Thiển Hạ Vi Lương

Chương 49: Chương 49




Đêm đầu tiên sau khi Lãnh Thế Hiên phát bệnh, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cả hai họ thâm tình ôm hôn nhau.

Đôi môi cũng chỉ là đơn giản tiếp xúc ngắn ngủi, bởi vì không đành lòng tổn thương tới Vương Mộng Khuê nên Lãnh Thế Hiên chỉ lướt qua rồi dừng mà không có thêm động tác nào khác.

Sau đó, anh liền biến mất.

Lãnh Thế Hiên không tiếp tục đi học, cũng không tới bệnh viện tiếp nhận trị liệu, mà ở một mình tại một phòng nhỏ trong hành lang triển lãm “Tư cảnh hiên”, ngoài ra cũng chỉ có Tạ Bút Quân mỗi ngày mang ba bữa an đến.

Lãnh Thế Hiên gầy đến đáng sợ, cả người dường như chỉ còn lại da bọc xương, hai con mắt to lớn, trống rỗng.

Virus Xida ở trong cơ thể của anh đã vài chục năm, đến thời điểm phát bệnh cũng không hề lưu tình, sau một đêm đã hành hạ anh đến người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Tóc của anh đã rụng rất nhiều, hệ thống tiêu hóa cũng dần kiệt quệ, ăn vào cái gì thì bài tiết ra chính cái đó.

Anh thường lấy đôi tay gầy guộc, tiều tụy của mình vuốt ve một bức tranh, trong đó chỉ có một bóng lưng lạnh băng của thiếu nữ, nhưng Lãnh Thế Hiên vĩnh viễn sẽ không quên, anh yêu cô gái ấy, cô gái dung mạo đẹp nhất thế giới này.

Anh không hối hận khi mình có mặt trên cõi đời này, mặc dù sống được 21 năm thì cũng phải chịu đau khổ chừng ấy năm, nhưng anh đã hiểu được cái gì gọi là tình yêu, cũng có cơ hội thưởng thức đôi môi mềm mại của người con gái anh yêu.

Vương Mộng Khuê đau khổ tìm tới “Tư cảnh hiên”, nhưng Lãnh Thế Hiên lại không muốn gặp cô.

Xưa nay, người vốn “cà lơ phất phơ” như Tạ Bút Quân cũng mang vẻ mặt đau thương, hai hốc mắt ướt đẫm. Anh ta nói với Vương Mộng Khuê, hãy để cho Lãnh Thế Hiên có chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng để cho cô chỉ có những kỉ niệm tốt đẹp nhất khi nhớ lại.

Sau đó không thèm thương lượng thì đã đuổi Vương Mộng Khuê ra khỏi cửa.

Vương Mộng Khuê dường như cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Lâm Thiển Hạ thấy thế cũng không kìm được nước mắt.

. . . . . .

Thời tiết thành phố K rất thất thường, nói thay đổi liền thay đổi ngay.

Rõ ràng mới vừa rồi còn trời xanh mây trắng, nháy mắt liền mây đen đầy trời, cuồng phong gào thét, nhiệt độ cũng trong nháy mắt giảm đi rất nhiều.

Lâm Thiển Hạ từ giảng đường đi ra thì ngạc nhiên thấy Tập Vi Lương đang đứng ở con dốc, xa xa nhìn mình.

Tập Vi Lương chống một cái dù, trong tay còn cầm một cái áo khoác ngoài màu hồng.

Lâm Thiển Hạ cố gắng kềm chế kích động, cắn chặt môi đi tới, ngoan ngoãn phối hợp cho Tập Vi Lương mặc vào áo khoác ngoài.

Cảnh tượng như vậy cũng không hiếm thấy, những lúc Lâm Thiển Hạ đi chung với Tập Vi Lương, anh vẫn thường cứng rắn bắt cô mặc thêm áo khoác.

Cảm thấy cơ thể dần ấm lại, Lâm Thiển Hạ không còn run lẩy bẩy nữa.

Hai người đi chung một đường mà không hề nói với nhau câu nào.

Tập Vi Lương lẳng lặng đi ở một bên che dù cho cô, bởi vì lúc trước Lâm Thiển Hạ từ chối nên anh cũng không dám nắm lấy tay cô.

Lúc Tập Vi Lương rời đi, Lâm Thiển Hạ đứng ở trên ban công nhìn bóng lưng anh rời đi, trong phòng vẫn truyền đến tiếng khóc đau lòng của Vương Mộng Khuê, cô thầm nghĩ mình vẫn rất may mắn: ít nhất anh, vẫn còn khỏe mạnh.

. . . . . .

Một tháng sau, Lãnh Thế Hiên rốt cuộc cũng vĩnh viễn rời đi, Vương Mộng Khuê rốt cuộc cũng không chịu nổi gánh nặng mà ngã bệnh.

Lâm Thiển Hạ ở bên giường bệnh của cô, canh giữ cả đêm.

Vương Mộng Khuê lúc tỉnh lại cũng không hề khóc náo mà lại rất bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Có lẽ bởi vì đã sớm biết sẽ có kết quả này, đã sớm chuẩn bị tinh thần nên cô mới có thể kiên cường chịu đựng sự đả kích này.

“Mộng Khuê, cậu có khỏe không? Muốn uống nước không?” Lâm Thiển Hạ cẩn thận từng li từng tí quan sát phản ứng của Vương Mộng Khuê, không dám nhắc đến chuyện Lãnh Thế Hiên vừa mới qua đời.

Vương Mộng Khuê đôi mắt trống rỗng, cô trầm mặc rất lâu mới mở miệng chậm rãi nói: “Thiển Hạ, cậu thật may mắn.”

“Hả?” Lâm Thiển Hạ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt của Vương Mộng Khuê, không biết nên nói gì.

“So với tớ, cậu thật sự may mắn hơn rất nhiều.” Giọng nói của Vương Mộng Khuê tràn đầy mùi vị thê lương, giống như phảng phất từ một nới rất xa truyền đến. Sắc mặt của cô vẫn bình tĩnh như nước, nhưng cả người lại quanh quẩn một cảm giác tang thương.

“Thái Qua Nhĩ đã từng nói, khoảng cách xa nhất trên thế giới nhất không phải là sống và chết, mà là hai người yêu nhau nhưng không thể ở chung một chỗ. Nhưng tớ cảm thấy ông ta sai rồi, khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là sống và chết.” Ánh mắt Vương Mộng Khuê vẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ, không có một chút tiêu cự.”Giống như tớ và Lãnh Thế Hiên vậy.”

“Mộng Khuê. . . . . .” Lâm Thiển Hạ rốt cuộc cũng không thể khống chế, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô nắm chặt tay Vương Mộng Khuê, đau lòng nức nở nói: “Cậu đừng nói nữa được không? Chúng ta không cần nhớ lại những thứ này nữa, tất cả đã qua rồi, cậu phải sống vì tương lai hiểu không?”

“Tớ không hiểu vì sao cậu vẫn muốn hành hạ mình như vậy”. Vương Mộng Khuê giống như không nghe được Lâm Thiển Hạ đang nói, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô một cái, chỉ là vẫn tiếp tục nói: “Tớ trải qua nhiều chuyện như vậy, vấn đề của cậu và Tập Vi Lương trong mắt tớ chẳng đáng gì cả. Ít nhất thì cậu và anh ấy còn có thể được ở bên nhau, mà tớ và Thế Hiên lại... Anh ấy có con ở bên ngoài thì thế nào? Cậu phải hiểu, từ đầu đến cuối anh ấy không hề ngoại tình. Anh ấy phải có trách nhiệm đối với cô gái kia, nhưng càng phải có trách nhiệm với cậu hơn. Cậu mới là vợ của anh ấy, người vợ duy nhất, đó là sự thật không thể thay đổi. Tớ im lặng lâu như vậy, nhưng tâm ý của Tập Vi Lương đối với cậu một người ngoài như tớ cũng có thể cảm nhận được thì cậu tất nhiên phải hiểu. Tại sao cậu không chịu tranh thủ để giữ lấy hạnh phúc của mình? Có lẽ cậu sẽ bị người khác nói cậu sống ích kỉ, có thể cậu không có dũng khí để đối diện với mấy lời đồn đại, nhưng cậu có chấp nhận vì anh ấy mà đối diện với những thứ áp lực kia không. Có rất nhiều chuyện vốn không hề phức tạp như cậu nghĩ. Mặc kệ là có khó khăn gì, nếu như hai người có thể cũng nhau đối mặt thì chẳng có gì là không thể. Chỉ cần anh ấy còn sống, cậu cũng sống, chỉ cần anh ấy yêu cậu, mà cậu, cũng yêu anh ấy.”

“Mộng Khuê…Cám ơn cậu…’ Lâm Thiển Hạ nghe xong thì nước mắt đã đầy mặt, cô nghĩ phải may mắn bao nhiêu mới có một người bạn như thế? Cô cầm thật chặt bàn tay lạnh băng của Vương Mộng Khuê: “Mộng Khuê, tớ hiểu. Cậu chờ tớ, chờ tớ quay lại báo tin tốt cho cậu.”

Vương Mộng Khuê nhìn bóng lưng Lâm Thiển Hạ biến mất ngoài cửa phòng bệnh, nước mắt im lặng rơi xuống.

Lâm Thiển Hạ, tớ rất ghen tị với cậu.

. . . . . .

Tập Vi Lương đang trong phòng làm việc uống rượu một mình, trên thao trường có hơn mười người tân binh còn nhỏ tuổi nên không cẩn thận chọc giân vị Trung tá đại nhân này, giờ phút này đang phải chạy băng băng dưới gió lạnh.

Anh đốt cho mình một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi lại đem bình rượu trên bàn rót ra, không ngờ chai rượu trong tay lại bị người đằng sau nắm lấy.

Tập Vi Lương quay đầu cũng lười, sắc mặt lành lạnh, âm thanh dằng dặc nói: “Một trăm vòng. Lập tức!!”

Nhưng bàn tay kia cầm lấy chai rượu vẫn không chịu buông ra.

Tập Vi Lương ở trong lòng thầm mắng câu”Mẹ kiếp”, nghĩ thầm tên ranh nào muốn chết lại không biết điều làm phiền anh. Lúc sắp nổi đóa mới đột nhiên phát hiện cái tay này không giống dưới mấy bàn tay thô của binh lính, mà là non mềm, có chút, tựa như…. Vợ anh.

“Vợ…” Tập Vi Lương dường như không thể tin vào mắt mình, vui mừng đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng cứng lại.

“Cái gì một trăm vòng?” Lâm Thiển Hạ cười hì hì hỏi.

Lúc Tập Vi Lương dắt tay Lâm Thiển Hạ đi ra thì mặt đầy hoa đào, xuân phong hả hê.

Mấy tên tân binh còn chút hơi tàn khi chạy ngang qua nhìn thấy bọn họ, thấy bộ dạng hòa ái, dễ gần của Trung tá đại nhân thì đều rối rít sững sờ. Một tên cực can đảm, lẻo mép nhanh chóng dẫn đầu đám tân binh dừng lại, thở hồng hộc nói: “Tập Trung tá có việc vui, bọn em không cần chạy nữa nhé?”

Binh lính phía sau nhìn thấy vẻ mặt Tập Vi Lương vẫn còn tươi cười, cũng liền dừng lại.

Sau đó, Lâm Thiển Hạ thẹn thùng, đỏ mặt bị Tập Vi Lươn mang đi trong tiếng hô dõng dạc của đám binh lính “Chị dâu vạn tuế“.

. . . . . .

Hai người nắm tay nhau cùng đi vào quán cà phê.

Vừa thấy Tiếu Thiện Huyên ngồi trong góc thì Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương nhìn nhau cười một tiếng, sau đó vô cùng ăn ý nắm chặt tay của đối phương.

Lần này, Lâm Thiển Hạ không trốn tránh. Cô dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn hận của Tiếu Thiện Huyên, giọng ôn hòa nói: “Tiếu tiểu thư, tôi thay Vi Lương nhận lỗi với cô.”

“Cô có tư cách gì mà nhận lỗi với tôi?” Tiếu Thiện Huyên từ khi thấy hai người tới đã cảm thấy rất tức giân, vừa nghe Lâm Thiển Hạ nói như vậy thì hỏa khí càng tắng thêm vùn vụt, giận đến mức nổi trận lôi đình mà rống lên.

“Bởi vì tôi là vợ anh ấy.” Đối với phản ứng kích động của Tiếu Thiện Huyên, Lâm Thiển Hạ vẫn bình tĩnh như vậy. Cô nhìn Tiếu Thiện Huyên, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, nụ cười không hề có chút ác ý.

Tiếu Thiện Huyên ngây ngẩn nhìn nụ cười của Lâm Thiển Hạ. Bởi vì cô vừa mới rống giận, giờ phút này cả quán cà pheeb đang nhìn cô với ánh mắt kì quái, không khác gì cô là quái vật.

Tiếu Thiện Huyên cảm thấy mình thật thất bại. Cô rõ ràng là đã ăn cơm nhiều hơn so với Lâm Thiển Hạ 13 năm, nhưng vì sao cô lại bộp chộp, nóng nảy như thế.

“Hai người muốn nói với tôi cái gì?” Tiếu Thiện Huyên ngồi trở lại vị trí, chỉ cúi đầu khuấy cà phê trong ly, không nhìn bất kì ai đối diện.

“Về đứa bé, tôi không biết từ trước tới nay nó vẫn ở với cô hay đã được nhận nuôi. Nếu như nó vẫn luôn ở cùng với cô, chúng ta có thể thương lượng, có thể cho nó ở chúng với Vi Lương mỗi tháng mấy ngày. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó, dù sao nó cũng là ruột thịt của chồng tôi. Còn nếu như nó đã được nhận nuôi. Tôi nghĩ chúng ta… chúng ta không nên quấy rầy cuộc sống của nó, như thế là cách bảo vệ nó tốt nhất.”

Tiếu Thiện Huyên trầm mặc một hồi lâu. Cô cúi đầu quấy cà phê, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt ở đối diện. Tập Vi Lương từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng cô biết lời Lâm Thiển Hạ nói cũng chính là lời anh muốn nói, cô căn bản cái gì cũng không có.

A, vợ chồng thật ân ái.

Bộ dáng của mình bây giờ đâu có khác mấy người phụ nữ xấu xa kia bao nhiêu?

Tiếu Thiện Huyên ở trong lòng cười lạnh, đôi mắt đẹp cũng dần dần dâng lên một tầng sương mù….

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiếu Thiện Huyên thủy chung không nói một lời, cũng không chịu tỏ thái độ. Nhưng Lâm Thiển Hạ một chút nóng nảy cũng không có, đối với Tiếu Thiện Huyên, cô vẫn cảm thấy rất có lỗi, cô sẽ cho cô ấy thời gian suy nghĩ, cũng sẽ làm hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô.

Đối với phản ứng không rõ ràng của Tiếu thiện Huyên, Tập Vi Lương cũng không lo lắng. Anh nghĩ, chỉ cần vợ anh không bỏ đi, sẽ không có người nào có thể chia rẽ bọn họ.”

“Thật xin lỗi, tôi vào toilet một chút.”

Tiếu Thiện Huyên đi toilet, rốt cuộc cũng không quay lại nữa.

. . . . . .

Ban đêm, Lâm Thiển Hạ đang vùi đầu trong lồng ngực ấm áp của Tập Vi Lương, ngoài ý muốn nhận được một cuộc điện thoại.

“Lâm Thiển Hạ, thì ra là trước đây vẫn do tôi nhìn nhầm cô… Về đứa bé, có lẽ cô vẫn luôn để ý, nhưng mà , làm sao có thể có đứa bé cơ chứ?” Ở đầu kia điện thoại, cô gái kia tuy không báo danh tính nhưng Lâm Thiển Hạ đã rõ ràng là người nào. Thì ra Vương Mộng Khuê không nghĩ quá nhiều, đứa bé, thật ra cô ta không sinh ra.

“Tập Vi Lương đã từng yêu tôi, chỉ tiếc là đã từng mà thôi. Tôi quyết định giao anh ấy cho cô, cô nhất định phải giặt quần áo, nấu cơm cho anh ấy, sinh con dưỡng cái cho anh ấy, nhất định phải chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Sau đó, cũng chỉ còn lại tiếng “Tút, tút…”

Nhất định.

Lâm Thiển Hạ lặng lẽ nói trong lòng. Cô ở trong ngực Tập Vi Lương cọ xát, hài lòng ngủ thiếp đi.

Tiếu Thiện Huyên khiến Lâm Thiển Hạ trưởng thành, mà Lâm Thiển Hạ cũng làm cho cô, thực sự trưởng thành.

Trước khi lên máy bay, Tiếu Thiện Huyên gọi điện cho Ngụy Lễ Quần.

“Em đã ra khỏi quá khứ rồi, anh thì sao?”

Cúp điện thoại, cô nhìn bầu trời xanh thẳm, rốt cuộc cười.

Ngụy Lễ Quần đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn lên máy bay lướt trên không trung, nhẹ giọng nói ra: “Anh sẽ cố gắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.