Dương Nguyên Khánh không khỏi âm thầm tán thưởng ông ta khéo ăn nói. Ông ta không nói gì về việc cha mẹ vợ con ông ta bị quân Tùy khống chế, mà nói là mình tín nhiệm y. Dương Nguyên Khánh liền gật đầu:
- Nếu việc này làm xong, ta sẽ thăng chức cho ngươi làm Trưởng sử quận Bình Nguyên.
Chu Quần vội quỳ xuống, dập đầu ba cái với Dương Nguyên Khánh, rưng rưng nói:
- Được điện hạ tin tưởng và khoan dung, ty chức dù có tan xương nát thịt cũng không hối tiếc.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Ta thấy ngươi là thật tâm hối cải, mới cho ngươi cơ hội lần này. Nếu ngươi có giấu diếm và lừa gạt chút gì thì đầu của ngươi lúc này đã rơi xuống rồi. Đứng lên đi!
Trong lòng Chu Quần vừa sợ hãi lại vừa cảm kích. Ông ta đứng lên nói:
- Điện hạ, ty chức có tin tình báoquan trọng yếu cần bẩm báo. Ty chức vừa đi ra từ phủ Thái Thú. Các nhân vật quan trọng của Di Lặc giáo hội đang họp bên trong phủ Thái thú. Điện hạ, đây là một cơ hội.
- Bọn họ có kế hoạch gì sao?
- Có! Khúc Lăng nói cho ty chức rằng thời gian tiến hành sẽ sớm hơn Sáu ngày sau sẽ bắt đầu, tất cả giáo chúng tụ tập ở huyện An Đức tiễn đưa Di Lặc thì sẽ phát động khởi sự.
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng. Sáu ngày sau tạo phản, bọn chúng đã không có cơ hội.
……
Các quận Hà Bắc tạm thời chưa thiết lập quận binh nên cổng thành các huyện đều là do nha dịch quản lý. Mỗi ngày đóng cổng mở cổng kiểm tra người nhưng gác ở cửa thành huyện An Đức thì lại không phải là nha dịch mà là năm trăm hộ pháp binh của Di Lặc giáo. Bọn họ không chỉ khống chế cổng thành mà còn quản lý cả việc trị an, có vai trò là nghi trượng cho các loại nghi thức bái giáo.
Năm trăm hộ pháp binh này do Khúc Danh Quý thống soái. Đương nhiên, bọn họ vẫn là mặc áo nha dịch màu đỏ đen. Vì thế nhìn từ bên ngoài, bọn chúng vẫn là nha dịch.
Màn đêm bao phủ huyện thành, trên đường cái vắng tanh, không thấy một bóng người qua lại, chỉ thỉnh thoảng có tiếng mõ canh và tiếng hô của người phu canh “ Cộc, cộc, cộc! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Lúc này, ở dưới thành Nam xuất hiệnhai mươi mấy người mặc áo đen, động tác rất mạnh, thân thủ nhanh nhẹn, đang nhanh chóng chạy gần về hướng cửa Nam. Cửa thành Nam có treo hai cái đèn lồng, dưới ánh đèn yếu ớt, ba tên lính canh đang ngồi xổm dưới chân tường ngủ gật.
Mấy bóng đen chầm chậm tới gần, bóng dáng như ma quỷ, thoắt cái đã tới gần chỗ ba tên lính canh gác, rồi lại nhanh chóng rời đi. Ba tên lính canh gác đã mềm nhũn nằm trên đất xuống, đã trở thành ba thi thể.
Có người vừa vẫy tay, hai mươi mấy người mặc áo đen vội chạy tới. Bọn họ ven theo chân tường, chầm chậm trèo lên tường thành. Điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, trên đầu thành quả nhiên không có một quân canh gác nào.
Tất cả mấy chục người canh gác đều đã tránh ở bên trong thành để ngủ. Hai mươi mấy người áo đen chạy vội lên thành. Bọn họ đi đến cạy mở cửa sau của thành rồivọt vào trong. Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm, lát sau, ba mươi mấy lính canh gác đều bị giết sạch.
Cầu treo chầm chậm được thả xuống. Cửa thành mở ra. Một chiếc đèn lồng màu cam lay động trên đầu thành.
Cách đó hơn hai dặm, năm trăm thân binh đang nghỉ ngơi trong rừng cây. Bỗng nhiên, một thân binh chỉ về hướng phía thành xa xa hô to:
- Hàn tướng quân, có tín hiệu rồi!
Hàn Hiếu Quốc đã nhìn thấy. Trong lòng anh ta mừng rỡ, anh ta quay đầu thét lên:
- Toàn bộ lên ngựa!
Bọn lính đều nhảy lên ngựa. Hàn Hiếu Quốc vung chiến đao nói:
- Đi theo ta!
Năm trăm kỵ binh đi về phía cửa thành giống như một trận gió. Cho dù tiếng vó ngựa phá vỡ màn đêm yên tĩnh, nhưng đã không còn có ai nghe thấy rồi. Năm trăm kỵ binh đi vào bên trong thành, đi theo sau người áo đen, một lát sau liền vọt tới trước quận nha.
Dương Nguyên Khánh đã đợi ở đây khá lâu. Hàn Hiếu Quốc đến trước thi lễ:
- Mời tổng quản ra lệnh!
Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua phủ Thái Thú. Trong mắt trào dâng sát khí, lạnh lùng hạ lệnh:
- Xông vào cho ta. Bất kể nam nữ, già trẻ, đều giết hết, không tha một ai.
Năm trăm kỵ binh vào phủ Thái Thú, vung đao bổ chém. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phủ đệ. Mười mấy người cùng Thái Thú Khúc Lăng đang trong thư phòng họp phát hiện ra có điều bất thường thì vội ào ào thoát ra lối cửa sổnhưng vẫn bị kỵ binh đánh tới, không ai chạy thoát. Toàn bộ đều bị giết chết.
……
Hai ngày sau, Thái Thú Dương Huyền Tưởng quận Hà Gian dẫn mười nghìn quân đội đi vào quận Bình Nguyên, khống chế tất cả huyện thành và quan ải, bắt tất cả Phật gia thờ Di Lặc giáo, Phật tử, Phật tôn cùng các loại nòng cốt tổng cộng hơn nghìn người. Trong đó có cả hai mươi mấy quan viên quận huyện.
Dương Nguyên Khánh hạ lệnh đem toàn bộ một nghìn người này đi xử trảm. Tất cả tà vật của giáo hội đều tập trung lại đốt hết. Còn tiền tài vật chất của tín đồ cống tặng cho giáo hội thì tịch thu toàn bộ, không trả lại, coi như là sự trừng phạt cho sự tín giáo của bọn họ.
Cái gì gọi là các tín đồ vô tội, từ xưa tới nay đều không đáng tin cậy. Tận tình khuyên bảo không bằng cho bọn họ bị tổn thất ích lợi, khiến bọn họ ghi nhớ vào xương tủy thì lần sau bọn họ mới không dám lại tin vào Di Lặc giáo. Điều này còn hữu hiệu hơn bất cứ sự khuyên bảo tuyên truyền nào.
Lúc trở về Thái Nguyên đã giữa tháng năm. Dương Nguyên Khánh từ đầu tháng tư rời kinh đi thị sát xưởng tạo thuyền. Trải qua hơn một tháng mới trở lại kinh thành.
Dương Nguyên Khánh lẳng lặng ngồi yên trong thư phòng. Trong thư phòng, ánh sáng mông lung. Trên cửa thư phòng có che rèm mỏng, khiến ngoài sân không thể thấy tình hình trong phòng.
Lúc này, phủ của hắn lại tuyển thêm một trăm người thiếp thân nữ hộ vệ. Tuy rằng rất an toàn, nhưng xung quanh đều là nữ hộ vệ cũng làm người ta đau đầu. Ở bên ngoài thư phòng có dấu hai người nữ hộ vệ. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được sự hiện hữu của các nàng. Khiến cho hắn cũng có chút không tự nhiên.
Đã trở về được hai ngày rồi, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn chưa khôi phục lại từ khi từ Hà Bắc trở về. Vào buổi sáng, trong phòng vô cùng im lặng. Dương Nguyên Khánh ngồi tựa vào giường đọc sách. Lúc này cửa mở, thê tử Bùi Mẫn Thu bưng một ly trà từ bên ngoài đi vào.
- Phu quân, hôm nay không đi vào triều sao?
Bùi Mẫn Thu hé miệng cười hỏi.
Dương Nguyên Khánh lười biếng ngáp:
- Nghỉ ngơi ba ngày, ngày mai mới phải vào triều.
Bùi Mẫn Thu để chén trà lên bàn. Nghiêng người ngồi bên cạnh trượng phu, có chút nghịch ngợm nắm vành tai của hắn. Nàng lại sờ sờ vành tai của mình, mỉm cười duyên dáng nói:
- Thiếp phát hiện vành tai chàng vừa mập vừa dài, vì sao vành tai của thiếp lại nhỏ như vậy. Đều nói vành tai dày là có phúc, chẳng lẽ mệnh thiếp phải chịu khổ sao?
Dương Nguyên Khánh nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp môi, cười nói:
- Tai heo lớn hơn ta, chả lẽ nó có thể làm chủ thiên hạ?
- Chàng ngốc này, thiếp nói tai người, chàng lại so mình với heo. Được rồi! Cho dù chàng là heo, vậy thiếp là cái gì? Chẳng lẽ thiếp là heo nái?
Bùi Mẫn Thu lại phát huy trí tưởng tượng, biến trượng phu thành một trư vương, đứng đầu trong vương quốc heo. Nàng vừa nói, vừa ôm cổ trượng phu, cười đến run rẩy hết cả người.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn như thiếu nữ của nàng. Tuy đã là mẹ của hai đứa bé, nhưng nàng vẫn giữ được dáng người thon thả. Hắn không khỏi nhớ tới vòng eo của Bùi U, nàng ấy mới là người cơ khổ.
- Mẫn Thu, nửa tháng trước ta từng viết thư cho nàng…
Dương Nguyên Khánh thoáng cái nhắc nhở, Bùi Mẫn Thu lập tức nhớ tới việc của Bùi U. Nàng dừng cười, đôi mi thanh tú nhíu lại:
- Có thật không vậy? U tỷ thật sự bán rượu ở quầy sao?
- Bán rượu không có gì xấu. Quán rượu kia của cô ấy vốn làm ăn tốt lắm. Chỉ có điều chịu ảnh hưởng của chiến loạn, mới khiến kinh doanh giảm đi. Cô ấy chỉ có thể nuôi sống gia đình. Nhưng cô ấy có tài năng, về sau sẽ tốt dần thôi. Ta muốn biết, nàng muốn giúp cô ấy như thế nào?
Bùi Mẫn Thu thở dài:
- Ngày thứ hai sau khi nhận được tin tức của chàng, thiếp bảo Phúc quản gia đi chợ Thái Nguyên mua quán rượu Tam Nguyên. Phúc quản gia đã đi huyện Thanh Hà, cùng Thôi gia trao đổi khế ước mua bán nhà. Thiếp còn định giúp tỷ ấy mười ngàn xâu tiền, xây dựng quán rượu lớn hơn. Tóm lại, chuyện này thiếp sẽ giải quyết tốt, chàng không cần phải bận tâm. Ai! U tỷ cũng không viết thư cho thiếp. Nên thiếp không biết tỷ đấy trải qua khổ như vậy. May mắn được phu quân bắt gặp.
Bùi Mẫn Thu nhớ tới tỷ muội tình thâm, trong lòng có chút khó chịu. Nàng hận không thể tự mình đi một chuyến huyện Thanh Hà, đem Bùi tỷ đưa đến trong phủ của mình.
Dương Nguyên Khánh biết thê tử tâm địa thiện lương. Hơn nữa là người biết trọng tình cũ. Nàng nhất định sẽ dốc sức trợ giúp Bùi U. Chắc mình không cần hỏi đến vấn đề này nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bà quản gia:
- Lão gia! Ngụy tướng quân đến, đang chờ ở phòng khách.
Ngụy tướng quân chính là Ngụy Bí, y tìm đến mình chắc là điều tra đã có kết quả. Dương Nguyên Khánh liền ra lệnh:
- Mời ông ấy đến ngoài thư phòng chờ ta một chút.
Dương Nguyên Khánh lại uống một ngụm trà. Cười nói với thê tử:
- Ta trở về hai ngày, còn không có cùng cả nhà đoàn tụ một chút. Đêm nay cử hành gia yến, cả nhà tụ hội.
Bùi Mẫn Thu gật đầu đáp ứng. Dương Nguyên Khánh đứng lên, bước nhanh ra phía ngoài thư phòng.
Ngoài thư phòng, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí đang chắp tay sau lưng đi
lại. Dương Nguyên Khánh trở về Thái Nguyên, người đầu tiên tìm chính là
y. Trong lòng Ngụy Bí tự trách vạn phần. Đánh hạ Hà Bắc, Nội Vệ của y sơ sót, khiến cho Di Lặc giáo hung hăng càn quấy đến như vậy. Y lo lắng,
nếu như không phải tổng quản ngẫu nhiên đụng tới chuyện này, thì có thể
gây ra rối loạn.
Kỳ thật, về việc Di Lặc giáo cũng không thể hoàn toàn trách Nội
Vệ. Dù sao hệ thống tình báo của Nội Vệ chủ yếu là nhằm vào quân địch. Ở Trường An, ở Lạc Dương, ở Giang Đô cùng với những thành thị trọng yếu
của quân địch đều có bố trí.
Mà Nội Bộ của mình cũng coi việc lấy tình báo quân địch là việc
chính. Bình thường chỉ biết tin tức ở những thành phố và chiến lược
trọng yếu. Như Thái Nguyên, Hà Đông, U Châu, An Dương, Diên An, Phong
Châu và những nơi khác. Những quận như quận Bình Nguyên, bọn họ không
thể bận tâm tới.
Trọng yếu hơn là, từ Hán Đường tới nay, các triều đại đổi thay.
Người thống trị đều không có tiền lệ giám thị dân của mình. Giống Điền
Ký của triều Nam Bắc, Sát Sự Tử Thính ở triều Đường, trên cơ bản đều là
nhắm vào quan lại. Mãi cho đến nhà Tống bị vong, việc giám sát dần được
coi trọng, mới dần dần đem phạm vi giám thị mở rộng ra.
Giống như Di Lặc giáo loại dân gian tôn giáo này, thì việc quản
lý nó là thuộc về chức trách của quan phủ. Các tôn giáo trong dân gian
không khống chế được, cũng là do quan phủ không làm tròn bổn phận. Không thể đổ trách nhiệm cho Nội Vệ được.
Cho nên Dương Nguyên Khánh nói chuyện này cho Ngụy Bí, cũng
không có ý trách y. Chỉ có điều, Ngụy Bí chính mình cảm thấy hổ thẹn.
Lúc này, truyền đến tiếng bước chân của Dương Nguyên Khánh, Ngụy Bí liền vội vàng quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến tổng quản!
- Đứng lên đi!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hỏi y:
- Chuyện ta giao cho ngươi, làm được thế nào rồi?
Ngụy Bí rút một tập dày từ trong lòng ra đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là chế định của phủ Nội Vệ. Về vệc mở rộng giám thị của Nội Vệ, đã được bổ sung một số điều. Mời tổng quản xem.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận cuốn sổ nhìn một lần. Ở trên có ghi tăng cường quân bị mười ngàn, trải đều khắp các huyện để giám thị.
Thiết lập nha môn, trực tiếp do Nội Vệ phụ trách. Có quyền lực tùy vào
hoàn cảnh mà xử lý.
Sắc mặt Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ thất vọng. Hắn phái Ngụy Bí đi làm chuyện này, không ngờ Ngụy Bí lại hiểu sai ý của hắn.
- Ngụy tướng quân, chức trách của Nội Vệ là phòng ngừa thám tử
của quân địch, cùng tra xét tình báo của kẻ thù. Mà không phải giám thị
đối với dân chúng. Không thểì một việc như Di Lặc giáo mà mở rộng quyền
lực của Nội Vệ. Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ?
Ngụy Bí tập hợp hơn mười người, mất hai ngày mới viết ra điều
luật mới của Nội Vệ. Y tưởng rằng nhận được khen ngợi. Không ngờ lại bị
tổng quản bác bỏ, làm y rất là kinh ngạc.
- Nhưng…Ty chức lo lắng sẽ có Di Lặc giáo giống như vậy bùng phát khởi nghĩa.
- Đây không phải là việc mà ngươi phải lo lắng. Triều đình sẽ
thiết lập Phong Sử, nhằm tìm hiểu dân tình. Ngự Sử đài có nhiệm vụ giám
sát quan viên. Làm sao để quản lý nhân dân là chuyện của triều đình,
không có quan hệ gì tới quân đội. Nếu như các ngươi có phát hiện điều
gì, thì phải báo cáo cho quan phủ. Ngươi không thể tự tiện vượt quyền.
Hơn nữa, việc ta bảo ngươi làm, cũng không phải là chuyện này.
Tuy rằng Dương Nguyên Khánh ngữ điệu không cao. Nhưng lời nói
rất nghiêm khắc. Hơn nữa thái độ kiên quyết. Hắn đưa quyển sách trả lại
cho Ngụy Bí, nói:
- Ta hy vọng không có lần sau nữa!
Ngụy Bí tiếp nhận sách, xoa xoa mồ hôi trên trán. Giờ y mới hiểu được ý của tổng quản. Tổng quản nói cho y biết việc ở quận Bình Nguyên, là muốn Nội Vệ không cần tham dự. Trái lại, y lại hiểu lầm dụng ý của
tổng quản.
- Ty chức minh bạch, sẽ không tái phạm.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại hỏi:
- Tình huống ở quán rượu Bát Phương đã điều tra ra chưa?
Dương Nguyên Khánh quan tâm là chuyện này. Lúc hắn ở Hà Bắc,
nhận được tình báo của Ngụy Bí. Nói phát hiện ở quán rượu Bát Phương nằm ở chợ Bắc Thái Nguyên có thể là nơi tập hợp tình báo của triều Đường.
Nhưng chỗ Dương Nguyên Khánh quan tâm, quán rượu Bát phương là
Đường Phong của Lý Thế Dân hay là Ngoại Giám Sát đường của Lý Kiến
Thành.
Đường triều có hai tổ chức tình báo. Một loại thuộc triều đình,
tên là Ngoại Giám Sát đường, do Lý Kiến Thành chưởng quản. Loại kia
thuộc về quân đội, tên là Đường Phong, do Lý Thế Dân chưởng quản.
Hai tổ chức tình báo này khác nhau ở chỗ chức trách. Ngoại Giám
Sát đường chủ yếu là hiểu biết dân tình các nơi, cùng với quan viên,
thuế má của triều Đường.
Mà Đường Phong chủ yếu là tra xét tình báo quân địch gồm cách bố trí quân địch, chiến lực quân đội, trang bị cùng quân lương. Đứng đầu
Đường Phong là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đây mới là cái mà Dương Nguyên Khánh muốn Ngụy Bí điều tra. Ngụy Bí vội vàng nói:
- Ty chức đã tra được. Quán rượu Bát Phương này thuộc về Đường Phong.
Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau đi lại vài bước, quay đầu nói với Ngụy Bí:
- Tạm thời không cần rút dây động rừng. Tốt nhất là cho người của ta do thám, hoặc là thu mua người của đối phương.
Ngụy Bí mỉm cười:
- Ty chức có biện pháp. Tổng quản có nhớ rõ chưởng quầy tiệm tạp hóa Hàn Sưởng ở Phong Châu trước kia không?
Dương Nguyên Khánh vẫn nhớ. Lúc ấy Lý Uyên thiết lập khu tình
báo ở huyện Ngũ Nguyên, là một cửa hàng tạp hóa. Chưởng quầy ở đây chính là Hàn Sưởng, đã bị quân Tùy khống chế.
- Có, người này đã ở Thái Nguyên?
- Hồi bẩm tổng quản. Người này ở Thái Nguyên, nhưng y là người
của Lý Kiến Thành, chủ quản Ngoại Giám Sát đường ở Thái Nguyên. Tuy
nhiên ty chức có thể lợi dụng y.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Cụ thể việc này làm như thế nào, ta không hỏi nữa, chính ngươi đi an bài. Nhưng việc ta giao cho trước kia, ngươi phải làm cho thỏa
đáng.
- Ty chức đã biết, nhất định sẽ làm tốt!
Ngụy Bí cáo từ rời đi. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi
đến trước địa đồ. Nhìn chăm chú vào bản đồ Trường An, không khỏi cười
lạnh một tiếng:
- Có đi mà không có lại là vô lễ rồi!
Quán rượu Bát Phương nằm gần cửa lớn của chợ Bắc Thái Nguyên.
Đây là nơi buôn bán phồn hoa nhất của Thái Nguyên. Quán rượu, lầu xanh,
nhà trọ dày đặc. Riêng quán rượu đã có hai mươi mấy nhà. Quán rượu Tam
Nguyên mà Bùi Mẫn Thu muốn thu mua, cũng nằm ở nơi này.
So với các quán rượu khác, quán rượu Bát Phương quy mô chỉ trung bình. Chiếm vào khoảng ba mẫu, bốn tầng lầu. Đối diện là cửa chính chợ
Bắc. Thức ăn ở đây cũng không tệ, kinh doanh rất hưng hỏa.
Chỗ quán rượu này vốn là sản nghiệp của Nguyên thị quý tộc Quan
Lũng. Sau khi họ Nguyên suy tàn, bán cho Đậu gia. Hiện tại Đậu gia lại
bán cho quân đội Đường. Trở thành căn cứ tình báo thuộc Đường Phong của
quân Đường đóng ở Thái Nguyên. Việc buôn bán chỉ diễn ra ở ba tầng lầu.
Tầng thứ tư không cho người bình thường đi vào, bởi đây là chỗ cơ mật
của quán rượu.
Tổng phụ trách Đường Phong ở Thái Nguyên là Lý Thủ Trọng năm đó
đi qua Phong Châu, gia tướng của Lý Uyên, sau lại là tâm phúc của Lý Thế Dân.
Lúc xế chiều, một gã nam tử đi đến từ cửa sau quán rượu rồi đi
thẳng lên tầng bốn. Y mang theo một ít tình báo vừa mới thu thập được.
Lầu bốn quán rượu Bát Phương là vùng tình báo trọng yếu, từ bên
trong quán rượu thì không lên được, cầu thang đã bị dỡ ra, chỉ có thể đi lên từ một cầu thang bí mật ở phía sau quán rượu.
Người thám báo đi lên tầng, đẩy mở một cánh cửa. Phía sau cánh
cửa là một hành lang, có một người đàn ông đứng đó, chủ yếu là không cho phép người khác tùy tiện đi vào. Người đàn ông cười nói:
- Đã từ quận Bình Nguyên về rồi à?
- Ôi, chạy vội một mạch, vừa mới trở về.
Người thm bảo thở dài, bước nhanh đi qua hành lang, đến trước một cánh cửa.
Anh ta gõ cửa, nói:
- Thủ lĩnh, là ty chức đây!
- Vào đi!
Một giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong phòng.
Người thám báo đẩy cửa đi vào. Trong phòng có thắp đèn, ánh sáng heo hắt, rèm cửa sổ quanh năm suốt tháng đều buông xuống, cũng không
thông gió khiến căn phòng có mùi ẩm mốc, khiến người ta thấy thật khó
chịu.
Trong phòng chỉ có một cái bàn. Trên bàn bày đầy các loại tình
báo, một cái đèn dầu lấp lóe lúc sáng lúc tối, một người đàn ông chừng
hơn ba mươi tuổi đang dựa vào bàn viết cái gì đó.
Người đàn ông có thân hình cao lớn cường tráng, lông mày rậm
rạp, ánh mắt lạnh lùng. Người này chính là người đứng đầu tình báo ở
Thái Nguyên của Đường Phong- Lý Thủ Trọng. Đường Phong mới thành lập tổ
chức này từ tháng bảy năm ngoái, còn chưa được một năm. Lý Thủ Trọng
cũng là đầu năm nay mới chính thức nhậm chức.
Tuy nhậm chức mới chỉ có năm tháng nhưng y cũng lấy được không
ít tình báo của quân Tùy. Chẳng hạn như việc phát hiện hung thủ ám sát
Sở Vương phi là người Cao Ly hay ví dụ như quân Tùy đã phát động chiến
dịch Liêu Đông, bắt được tướng quốc Triều Tiên Thái Tộ. Những tình báo
này được kịp thời báo cho Trường An, khiến cho y rất được đánh giá cao,
đồng thời củng cố thêm địa vị của mình.
Người thám báo đi vào, khom người thi lễ:
- Tham kiến thủ lĩnh!
Lý Thủ Trọng đặt bút xuống hỏi:
- Có tin tức của Hà Bắc không?
Lý Thủ Trọng nhận được một nhiệm vụ từ Trường An gửi đến. Lý Thế Dân muốn y đi điều tra sự kiện ở quận Bình Nguyên. Chủ yếu là tình hình sống hay chết của Thái Thú Khúc Lăng và mấy người Đường Sử Uông Thọ.