Trí Cập,

- Đây là một trăm lượng vàng tiền đặt cọc, sau khi việc được hoàn thành, bốn trăm lượng vàng còn lại sẽ được thanh toán.

Vũ Văn Trí Cập thừa kế được lòng tham của phụ thân gã, số vàng trước mắt khiến gã mất đi toàn bộ sự cảnh giác. Quan trọng là cha gã đã đích thân nói với gã, lần Võ Cử này cũng không phải việc gì lớn, giống như việc chọn thị vệ hàng năm trong cung vậy, chẳng qua chỉ thay đổi một cách làm khác, không có gì lớn lao.

Vũ Văn Trí Cập đã xem như có được năm trăm lượng vàng này rồi, gã gật gật đầu, cười nói:

- Nếu ta cho con cái nhà lão trực tiếp được thăng chức làm quan quân, có phải có thể thêm một chút hay không?

- Có thể làm quan quân đương nhiên rất tốt, chỉ có điều thằng nhỏ mới mười bảy tuổi, chưa từng trải qua việc gì, chỉ sợ y không gánh vác được.

- Không sao, những quan quân này đều là phường giá áo túi cơm, ta còn không biết hay sao?

Vũ Văn Trí Cập lại tiếp tục động viên lão,

- Cha ta có thể sắp xếp cho y làm binh lính Tào Tham quân chính phẩm, tám trăm lượng vàng, lão thấy thế nào?

Tùy Đinh Lộc cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu,

- Lo lắng duy nhất bây giờ của ta, là ngày mai thằng nhỏ có đến kịp không.

- Việc này không thành vấn đề, cha ta đều có thể sắp xếp được, chỉ cần khi chính thức báo danh y đến là được rồi, vậy thì tất cả vấn đề đều không còn nữa.

Tùy Đinh Lộc rốt cuộc cũng gật đầu, lấy ra năm mươi lượng vàng tăng thêm tiền đặt cọc, lão cười nói:

- Bởi vì gia chủ trước đó không có sắp xếp này, nếu ta thay gia chủ đồng ý, thì cũng phải cho người một chứng cứ, vì vậy tướng quân Vũ Văn cần viết cho ta một biên lai, nói rõ việc này, bên trung gian cũng phải chứng thực. Khi về ta sẽ báo lại cho gia chủ, sau khi xong việc ta sẽ giao biên lai và số tiền còn lại cho ngươi.

Vũ Văn Trí Cập do dự một lúc, việc như thế này cha gã đã từng dặn dò, không được viết giấy, phòng trừ việc xấu bị lưu truyền ra ngoài. Bao Tam Lang ở bên cạnh nghĩ đến tám mươi lượng tiền hoa hồng, ánh mắt gã sáng lên, nhẹ huých Vũ Văn Trí Cập một cái,

- Tuyệt đối có thể tin cậy, không sao đâu.

Tùy Đinh Lộc khẽ mỉm cười,

- Nếu Vũ Văn tướng quân khó xử, thì thôi, chúng ta vẫn nên làm theo phương án thứ hai, năm trăm lượng vàng bao cho đứa nhỏ đậu kỳ thi võ nghệ.

Nói xong lão lại thu năm mươi lượng vàng về, Vũ Văn Trí Cập lại giữ tay lão lại,

- Được, ta viết cho lão một tờ biên lai.

….

Trong xe ngựa, Dương Nguyên Khánh dựa vào thành xe, mở tờ biên lai của Vũ Văn Trí Cập viết ra, ‘Đã thu một trăm năm mươi lượng vàng của Tùy thị Thanh Hà, bảo đảm Tùy thị qua được kỳ thi võ nghệ và làm quan, tổng giá trị tám trăm lượng vàng’.

Dương Quảng thật không ngờ Vũ Văn Thuật lại có đứa con ngu xuẩn như vậy, vì tham thêm một chút tiền, lại giao luôn nhược điểm của mình vào tay người khác. Vũ Văn gia bọn họ còn thiếu mấy trăm lượng vàng này sao? Chỉ có thể chứng tỏ người này cực kỳ tham lam, còn tham hơn cả cha gã, quả nhiên cha nào con nấy.

Bản thân ông còn gả con gái cho Vũ Văn gia, Dương Quảng khe khẽ thở dài. Tuy nhiên quả thật Vũ Văn Sĩ Cập cũng không tồi, khác với cha y. Dương Quảng hạ quyết tâm, phải để Phò mã Vũ Văn Sĩ Cập chuyển khỏi Vũ Văn gia, ông phải thưởng cho Phò mã một tòa phủ.

Dương Nguyên Khánh ngồi ở hàng ghế trước trong xe ngựa quan sát vẻ mặt Dương Quảng, hắn nhận thấy Dương Quảng đã hoàn toàn tin tưởng rồi, liền thận trọng nói:

- Bệ hạ, bây giờ sửa vẫn còn kịp.

Dương Quảng lắc đầu:

- Trẫm rất muốn biết, cái tên Tùy Quang Dương mà Trẫm lấy cuối cùng có được đăng lên bảng hay không, chờ kỳ thi võ nghệ kết thúc rồi nói sau!

….

Buổi chiều Vũ Văn Thuật làm việc trong phủ Hữu Võ Vệ Quân trong hoàng thành, cùng với việc kỳ thi võ nghệ đã được bắt đầu, tâm tình y cũng dần bình tĩnh lại. Hai ngày trước công việc chồng chất lại cũng nhiều, khiến y bận rộn vô cùng.

Lúc này, con trai y đứng trước cửa phòng, nhỏ giọng nói:

- Phụ thân, con có chút việc.

Vũ Văn Trí Cập là thị vệ cung đình, có thể ra vào hoàng cung, đến chỗ phụ thân làm việc, cũng không hề bị ngăn trở.

Vũ Văn Thuật buông bút cười:

- Chuyện gì?

Vũ Văn Trí Cập liếc mắt nhìn thư đồng và những người làm xung quanh, Vũ Văn Thuật hiểu ý, khoát tay nói với bọn họ:

- Các ngươi lui ra!

Mấy người kia lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai cha con họ. Vũ Văn Trí Cập đóng cửa lại, bước tới nhỏ giọng nói:

- Phụ thân, có một vụ mua bán lớn!

Vũ Văn Thuật liền ‘ừ’ một tiếng, chỉ vào phòng trong,

- Vào bên trong nói!

Phòng trong là nơi nghỉ trưa và chỗ ngủ của Vũ Văn Thuật, đặt một tấm giường. Vũ Văn Thuật vào phòng, ngồi xuống giường,

- Mua bán lớn gì?

Vũ Văn Trí Cập liền đem chuyện mua kỳ thi võ nghệ của trưa hôm nay kể lại tỉ mỉ tường tận cho phụ thân, nhưng giấu mất việc gã viết giấy biên lai. Gã biết rõ, nếu để phụ thân biết chắc chắn sẽ mắng chết gã, gã không dám nói.

Vũ Văn Thuật trầm mặc một lúc lâu, Tùy gia Thanh Hà y không quen biết, cũng chưa từng tiếp xúc. Tối qua Dương Tố hồi kinh, Thánh thượng bổ nhiệm y làm người tuần tra kiểm soát cho kỳ thi võ nghệ, hôm nay lại có cuộc buôn bán lớn, liệu giữa hai việc đó có liên hệ gì hay không?h

Dương Tố hồi phủ, việc nhà lại nhiều, thời gian ngắn như vậy, y chưa chắc nhanh như vậy đã áp dụng biện pháp. Hơn nữa y biết Dương Tố đối nhân xử thế rất thận trọng, từ trước đến nay chưa làm việc gì mà không chắc chắn, đặc biệt là những việc liên quan đến trọng thần giống như y, y càng không dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ, đây không phải phong cách của Dương Tố.

Vũ Văn Thuật cũng tham lam, năm trăm lượng vàng cũng khiến y động lòng. Y liền gật đầu,

- Có thể chấp nhận phương án thứ hai của gã, thu năm trăm lượng vàng.s

Vũ Văn Trí Cập vội la lên,

- Vậy việc giúp gã làm quan quân thì sao? Đến tám trăm lượng vàng đó.

- Không được!

Vũ Văn Thuật phủ quyết phương án này,

- Làm quan quân quá nổi bật, hơn nữa bản thân gã còn chưa ở Kinh Thành, nếu chẳng may sự việc bị lọt ra ngoài, rất khó dàn xếp được. Thi đậu kỳ thi võ nghệ là được rồi, chuyện này con đi tìm Vương Thế Sung, bảo gã làm tốt việc này.

Vũ Văn Trí Cập bất đắc dĩ, trong lòng thầm thở dài, phụ thân cũng quá cẩn thận rồi…, ba trăm lượng vàng! Không ngờ phụ thân lại không cần.

- Phụ thân, chỉ sợ nếu con đi nói, Vương Thế Sung sẽ không làm, tốt nhất phụ thân có thể viết một tờ giấy cho gã.

Vũ Văn Thuật lấy một kim bài bên hông ra, đưa cho gã,

- Dựa vào kim bài này gã liền biết ý tứ của ta.

Dừng một lát, Vũ Văn Thuật lại nói:

- Nếu Vương Thế Sung từ chối, con đi tìm Hạ Cận cũng được, y cũng là người của ta, ta báo trước cho y một tiếng.

- Vâng! Con sẽ đi ngay.v

Vũ Văn Trí Cập quay người định đi, Vũ Văn Thuật lại gọi lại,

- Trí Cập, con không viết giấy gì cho người ta chứ?

- Không có!

Vũ Văn Trí Cập cuống quít lắc đầu.

Vũ Văn Thuật gật gật đầu,

- Vậy là tốt rồi, Dương Tố hôm qua đã trở về, phụ thân hơi lo lắng một chút. Kỳ thi võ này không giống như thi văn có chứng cứ, chỉ cần làm cẩn thận một chút, thì sẽ không việc gì, quan trọng là đừng để manh mối gì lọt ra bên ngoài, con hiểu chưa???

- Con hiểu!

Trong lòng Vũ Văn Trí Cập có chút bất an, gã lại không dám nói, thi lễ xong, liền vội ra ngoài.

Vũ Văn Thuật nhìn bóng dáng con, gật gật đầu. Đứa con này của y cũng có chút khả năng, có thể làm tốt những việc y giao phó. Làm tốt rồi, còn giúp y kiếm tiền, đây chính là có tiền đồ. Tuy tai tiếng gã bên ngoài không tốt, nhưng tuổi lớn hơn một chút nữa, làm quan rồi, bản thân gã cũng sẽ kiềm chế hơn, giống như anh cả Hóa Cập của gã vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.