Thiển Hạ Vi Lương

Chương 5: Chương 5: Chung sống.




Tập Vi Lương nhanh chóng tắm xong liền không nói một câu mà đi ra khỏi phòng, Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng cao ngất của anh, biết người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng này đang tức giận cô.

Ở trên giường nghĩ chừng nửa tiếng, Lâm Thiển Hạ mới chịu đi vào phòng tắm.

Tầm mắt rơi vào bàn trang điểm, cô rất ngạc nhiên phát hiện phía trên là một bộ đồ dùng tắm rửa tình nhân rất ngay ngắn, từ bàn chải đánh răng, ly nước, khăn lông rồi đến khăn tắm, cái gì cần có đều có.

Lâm Thiển Hạ nhìn những thứ đồ tình yêu dùng hàng ngày màu hồng kia đã cảm thấy ớn lạnh, cô mới không tin người đàn ông lạnh như một khúc gỗ như Tập Vi Lương sẽ cố ý đi mua cái đồ dùng tình nhân tới bày tỏ tấm lòng gì đó đâu.

Thật ra thì đúng là Tập Vi Lương không muốn bày tỏ tấm lòng đặc biệt gì, chỉ là lúc anh ở khu sản phẩm đồ dùng hàng ngày có cô bán hàng hoa si vứt bỏ phục vụ khách hàng ban đầu mà chạy đến bên cạnh anh, một đôi mắt nhìn chằm chằm thân thể khỏe mạnh cao ngất, nghĩ thầm nếu không có quần áo thì cảnh bên trong nhất định sẽ làm cô ta chảy máu mũi dữ dội. Cho nên cô ta cố ý dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu hỏi: "Tiên sinh, có thể giúp cho ngài?"

Tập Vi Lương cũng không có cảm giác gì đối với ánh mắt si mê này, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi cần bàn chãi đánh răng, ly, khăn lông và khăn tắm, mỗi thứ 2 cái."

Cô bán hàng vừa nghe thế khuôn mặt rạng rỡ lập tức xụ xuống, thì ra người đàn ông tuấn tú này đã là hoa có chủ? !

Nhưng thất vọng thì thất vọng, cô bán hàng nghĩ thầm công việc này vẫn phải làm tốt. Nếu trước mắt không cách nào chiếm ngươi tiện nghi trên người anh như vậy ở mặt kinh tế nhất định phải làm thịt anh một bữa thật tốt. Kết quả là cô ta cố ý chọn một bộ tình nhân đã lâu mà chưa bán được, hơn nửa giá cả cũng khá đắt, nếu bán được bộ đồ này dùng thì doanh thu tháng này của cô ta khá tốt.

Tập Vi Lương nhìn chằm chằm món đồ màu sắc rực rỡ này chau mày, nhưng cô bán hàng giỏi về quan sát nét mặt lập tức bổ sung: "Phụ nữ thích nhất phong cách đồ dùng hàng ngày này, người yêu của ngài nhất định sẽ hài lòng."

Tập Vi Lương liếc khuôn mặt trẻ tuổi của cô bán hàng một cái, nghĩ đến có thể tuổi của cô ta xấp xỉ Lâm Thiển Hạ liền không nói cái gì nữa, cầm sản phẩm đến quầy thu tiền tính tiền.

Lúc anh từ siêu thị về, nhanh chóng sắp xếp đồ dùng ngay ngắn trong phòng tắm lúc cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt, bởi vì từ trước đến giờ trong cuộc sống đơn giản mà bận rộn của anh chưa từng tiếp xúc với từ ngữ "đồ dùng tình nhân" này.

...

Lúc Lâm Thiển Hạ vệ sinh cá nhân xong đi ra khỏi phòng, ngạc nhiên thấy Tập Vi Lương đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn tờ báo quân đội, mà trên bàn ăn đang bày mấy món thức ăn gia đình.

Cô còn tưởng rằng anh đã ra ngoài từ lâu rồi.

"Xin chào?" Lâm Thiển Hạ hơi ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi. Thật ra thì đối với chuyện ngay cả đụng cũng không chịu cho Tập Vi Lương đụng vào vẫn còn hơi áy náy, dù sao hai người cũng đã là vợ chồng hợp pháp mà cô lại là người vợ ngang bướng không chịu thực hiện nghĩa vụ...

Tập Vi Lương nhìn một cái sau đó liền đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay chính là một chén cháo nóng hổi.

Lâm Thiển Hạ nhìn lên thức ăn phong phú trước mắt càng cảm thấy đau lòng và ngượng ngùng, cô nếm thử một miếng đậu hủ rau trộn liền hỏi: "Những thứ này đều là anh làm sao?"

"Ừ." Tập Vi Lương cầm trứng luộc thuần thục bốc vỏ.

"Không nghĩ tới tài nấu nướng của anh tốt như vậy." Món ăn cũng rất hợp miệng Lâm Thiển Hạ, thoáng chốc cô cảm thấy miệng cũng mở rộng ra.

"Trước kia ở trong quân đội có lúc anh trực ở phòng bếp." Tập Vi Lương nói thật, hơn nữa đưa trứng gà bốc vỏ xong đến trước mặt Thiển Hạ."Ăn đi. Trứng gà rất có dinh dưỡng, em quá gầy."

Lâm Thiển Hạ ngạc nhiên nhìn chằm chằm trứng gà trắng nõn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô thật sự không nghĩ tới Tập Vi Lương bốc vỏ trứng không phải là cho anh ăn.

Khi còn bé cha cũng rất thích vừa nhìn cô ăn cơm vừa bốc vỏ trứng vỏ tôm cho cô, chẳng qua là sau khi cô lớn lên cha cũng không chịu làm nửa, nói là sợ cô lười biếng thành tánh.

Lâm Thiển Hạ vốn là người có tính tình ngưỡng giữa, hơn nữa lại đa sầu đa cảm hơn người bình thường một chút. Cho nên Tập Vi Lương bốc vỏ trứng cho cô, chuyện nhỏ này khiến cho cô thoáng cảm động một chút. Cô nhận lấy trứng cắn một cái, phát hiện bên trong trứng lại là màu hồng, hơn nữa mùi vị rất mới mẻ, đây là lần đầu tiên sau khi cô tới thành phố ăn trứng ngon như vậy.

"Trứng này, chắc không phải là anh mua ở siêu thị hả?" Bây giờ thành phố đã không mua được trứng ngon tốt như vậy rồi. Cho nên rất nhiều dân thành phố đều kéo bạn bè thân thích về nông thôn nuôi gà.

"Ừ, anh mua ở vùng quê." Tập Vi Lương không có nói thật ra thì mình hay đến nhà Lâm Thiển Hạ mua, hơn nữa lúc ấy anh còn muốn thuận tiện lấy thân phận con rễ đến chào hỏi cha mẹ vợ, nhưng sau đó lại nghĩ đến mình đồng ý với cô không thể tùy tiện đi quấy rầy cha mẹ cô vì vậy liền thôi.

"Cha của anh chắc chắn chắn rất thương mẹ anh." Lâm Thiển Hạ mở miệng nói theo bản năng. Từ trước tới bây giờ cô cũng cảm thấy đối với con cái thì cha mẹ là có ảnh hưởng là lớn nhất.

"Ừ." Tập Vi Lương nhớ lại tình cảnh cha bốc vỏ tôm cho mẹ trước kia. Thật ra thay vì nói cha anh là chồng của mẹ, còn không bằng nói là người giúp việc thì đúng hơn. Gần như mỗi ngày cha đều phải ra biển cố gắng bắt cá, sau khi trở về còn phải ôm đồm tất cả việc nhà. Khi đó anh còn nhỏ anh cũng không nhịn được hỏi cha tại sao mẹ của đứa trẻ hàng xóm cũng biết nấu cơm nấu ăn, mà mẹ của anh lại không biết?

Cha đều siết chặc cái mũi nhỏ của anh, thành khẩn nói : "Mẹ là vợ của cha, cha phải cố hết sức có thể để thương yêu che chở bà ấy."

Vì vậy, Tập Vi Lương ghi nhớ những lời này ở trong lòng.

Dường như Tập Vi Lương không muốn Lâm Thiển Hạ tiếp tục nói đến cha mẹ anh, liền nói sang chuyện khác: "Một lát anh phải đi ra ngoài một chuyến. Em có thể ở nhà xem ti vi."

"Ừ."

...

Lúc Tập Vi Lương ra cửa, còn khóa trái của từ bên ngoài. Thật ra thì anh biết rõ trong lòng mình có vấn đề, trước kia anh một thân một mình cũng không có gì, bây giờ anh có Lâm Thiển Hạ, anh chính là lo lắng cô sẽ rời khỏi mình, sợ cô sẽ phản bội mình, giống như năm đó mẹ đã đối xử với cha vậy...

Lúc Tập Vi Lương đến nhà Ngụy Lễ Quần, Ngụy Lễ Quần đang ngọt ngào với người tình, triền miên không dứt. Sau khi thấy anh tới đây, mặc dù hai người tạm thời dừng cử động thân mật, thế nhưng người phụ nữ lẳng lơ giống như mèo nhỏ rúc sát vào ngực Ngụy Lễ Quần, đôi mắt quyến rũ như tơ.

"Cậu tới rồi?" Ngụy Lễ Quần lên tiếng chào hỏi Tập Vi Lương, sau đó cúi người xuống rỉ tai người phụ nữ trong ngực anh, làm cho người đẹp cười đến hoa rơi rối loạn.

Tập Vi Lương đã thành thói quen loại tác phong này của Ngụy Lễ Quần, liền nhàn nhạt mở miệng nói: "Có chuyện gì không?"

"Về bệnh tình của chú cậu." Nói đến đây Ngụy Lễ Quần hơi nhức đầu, Tập Vi Lương không để lại cho người thân bất kỳ cách liên lạc nào, làm cho người thân của anh phải đến nhờ cậy người ngoài như anh ta "Cậu có biết, chú của cậu bị nhiễm trùng đường tiểu cần thay thận. Bây giờ đã tìm được người có thận phù hợp với chú ấy, chẳng qua là tiền chữa bệnh... Cho nên bọn họ muốn tôi cậu bàn bạc một chút."

"Tôi suy nghĩ một chút." Tập Vi Lương không phải là rất để ý tiền, nhưng đối với người chú bạc tình bạc nghĩa anh vẫn còn để ý.

Cảm nhận được ánh mắt quan sát không kiêng kỵ, Tập Vi Lương nhàn nhạt nhìn lướt qua người đẹp trong ngực Ngụy Lễ Quần. Chỉ thấy người đẹp thấy anh nhìn về phía mình, vẫn có thể phóng tơ quyến rũ về phía anh, đôi môi hơi sưng còn hơi vểnh lên, chính là quyến rũ trần trụi trắng trợn.

"Cô ta không phải là một cô gái tốt." Tập Vi Lương trực tiếp nói ngay trước hai người.

Ngụy Lễ Quần và người đẹp kia sửng sốt, ngay sau đó rối rít nở nụ cười."Chẳng qua là chúng tôi vui đùa một chút, không quan trọng, có được không."

Tập Vi Lương chau mày, nhưng không nói cái gì nữa. tác phong tình cảm của Ngụy Lễ Quần làm anh không cách nào hiểu, nhưng bọn họ lại chính là anh em tốt giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

"Đúng rồi, cậu và em dâu nhỏ thế nào?" Ngụy Lễ Quần cười cợt nói.

Tập Vi Lương nhíu mày, sau đó hồi đáp: "Không phải là rất biết điều."

Ngụy Lễ Quần là người thông minh cở nào, hơn nữa anh ta hiểu rõ Tập Vi Lương, liền giễu giễu nói với người đẹp trong ngực: "Người này chưa thỏa mãn dục vọng!" Sau đó liền đứng dậy hôn người đẹp một cái nói : "Bà xã, anh đi nhà vệ sinh, em phải giúp anh tiếp đãi cậu ta thật tốt nha."

Ngụy Lễ Quần đối với tất cả tình nhân đều chỉ gọi là bà xã, cách gọi thân mật bảo bối gì đó ccũng chưa dùng qua. Người giống như anh ta cũng tràn đầy khát vọng với hôn nhân, nhưng anh ta và tất cả phụ nữ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.

Tập Vi Lương không để ý đến người đẹp cười quyến rũ với mình, chẳng qua là đi tới cửa sổ sát đất nhìn xuống người xe như nước dưới lầu.

Người đẹp nhìn thân hình cao lớn của Tập Vi Lương thì không dời mắt. Anh không phải là người đàn ông tuấn tú nhất mà cô ta từng gặp, nhưng là người đàn ông có mùi vị đàn ông nhất mà cô ta gặp. Cô từ trên ghế sa lon đứng lên, lắc lắc eo thon nhỏ dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới sau lưng Tập Vi Lương, một cái tay ngọc thon thon không khỏi trêu đùa khoác lên trên vai anh, quyến rũ nói : "Để lại cách liên lạc. Thế nào?"

Tập Vi Lương xoay người, tầm mắt lướt qua ngón tay trắng nõn mềm mại khoác lên trên vai anh, sau đó rơi vào trên mặt trang điểm dày đặc của cô ta.

Bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng cúa Tập Vi Lương nhìn chăm chú, trong nháy mắt người đẹp hơi ngẩn ra.

Bàn tay thô ráp mạnh mẽ bắt cái tay thon thon kia xuống, sau đó lúc người đẹp còn chưa phản ứng kịp, chỉ nghe "rắc rắc——", tiếng kêu của người đẹp không hề làm rung động lòng người nửa, mà là tiếng rống giống như giết heo.

Nghe được tiếng thét chói tai Ngụy Lễ Quần vội vàng vọt ra, chỉ thấy người đẹp của anh ta đang dùng tay trái đở tay phải kêu đau, nhìn tay phải không có sức rất có thể là bị gãy. Mà Tập Vi Lương lại bình tĩnh đứng ở một bên, vẻ mặt chán ghét nhìn người đẹp quỳ trên mặt đất.

"Cậu điên rồi? ? ! !" Ngụy Lễ Quần hơi tức giận."Cô ta không phải là tội phạm gì mà đến nổi cậu ra tay hung ác như vậy? ? ! !"

Dường như Tập Vi Lương cũng có tức giận, anh nhìn lướt qua người đẹp khóc rống một cái, ánh mắt kia giống như đang nhìn cái bẩn gì đó rất bẩn "Tôi ghét phụ nữ hai lòng."

Ngụy Lễ Quần sửng sốt, thoáng chốc nghĩ tới tuổi thơ trước kia của Tập Vi Lương. Lửa giận thoáng tiêu tan, anh ta ôm lấy người đẹp, lúc đi tới cửa nói với Tập Vi Lương: "Tôi đưa cô ta đến bệnh viện, cậu tự nhiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.