Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 129: Chương 129: Thương Tào Tham Quân




Ngoại đường phủ Tề vương, Dương Vanh – người vừa mới nhậm chức Thương Tào Tham Quân phủ Tề vương thấp thỏm chờ đợi tiếp kiến Tề vương, nghe nói từ trước đến nay Tề vương không hề tiếp kiến bất cứ quan chức nào vừa mới nhậm chức ở phủ Tề vương, nhưng lại chỉ duy nhất tiếp kiến y, khiến y vô cùng xúc động. Đương nhiên y cũng biết, đây cũng là vì ông nội y chính là Dương Tố.

Dương Vanh là con thứ của Dương Huyền Cảm, Nhị ca của Dương Nguyên Khánh. Dương Vanh lớn hơn Dương Nguyên Khánh bốn tuổi, học ở Quốc Tử Giám, chính xác hơn là chờ sắp xếp việc làm ở Quốc Tử Giám. Mặc dù y là cháu của Dương Tố, nhưng y lại không có tài cán gì, học thức cũng không bằng huynh trưởng Dương Tuấn, vừa không phải cháu đích tôn, cũng không có gì xuất chúng, khiến địa vị của y có chút nửa chừng.

Bắt đầu từ hai năm trước, cha y là Dương Huyền Cảm liền sắp xếp tìm chức cho y. Đương nhiên, với quyền thế và tài lực của nhà họ Dương, Dương Vanh muốn có một chức vụ thì tương đối dễ. Năm ngoái y được đề bạt làm Kim Tào chủ quản của huyện Trường An, nhưng chỉ làm được nửa tháng, y đã từ chức không làm nữa. Một mặt Kim Tào chủ quan là lại, chứ không phải quan, địa vị quá thấp, nên y không thích. Mặc khác, loại địa vị thấp nhất này làm việc rất vất vả, y cũng không thể chịu nổi cái cực khổ này.

Không lâu sau, cha y lại tìm một chức là thị vệ cung đình cho y, nhưng Dương Vanh ngại địa vị của thị vệ quá thấp, liền mượn cớ bản thân không biết võ, không đi nhậm chức. Y dứt khoát nói với cha, ít nhất cũng thất phẩm trở lên, liền chọc giận Dương Huyền Cảm, không tìm chức vụ cho y nữa.

Hôm nay một thầy dạy của y tiến cử y làm Thương Tào Tham Quân cho phủ Tề vương, khiến Dương Vanh rất vui mừng, cái loại may mắn như bánh từ trời rơi xuống này lại rơi trúng đầu y.

Y biết đương kim Thánh Thượng chỉ có hai người con trái, con cả Dương Chiêu quá mập mạp, hơn nữa nhiều bệnh, cha cũng đã từng nói với y, Thánh Thượng sở dĩ hai tháng nay còn chưa lập Thái tử, có lẽ không muốn lập Tấn vương. Nếu Thánh Thượng không lập Tấn vương, vậy chắc chắn người sẽ lập Tề vương, bản thân y trở thành quan chức của Tề vương, sau này khi Tề vương đăng cơ, y sẽ là lão thần của Tề vương, tiền đồ chắc chắn rộng mở. Điều này khiến Dương Vanh đầy mong chờ.

Hơn nữa vừa rồi thị vệ nói với y, Tề vương từ trước đến nay không hề tiếp quan cấp dưới, y là người đầu tiên phá lệ, điều này khiến Dương Vanh vừa mừng vừa sợ, tại sao Tề vương lại chỉ tiếp kiến mình y?

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, lập tức nghe được tiếng cười sảng khoái:

- Để Dương nhị công tử phải đợi lâu rồi.

Dương Vanh đã từng gặp Tề vương mấy lần, hai bên có quen biết nhau, y cuống quít khom người thi lễ,

- Ty chức Dương Vanh tham kiến Tề vương điện hạ!

- Không cần khách sáo, chúng ta là người quen cũ, mời ngồi!

Tề vương vỗ vỗ vai Dương Vanh, ánh mắt nheo lại, y không khỏi khâm phục sự lợi hại của thuộc hạ mình, quả nhiên còn mang được cháu Dương Tố đến đây. Có đứa cháu này của Dương Tố giúp y, Dương Chiêu lại lôi kéo được Dương Nguyên Khánh, cái này gọi là ‘ngươi có kế Trương Lương, ta có thang qua tường’.

Hai người ngồi xuống, có người hầu nữ bưng trà lên, Dương Nhất khoát tay, lấy bình trà trong tay người hầu nữ, đích thân đưa lên trước mặt Dương Vanh, y có vẻ rất đắc ý, cười ha hả nói:

- Dương nhị công tử là anh hùng tuấn kiệt, sau này chắc chắn cũng là một nhân vật lớn. Tuy bây giờ chỉ lục phẩm, chỉ cần làm việc thật tốt cho ta, ta có thể đảm bảo, một năm sau, Dương nhị công tử sẽ được thăng lên thành Ti nghị Tham Quân ngũ phẩm, ta tuyệt đối không nói đùa…

Dương Vanh vốn dĩ nghĩ sẽ gặp Liễu Trưởng sử của Tề vương, dù thế nào y cũng không thể ngờ được, Liễu Trưởng sử còn chưa gặp được, lại là Tề vương đích thân đến gặp y, Tề vương đích thân rót trà cho y, khiến y thực sự được sủng ái mà lo sợ.

Y vội vàng đứng lên thi lễ,

- Đa tạ điện hạ để tâm, ân đức của điện hạ, Dương Vanh cảm kích vô cùng.

Dương Nhất cười cười, không nói đến chuyện này nữa. Y cũng biết, có những chuyện phải biết nói có chừng mực, nói nhiều dễ lỡ lời, nói quá nhiều quá sớm, ngược lại sẽ làm Dương Vanh nghi ngờ.

- Mời ngồi xuống nói chuyện!

Dương Nhất chuyển đề tài, lại cười nói:

- Người anh em của ngươi cũng không tồi! Tuổi còn trẻ mà đã được phong tước, Dương gia thật sự là nhân tài rất nhiều!

Dương Nhất nói sơ lược, nhưng mỗi một biểu hiện trên mặt Dương Vanh không qua nổi mắt y. Quả nhiên, Dương Nhất vừa nói xong, sắc mặt Dương Vanh liền có chút không được tự nhiên, ánh mắt không che được sự đố kỵ trong lòng y.

- Thực chất trong những điều này cũng có một chút may mắn, hắn vừa may năm Khai Hoàng thứ mười chín đã cứu được Tiên đế, cho nên…

Cho nên thế nào, ý của Dương Vanh đã quá rõ ràng, Dương Nhất thầm cười lạnh trong lòng, y chỉ thử một chút, nội tâm của vị Dương nhị công tử này liền thể hiện ra quá rõ, quá nông cạn thực làm cho người ta không có hứng thú. Nhưng như vậy là tốt nhất, loại người này rất dễ khống chế.

- Được rồi, ta còn có chút việc, ngày mai, không, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính thức nhậm chức, đi đến chỗ Liễu Trưởng sử chuẩn bị hồ sơ một chút.

Dương Vanh vô cùng cảm kích, không ngừng cúi người thi lễ,

- Đa tạ Tề vương điện hạ, ty chức nhất định sẽ trung thành với Điện hạ.

Khóe miệng Dương Nhất khẽ mỉm cười, vẫn nhìn cho đến lúc Dương Vanh đi xa rồi, nụ cười trên mặt mới từ từ biến mất, quay đầu lại nói với Trần Trí Vĩ:

- Tìm được người này quả không tồi, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất khống chế y, khiến y một mực trung thành với ta, hiểu chưa?

Trần Trí Vĩ vội cười nói:

- Ty chức hiểu rồi, thật ra nhược điểm của y nhiều người đều biết, y thích một kỹ nữ nổi tiếng ở lầu Bạch Tiên, luôn vì nàng mà thần trí điên đảo, ty chức có thể thông qua cô gái này mà khống chế được y.

- Đừng chỉ biết nói, phải làm!

- Vâng, ty chức đi ngay.

----------------------

Dương Nguyên Khánh từ tửu quán trở về, tâm tình hắn rất tốt, hôm nay lại có thể kết bạn được với Tần Quỳnh. Tần Quỳnh cũng không phải người bình thường, ngựa đi khắp hai bờ sông Hoàng Hà, giản (1) đánh cả sáu phủ Sơn Đông, đối nhân xử thế rất trượng nghĩa, là bậc hào kiệt. Trong diễn nghĩa, chính vì anh hùng khắp nơi về chúc thọ Tần mẫu, mới tạo nên được hành động kết nghĩa vĩ đại của lầu Cổ Gia, từ đó mà mở màn cho truyền kỳ anh hùng Ngõa Cương.

1. Giản: một loại binh khí cổ

http://www.vo-thuat.net/article.php?sid=4865

http://fu.sdo.com/49/49/0906/16/67/6425_381167.JPG

http://www.lqwsdj.cn/shop/images_sho...8820171440.jpg

Tuy rằng đó chỉ là diễn nghĩa, nhưng trong hiện thực, thông qua Tần Quỳnh, Dương Nguyên Khánh hắn cũng có thể kết giao được với các hào kiệt Sơn Đông. Tuy rằng làm vậy sẽ đắc tội với Tề vương, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không hề hối tiếc.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, thì đã tới cửa rồi, hắn xoay người xuống ngựa, bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, vừa quay đầu, liền thấy người anh Dương Vanh của hắn, đang bước nhanh lại đây. Dương Nguyên Khánh chau mày, muốn tránh đi nhưng không kịp, Dương Vanh đã bước đến trước mặt hắn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng cười, xem như chào hỏi.

Lần trước Dương Nguyên Khánh về kinh, đã gặp Dương Vanh, hai người chỉ gật gật đầu, không nói câu nào. Từ nhỏ đến nay quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt, thật sự tìm không được tiếng nói chung.

Dương Vanh được thăng chức làm Thương Tào Tham Quân phủ Tề vương, đang vui mừng chạy về phủ báo tin vui cho mẫu thân, không ngờ lại gặp Dương Nguyên Khánh ở cửa.

Muốn không thèm để ý chắc không tốt lắm, phụ thân cũng đã dặn dò y, phải đối xử tốt với anh em, cũng phải thân thiết với anh em như chân tay vậy. Nhưng y lại không muốn, từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, y căn bản rất xem thường Dương Nguyên Khánh… Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi, trong lòng y không hề có chút tình cảm anh em nào với Dương Nguyên Khánh. Đặc biệt Dương Nguyên Khánh lại có quan có tước, trong sự khinh miệt này lại có thêm một chút đố kỵ.

Dương Vanh liền ho khan một tiếng, mặt kéo dài ra nói:

- Đi đâu đây?

- Đi ra ngoài một chút.

Dương Nguyên Khánh cũng không có cảm tình tốt với y, lại càng không muốn đứng cùng y lâu hơn nữa, liền thản nhiên nói:

- Nhị ca có việc xin cứ đi đi, tiểu đệ không làm phiền nữa.

Mặc dù Dương Vanh nhìn Dương Nguyên Khánh với sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng y lại không thích nhìn thấy Dương Nguyên Khánh cũng dùng sắc mặt như vậy để nhìn y. Y hy vọng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh khiêm tốn một chút, tươi cười hơn nữa khi gặp y.

Không ngờ Dương Nguyên Khánh cũng lạnh lùng thản nhiên đối với y, liền khiến cho y có chút mất mặt, muốn răn dạy vài câu, lại không biết phải mở miệng như thế nào, đành nặng nề hừ một tiếng, cũng không thèm quan tâm đến Dương Nguyên Khánh, bước nhanh vào trong nhà.

Dương Nguyên Khánh khinh miệt nhìn y, trong lòng hắn không thích thú gì Dương Vanh, từ nhỏ quan hệ giữa hai người đã rất xấu. Còn nhớ cũng ngay tại chỗ này, nhiều năm trước hắn và Dương Vanh cũng đã cãi nhau một trận vì chuyện có quỳ trước mặt Vân Nương hay không.

Dương Nguyên Khánh coi thường không quan tâm, thúc ngựa chạy về chuồng ngựa.

Dương Vanh đang kích động bước vào trong phủ, vừa vào sân liền reo lên:

- Mẫu thân!

- Ca ca!

Muội muội Giao Nương từ cửa sổ thò đầu ra ngoài cười nói:

- Hình như có chuyện gì vui!

Dương Huyền Cảm tổng cộng có ba con trai hai cong gái, ngoài Dương Nguyên Khánh là con riêng, ngoài ra tiểu thiếp Lô Nương cũng sinh một đứa con gái. Lô Nương là người Trịnh phu nhân nuôi dưỡng, theo lễ chế, Dương Huyền Cảm liền nhận nàng làm thiếp.

Trịnh phu nhân sinh được hai nam một nữ, đứa út là nữ, tên là Giao Nương, năm nay mười một tuổi, thân người có chút nhỏ nhắn, mặt mày thanh tú, tính tình cũng hiền lành hơn mẹ nàng một chút, rất được cả nhà yêu quý.

Dương Vanh cười nói:

- Cũng có chút việc vui, muốn bẩm báo với mẫu thân.

- Việc vui gì vậy? Còn không vào đây nói cho mẫu thân nghe?

Trong phòng truyền đến giọng nói của Trịnh phu nhân.

Dương Vanh đi vào phòng mẫu thân, chỉ thấy mẫu thân đang ngồi trước bàn trang điểm, hai người nha hoàn đứng hầu hạ hai bên. Những người phụ nữ trong những gia đình danh giá triều Tùy trang điểm thường rất rườm rà, mỗi lần cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, Trịnh phu nhân liền bắt đầu trang điểm, chải tóc, trang điểm, phối hợp trang sức, cũng phải tốn mất hai canh giờ, cũng tức là bốn tiếng đồng hồ, mỗi ngày đều như vậy.

Hôm nay không cẩn thận làm hỏng tóc, lại phải chải đầu lại một lần nữa, Trịnh phu nhân đang chậm rãi chải tóc, thấy đứa con kích động bước vào, liền cười nói:

- Nói thử xem, có chuyện tốt gì?

Trong hai đứa con trai của Trịnh phu nhân, nàng thích nhất là Dương Vanh. Đứa con cả Dương Tuấn hơi lớn chững chạc điềm đạm, nói năng thận trọng, nàng không thích lắm. Còn đứa con thứ thông minh hoạt bát, vẻ ngoài cũng rất tuấn tú, lại thêm dẻo miệng, rất biết lấy lòng người, rất được Trịnh phu nhân yêu thương.

- Sao vậy, lại gặp được vị hôn thê trên đường nữa rồi?

Trịnh phu nhân đùa với con một câu.

Triều Tùy cũng không phải ai cũng kết hôn sớm, rất nhiều người phải đến tuổi kết hôn mới đón dâu, mà Dương Quảng mấy ngày trước mới hạ chỉ thị, đàn ông hai mươi hai tuổi được kết hôn, cũng tức là hai mươi mấy tuổi mới được cưới vợ, còn rất nhiều người. Dương Vanh cũng kết hôn muộn, y năm nay mười chín tuổi, năm trước đã đính hôn, vị hôn thê là con gái của Thái Nguyên Vương, năm nay đã mười tám tuổi, bởi mẫu thân đã qua đời, vì làm tròn chữ hiếu một năm, chuẩn bị cuối năm nay thành hôn, vì vậy Trịnh phu nhân cũng dùng chuyện này đùa với con.

- Không phải chuyện đó, mẫu thân, con được làm quan rồi!

- Đây là chuyện tốt! Chức quan gì?

Trịnh phu nhân vui mừng hỏi, tìm chức quan cho đứa con thứ vẫn là điều nàng luôn canh cánh trong lòng, vì vậy, nàng cũng đã tạo không ít áp lực cho chồng.

- Là người thầy dạy con tiến cử, đảm nhiệm chức vụ Thương Tào Tham Quân phủ Tề vương, là chức quan lục phẩm, nghe nói rất nhàn nhã.

Trịnh phu nhân biết đứa con này không thích việc nặng, tuy nàng hy vọng con thứ cũng giống như con trưởng, đảm nhiệm những chức vụ như Huyện lệnh, chủ bộ..v..v.. Nhưng nàng lại không muốn con trai lại đi quá xa mình, làm việc ở phủ Tề vương cũng không tồi, rất dễ được đề bạt, nàng liền vui mừng hỏi:

- Đã chắc chắn chưa?

- Bẩm mẫu thân, đã chắc chắn rồi, ngày mai chính thức nhậm chức.

Dương Vanh lại hỏi:

- Mẫu thân, chuyện này có cần nói với phụ thân không?

- Lão mấy ngày nay rất bận, có lẽ cũng không về nhà nữa, sau này hẵng nói đi!

Trịnh phu nhân có chút không hài lòng về chồng, đường đường là Trụ quốc, Hồng Lư Tự khanh, không ngờ còn để con mình tự đi tìm chức quan, người cha này làm gì đủ tư cách làm cha?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.