Một chiến dịch thảm thiết chấm dứt, Khải Dân có ba nghìn binh lính trong đó bỏ mạng mất một nghìn bảy trăm người, binh lính không bị thương không đến năm trăm người. Trong doanh trại của Cáp Lợi Đột Quyết ở bên hồ, Khải Dân Khả Hãn đang cử hành lễ tế cho những binh lính bỏ mạng, người chết được tập trung lại cho vào trong lều vải. Các quý tộc Nhiễm Can và Đột Quyết giết dê và ngựa để làm lễ, cùng cưỡi ngựa vòng quanh lều vải bảy vòng, trong đó một người tới trước cửa lều vải dùng đao vạch lên mặt mình cho máu và nước mắt hòa với nhau. Thi thể các chiến sĩ được đem về bộ tộc, giao cho thân nhân của bọn họ tiến hành hoả táng.
Ở rừng rậm bên cạnh, tướng sĩ quân Tùy cũng giống như vậy đang cử hành lễ tang cuối cùng cho những người bỏ mạng. Ba trăm quân Tùy bỏ mạng mất tám mươi người, bị thương một trăm hai mươi người, bao gồm chủ tướng Dương Nguyên Khánh cũng bị vết thương nhẹ. Binh lính còn sống đến đỡ binh lính bị thương, tự mặc niệm cho tám mươi người huynh đệ đã bỏ mình.
Trưởng Tôn Thịnh tự mình đọc điếu văn cho các binh lính đã bỏ mạng,
- Uy danh của các ngươi vĩnh viễn lưu truyền trên thảo nguyên, các ngươi đã dũng cảm cản trở dã tâm của người Tây Đột Quyết, các ngươi đã bảo vệ vương triều đại Tùy được bình an, các ngươi là anh hùng của vương triều đại Tùy, xin các ngươi trên trời có linh thiêng xin hãy ngủ yên...
Tù trưởng Cát Tát Bồ La mang theo mấy nghìn người trong tộc cùng quỳ xuống, để cảm tạ một cách chân thành nhất đến những binh lính quân Tùy đã vì bảo vệ vườn nhà bọn họ mà bỏ mạng. Năm trăm dũng sĩ Cát Tát có một trăm tám mươi người đã bỏ mạng, bọn họ bái tế xong xuôi cho con cháu của chính mình trên một tế điện được làm qua loa, sau đó liền tiễn đưa tướng sĩ quân Tùy đã bỏ mạng.
Lúc này, Khải Dân Khả Hãn Nhiễm Can mang theo mười mấy vị tù trưởng các bộ tộc cưỡi ngựa đến, bọn họ xoay người xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt binh lính quân Tùy đã bỏ mạng, yên lặng hướng lên trời cầu nguyện cho bọn họ.
Nhiễm Can đi đến trước mặt Trưởng Tôn Thịnh quỳ hai đầu gối xuống, trầm giọng nói:
- Nhiễm Can tham vọng mà đi nhầm lối, là quân Tùy đã đến khiến Nhiễm Can hoàn toàn tỉnh ngộ, lạc đường biết quay lại, xin Trưởng Tôn tướng quân chuyển lời đến thánh thiên tử bệ hạ. Mạng của Khải Dân Khả Hãn là do vương triều đại Tùy cấp cho, ta Nhiễm Can xin thề trước Đằng Cách Lý, cả cuộc đời này của chúng ta, quân đội Đột Quyết sẽ không bước một bước vào vương triều đại Tùy.
Trưởng Tôn Thịnh vội vàng nâng y dậy, trấn an y nói:
- Đây cũng là hy vọng của thánh thiên tử, hy vọng Đại Tùy và Đột Quyết vĩnh viễn là huynh đệ, vĩnh viễn không xâm phạm nhau.
Nhiễm Can lại đi đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, cúi mình thật sâu thi lễ với hắn,
- Ân đức của Dương tướng quân, ta Nhiễm Can khắc trong tâm khảm, bất cứ lúc nào, nơi nào, chỉ cần Dương tướng quân bước vào thảo nguyên, chính là vị khách quý nhất của Đột Quyết ta. Đây là lời hứa hẹn của ta Khải Dân Khả Hãn, cũng bao gồm của cả con cháu ta, bọn họ đều phải nhớ kỹ lời hứa này.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật gật đầu, quay lại nói với binh lính:
- Bảo các huynh đệ khởi hành đi!
Một khối các thi thể được nâng lên đem đến một vùng đất trống trong rừng rậm để hoả táng, tro cốt của bọn họ được cho vào trong một cái hộp mang về, trả lại cho thân nhân của bọn họ, còn có trợ cấp bọn họ, cũng đem cùng mang về Trung Nguyên.
... . . .
Người chết nằm xuống, người sống được hưởng thụ vinh quang thắng lợi. Cười vui thay thế cho bi thương, chúc mừng thay thế cho hiến tế, đêm thuộc về người thắng tiến đến.
Tiếng ca hát của thiếu nữ quanh quẩn bên sông Cáp Lợi, lửa trại đốt sáng lên niềm vui sướng trong mắt mọi người, trong không khí tràn ngập mùi thịt mê người, ở trước một đống lửa trại, tướng sĩ quân Tùy bị dân chúng Cát Tát nhiệt tình kéo đến ngồi xuống trước lửa trại của chính họ, bọn họ là anh hùng trong lòng người Cát Tát. Bà chủ Cát Tát đem ra rượu sữa tốt nhất, mọi người uống rượu sữa ngựa bằng những chén lớn trước lửa trại, mồm há to ăn thịt dê nướng, tiếng hoan hô tiếng cười nói, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các thiếu nữ Cát Tát.
Dương Nguyên Khánh và các quý tộc Đột Quyết ngồi ở trước một đống lửa trại lớn nhất, ánh lửa làm đỏ mặt hắn. Ở trong ánh lửa, một đội các thiếu nữ Đột Quyết tung tăng múa hát, A Tư Đóa đã ở bên trong các thiếu nữ, ánh mắt của nàng dưới ánh lửa chiếu rọi, lóe sáng như đá quý vậy. Nàng không che dấu chút nào lòng nhiệt tình và yêu say đắm của mình, dường như nàng đang múa hát cho một mình Dương Nguyên Khánh vậy. Trong mắt của nàng, Dương Nguyên Khánh là anh hùng duy nhất trong trời đất. Trời ạ! Nàng cảm thấy ngọn lửa tình yêu trong lòng mình muốn đem nàng đốt cháy.
Rất nhiều người đều nhìn ra tình ý nồng nhiệt tha thiết của A Tư Đóa kia, đều khe khẽ nói nhỏ ở bên cạnh.
- Tiểu Thiên Nga của chúng ta phải tìm kiếm tổ ấm yêu thương cho chính mình.
- Ai, A Đóa Tư sao?
- Ngươi không thấy sao? Nhiệt huyết trong mắt nàng như muốn hòa tan Dương tướng quân.
... . .
Uất Trì Oản bước nhanh đi qua mấy đống lửa trại, tìm được Bàn Ngư trước một đống lửa trại.
- Bàn Ngư, ngươi lại đây, ta có việc tìm ngươi.
- Chuyện gì vậy!
Bàn Ngư đang trò chuyện cùng hai cô gái Đột Quyết rất vui vẻ, có chút không kiên nhẫn.
Uất Trì Oản cắn chặt môi, rút đao ra, chỉ vào hai cô gái,
- Các ngươi cút!
Hai cô gái bị làm cho sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy, Bàn Ngư giận dữ, đứng lên trách mắng:
- Uất Trì, ngươi muốn làm gì đây?
- Đồ ngu nhà ngươi, tướng quân đã phạm sai lầm lớn rồi, ngươi còn có tâm tư đi tìm phụ nữ sao?
Bàn Ngư ngây ngẩn cả người, y cong cong lưng,
- Ngươi đang nói cái gì vậy?
- Ngu ngốc, ngươi còn không nhìn ra sao? Công chúa Đột Quyết thích tướng quân, đêm nay tướng quân sẽ mắc phải sai lầm lớn.
Bàn Ngư không kìm nổi mỉm cười,
- Liên quan gì tới ta, không phải chỉ là một người đàn bà sao? Có gì đâu?
Uất Trì Oản hận đến cắn răng,
- Ngươi còn không biết tướng quân sao? Hắn sẽ động lòng, nếu chẳng may hắn động lòng với Công chúa Đột Quyết này thì phải làm sao bây giờ?
- Vậy cưới nàng thôi! Chứ làm sao bây giờ?
Bàn Ngư vẫn là không hiểu.
- Ngươi đúng là đồ đầu heo béo, cưới một trăm người phụ nữ Đột Quyết cũng không có vấn đề gì, không ai sẽ làm khó ngươi, nhưng tướng quân không giống vậy.
Uất Trì Oản đành phải nói hết ra:
- Tướng quân là thế gia đại tộc của Hán tộc, là cháu nội của Dương Thái Phó, ngươi còn nhớ rõ không? Bốn năm trước Dương Thái Phó đã từng nói, tướng quân là người thừa kế của ông ấy. Ngươi nói người thừa kế của Dương Thái Phó cưới một người vợ Đột Quyết, nếu con cả của tướng quân có một nửa huyết thống Đột Quyết, Dương Thái Phó có thể nhận sao? Gia tộc của tướng quân có thể nhận sao? Tướng quân liền coi như xong rồi, chuyện quan trọng như vậy, ngươi còn không hiểu sao?
Uất Trì Oản dù sao cũng là phụ nữ, tâm tư của nàng suy nghĩ tỉ mỉ hơn rất nhiều so với nam giới. Chỉ riêng việc nàng có huyết thống Tiên Ti, khiến nàng càng hiểu độ quan trọng của huyết thống gia tộc. Dương Nguyên Khánh là huynh đệ của nàng, cũng là thân nhân của nàng, nàng bất luận thế nào cũng không thể để Dương Nguyên Khánh đi nhầm bước này.
Bàn Ngư lúc này mới hơi hiểu ra, hình như là có chuyện như vậy, y nhướn mày,
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Ngươi đi khuyên hắn, làm cho hắn hiểu.
- Ta phỏng chừng sẽ khuyên hắn không được, tướng quân muốn làm việc gì, chẳng ai ngăn được, nếu ta khuyên hắn không được, thì nên làm gì bây giờ?
- Ngươi đúng là con cá ngu, ngươi không nghĩ ra biện pháp sao?
Uất Trì Oản nghiến răng nghiến lợi nói.
- Vậy sao ngươi không đi?
Uất Trì Oản mặt đỏ lên, vừa hận vừa nói:
- Ta nói có khi nào tướng quân nghe chưa?
Bàn Ngư nhất nhếch miệng, cười khổ nói:
- Nhưng ta nói chuyện, hắn lại càng sẽ không nghe.
- Ngươi can đảm cẩn trọng, ngươi đi trước khuyên nhủ hắn, nếu hắn không nghe, ngươi liền đốt một đuốc cho cháy lều của Công chúa Đột Quyết, làm cho bọn họ không có chỗ để đi.
... . . .
Trước ánh lửa hừng hực của đống lửa trại chính, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt mỗi người, tù trưởng Cát Tát Bồ La ngồi ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh. Ông ta thấy A Tư Đóa không ngừng múa hát ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, ánh mắt nhiệt tình không gì cản nổi, ông ta liền không kìm nổi cười ha hả,
- Xem ra, ta phải đổi chỗ ngồi thôi.
Dương Nguyên Khánh cũng cảm nhận được nhiệt tình của A Tư Đóa, mặt hắn có chút nóng lên, con gái thảo nguyên dám yêu dám hận, thẳng thắn mạnh dạn khiến hắn hơi khó có thể chấp nhận. Tuy rằng dáng vẻ A Tư Đóa cũng rất thanh tú xinh đẹp, dáng người thướt tha, có thể tưởng tượng nàng vẫn là một Tiểu Thiên Nga chưa lớn lên, một chút cảm giác trong lòng Dương Nguyên Khánh lại bị nước lạnh của hồ Cáp Lợi dập tắt.
Hắn đành phải làm bộ như không biết, cười nói với Bồ La:
- Ta phát hiện phụ nữ Cát Tát rất nhiều, nhưng đàn ông lại không nhiều.
Bồ La cười khổ một tiếng,
- Hàng năm chúng ta tranh đoạt đồng cỏ chăn ngựa với bộ tộc Tiết Diên Đà, phần lớn đàn ông đã chết trận, để lại rất nhiều phụ nữ. Trận chiến ngày hôm nay, lại nhiều thêm hơn một trăm quả phụ, nam đinh không đủ, là nỗi buồn chung của mỗi bộ tộc trên thảo nguyên, con cái là của cải quý giá nhất của chúng ta.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp