Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 333: Chương 333: Tham vọng của Nguyên gia




Nói đến đây, Trương Cẩn thở dài:

-N cùng thì vẫn là chúng ta phán đoán sai tình thế. Chúng ta vẫn nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ cân bằng thế lực, không ngờ người vẫn ngăn chặn quý tộc Quan Lũng, người không chấp nhận được đám quý tộc Quan Lũng. Buổi họp tối qua chính là một sai lầm lớn, đã phạm vào tối kỵ của người.

Nguyên Thượng Võ oán hận nói:

-Quý tộc Quan Lũng có đoàn kết gì chứ? Toàn là một lũ hèn nhát ở phía sau đẩy phụ thân cháu ra chịu tội. Độc Cô Chấn hắn lại làm Tướng quốc, như vậy còn gọi là đoàn kết sao?

Đứa con vừa nhắc tới Độc Cô gia, ánh mắt ngây dại của Nguyên Thọ liền biến mất. Ông hung hăng nhìn chằm chằm vào bức tranh viết hai chữ “ Chế giận”, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ta vẫn luôn nghĩ rằng Dương Nguyên Khánh là kẻ thù lớn nhất của Nguyên gia ta. Bây giờ ta mới ngộ ra, ta sai rồi, gia tộc Độc Cô mới là kẻ thù lớn nhất của Nguyên gia ta. Độc Cô Chấn, quả nhiên là kẻ có mưu tính, thủ đoạn tàn nhẫn.

Trương Cẩn vội vàng nói:

-Nguyên huynh, huynh bình tĩnh một chút. Chuyện này chưa chắc đã là ý đồ của Độc Cô gia, nếu huynh thù hận Độc Cô thì chính là làm thỏa mãn ý đồ của Thánh Thượng rồi. Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng.

-Đại cục? Ta không biết đại cục ở đâu nữa?

Nguyên Thọ lạnh lùng nói:

-Phổ Đài huynh, Nguyên Thọ ta không phải đứa trẻ lên ba, tiền căn hậu quả thế nào trong lòng ta hiểu rõ. Ta không thể vì người khác cho ta một cái bạt tai vào má trái thì ta lại giơ má phải ra cho hắn tát được, Nguyên gia ta không ngu ngốc đến vậy. Phổ Đài huynh, hôm nay thật đa tạ huynh. Huynh đi đi. Ta muốn cùng con trai nói vài câu.

Trương Cẩn không có cách nào khác đành phải cáo từ rồi đi.

Đợi Trương Cẩn đi rồi, Nguyên Thọ lập tức đứng lên nói với Nguyên Thượng Võ:

-Đi tìm nhị đệ của con, gặp nhau ở trong phòng của Lão tam. Ta có chuyện muốn nói với hai con.

Nguyên Thọ bước nhanh về phía phòng của đứa con thứ ba Nguyên Mẫn.

Trong phòng, Nguyên Mẫn nằm trên giường không hề động đậy. Chiều hôm qua y đã được phụ thân đưa về, hai chân bị đánh gãy, ít nhất cũng phải nằm giường một năm.

Nguyên Mẫn đang cùng hai thị nữ nhỏ giọng trêu đùa thì có tiếng bước chân vọng tới. Nguyên Thọ bước vào, hai thị nữ sợ hãi vội vàng đứng lên. Nguyên Thọ cười cười gật đầu nói:

-Hai người vất vả rồi, ta sẽ thưởng. Các người mau lui ra ngoài đi.

Hai viên thị nữ thi lễ rồi lui xuống. Nguyên Thi ngồi bên giường đứa con cười hỏi:

-Thế nào, đã đỡ hơn chưa?

-Vâng! Hôm nay đã không còn đau nữa rồi!

Nguyên Mẫn vẻ mặt xấu hổ nói:

-Con vô dụng, trúng gian kế của Dương Nguyên Khánh làm liên lụy đến phụ thân.

Chuyện Nguyên Thọ từ quan đã lan truyền khắp Nguyên phủ, Nguyên Mẫn cũng biết chuyện rồi. Nguyên Thọ cười cười:

-Chuyện này không liên quan gì tới con. Thực ra chuyện của con chúng ta đã thắng, chúng ta đã bại dưới tay Độc Cô thị.

-Phụ thân, vậy về sau chúng ta phải làm thế nào?

Nguyên Thọ gật gật đầu:

-Chờ hai huynh trưởng của con tới, chúng ta cùng nhau bàn.

Lúc này, Nguyên Thượng Võ và Nguyên Thượng Tuấn cùng nhau tới:

-Phụ thân!

-Các con ngồi xuống đi!

Nguyên Thọ bảo ba đứa con ngồi xuống, y đóng cửa lại, lúc này y mới nói:

-Theo như tình thế bây giờ, Nguyên gia chúng ta khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi.

Nguyên Thọ thấy con trưởng muốn ngắt lời, y khoát tay chặn lại:

-Lúc ta đang nói không được cắt ngang.

Nguyên Thượng Võ sợ hãi cúi đầu không dám lên tiếng, Nguyên Thọ lại nói:

-Tuy rằng ta đã bãi quan rồi nhưng không sao, ta chủ động từ chức, thanh danh và tước vị vẫn còn được giữ. Mặc dù ta không làm quan nhưng Nguyên Thọ ta vẫn là lãnh tụ của quý tộc Quan Lũng.

Nguyên Thọ nhìn thoáng qua ba đứa con trai, y lại chậm rãi nói:

-Các con phải nhớ kỹ thân phận của mình, các con là Bắc Ngụy hoàng tộc, là hậu duệ của Hiếu Văn Đế. Các con không phải nô tài của Dương gia.

-Phụ thân khống chế lương thực ở kinh thành lẽ nào thật sự muốn…

Nguyên Thượng Võ hiểu ra ý của phụ thân.

Nguyên Thọ lắc đầu:

-Việc cửa hàng lương thực là do bị Độc Cô thị hãm hại, thù này ta nhất định sẽ ghi nhớ nhưng qua chuyện ngày hôm nay ta đã hiểu ra. Muốn không làm chó của người khác thì nhất định phải nghĩ cách làm người. Năm đó phụ thân của Dương Quảng là Dương Trung chẳng phải cũng là chó của Nguyên gia chúng ta sao?

-Nhưng phụ thân, giang sơn của Dương gia đã yên ổn rồi.

-Phỉ!

Nguyên Thọ tức giận trách đứa con:

-Giang sơn không phải của mình Dương gia, Dương Kiên hắn làm thế nào mới có được giang sơn? Nếu như không có Nguyên gia ta ủng hộ, không có sự ủng hộ của Quý tộc Quan Lũng thì Dương Kiên hắn liệu sẽ soán vị thành công sao? Dương Kiên còn tốt, hắn biết rằng một nửa giang sơn này là của Quý tộc Quan Lũng nên hắn không dám đụng vào lợi ích của chúng ta, ngay cả rời đô hắn cũng không dám rời khỏi Quan Trung. Nhưng Dương Quảng này thật khốn kiếp, hắn đã quên mất lời hứa hẹn của phụ thân hắn năm đó, hắn muốn diệt trừ Quý tộc Quan Lũng chúng ta, hắn tất sẽ phải gieo gió gặt bão.

Nguyên Thọ nói nhỏ với ba con trai:

-Bây giờ quân đội vẫn đang nằm trong tay Quý tộc Quan Lũng chúng ta. Một khi hắn quên hết tất cả, muốn xuống tay với quân đội vậy thì thiên hạ sẽ đại loạn rồi. Cái Nguyên gia chúng ta có là thực lực, nhất định sẽ khôi phục lại được vinh quang Thác Bạt thị. Ba huynh đệ các con nhất định sẽ có một người làm chủ thiên hạ.

Nguyên Thượng Võ mắt sáng rực lên, y là con cả, người đứng đầu thiên hạ chỉ có thể là y. Nguyên Mẫn trong lòng cũng sinh ra một tia khát vọng, y cũng muốn làm chủ thiên hạ.

-Hiện tại điều chúng ta cần làm chính là khiêm tốn, chờ đợi.

……

Trương Cẩn về tới phủ đệ của chính mình. Ngồi trong thư phòng mà tâm tình không yên, hai ngày nay y luôn để ý tới chuyện của Nguyên gia. Chuyện của Nguyên gia lắng xuống rồi y mới phát hiện ra một điều, bên cạnh y cũng đang lặng lẽ xuất hiện nguy cơ.

Buổi sáng ngày hôm nay, lúc Hoàng đế Dương Quảng đang bàn tới chuyện Đại Vận Hà có nhắc tới cái tên Trương Tín ở quận Bành Thành. Trương Tín là tộc đệ của y, tuy nhiên y lại không bị xử trí nghiêm khắc giống như Dương Quảng nói. Y mới nhận được tin báo nhanh, y chỉ bị điều khỏi quận Bành Thành, giáng một cấp, bị điều làm Lương quận thừa.

Trương Cẩn hiện tại còn có chút hoang mang, y không biết đây là chuyện ngẫu nhiên hay là Dương Quảng chuẩn bị đối phó với y. Quân tâm khó đoán, y không thể ngờ rằng Dương Quảng sẽ bổ nhiệm Độc Cô Chấn làm Nội Sử Lệnh làm chủ nội các như vậy. Một chiêu thức quá cao minh, thành công ly gián Độc Cô thị và Nguyên thị. Thủ đoạn của Dương Quảng thực khiến cho người ta khó đoán.

Nghĩ đến đây, Trương Cẩn có chút bất an đứng lên, y vội vàng cao giọng nói:

-Đi gọi Trưởng tôn tới đây.

Trương Cẩn có năm con trai, ngoại trừ đứa con trai nhỏ nhậm chức Tả vệ Lục Sự Tham Quân coi như là ở lại bên cạnh y ra thì bốn đứa còn lại đều là quan bên ngoài. Ba đứa làm lang tướng Ưng Dương, một làm Thái thú. Thái thú chính là đứa con cả Trương Vân Dịch.

Một lát sau, Trưởng tôn Trương Khải bước vào, khom người thi lễ:

-Tổ phụ tìm cháu sao?

Trương Khải ước chừng hai ba hai tư tuổi, cũng là võ quan trong cung, có chút khôn khéo tài giỏi, võ nghệ cũng cao cường. Trương Cẩn cười nói:

-Cháu xin nghỉ nhiều nhất có thể xin bao lâu?

-Hồi bẩm tổ phụ, dài nhất là một tháng.

Trương Cẩn gật gật đầu:

-Tốt lắm! Cháu hãy xin nghỉ một tháng, tới Giang Đô một chuyến. Đi tìm phụ thân cháu, ta có một bức thư muốn giao cho nó.

Trương Cẩn dặn dò đứa cháu rồi đứng dậy khoác chiếc áo ngoài. Y muốn tìm tộc đệ Trương Hành. Trương Hành cũng là Ngự Sử Đại Phu, được Dương Quảng rất mực tin cậy, có lẽ ông ta sẽ biết được chút tin tức gì đó.

……

Trời trạng vạng, xe ngựa của Dương Nguyên Khánh tiến vào phường Tu Văn, hắn muốn tới phủ đệ của Dương Lệ Hoa. Thời gian Bùi Mẫn Thu phải đi gặp Hoàng hậu đã định rồi, chính là ngày mốt. Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng Tiên Hậu sẽ vì chuyện của Tề vương mà làm khó cho thê tử nên bọn họ đặc biệt tới tìm Dương Lệ Hoa.

Trong xe ngựa, Bùi Mẫn Thu vẻ mặt ảm đạm, nàng cứ cúi đầu không nói gì. Tướng công mới trở về được vài ngày mà ba ngày nữa lại phải đi rồi, chuyện này khiến lòng nàng thực sự có chút phiền muộn.

Dương Nguyên Khánh ôm thê tử thấp giọng an ủi:

-Lần này chỉ là đi công tác, không phải đánh giặc, nhiều nhất thì cũng chỉ một hai tháng là về. Ta có thể bảo đảm với nàng, ta nhất định sẽ về trước năm mới.

Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng thở dài. Mặc dù trong lòng nàng rất buồn nhưng nàng cũng không thể bám chân tướng công mình được, dù sao thì đây cũng là công vụ.

Nàng miễn cưỡng cười nói:

-Lòng thiếp đúng là có chút buồn nhưng chàng cũng đừng để tâm, cứ yên tâm đi Giang Hoài, phải giải quyết tốt mọi chuyện.

Lúc này, Bùi Mẫn Thu lại nhớ tới một chuyện. Nàng dặn dò tướng công:

-Còn chuyện này nữa, chàng phải đi thăm thím, tốt nhất là đi tới Dĩnh Châu một chuyến trước, thăm hỏi cậu một chút, rồi đi bái tế mẫu thân, phải để lại cho cậu chút tiền. Ở kinh thành thiếp có thể nghe lời chàng không đi gặp phụ thân chàng, nhưng những thân tình tối thiểu chàng phải chú ý, đừng để người đời nói mình bất hiếu.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, Bùi Mẫn Thu do dự một chút. Tuy rằng khó nói nhưng nàng vẫn phải nói:

-Còn có Xuất Trần, chàng hãy đưa cô ấy về đây đi. Thiếp nghĩ thiếp có thể tiếp nhận cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.