“Vợ, anh hi vọng tối nay em chủ động.”
Lâm Thiển Hạ dừng lại, mặt mày hớn hở thoáng chốc cứng lại, sau đó nụ cười ở khóe miệng dần thu lại, cái đầu nhỏ cúi thấp.
Không khí lập tức hạ xuống dưới bốn mươi mấy độ C.
Tập Vi Lương luống cuống. Anh hoảng hốt lúng túng nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ đang cúi xuống, vì cao không cách nào thấy được vẻ mặt của Lâm Thiển Hạ, cho nên không thể suy được suy nghĩ bây giờ của cô, nhưng anh nghĩ 89% là mình đã chọc giận vợ.
“Thiển Hạ, anh vừa rồi… vừa rồi là giỡn thôi, em đừng giận…” Tay chân Tập Vi Lương luống cuống nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Hạ lên, khẩn trương ngay cả nói cũng không rõ.
Lâm Thiển Hạ không biết phải thẹn quá thành giận hay không, khuôn mặt đỏ ửng có chút khác thường, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm Tập Vi Lương, hình như đầy buồn bã.
Đừng nhìn Lâm Thiển Hạ là 9x, thật ra trong xương cốt cô vẫn chảy dòng máu cực kỳ truyền thống bảo thủ. Trước khi gặp Tập Vi Lương đến tay của con trai cô cũng chưa từng nắm. Hồi mới sống chung với Tập Vi Lương không có nền tảng tình cảm vững chắc, dù bây giờ hai người sống rất tốt, nhưng cô cảm giác giữa hai người hình như thiếu sự thân thiết giữa hai người đang yêu, ở trước mặt anh cô không hoàn toàn tự nhiên, huống chi bắt cô chủ động trong chuyện này? Cô vẫn khăng khăng cho rằng con gái phải dè dặt!
“Thiển Hạ, vừa rồi thật sự là anh nói giỡn, em coi như vừa rồi anh nói đùa thôi, được không?” Tập Vi Lương thấp thỏm nhìn Lâm Thiển Hạ, cẩn thận nói.
Lâm Thiển Hạ nghĩ đến lúc ở “Câu lạc bộ Phu nhân”, thỉnh thoảng ngồi lại nói chuyện trời đất với các bà. Họ đã kết hôn nhiều năm, nhắc tới chuyện phòng the không có gì bận tâm, họ còn nói phụ nữ trên phương diện này cũng phải chủ động hơn một chút, như vậy đàn ông mới thích cô hơn.
Lâm Thiển Hạ nghe tới đó mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng không thể không thừa nhận họ nói cũng có lý. Bây giờ Tập Vi Lương nói mình chỉ giỡn, nhưng cô rõ ràng trong lòng anh quả thật kỳ vọng như vậy.
Anh… dù sao cũng là đàn ông.
Cảm nhận được hai má truyền tới xúc cảm ấm áp, Lâm Thiển Hạ nhìn thật sâu vẻ mặt lo lắng của Tập Vi Lương, hiểu trong lòng anh mình càng ngày càng quan trọng.
“...Được”
Rất lâu sau, Lâm Thiển Hạ vẫn im lặng cuối cùng cũng khẽ mở miệng, nói khẽ.
Tập Vi Lương nhất thời không kịp phản ứng. Anh cảm thấy hình như mình nghe nhầm, đôi mắt đen còn mơ màng.
“Em… em vừa nói cái gì?” Anh nghĩ mình phải xác nhận lại.
“Được.” Lâm Thiển Hạ xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa.
Trời… trời ơi. Vẻ mặt Tập Vi Lương không thể tưởng tượng nổi. Vợ anh nói gì? Vợ anh dám nói “được” hả? Cô vợ của anh đồng ý tối nay sẽ chủ động?
Tập Vi Lương kích động đến mức ôm chặt Lâm Thiển Hạ, miệng vẫn lẩm bầm “Vợ, vợ ơi“. Lâm Thiển Hạ nhìn dáng vẻ hớn hở, giống như trẻ con ở nhà trẻ cuối cùng đã hái được bông hồng chờ từ lâu, cô chưa bao giờ thấy qua anh vui vẻ như vậy.
Mặt Lâm Thiển Hạ càng đỏ hơn. Cô không thể không “phun” ra một câu mắng anh, cáu giận nói: “Lưu manh.”
Tập Vi Lương còn cười ngây ngô, giống như vợ anh nói anh là “Lưu manh” thật ra là đang khen anh!
. . . . . .
Tập Vi Lương nằm trên giường lòng tràn đầy mong đợi, dáng vẻ mặc người chém giết.
Lâm Thiển Hạ cảm được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, cảm thấy mình hình như càng khẩn trương, cô không nhịn được đưa bàn tay lên giữ hàm răng.
Đây là thói quen của cô. Lúc sợ thường nghiến răng, giống như như vậy có thể hóa giải cảm xúc rối loạn. Cô nhớ lần trước mình nghiến răng là hơn hai năm trước khi đang thi Đại học.
“Em… em cắt móng tay trước đã… Móng tay em dài quá rồi.” Lâm Thiển Hạ nói xong, không đợi Tập Vi Lương đáp lại, hình như cũng không dám liếc anh một cái, mở ngăn kéo đầu giường ra lấy kìm bấm móng tay, còn cố ý đưa lưng về phía Tập Vi Lương cắt móng tay.
Tập Vi Lương nhìn cô dâu nhỏ cùa mình chưa lâm trận đã bỏ chạy, dở khóc dở cười.
Lâm Thiển Hạ cắt cắt, mới phát hiện ra mình có mười ngón tay hình như không đủ, vì động tác của cô có chậm thế nào, ngay cả mài cũng mòn, nhưng đã cắt hết rồi.
Tim cô đập “thình thịch”, cô đang suy nghĩ mình có cần cắt móng chân hay không. Tập Vi Lương từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, như có như không thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: “Thôi, không được thì đừng miễn cưỡng mình, vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói, chọc em đấy!”
Tập Vi Lương cũng không nỡ nhỉn cô vợ bảo bối của mình rối rắm giãy giụa!
Lâm Thiển Hạ thấy được Tập Vi Lương có chút thất vọng, điều này làm cho cũng đều cảm thấy có chút xấu hổ. “Em có thể, anh mau nằm xuống, em muốn bắt đầu.”
Tập Vi Lương chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng trong lòng không ôm hy vọng gì. Thấy chuyện này anh phải chủ động, ai bảo vợ anh da mặt mỏng như vậy chứ?
Lâm Thiển Hạ hít sâu một hơi, trong lòng động viên mình cố gắng lên: cô chủ động cũng không phải cô là người phụ nữ hư hỏng, mà cô là một người vợ tốt!
Lâm Thiển Hạ không có gan nằm trên người Tập Vi Lương, mà giống như tỳ nữ quỳ gối bên cạnh anh, đôi tay nhỏ bé cẩn thận, cởi từng cúc áo trên người Tập Vi Lương.
Khuôn ngực cường tráng dần dần lộ ra, Lâm Thiển Hạ nhìn thân thể tràn đầy sức mạnh cùa Tập Vi Lương, không nhịn được nói thầm trong lòng: vóc dáng của chồng mình đúng là không hay ho gì.
Cởi áo xong, đến quần. Lâm Thiển Hạ dừng lại một chút, sau đó đưa tay đặt trên quần.
Bàn tay nhỏ bé mát lạnh, mềm mại không xương hình như chạm vào thân thể mình, như đang gãi ngứa anh. Tập Vi Lương rất vui, thậm chí còn vô cùng phối hợp nhếch cái mông của anh lên, để dễ dàng Lâm Thiển Hạ cởi quần xuống.
Quần cũng cởi, cuối cùng cả người Tập Vi Lương trên dưới chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Lâm Thiển Hạ nhìn cái bọc lớn một cái, phát hiện thứ bên trong hình như có thể cảm nhận được cô đang nhìn chăm chú, “nhô lên” lên một chút. Cô căng thẳng được nắm chặt ga giường, giống như đây đã là giới hạn của cô.
Tuy Lâm Thiển Hạ cùng Tập Vi Lương đã làm, nhưng cô thật ra chưa nhìn thấy cậu em trai của anh lần nào.
Dù Lâm Thiển Hạ bỏ cuộc nửa đường, nhưng Tập Vi Lương cũng rất thỏa mãn. Anh không nghĩ muốn Lâm Thiển Hạ phải nhiều chủ động, chỉ hi vọng cô có thể phóng khoáng, có thể đáp lại anh, mà không phải bị động tiếp nhận.
“Vợ, em giỏi lắm!” Tập Vi Lương ngồi dậy, hôn mạnh gương mặt nhăn nhó của Lâm Thiển Hạ một cái, sau đó không kềm chế được, hai ba cái lột cô sạch sẽ. Cô có thể làm được như vậy, đã một tiến bộ vô cùng lớn!
Hai tay chống bên người Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương nhìn chằm chằm hai mắt cô nhắm chặt, dịu dàng dụ dỗ: “Vợ à, đừng sợ, mở mắt ra nhìn anh này.”
Lâm Thiển Hạ đỏ mặt, trước đây mỗi lần làm cô không dám mở mắt.
Hôm nay cô lấy hết dũng khí mở hai mắt, sau đó thấy một đôi mắt như hồ sâu bên trong chứa đầy tình ý.
Ánh mắt nóng bỏng của Tập Vi Lương nhìn người bên dưới.
Ánh mắt như thế từng thấy Lâm Thiển Hạ lúc trước khi Lãnh Thế Hiên chết. Tất nhiên Lãnh Thế Hiên không nhìn cô, là nhìn Vương Mộng Khuê.
Lãnh Thế Hiên yêu Vương Mộng Khuê, chẳng lẽ Tập Vi Lương cũng yêu mình sao?
Lâm Thiển Hạ không dám tin, Tập Vi Lương, anh hiểu yêu là gì sao?
Nhưng ánh mắt anh thật sự quá thâm tình quá nóng bỏng, bên trong hình như chứa rất nhiều điều gì đó, khiến cô thậm chí không dám nhìn thẳng.
“Vi Lương…” Lâm Thiển Hạ không nhịn được, nhìn người đàn ông bao bọc mình chặt chẽ, nói: “Anh biết tình yêu là gì không?”
Tập Vi Lương sững sờ, trong mắt dường như lóe lên cái gì đó. Anh nhìn chằm chằm đôi mắt hổ phách long lanh của Lâm Thiển Hạ, dùng giọng nói nồng nàn nhất thế giới nói: “Em chính là tình yêu.”
Em chính là tình yêu.
Lời giải thích dở như vậy. Lại tràn đầy sức thuyết phục.
Lâm Thiển Hạ không kiềm lòng được mỉm cười, cười như mình là người vợ hạnh phúc nhất thế giới. Cô giơ hai tay ôm cổ Tập Vi Lương, đưa đôi môi mềm mại của mình lên.
Tập Vi Lương vội vàng ngậm đôi môi mềm mại hôn sâu.
Về phương diện hôn, Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương đều là tay mơ. Nhưng đàn ông ở phương diện này hình như là có năng khiếu, khi hai người hôn lần thứ hai, Tập Vi Lương không cần thầy dạy cũng biết, nắm vững kỹ xảo.
Lâm Thiển Hạ vốn không thở được bây giờ có thể thuần thục đáp lại, những thứ này là Tập Vi Lương dạy cô.
Nụ hôn ướt át triền miên trượt một đường xuống phía dưới, chiếc cổ trắng nõn trong suốt đã sớm nở đầy những nụ hoa nhỏ xinh đẹp.
Lâm Thiển Hạ đã động tình, nhưng vẫn theo thói quen cắn đôi môi, thế nào cũng không dám rên rỉ.
Tập Vi Lương không ngừng cố gắng, anh cố gắng trêu chọc người bên dưới, dùng âm thanh mị hoặc từ tính sát bên vành tai nhạy cảm của cô nói: “Bảo bối, kêu lên, âm thanh của em rất êm tai.”
Lâm Thiển Hạ nắm chặt Tập Vi Lương tay. Mười ngón tay đan xen, cô nằm trong ngực anh vô cùng an toàn yên tâm.
Sau đó, Lâm Thiển Hạ ở phía dưới Tập Vi Lương, dần dần buông cái gọi là “dè dặt” xuống, buông lá gan xuống kêu lên.
Âm thanh của Lâm Thiển Hạ ngọt ngào êm ái, dường như mềm nhũn giống thân thể cô, khiến Tập Vi Lương hết sức say mê, khí huyết cả người sôi trào.
Hăng say hôn chấm đỏ nhỏ trên một bên tròn trịa trắng nõn, mút nhẹ. Tập Vi Lương vươn đầu lưỡi lướt một vòng trên nơi tròn trịa, Lâm Thiển Hạ kêu lên “A, a“.
Tập Vi Lương cười khẽ, anh cảm thấy, ngực Lâm Thiển Hạ, nhạy cảm hơn phụ nữ bình thường rất nhiều.
Rất nhanh, cả người Lâm Thiển Hạ mềm thành một vũng nước, yêu kiều, thở dốc liên tục cái eo và cặp mông vô ý thức vặn vẹo uốn éo, như đang nói…, phía dưới, phía dưới…
Mắt Tập Vi Lương càng tối, lóe lên tia sáng sâu xa. Đôi môi anh trượt một đường xuống dưới, lưu luyến trên cái bụng bằng phẳng, hôn một cái lên cái rốn đáng yêu, không chút do dự tiến vào khu rừng rậm rạp kia.
Lâm Thiển Hạ phát hiện có gì không đúng, cô bị dọa vội vàng rụt cái mông muốn né tránh, thở hổn hển nói: “Đừng hôn chỗ đó, dơ lắm…”
Tập Vi Lương lập tức dùng một chân giữ người phía dưới đang giãy giụa lại, nói “Không dơ”, tiếp tục vô cùng chuyên tâm thăm dò.
Lâm Thiển Hạ cảm giác như mình bị hút cạn hết sức lực, dưới thân nụ hoa nhỏ bị đầu lưỡi linh hoạt vừa nhẹ vừa nặng đùa giỡn, cảm giác mãnh liệt khiến cô không chịu nổi chảy nước mắt.
“Vi Lương…ưm…a”