Bọn họ vào đề ngay khi đang đi trên đường. Lúc này Khâu Hòa cũng không hàn huyên nữa, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Lý Tư Mã nói rõ đi! Dương Nguyên Khánh có ý gì đây?
Lý Tĩnh cũng không vội mà đem vàng ra, y thản nhiên cười nói:
- Ý của Dương tổng quản kỳ thực rất đơn giản, hy vọng Khâu Thái
thú có thể tiếp tục tuân thủ hiệp nghị cùng phòng ngự của sáu quận mà Vi Thái thú tiền nhiệm đã ký kết, chỉ có yêu cầu này thôi.
- Vậy trú binh ở ngoài thành tính sao?
Khâu Hòa lại tiếp tục hỏi.
- Nếu Khâu Thái thú đáp ứng tuân thủ hiệp nghị, hơn nữa quân của Khuất Đột Thông cũng rời đi. Như thế, một vạn trú binh sẽ rời khỏi quận Linh Võ.
Khâu Hòa đã từng trải trên quan trường bốn mươi năm, sớm đã thành kinh nghiệm. Lão trầm tư một lúc rồi nói:
- Bản hiệp nghị đó ta vẫn chưa xem, thế này đi! Để ta xem qua,
hiểu tình hình một chút, ba ngày sau ta sẽ trả lời Lý Tư Mã. Thế nào?
Lý Tĩnh đứng dậy chắp tay cười nói:
- Vậy ba ngày sau chúng ta lại nói chuyện!
Trong cùng ngày Khâu Hòa đến quận Linh Võ, đại sứ Thảo bộ Quan
Nội, Tả đồn vệ Đại tướng quân Khuất Đột Thông dẫn năm mươi ngàn đại quân đến huyện Hoằng Đức ở phía bắc quận Hoằng Hóa. Đây là khu vực đồi núi
của thượng du Mã Lĩnh Thủy, núi đồi thấp chủng, khe rãnh dọc ngang, đại
quân hành quân gian nan trên đường núi bấp bênh không bằng phẳng.
Khuất Đột Thông cũng là lão tướng của triều Tùy, ước chừng, 56,
57 tuổi, tung hoàng sa trường đã nhiều năm, có kinh nghiệm tác chiến
phong phú. Lần này y dẫn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ, dụng ý thật sự chính là đuổi thế lực của Dương Nguyên Khánh ra khỏi Quan Bắc. Nhưng
Khuất Đột Thông lại nhận được chỉ ý của Thánh thượng, cố hết sức tránh
để bùng phát chiến tranh với Dương Nguyên Khánh. Thân là một viên đại
tướng, mệnh lệnh này khiến y cảm thấy khuất nhục, y nhất định phải xem
sắc mặt của Dương Nguyên Khánh đến tiến quân.
Khuất nhục vẫn là khuất nhục, y đành cam chịu, y nhất định phải tôn trọng chỉ ý của Thánh thượng.
- Bẩm báo Đại tướng quân, phía trước đã là huyện Hoằng Đức!
Một sĩ binh tiến đến bẩm báo.
Khuất Đột Thông cũng trông thấy tường thành xuất hiện trong một
thung lũng. Đó chính là huyện Hoằng Đức, tiếp giáp với Mã Lĩnh Thủy.
- Truyền lệnh của ta, đại quân đóng ở huyện Hoằng Đức!
Mười ngàn đại quân dồn dập tiến về huyện Hoằng Đức. Huyện Hoằng
Đức là một huyện nhỏ, chu vi thị trấn không tròn mười dặm, nhân khẩu
trong thành chưa đến ngàn hộ. Nhiều lần bị loạn phỉ Bạch Du Sa tập kích, dân trong huyện hoặc là lưu vong hoặc là bị giết chết, cư dân trong
thành chỉ còn lại hơn hai trăm hộ. Đến Huyện lệnh cũng bị loạn phỉ bắt
đi, không rõ sống chết. Trong thị trấn chỉ còn một viên Huyện úy họ
Trương, dẫn theo hơn trăm nam tử bảo vệ thành trì.
Nghe thấy đại quân triều đình đến đây, Trương Huyện úy giật
mình, hoang mang dẫn người đến nghênh tiếp. Trương Huyện úy quỳ xuống
trước chiến mã của Khuất Đột Thông:
- Huyện úy Trương Bình của huyện Hoằng Đức tham kiến Đại tướng quân!
- Huyện lệnh của các ngươi sao không đến gặp ta?
Trương Huyện úy rơi lệ nói:
- Hai tháng trước Huyện lệnh bị loạn phỉ bắt đi, đến nay vẫn chưa rõ sống chết.
Khuất Đột Thông ngẩn người, lại hỏi tiếp:
- Gần đây loạn phỉ có đến đây sao?
- Hồi bẩm Đại tướng quân, sau khi bắt Huyện lệnh đi, đã một tháng rồi không thấy xuất hiện.
Trầm mặc hồi lâu, Khuất Đột Thông hỏi y:
- Ngươi biết rõ tình hình gần đây của quận Linh Võ chứ?
Trương Huyện úy lắc đầu:
- Lần đến huyện Linh Võ trước của ty chức là một năm trước. Gần
đây dân trong huyện chỉ có chạy đi, không thấy quay lại, ty chức không
biết.
Tâm tình của Khuất Đột Thông sinh chán, liền hạ lệnh:
- Đại quân hạ doanh trú tại chỗ!
Năm mươi ngàn quân Tùy bắt đầu đóng hạ doanh trại, từng đỉnh lều lớn dựng lên sừng sững. Mấy ngàn sĩ binh khơi đào chiến hào, chôn đặt
chướng ngại vật, từng đội thám báo tản ra bốn phía.
Lúc này sắc trời đã vào hoàng hôn, Khuất Đột Thông dẫn theo hơn
trăm thân vệ, cưỡi ngựa đi lên một gò núi gần đó. Trông xuống tình hình
đóng trại từ trên cao, đây là phong cách của y. Y thích quan sát việc
đóng quân từ trên cao, như thế tầm nhìn sẽ càng rộng lớn hơn.
Tà dương dần dần hạ về hướng tây, quét một tầng huyết sắc đỏ
thẫm trên khắp mặt đất khiến trong lòng Khuất Đột Thông phát sinh một dự cảm không hay. Ánh mắt của y phóng về hướng tây bắc, y muốn vào quận
Linh Võ đóng quân. Một trực giác mách bảo cho y biết, quân đội của Dương Nguyên Khánh rất có thể đã đến đoạt trước. Khuất Đột Thông thở dài thật sâu, y vô cùng lo lắng về tương lai của vương triều Đại Tùy.
Ngày kế, Khuất Đột Thông nhận được tình báo từ thám báo, Dương
Nguyên Khánh đã phái mười ngàn kỵ binh đến đóng ở quận Linh Võ. Mặt khác mười ngàn kỵ binh Phong Châu của quận Diêm Xuyên cũng đã ở trong trạng
thái chuẩn bị chiến đấu.
Khuất Đột Thông cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể hạ lệnh cho đại quân tiến về phía đông đến quận Diên An.
Hơn một ngàn người tập trung trước kho Quân ở thành tây của
huyện Hồi Nhạc tại quận Linh Võ, tám trăm quận binh đóng giữ nhà kho lớn tồn trữ ba mươi sáu triệu cân lương thực này. Trước mắt, tổng cộng có
bốn kho lương thực trong huyện Hồi Nhạc. Kho Nghĩa có quy mô nhỏ nhất,
chỉ trữ hơn hai triệu bốn trăm ngàn cân lương. Kế tiếp là kho Quan, trữ
sáu triệu cân lương. Tiếp nữa là kho Quận quan, trữ mười hai triệu cân
lương. Song lớn nhất là kho Quân, trữ đến ba mươi sáu triệu cân lương.
Hơn ngàn người tập trung trước kho quân lúc này phân thành hai
phái giằng co. Một bên là tám trăm quận binh đóng giữ kho Quân, bên còn
lại là hơn hai trăm nha dịch quận huyện của Thái thú Khâu Hòa mới nhậm
chức.
Mãi đến ngày nhậm chức thứ ba, Khâu Hòa mới hiểu rõ hàm nghĩa
sâu sắc của hiệp nghị cùng chung phòng ngự. Tất cả quận binh của quận
Linh Võ đã không còn trở lại nhận chỉ huy trong quận, quyền chỉ huy đã
bị Dương Nguyên Khánh đoạt mất. Cứ như thế, quyền khống chế cửa thành,
quản lí trị an trong thành, quyền khống chế đường sông cùng một triệu
mẫu ruộng quân lương, hết thảy đều bị Phong Châu khống chế. Quyền lực
của Thái thú như lão đã bị đoạt đi một nửa, chỉ có thể thẩm tra vụ án,
quản lý dân sự. Cho dù là quản lý dân sự, cũng có một bộ phận quyền lực
rất lớn đã bị đoạt mất. Tỷ như điều động dân phu, không có quân đội phù
trợ, bọn họ cơ bản không thể làm được.
Trong lòng Khâu Hòa cực kỳ chán nản. Hôm nay lão muốn thị sát
kho Quân, song lại bị quận binh ngăn cản, không cho tiến vào trong. Điều này khiến Khâu Hòa có phần thẹn quá hóa giận.
Lão lập tức điều động hai trăm nha dịch đến chuẩn bị xông vào.
Song quận binh giữ kho cũng không hề yếu thế, lập tức tăng thêm năm trăm quận binh tiếp viện, biến thành tám trăm đối phó với hai trăm.
Khâu Hành Cung cưỡi trên chiến mã, vung trường sóc (giáo dài)
chuẩn bị dẫn nha dịch xông vào. Lúc này, mấy trăm quận binh đồng thời
nâng cao quân nỏ, nhắm ngay vào Khâu Hành Cung. Giáo Úy kho Quân hét
lớn:
- Ngươi dám cả gan công kích, ta chắc chắc sẽ bắn ngươi thành con nhím!
Khâu Hòa lại trông thấy có hơn ngàn quận binh tiến về bên này
tiếp trợ, lão liền biết được không cách nào tiến vào kho. Lão chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, nói với Khâu Hành Cung:
- Đừng gây náo loạn nữa, về quận nha!
Lúc này Khâu Hành Cung cũng bị hơn ngàn quận binh bao vây, dùng
cung tên và quân nỏ nhắm thẳng vào y. Khâu Hành Cung cũng không có cách
nào hơn, chỉ có thể bị ép theo phụ thân rời khỏi kho Quân.
- Phụ thân, Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng, hãy bẩm báo với triều đình đi!
Khâu Hành Cung oán hận nói.
Khâu Hòa lắc đầu. Lão thở dài nói với con trai:
- Ngày mai con trở về Trường An đi! Việc của quận Linh Võ cha có thể tự mình xử lý.
Khâu Hành Cung sững người một hồi lâu rồi nói:
- Phụ thân muốn phục tùng sao?
Khâu Hòa cười khổ một tiếng:
- Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Quận Linh Võ chính là mái hiên của Phong Châu, cha còn có thể đứng thẳng lưng ư?
- Nhưng phụ thân sẽ ăn nói với Thánh thượng như thế nào?
- Ăn nói?
Khâu Hòa nhìn lướt qua con trai, cười lạnh nói:
- Nếu cha mất quận Linh Võ, bị Dương Nguyên Khánh trực tiếp thâu tóm thì mới không thể ăn nói với Thánh thượng, con đi đi! Lưu lại đây,
con sẽ gây rối cho cha!
Trong mắt Khâu Hành Cung ánh lên tia thù hận, chầm chậm cúi đầu.
Đoàn người trở về quận nha, một tùy tùng chạy đến bẩm báo:
- Thái thú, Lý sứ quân ở Phong Châu lại đến, đang đợi ở trong phòng.
Khâu Hòa gật đầu. Thời hạn ba ngày đã đến, lão cũng muốn ngửa bài với Lý Tĩnh.
Trong phòng, Lý Tĩnh chắp tay sau lưng đứng trước của sổ. Trong
lòng y biết rõ, dựa vào con người của Khâu Hòa, hẳn là lão nên biết phải làm thế nào?
Lúc này, cửa mở ra, Khâu Hòa tiến vào phòng. Lý Tĩnh xoay người chắp tay cười nói:
- Thế thúc nghĩ xong rồi chứ?
- Mời ngồi!
Hai người ngồi xuống. Lý Tĩnh vẫn chưa lấy ra năm trăm lượng
vàng. Y cảm thấy, không cần phải đưa hối lộ cho Khâu Hòa thì lão cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng. Lý Tĩnh nở nụ cười, song trong lòng lại chờ đợi
câu trả lời của Khâu Hòa.
Khâu Hòa thở dài nói:
- Ta có thể ký tiếp hiệp nghị, nhưng ta có hai điều kiện.
- Mời thế thúc nói!
- Một điều kiện là cho những kỵ binh ở ngoài thành đóng quân
cách đây năm mươi dặm. Điều kiện còn lại là, huyện Hồi Nhạc có ba tòa
thành, chí ít nên nhượng lại một tòa thành cho ta. Bằng không, ta sẽ có
cảm giác như ngồi tù.
Lý Tĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cháu từng nói qua, chuyện kỵ binh chỉ là tạm thời. Chỉ cần thế thúc chịu ký kết hiệp nghị, chỉ cần quân của Khuất Đột Thông lui đi, kỵ binh Phong Châu tự nhiên sẽ rút về. Về phần nhượng lại một tòa thành,
cháu có thể đáp ứng.
Dứt lời, Lý Tĩnh lấy ra hiệp nghị sáu quận cùng chung phòng ngự, đặt ở trước mặt Khâu Hòa:
- Mời thế thúc ký tên!
Khâu Hòa nhấc bút lên, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu quân
đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, có lẽ lão sẽ không ký
tên. Song quân đội của Khuất Đột Thông lại khăng khăng tiến đến quận
Diên An, điều này đồng nghĩa với việc Khuất Đột Thông cũng đã vứt đi
quận Linh Võ.
Khâu Hòa chỉ có thể ký tên mình ở phía sau hiệp nghị.